Khoảng vài cây số tính từ bên ngoài đi vào cấm khu ma vật, trong này có khá nhiều ma vật ẩn hiện, nhưng mà Lạc Cảnh Thiên rất đơn giản liền có thể ẩn thân tránh né chúng. Dù sao hắn hiện tại nắm giữ huyết mạch Viễn Cổ Tinh Linh, muốn đem bản thân hòa nhập vào xung quanh hoàn toàn dư xài.
Nhưng mà bắt đầu đi được hơn 5km liền xuất hiện một chút biển báo rằng phía trước là chỗ sâu của cấm khu ma vật, có lẽ là những người kia làm.
Lạc Cảnh Thiên nhìn quanh, không thấy điều gì khác thường liền đi vào.
Chỉ là ngay khi đi vào, hắn liền cảm nhận được một tia khí tức cường đại. Cũng không phải cường đại cỡ nào, mà là trong này có khí tức của ma vật cấp độ bán thánh, cũng chính là ma vật cấp bẩy.
Xem ra nơi này là cấm khu cũng không phải điều gì khó hiểu. Theo hắn biết, Phong Linh Đại Lục cường giả cấp bậc cao nhất mới chỉ đạt tới cấp sáu, tương đương Tử Linh cảnh đỉnh phong. Không dám vào đây cũng là bình thường.
Nhưng làm hắn khó hiểu là, khí tức bán thánh trong này không chỉ có một. Hơn nữa ma vật cấp bậc càng cao, trí tuệ cũng cao hơn. Đã nó có thực lực này, vì cái gì không chiếm lĩnh đại lục?!
Hắn suy nghĩ một chút sau đó liền tiến sâu vào bên trong. Trong này đường đi rất khó đi, cây cũng cao tới mức quá đáng, bây giờ là buổi trưa, nhưng trong này một tia sáng cũng không có. Nếu không phải nắm giữ Chân Giải Chi Nhãn, hắn cũng không đi nổi.
Nhưng làm hắn ngạc nhiên là, trong này không hề nguy hiểm như những gì người khác nói, ngoại trừ ở phía ngoài thỉnh thoảng xuất hiện ma vật cấp sáu, nhưng đi sâu vào bên trong lại không có gặp thêm con nào.
Tốn thời gian hai ngày, Lạc Cảnh Thiên lúc này nội tâm càng lúc càng lo nghĩ. Bởi vì càng đi sâu vào trong càng không gặp được ma vật. Hơn nữa càng vào sâu bên trong lại càng ít câu cối, ánh sáng cũng chiêu xuống dưới nền đất.
Trong này làm sao lại không có ma vật đây? Như vật rốt cuộc trong này có cái gì?!
Xoạt xoạt!
Âm thanh tiếng chân chạm vào cỏ vang lên, Lạc Cảnh Thiên vội vàng ẩn nấp nhìn qua, hắn thấy được một nam một nữ đang chạy trốn, mà phía sau có vài con ma vật cầm một cái... bổng đang đuổi theo.
Hai người kia trên thân không có bất kỳ sức mạnh nào, hẳn là người bình thường. Nhưng đây mới là điểm kỳ quái, trong này làm sao lại có người bình thường???
Ma vật càng lúc càng đuổi sát, Lạc Cảnh Thiên đang suy nghĩ có nên cứu hay không liền đột nhiên cảm nhận được một tia sức mạnh tản mạn trong không khí. Hắn hơi híp mắt lại, tiếp tục lẳng lặng quan sát.
Chỉ thấy hai người kia bị đuổi tới một cái , cả hai nắm lấy tay nhau, sau đó nhảy xuống dưới một cái hồ nước. Nhưng mà mấy con ma vật kia cũng không có buông tha, chúng nó cũng lập tức thả mình nhảy xuống dưới đuổi theo.
Lạc Cảnh Thiên khóe miệng khẽ giật giật, cái này là cái gì thù, cái gì oán? Mặc dù không hiểu rõ ma vật, nhưng ma đại bộ phận ma vật sau khi nhìn thấy nhân loại chạy trốn, nếu như không nhìn thấy thân ảnh liền sẽ không tiếp tục đuổi theo. Hắn còn lần đầu tiên nhìn thấy ma vật lại nhảy vào trong nước đuổi người.
