Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 352: Ngươi lập lại lần nữa?



Lạc Cảnh Thiên có chút hoài nghi nhân sinh, thật mẹ nó phá của, phá của tới mức lòng hắn muốn rỉ máu.

“Trước đây… các ngươi đều dùng vật này… để… đột phá?”. Lạc Cảnh Thiên gượng gạo hỏi.

“Cũng không phải, trước đó đều là nuốt ma vật khác bổ sung, nhưng hiện tại thời kỳ này chúng đề trốn đi, rất khó tìm”. Thanh Long đáp.

“Là như thế a. Như vậy đi, ta dùng thứ khác đổi với ngươi thứ này, có thể không?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Thứ gì?”.

Lạc Cảnh Thiên không nói hai lời liền lấy ra một viên nội đan ma thú cấp năm.

Thanh Long cùng Bạch Ưng hai mắt tỏa sáng, ánh mắt tham lam nhìn nội đan trên tay Lạc Cảnh Thiên.

“Thật… thật đổi?”. Thanh Long nuốt một ngụm nước bọt, âm thanh mang theo dò hỏi.

“Đương nhiên”. Lạc Cảnh Thiên đáp.

“Tốt, ta đáp ứng”. Thanh Long lập tức nói, nó sợ Lạc Cảnh Thiên đổi ý.

Lạc Cảnh Thiên không nói hai lời, ném viên nội đan cho nó, sau đó cẩn thận từng li từng tí đem Hỗn Độn Thụ bỏ vào Nhẫn Giới.

Thứ này nhưng có thể khiến hắn lên cấp nhanh chóng, mặc dù cần tài liệu có chút nhiều, nhưng mà so với bình thường, tốc độ tu luyện nhanh hơn gấp trăm lần. Bỏ chút thời gian đi tìm nguyên liệu mà thôi, không đáng là gì.

“Cha, ngươi giấu đi thứ gì nha”. Lạc Tuyết Giai hiếu kỳ đi tới hỏi.

“Ha ha ha, không có gì, tiểu Giai, ngươi thật đúng là phúc tinh của ta”. Lạc Cảnh Thiên đem nàng ôm lấy cười lớn nói.

Thật đúng là niềm vui bất ngờ, có thứ này có thể giúp hắn tiết kiệm thời gian trên 10 năm. Hơn nữa thứ này cũng không phải là dùng một lần liền hết, mà là có thể từ từ để chính nó tự động bổ sung.

Mỗi một gốc Hỗn Độn Thụ đều là chí bảo vũ trụ, theo hắn biết toàn bộ vũ trụ, Hỗn Độn Thụ không vượt qua nổi một bàn tay. Theo hắn biết Ánh Rạng Đông Nữ Thần cũng nắm giữ một trong những gốc Hỗn Độn Thụ. Cho nên nàng mới có thể trong thời gian ngắn tăng lên tới cấp bậc chân thần.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới mình có thể nắm giữ một gốc Hỗn Độn Thụ.

Lạc Cảnh Thiên mang theo tiểu Giai trực tiếp rời đi, không thèm đoái hoài tới Bạch Ưng lúc này vẫn đang bị ghim trên đất.

Thanh Long nhìn Bạch Ưng, lại nhìn nội đan trên tay, sau đó mặc kệ Bạch Ưng ở đó liền lặn xuống nước. Bạch Ưng có chút muốn khóc, nó đường đường là thần thú, làm sao lại sa đọa tới tình cảnh này?!

Về sau khi Thanh Long hoàn toàn bước vào đỉnh cấp nó mới đi ra giúp Bạch Ưng cứu ra, đương nhiên đây là nói sau.



“Ngươi có thể lấy được?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn Thượng Cổ Chi Linh hỏi.

“Có thể, nhưng sẽ tốn chút thời gian, hơn nữa những thứ khác ngươi phải tự tìm”. Thượng Cổ Chi Linh đáp.

“Tốt, như vậy liền giao cho ngươi”. Lạc Cảnh Thiên kích động nói.

Chỉ cần tìm được thứ kia liền có thể chế tạo ra Thời Không Quy Tắc, có thể tham trắc quy tắc vận chuyển. Đến lúc đó hắn có thể rút gọn vô số thời gian để bước vào tầng thứ ba.

