Lạc Cảnh Thiên dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn nàng một cái, ánh mắt hơi nheo lại hỏi.
“Lý do?”.
“A… ta …”. Tiểu cô nương kia lại đột nhiên ấp úng không biết nên nói thế nào.
Lạc Cảnh Thiên đoán được ý của nàng, đơn giản chỉ là thấy hắn thực lực mạnh mẽ nên muốn có người bảo vệ mà thôi. Hắn chỉ là cảm thấy nàng chỉ là một đứa trẻ nên mới cứu nàng, chứ chẳng có bất kỳ ý nghĩ nào khác, hắn chỉ không nghĩ tới nàng lại “thực tế” như vậy.
Nhưng lại có thể trách nàng sao? Dù sao thế quan ở đây hắn cũng không rõ, nói không chừng thực lực như nàng cũng chỉ là người bình thường. Cho nên hắn cũng không bất mãn với ý nghĩ này, hắn chỉ không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với những người ở đây.
Dù sao sớm muộn hắn cũng rời khỏi, thay vì sau khi rời đi lại phải lo nghĩ thì tốt nhất không nên có mối quan hệ thân thiết nào.
“Phiền phức các ngươi đưa nàng trở về thành thị, có thể chứ?”. Lạc Cảnh Thiên liếc mắt nhìn mấy người Thánh Đường hỏi.
“Có thể, đương nhiên có thể”.
Vốn đang đứng ngây người, tên đội trưởng nghe vậy lập tức đáp.
Nói đùa, một người có thể một kiếm giết chết một con Giáp Long, giết hắn không phải là đơn giản như ăn cơm? Dù sao chỉ là đưa nha đầu này về thành thị, cũng không phải chuyện khó khăn gì. Hắn cũng không muốn vì chuyện nhỏ này đắc tội cường giả như Lạc Cảnh Thiên.
Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn thi thể Giáp Long, lại nhìn qua tên đội trưởng, sau đó liền rời đi.
“Đ… đi? Cứ như vậy liền đi? Giáp Long không lấy?!”. Một tên thành viên Thánh Đường ngẩn ra hỏi.
“Ngu xuẩn, không thấy hắn vừa rồi ám chỉ sao? Đây là tiền công cho chúng ta mang nha đầu này về thành thị. Thực lực yếu thì tốt nhất nên học tập quan sát một chút”. Tên đội trưởng bất mãn nói.
…
Tiến thẳng hướng đông, Lạc Cảnh Thiên mất thêm một tuần để tới cấm khu ma vật. Đây là một khu rừng lớn, trước đó nơi này cũng là một thành thị, chỉ là hiện tại đã trở thành địa bàn của ma vật.
Hắn tự hỏi, đã ma vật cấp sáu tương đương với bán thánh, như vậy có ma vật cấp bảy, thậm chí cấp tám không? Hắn còn thật muốn biết nó là cái dạng gì. Nhưng mục đích vẫn là rời khỏi nơi này là chủ yếu.
Nhìn cánh rừng um tùm, ánh nắng cũng không xuyên vào được. Lạc Cảnh Thiên thản nhiên bước vào trong. Chỉ là ngay lúc này, một âm thanh vang lên.
“Người trẻ tuổi, trở về đi, nơi này không phải nơi ngươi có thể đến”.
Lạc Cảnh Thiên nhìn qua, liền thấy được một người tuổi trung niên, chỉ là nhìn qua có chút trẻ, từ bề ngoài cũng chỉ có gần 40 tuổi, nhưng tuổi thật hẳn là đã qua ngũ tuần. Cũng chính là hơn 50 tuổi.
Trên người mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, che kín từ cổ xuống chân. Trên đầu đội một cái mũ rộng vành che kín mặt. Lạc Cảnh Thiên gãi đầu khó hiểu hỏi.
“Nơi này thuộc địa bàn của ngươi?”.
“Cũng không phải, chỉ là…”.
“Nơi này là nơi ngươi phục vụ?”.
“Cái đó…”.
“Nơi này là nhà ngươi?”.
Lão giả: …
“Đã không phải, ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Lớn tuổi rồi không ở nhà dưỡng lão, không biết bên ngoài rất nguy hiểm sao?”. Lạc Cảnh Thiên nghiêng đầu hỏi.
“Tiểu tử, không ai dạy ngươi phải tôn kính người lớn tuổi sao?”. Lão giả kia ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn Lạc Cảnh Thiên.
“Ta là cô nhi”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt đáp.
Nhất thời, lão giả kia á khẩu không trả lời được. Sau một lúc mới lên tiếng.
“Nơi này rất nguy hiểm, ngươi chỉ là người bình thường, đi vào chỉ có đường chết. Nghe ta một lời khuyên, trở về đi”.
“Ngươi có một đứa con gái năm nay 18 9AJro tuổi, nếu như ngươi phát hiện nàng không phải con của ngươi, ngươi lúc đó sẽ có phản ứng gì:
A: Nộ khí ngập trời
B: Mừng rỡ phát điên
C: Như trút được gánh nặng
D: Lơ đễnh
E: Hoàn toàn không có hứng thú.
Ngươi chọn cái nào?”.
Lão giả nghe vậy hơi ngẩn ra một chút, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận. Ông ta đã đến tuổi này, làm sao lại không biết câu hỏi này chỉ có thể chọn A chứ? Mấy cái sau thuần túy chỉ là để hố ông ta mà thôi.
Người trẻ tuổi, chút thông minh ấy của ngươi có thể lừa được ta?!