Càng quá đáng hơn là… đây là ma vật cấp sáu.
Mẹ nó!
Mấy con ma vật cấp sáu đuổi hai cái người bình thường đuổi không lại thì cũng thôi, nhưng mà sau khi chúng nó nhảy xuống hắn liền biết. Đây tuyệt đối là đang trêu đùa hai người kia.
Ma vật cấp sáu đuổi không kịp hai người bình thường? Ngươi là đang kể chuyện cười chứ?!
Hắn bắt đầu nổi lên hứng thú.
Từ hành động này có thể nhìn ra, đám ma vật này trí tuệ không thấp, ngược lại là rất cao. Mặc dù không có xác định cao cỡ nào, nhưng ít nhất cũng không kém nhân loại là bao nhiêu.
Lạc Cảnh Thiên ẩn mình nhảy xuống đi theo sau.
Cái hồ này bên dưới có một cái động lớn, không biết dẫn tới đâu, hắn chui vào bên trong bám theo đám ma vật, sau vài phút liền ngoi lên mặt hồ. Đây là một cái hồ khác, khá lớn, xung quanh đều có xương mù rất khó nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, nhưng với ánh mắt của hắn hắn là có thể thấy được toàn bộ cảnh quan, hơn nữa nước ở đây cũng rất mát mẻ, rất thoải mái.
Chỉ là… sau khi ngoi lên, hắn đầu tiên không phải chú ý tới hai người bình thường cùng đám ma vật kia, mà là chú ý tới chỗ khác. Thấy cảnh tượng kia, hắn con mắt trừng lớn, bởi vì hắn thấy được một nữ tử đang ở trong làn sương mù tắm rửa.
Mặc dù không thấy được toàn bộ thân thể, nhưng mà bộ ngực ẩn ẩn dưới làn nước kia, tuyệt đối rất lớn!
Không đúng, hắn làm sao lại chú ý tới điểm này? Nữ tử này làm sao lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa từ ánh mắt của nàng có thể thấy được, nàng… đang nhìn chằm chằm về phía hắn.
Nhất thời, một cỗ khí lạnh xông lên đầu, Lạc Cảnh Thiên có thể khẳng định, ánh mắt kia tuyệt đối là mang theo sát khí.
Phanh!
Một âm thanh lớn vang lên hấp dẫn lấy sự chú ý của hắn.
Lạc Cảnh Thiên nhìn qua liền thấy được đám ma vật cản lại hai người kia, âm thanh phát ra từ chiếc bổng mà ma vật cầm vừa nện xuống đất.
Xuy!
Âm thanh huýt sáo vang lên, đám ma vật lập tức lùi lại, sau đó ẩn mình chui vào rừng sâu. Lạc Cảnh Thiên nhìn qua nữ tử kia, âm thanh kia là từ nang phát ra, chẳng lẽ… đám ma vật này nghe lệnh nàng?!
Hai người bình thường kia bị doạ phát sợ ngã trên đất, gương mặt tái xanh. Nữ tử kia không biết từ lúc nào đã mặc vào quần áo, khác trên người một bộ quần áo bó sát, nhìn giống như một bộ sườn xám nhưng lại khá lạ, càng có khuynh hướng trang phục chiến đấu hơn.
Nử tử kia đi tới trước mặt hai người kia, nhưng một giây sau, nàng đột nhiên từ trên người lấy ra một cái quyền trượng nhỏ, cũng chỉ có hơn 50cm, sau đó hướng về phía hắn INrfAD vung lên.
Một tia lôi điện bắn ra, Lạc Cảnh Thiên giật mình vội vàng từ dưới mặt nước nhảy lên bờ. Mặc dù trúng một chiêu này cũng sẽ không bị thương gì, nhưng tuyệt đối sẽ rất khó chịu.
