Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 335: Ta có thể đi theo ngươi không?



Bị nhìn thấu, nữ tử kia kinh hãi lùi lại một bước, thanh kiếm cũng rời khỏi bàn tay. Lạc Cảnh Thiên thuận thế liền đem thanh kiếm cầm xuống. Nhìn nữ tử dáng vẻ đầy kinh hãi, Lạc Cảnh Thiên hiểu được ý nghĩ của nàng.

Dù sao dưới Chân Giải Chi Nhãn, hắn có thể phán đoán được độ tuổi của nàng. Nha đầu này cùng An Ninh Ninh không sai biệt lắm, có lẽ 14 tuổi. Dù sao hắn chỉ suy đoán được độ tuổi của nàng, cũng không phải chơi game, không có số liệu cụ thể. Nhưng tám chín phần là đúng.

Điều hắn kỳ quái là, nhà đầu này tuổi không lớn, thực lực cùng An Ninh Ninh không kém bao nhiêu, nhưng nàng thế nào bị đám người này đuổi giết? Hơn nữa, Thánh Kiếm? Hắn nhớ được thứ này giống như nghe An Tố Tố nói qua. Là bị trộm đi.

Chẳng lẽ là nàng làm? Không đúng a.

Nha đầu này thực lực làm sao đủ? Chẳng lẽ thật như An Ninh Ninh nói, đám thủ vệ đều là ngu xuẩn?!

“Động thủ!”. Tên đội trưởng phát hiện thời cơ lập tức lên tiếng.

Nữ tử kia còn chưa kịp phản ứng, tên đội trưởng liền đã áp sát tới, bàn tay đưa ra muốn đem nàng bắt lại. Nhưng mà ngay lúc này, Lạc Cảnh Thiên cánh tay duỗi ra, nắm lấy cổ tay còn đang trên không trung của tên đội trưởng, âm thanh nhàn nhạt vang lên.

“Chỉ là một tiểu cô nương, không cần thiết dùng lực lượng lớn như vậy chứ?”.

Tên đội trưởng thấy vậy, nội tâm cực kỳ kinh hãi. Hắn thực lực là cấp năm đỉnh phong, mặc dù lực lượng vừa rồi chỉ dùng nửa phần, nhưng mà người này lại có thể trong nháy mắt nhìn ra thế công của hắn, lại còn nhẹ nhàng liền nắm lấy hắn.

Hơn nữa… hắn phản kháng, muốn đem cánh tay vung ra, nhưng mà bàn tay của Lạc Cảnh Thiên giống như gọng thép, đem tay hắn triệt để cố định trên không trung.

Mặc dù nội tâm kinh hãi, nhưng vẻ ngoài hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, cánh tay thu lại lực đạo, Lạc Cảnh Thiên mới buông hắn ra. Hắn lúc này lên tiếng.

“Không biết vị huynh đệ này có ý gì? Nàng lấy trộm Thánh Kiếm của Thánh Đường, ngươi hẳn là biết tội danh này lớn cỡ nào. Ta chỉ là muốn đem nàng về cho Thánh Nữ xử lý mà thôi, còn J6mlU mong vị huynh đệ này đừng ngăn cản”.

“Như ta đã nói, nàng chỉ là một cái tiểu cô nương. Cần thiết phải như thế không? Cũng không phải là cái gì thập ác bất xá. Để nàng đem Thánh Kiếm trả lại không phải là được?”. Lạc Cảnh Thiên nói.

Hắn cũng không phải người vô lý gì, nha đầu này thật đúng là trộm đồ của người khác, nhưng đối với hắn, chỉ cần đem đồ vật trả lại là được. Không cần thiết phải làm lớn chuyện.

“Không, ta chết cũng không trả lại cho họ”. Nữ tử kia gắt lên.

“Ta vừa cứu ngươi một mạng, ngươi lại muốn làm ta xấu mặt? Lời nói của ta không có trọng lượng sao?”. Lạc Cảnh Thiên nghiêm mặt nói.

“Ai còn ngươi lo? Ta cũng không bảo ngươi cứu ta!”.

Lạc Cảnh Thiên bật cười.

Quả nhiên, tuổi trẻ thiếu nữ đều giống nhau, đều ưa thích mạnh miệng.

“Đưa đây đi”. Lạc Cảnh Thiên duỗi tay về phía nàng nhẹ giọng nói.