Cùng Thượng Cổ Chi Linh nói chuyện một lúc, Lạc Cảnh Thiên liền mang theo Lạc Tuyết Giai trở lại Đông Long Thanh Nguyệt thành. Hiện tại nàng tính cách đã xảy ra biến hóa rất nhiều, không còn như trước, cho nên cần để nàng tiếp xúc nhiều với người khác.

Dù sao khi hắn rời khỏi nơi này cũng không có dẫn nàng đi theo được, nàng phải tự mình đối mặt với rất nhiều thứ. Cũng vì thế từ khi nhận nuôi nàng hắn liền bắt đầu dạy nàng ma pháp để có năng lực tự vệ.

Ở thế giới này mặc dù không nói là vô địch, nhưng có thể bảo vệ bản thân là không có vấn đề gì.

Hai năm trôi qua, Đông Long Thanh Nguyệt thành cũng không có quá nhiều thay đổi, ít nhất từ mặt kiến trúc tới nói là không có thay đổi gì, có lẽ thay đổi duy nhất chính là thái độ của người dân nơi đây.

Sau sự kiện kia, có lẽ họ đã ý thức được tầm quan trọng của trẻ em. Trước kia trên đường gần như là không có đứa trẻ nào, hiện tại lại có rất nhiều. Dù sao Cổ gia trước đó là bài học cho họ, không có người nào dám can đảm đi chạm vào cấm kỵ này.

“Lão bản, mang rượu lên”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

“Khách quan đợi một chút, tới ngay”.

“Cha, ngươi lại uống rượu”. Lạc Tuyết Giai bất mãn nói.

“Tiểu Giai, cha ngươi không có quá nhiều yêu thích, chính là thích uống rượu, ngươi cũng không thể hạn chế ta cái này chứ?”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.

Nha đầu này trước kia từng chứng kiến người khác uống rượu vào sau đó đánh đập người khác, chính bản thân nàng cũng bị qua. Cho nên đối với rượu nàng rất chán ghét. Hai năm qua hắn gần như không có dám trước mặt nàng uống rượu, nếu không nha đầu này sẽ tức giận.

“Nhưng mà…”.

“Tiểu Giai, ta uống rượu sẽ không say, ta chỉ là thưởng thức. Sẽ không biến thành kiểu người đó”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Tốt a, nhưng mà chỉ có thể uống một chút như này”. Lạc Tuyết Giai đưa bàn tay lên, giơ ra một ngón tay út, dùng ngón cái chấm ra một đoạn ngắn nói.

“Tốt, liền một chút”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

“Lại là một cái nữ nhi nô”.

Lúc này, phía xa vang lên âm thanh, Lạc Cảnh Thiên hơi nhướng mày lên, nhưng cũng không quá để ý.

Rất nhanh, phục vụ liền mang thức ăn lên. Lạc Cảnh Thiên để cho Lạc Tuyết Giai từ từ ăn, còn hắn thì từ từ uống rượu. Có lẽ do cô độc, tại nơi này ngoài tiểu Giai thì rượu là thứ hắn yêu thích nhất. Mặc dù không say được, nhưng hương vị lại rất tuyệt.

Phanh!

Ngay lúc này, gần đó đột nhiên có người đánh nhau đem cả cái bàn phá vỡ. Là hai tên nam tử đánh nhau, mặc dù không biết vì cái gì, nhưng mà có vẻ như là uống rượu say bắt đầu gây sự.

Lạc Tuyết Giai bất mãn nhìn qua, sau đó lại nhìn Lạc Cảnh Thiên như muốn nói.

“Ngươi nhìn!”.

Lạc Cảnh Thiên khóe miệng co giật, thật muốn đem hai tên kia ném ra ngoài, thật đúng là mất hứng.

“Làm gì? Dừng tay cho ta”. Một tên nam tử cao to đi tới quát lên cưỡng ép đem hai tên kia tách ra.

“Chuyện gì? Điên hết rồi sao? Lại dám mượn rượu nổi điên? Là ai cho hai người các ngươi lá gan? Dám can đảm tại nơi này đánh nhau?”. Tên nam tử to lớn kia p2e2u quát lên.

“Đại nhân”. Hai tên kia lúc này cũng tỉnh rượu được đôi chút, nhìn thấy tên nam tử kia liền vội vã cúi đầu chào hỏi.

“Các ngươi điếc? Ta hỏi vì cái gì đánh nhau”. Nam tử quát lên.

“Đại nhân, là hắn gây sự trước”.