“Đương nhiên là A. Ta cũng không phải biến thái”. Lão giả đáp.
“Thật sao? Vậy ngươi tại sao tức giận? Là vì đó không phải con gái của ngươi? Vẫn là vì tức giận bản thân sao không sớm ra tay lại nhường cho người khác?”. Lạc Cảnh Thiên khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Ngươi thật đúng là giảo hoạt. Ở đâu nhiều lý do như vậy!”. Lão giả cười nhạt nói.
“Ngươi chỉ là nhìn vấn đề ở một phía, vì cái gì lại không được?”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
“Cứ cho là như vậy thì thế nào? Ta lại không nghĩ như thế, muốn đem mũ chụp lên đầu ta cũng không phải dễ dàng như vậy”.
“Ta cũng không có ý đó. Cũng chính ngươi ngươi nói, ngươi nghĩ thế nào ta không quản được, mà ta có vào hay không cũng cùng ngươi lại có quan hệ gì? Ngươi quản được?”.
Nghe vậy ông ta liền ngẩn ra.
Mẹ nó, tiểu tử này làm sao lắm mưu mô như vậy?!
“Ha ha, thực lực chính là hết thảy. Thực lực của ngươi không đủ, mà thực lực của ta có thể buộc ngươi trở về. Lý do này đủ chưa?”. Lão giả tức giận nói.
“Nói sớm đi!”. Lạc Cảnh Thiên bật cười.
Ngay sau đó, trong nháy mắt, Lạc Cảnh Thiên liền xuất hiện sau lưng ông ta, Du Long Phiến trong tay đưa ra trước, nhẹ cắt một cái, chiếc mũ của ông ta đang đội trên đầu bị xẻ ra làm hai.
Lão giả giật nảy mình nhưng lại không dám động. Vừa rồi ông ta cảm nhận thấy một tia nguy hiểm, nhưng không kịp phản ứng thì trên đầu chiếc mũ liền rơi xuống. Nhìn thấy chiếc mũ của mình xẻ đôi, ông ta liền đổ ra mồ hôi lạnh.
“Hiện tại ta có thể đi vào?”. Âm thanh Lạc Cảnh Thiên vang lên.
“Có… có thể”.
“Sớm như vậy không tốt sao? Cần bắt ta phải động thủ? Nếu không phải ta kính già yêu trẻ, tâm tình lại không tệ. Ngươi sớm đã chết. Hiểu chứ?”. Lạc Cảnh Thiên tay khoác lên vai ông ta, ánh mắt nhìn thẳng vào ông ta sau đó nói, sau khi nói xong còn nháy mắt một cái rồi mới buông ông ta ra, bước vào bên trong cấm khu ma vật.
Lão giả nhìn bóng lưng của Lạc Cảnh Thiên cho đến khi hắn rời khỏi tầm mắt, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm vuốt ngực một cái.
Vừa rồi ông ta kém chút bị dọa sợ tè ra quần. Lạc Cảnh Thiên di chuyển thế nào, làm sao ra tay ông ta hoàn toàn không thấy được, ngay cả cảm giác cũng không có, chỉ khi cái mũ rơi xuống ông ta mới cảm nhận được.
Hắn mới bao lớn? Chưa tới 30 chứ? Cái này mẹ nó liền thái quá. Chưa tới 30 liền có thực lực này? Ông ta hiện tại hơn 50 tuổi đã là chiến sĩ cấp sau, hơn nữa thực lực còn nằm ở tầng trung. Hắn chưa tới 30 liền có thể treo ông ta lên đánh?!
Là thế giới này điên cuồng, vẫn là ông ta theo không kịp thời đại!?
“Lão Triệu!”.
Ngay lúc này, một âm thanh khác vang lên.
Lão giả quay qua liền thấy được một người cỡ tuổi ông ta đi tới.
“Lão Triệu, ngươi thế nào? Làm sao đứng đờ ra đó?”.
“Ta…”. Lão giả ấp úng một chút rồi nói ra sự việc.
“Ngươi đùa ta?”.
“Lão Tôn, ta không có đùa giỡn. Ngươi nhìn, cái mũ của ta đều bị xẻ làm hai. Đây là bạn già của ta tự tay làm cho ta, ta cũng không thể vì lừa gạt ngươi mà phá hủy nó chứ?”.
“... Ngươi khẳng định không có nói giỡn?”.
“Khẳng định!”.
“Nếu như vậy, như ngươi nói, hắn ta không có hạ thủ với ngươi, chứng tỏ hắn cũng không phải là kẻ địch. Như vậy sẽ là ai đây? Toàn bộ tam đại tòa thành, cường giả cấp sáu ta đều gặp qua, không có bất kỳ người nào dưới 40 tuổi. Như vậy chỉ có hai khả năng, một là kẻ địch, mà hai là…”.
“Là cái gì?”.
“Ta không dám khẳng định, nhưng mà… liệu rằng có thể là người từ bên ngoài tới?”.
“Bên ngoài… cái này sao có thể. Ngoại trừ chỗ sâu trong cấm khu ma vật, những cấm khu khác không có bất kỳ ai có thể qua”. Lão giả lập tức phủ quyết.
“Nếu như là vòng xoáy không gian đây?”.
“!!! Ý ngươi là…”.
“Chẳng lẽ truyền thuyết là thật?”.
“Là thật hay không ta không biết, nhưng mà vẫn nên thông báo cho Thánh Đường đi. Ta nghĩ rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại hắn”.