“Ngươi là ai?”. Nữ tử kia híp mắt lại nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.
Lạc Cảnh Thiên đưa tay vướt ngượi mái tóc tránh cho nhiễu xuống mặt, nhìn qua nàng lạnh nhạt đáp.
“Không là ai cả, ta lạc đường”.
“Ngươi đi vào cấm khu đã có ba ngày, chính là hướng về chỗ sâu đi tới. Trên đường đi gặp không ít biển cảnh cáo cùng ma vật chứ? Nếu như vậy cũng có thể lạc đường, ta rất nghi ngờ ngươi có phải hay không là mù chữ”. Nữ tử kia mỉm cười nói, nhìn không thấy bất kỳ điểm tức giận nào.
Điều này làm cho Lạc Cảnh Thiên khá kinh ngạc. Chỉ là rất nhanh nàng lại nói tiếp.
“Nhưng điều đó không quan trọng. Đã ngươi có duyên đến được đây, như vậy liền đi theo ta đi”.
“Chờ chút, cứ như vậy cho hắn vào?”. Đột nhiên nam tử kia lên tiếng.
Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc nhìn qua, họ biết nhau?!
“Ta sớm đã chú ý tới hắn từ trước, hắn không có nguy hiểm gì, ngươi không cần quan tâm”. Nữ tử đáp.
“Chờ chút, trước tiên để cho ta nghĩ một chút. Trước đó hai người này là bị ma vật đuổi, tiếp đó nhảy xuống hồ gặp được ngươi, mà ngươi lại có thể điều khiển được ma vật. Các ngươi lại quen biết nhau, ta làm sao có chút không rõ đây?”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày hỏi.
“Ngươi nói không sai, chúng ta quen biết, ta cũng có thể điều khiển được ma vật. Nhưng mà ngươi nhầm một điều, đám ma vật kia cũng không phải ta sai khiến, chúng chỉ đột nhiên nổi lên hứng thú muốn chơi đuổi hắt mà thôi, cho nên họ mới chạy tới tìm ta”. Nữ tử kia nói.
“Ngươi cũng hắn nói điều này làm gì? Hắn là ngoại nhân”.
“Rất nhanh thì không phải”. Nữ tử mỉm cười nói, ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Nghe vậy, hai người kia nhất thời sửng sốt, ánh mắt khó tin nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên.
Gì? Chuyện gì? Các ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì?.
Lạc Cảnh Thiên đột nhiên có chút hoảng, ánh mắt nam tử kia tràn đầy là bất ngờ cùng hâm mộ, lại thêm cả ghen ghét. Mà ánh mắt nữ tử bên cạnh hắn lại chỉ có giật mình.
“Hừ, tiện nghi ngươi”. Nam tử hừ lạnh một tiếng, sau đó mang theo nữ tử rời đi.
“Đi thôi”. Nử tử còn lại nhìn Lạc Cảnh Thiên cười nói.
Lạc Cảnh Thiên lúc này vẫn đang ngẩn người khó hiểu. Hắn hiện tại rất muốn biết ánh mắt kia là có ý gì, hơn nữa còn cả nữ tử này nói câu kia là sao.
“Nếu như ta không đi thì thế nào?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
Nữ tử kia nghe vậy kinh ngạc, sau đó nhất thời cúi đầu im lặng.
Lạc Cảnh Thiên không hiểu ra sao, cái này đến cùng là có chuyện gì? Làm sao hắn cái gì cũng không hiểu. Xin nhờ, giải thích cho ta một chút, các ngươi phản ứng như vậy là thế nào?!
“Ngươi thật không muốn đi?”. Nữ tử kia vẫn cúi đầu, âm thạn vang lên.
“Ta là nói nếu như ta không đi thì sao”. Lạc Cảnh Thiên nhấn mạnh nói.
“Không sao, chỉ là... ngươi xác định thật sự không muốn đi theo ta?”. Nữ tử kia ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ bừng nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.
Lạc Cảnh Thiên bị doạ nhảy một cái, làm sao lại khóc? Rốt cuộc là có chuyện gì a?!