“Ta không có, đại nhân, chính hắn gây sự lại đổ cho ta. Hắn muốn dùng tiền công quỹ đi thoải mái, ta ngăn cản, hắn liền muốn lôi ta xuống nước, ta không chịu hắn liền đánh ta”.

“Nói láo, rõ ràng là ngươi, dám làm không dám nhận?”.

Hai người nói tới nói lui, tên nam tử kia nhịn không được quát lên

“Câm miệng, còn chưa đủ mất mặt sao?”.

Sau đó, hắn nhìn quanh, thấy bàn của Lạc Cảnh Thiên là ngồi gần nhất, hắn liền đi tới hỏi.

“Vị huynh đệ này, không biết ngươi vừa rồi có nghe được họ nói chuyện không? Ta muốn xác minh một chút”.

“Không có, ta không quá để ý”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.

“Hừ, đại nhân, hắn rõ ràng là một cái nữ nhi nô, khách khí với hắn làm gì? Trực tiếp ép hỏi liền xong việc”. Một trong hai tên nam tử say rượu lên tiếng.

“Gì? Nữ nhi nô?”. Tên nam tử cao to ngẩn ra kinh ngạc hỏi.

Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày, hắn thấy được những người khác nhìn hắn với ánh mắt rất kỳ quái, có chán ghét, có hâm mộ. Nhưng nhiều hơn là... buồn nôn.

Vì cái gì?!

Mà tên nam tử cao to kia lúc này nhìn Lạc Cảnh Thiên, sau đó lại nhìn Lạc Tuyết Giai. Sau đó nhíu mày hỏi.

“Xin hỏi vị tiên sinh này, đây là con gái ngươi?”.

Lạc Cảnh Thiên liếc mắt nhìn hắn, ý thức ngay lập tức xuất thể, linh hồn lực nhắm thẳng tên nam tử cao to bắt đầu xâm lấn.

Từ trong ký ức của hắn, Lạc Cảnh Thiên cuối cùng cũng rõ nữ nhi nô là có ý gì. Cơ bản là nói chính là một đám người làm cha lại cùng con gái phát sinh loại quan hệ kia, nhưng suốt nửa năm mới bị phát hiện, bởi vì tên kia biểu hiện ra ngoài cùng Lạc Cảnh Thiên không có khác biệt chút nào.

Chính là rất cưng chiều con gái, biểu hiện như một người cha nuông chiều nữ nhi, nhưng thực tế sau lưng lại làm chuyện thương thiên hại lý kia.

Cho nên “nữ nhi nô” liền là đang nói tới loại người này.

Biết được điều này, Lạc Cảnh Thiên gương mặt liền hiện lên vẻ tức giận. Ánh mắt nhìn tên kia hiện đầy sát khí, âm thanh lạnh như băng vang lên.

“Ngươi lập lại lần nữa?”.

“Ha ha, ta liền nói thế nào? Ngươi chính là một cái nữ nhi nô. Đem nữ nhi mình tới nơi này, dùng thức ăn ngon không phải là muốn bồi bổ cho nàng sao? Nếu không ngươi kêu món huyết xào làm gì?”.

“Tiên sinh, mời trả lời câu hỏi của ta”. Tên nam tử cao to lúc này càng lúc càng nghi ngờ Lạc Cảnh Thiên.

Lạc Cảnh Thiên quả thật có một loại xúc động muốn giết người. Đây là loại logic gì? Thiểu năng trí tuệ sao?!

Lại còn có người tin???

“Tiểu Giai, nhắm mắt lại”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Cha ta tức giận, các ngươi xong đời rồi, hừ hừ”. Lạc Tuyết Giai âm thanh trong trẻo vang lên, sau đó lập tức nhắm mắt lại.

Nàng biết mỗi lần Lạc Cảnh Thiên nói như vậy liền sẽ có người gặp xui xẻo, nàng cũng không muốn cảnh tượng bạo lực kia làm ô uế mắt nàng.

Phanh!

Tiếng động vang lên, tên nam tử say rượu kia bị Lạc Cảnh Thiên một chưởng cách không đánh bay ra ngoài, trực tiếp từ tầng ba rơi xuống.


(Ps: chờ qua 2 ngày ta về nhà r viết như bt, chứ giờ nằm viện dùng đt viết rất mệt. Với lại nội dung cốt truyện ở map này sắp end, khoảng 10-20c nữa là xong, dù sao cũng k thể chạy xa cốt truyện đc, ở map này xem như dưỡng tâm thôi)

Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.