Nữ tử kia muốn nói gì đó, nhưng mà lại không có lên tiếng. Lạc Cảnh Thiên nhẹ lắc đầu, đưa tay ra đem nàng kéo lại, tay còn lại đem áo choàng của nàng gỡ xuống, lộ ra một thanh đoản kiếm gắn ở sau lưng được bọc vải đen. Hắn liền lấy xuống, mở ra vỏ ngoài liền thấy được một thanh đoản kiếm bằng vàng, trên vỏ kiếm khắc lấy vô số hoa văn kỳ lạ.

“Là thứ này?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn về phía tên đội trưởng hỏi.

“Là nó”.

Lạc Cảnh Thiên gật đầu, sau đó đem thanh kiếm ném cho tên đội trưởng. Hắn vừa rồi kiểm tra qua thanh Thánh Kiếm này, trên thân có một chút sức mạnh nguyên tố, cũng không có cái gì đáng giá nghiên cứu, cho nên hắn liền trả lại.

“Đội trưởng, ta nghĩ hắn là đồng bọn của nàng. Chính hắn mới là người đứng sau việc này”, Tên vừa rồi bị tên đội trưởng đánh một tát lại nhảy ra.

“Ngậm miệng!”. Đội trưởng trừng mắt nhìn qua quát lên.

Hắn chưa từng thấy tên nào ngu xuẩn như tên này. Không hiểu tình thế coi như xong, còn không biết nhìn sắc mặt người đội trưởng như hắn để làm việc. Không nhìn thấy chính bản thân ta còn nhún nhường đối phương, ngươi còn nhảy ra cho ta đào hố?!

Hơn nữa, không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh đối phương là kẻ chủ mưu, càng đừng nói là đối phương đều đem Thánh Kiếm trả lại, ngươi còn muốn đuổi cùng giết tuyệt? Không nhìn một chút bản thân thực lực có hay không?!

Ầm ầm!

Ngay tại lúc này, dưới chân họ đột nhiên vang lên tiếng động, giống như là động đất.

Mấy người của Thánh Đường cả đám đều biến sắc, Lạc Cảnh Thiên thì hơi nhướng mày. Hắn dựa vào cảm giác liền biết được đây không phải là động đất, mà là có thứ gì đó từ dưới đất muốn chui lên.

“Nguy hiểm! Là Giáp Long!”. Tên đội trưởng biến sắc kêu lên.

Chỉ là lúc này đã muốn, một con ma vật có hình dáng gấp ba người trưởng thành, nhìn qua rất giống khủng long, nhưng trong mắt Lạc Cảnh Thiên, nó chỉ là một con tê tê bản thăng cấp. Thân hình vô cùng giống một con tê tê, nhưng mà toàn thân mọc ra vô số gai ngọn, đuôi giống như một cái lưu tinh chùy, chính là một cái đuôi dài đầu tròn đầy gai nhọn.

Nhìn qua thân thể nó vô cùng đáng sợ, đáng tiếc hình thể lực huy hiếp so với một con ma thú cấp ba cũng không bằng, nhưng từ năng lượng nội thể tới nói, nó có thể sánh bằng một con ma thú cấp bốn.

Mà Giáp Long vừa xuất hiện, đám người Thánh Đường lập tức lùi lại, rút ra vũ khí. Chỉ còn mỗi Lạc Cảnh Thiên cùng tiểu cô nương kia còn đang đứng ở đó.

“Mau tránh! Nguy hiểm!”. Tên đội trưởng vội kêu lên.

Bởi vì lúc này, Giáp Long đã xuất thủ, nó dùng chiếc đuôi khủng bố của mình đập về phía Lạc Cảnh Thiên cùng tiểu cô nương kia. Tốc độ có thể nói là cực kỳ nhanh, thậm chí chưa chạm tới họ liền đã mang theo tiếng xé gió.

Chỉ là làm tất cả mọi người kinh hãi là, ngay khi chiếc đuôi chỉ cách hai người kia nửa mét, Lạc Cảnh Thiên đột nhiên liền xuất thủ. Chỉ thấy hắn không biết từ lúc nào đã lấy ra Du Long Phiến, nhẹ nhàng giơ lên cản lại chiếc đuôi của Giáp Long.

Phanh!

Dư ba đem tiểu cô nương đẩy lùi lại vài bước, trên mặt nàng chiếc mặt nạ kia rơi xuống, lộ ra gương mặt non nớt tái nhợt do sợ hãi.

Thấy công kích của mình bị cản lại, Giáp Long thu đuôi lại quay người lần nữa dùng đuôi đánh tới.

Chỉ là, công kích của nó lại lần nữa vô ích. Lạc Cảnh Thiên chỉ dùng một cái quạt mảnh mai liền có thể đem công kích của nó cản lại.

Đám người Thánh Đường nhìn trợn mắt há mồm.

Đây chính là Giáp Long đó a. Cấp năm ma vật đỉnh phong, lực lượng thậm chí sánh ngang chiến sĩ cấp sáu. Lực phòng ngự càng kinh người, ngay cả chiến sĩ cấp sáu gặp Giáp Long cũng vô cùng đau đầu, bởi vì nó thật sự rất khó giết.

Nhưng họ nhìn thấy cái gì? Ngay khi Lạc Cảnh Thiên ngăn cản đòn công kích thứ hai của Giáp Long, hắn lại nhẹ nhàng dùng thanh kiếm vừa nãy lấy được của tiểu cô nương kia đâm xuyên từ cổ họng của Giáp Long lên thẳng đỉnh đầu.

Mềm mại giống như đậu hũ.

Đây chính là Giáp Long? Nổi tiếng với lực phòng ngự khủng bố? Mẹ nó giả a???

Đám người trợn mắt há mồm. Nhất là tên vừa rồi nhảy ra gây chuyện, hắn lúc này nội tâm có thể nói là kinh hãi nhất. Vừa mới... chính mình lại trêu chọc tên biến thái này? Hắn chỉ dùng một thanh kiếm bình thường liền có thể giết một con Giáp Long, đây chẳng phải là muốn giết hắn thì chỉ cần có tay là được?!

Khó trách đội trưởng cùng những người khác vừa rồi lại dùng ánh mắt tức giận nhìn mình. Hắn lúc này xem như rõ ràng, vừa rồi mình hành động có bao nhiêu ngu xuẩn.

Đây thoả thoả là đi dạo một vòng quỷ môn quan đó a.

Tiểu cô nương kia hai tay che chặt miệng không dám phát ra tiếng. Hoặc là nói nàng đã sợ hãi tới mực không dám nói một câu.

Rung động!

Nàng thực lực mặc dù chỉ là một tên chiến sĩ cấp ba đỉnh phong, nhưng mà dựa vào trời sinh liền nắm giữ thể chất thần kỳ, tốc độ so với cùng cấp bậc nhanh phải gấp đôi, cho nên nàng mới có thể chạy thoát khỏi tay đám người Thánh Đường.

Nàng biết rõ Giáp Long thực lực đáng sợ tới mức nào. Cho nên thấy Lạc Cảnh Thiên giết đơn giản như vây, quả thật là đem thế giới quan của nàng đánh cái nát bấy.

“Thật đúng là phiền. Rõ ràng có trí tuệ, tại sao lại hành động ngu xuẩn như vậy?”. Lạc Cảnh Thiên khó hiểu nói.

Đám người rõ ràng là nghe được lời của hắn, cả đám nhìn nhau không dám nói câu nào. Bởi vì... họ không biết nên làm thế nào phản bác.

Từ lúc nào Phong Linh Đại Lục xuất hiện nhân vật khủng bố như vậy?!

Giết chết Giáp Long, Lạc Cảnh Thiên liền rút kiếm ra, nhìn trên lưỡi kiếm vết máu, hắn liền lấy ra một cái khăn đem vết máu lau sạch đi, rồi ném về phía tiểu cô nương kia.

“Nha đầu, giữ cho cẩn thận. Lần sau làm gì cũng nên suy xét thực lực của đối phương trước, biết không?”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

Tiểu cô nương kia vô thức gật đầu.

Lạc Cảnh Thiên thấy sự việc đã giải quyết, hắn liền quay người rời đi, chỉ là ngay lúc này, tiểu cô nương kia đột nhiên hét lên.

“Ca ca, ta có thể đi theo ngươi không?”.

Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy Phương nhổ lông, triết lý cuộc sống: lột sạch, nhổ sạch, quét sạch, đi đến đâu càn quét đến đó :))
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.