An Tố Tố mím môi chịu đựng, nàng không dám kêu ra tiếng. Mặc dù nàng có thể kêu để những người khác cho rằng Lạc Cảnh Thiên ức hiếp nàng, nhưng mà chỉ dựa vào lực lượng này, Lạc Cảnh Thiên hoàn toàn chính là cấp năm đỉnh phong cất bước. Những người khác có thể làm gì hắn? Dù sao chính nàng là người chuyện trước, nếu như nàng hô lên, những người khác tới gây chuyện. Lạc Cảnh Thiên nếu tức giận, sợ rằng sẽ đem tới cho nàng phiền phức rất lớn.
Nhìn gương mặt nàng đỏ bừng, Lạc Cảnh Thiên lực đạo liền nới lỏng ra, dù sao bắt nạt một nữ tử cũng không có cái gì tốt cho lắm.
Đem tay buông ra, An Tố Tố lúc này mới thở phèo nhẹ nhõm. Nàng xoa nhẹ bàn tay có chút đau nhức, ánh mắt bất mãn lại ủy khuất nhìn Lạc Cảnh Thiên.
Không phải nói ngươi vài câu sao? Cần thiết trả thù như vậy không?!
“Đúng, ngươi nhìn còn thật sự trẻ tuổi, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”. An Tố Tố tìm chủ đề hỏi, xóa bớt không khí xấu hổ.
“Ta? 27 tuổi”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Gì? Bao nhiêu?”. An Tố Tố cùng An Ninh Ninh trừng lớn con mắt khó tin hỏi.
“27 tuổi, thế nào?”.
“Ngươi nhìn thế nào cũng không giống a, làm thế nào bảo dưỡng được?”. An Ninh Ninh hiếu kỳ hỏi.
Lạc Cảnh Thiên: ???
Cái quỷ gì?!
Hỏi ta tuổi tác liền vì làn da của ta? Các ngươi có bệnh không?!
An Tố Tố bất đắc dĩ nhìn An Ninh Ninh nói.
“Ngươi điểm chú ý làm sao quái dị như vậy? Nam nhân 27 tuổi mới vừa bước vào tuổi xuân được chứ? Có làn da như này có gì đáng ngạc nhiên?”.
“Ai bảo ngươi không nói cho ta biết cách ngươi dưỡng da đâu, đều nhanh 30 tuổi rồi còn bộ dáng như mới 20, ai không hâm mộ?”. An Ninh Ninh bĩu môi nói.
An Tố Tố có chút im lặng nhìn An Ninh Ninh, sau đó quay qua nhìn Lạc Cảnh Thiên cẩn thận hỏi.
“Mạo muội hỏi một câu, ngươi là cấp độ nào?”.
“Cấp độ? Ý gì?”.
“Ý ta là ngươi là chiến sĩ cấp bao nhiêu? Ngươi đừng nói cho ta biết với lực lượng này ngươi lại là thuật sĩ đó a?”.
“... Có thể nói rõ cho ta biết cái gì là chiến sĩ thuật sĩ không? Hai khái niệm này ta không quá hiểu rõ”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Không phải chứ đại ca? Ngươi là té đụng đầu chỗ nào sao? Làm sao lại hỏi cái này? Cái này không phải kiến thức cơ bản đứa trẻ nào cũng biết sao?”. An Ninh Ninh kinh ngạc nói.
Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, nếu không phải biết nha đầu này chỉ là vô tâm, hắn tuyệt đối cho rằng nha đầu này chính là đang làm khó hắn. Cái gì mà kiến thức cơ bản? Ta mẹ nó biết cũng sẽ không hỏi tốt a.
“Ngươi… thật không biết?”. An Tố Tố dò hỏi.
“Không biết”. Lạc Cảnh Thiên khẳng định.
“Tốt a, chiến sĩ chính là sử dụng vũ khí như trường kiếm, trường đao cái gì. Đó chính là chiến sĩ, thuật sĩ chính là lợi dụng luyện kim thuật để sử dụng ra sức mạnh hơn người. Cấp bấp phân chia từ cấp một tới cấp 7, mà ta hiện tại chính là chiến sĩ cấp năm”. An Tố Tố giải thích.
“Vậy phân chia cấp bậc thế nào?”.
“Cấp bậc, chính là lực lượng a. Người tu chiến sĩ thường nắm giữ lực lượng cường đại, cấp bậc phân chia không phải dựa vào lực lượng làm cơ sở, mà là dựa vào giết ma vật làm cơ sở. Ví dụ như lực lượng chỉ đạt mức độ cấp bốn, nhưng lại có thể giết được ma vật cấp năm, người đó chính là cấp năm chiến sĩ”.
“Mà thuật sĩ, chính là lợi dụng thập đại nguyên tố. Bao gồm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, biến dị nguyên tố gồm băng, phong, quang, hắc ám cùng lôi điện. Lợi dụng một trong thập đại nguyên tố, chế tạo ra vũ khí nguyên tố. Dùng vũ khí nguyên tố có thể phát ra sức mạnh cường đại. Cấp bậc phân chia cũng rất đơn giản, giống như với chiến sĩ”.
“Ta hiếu kỳ một điều, nếu như hai người thuật sĩ cùng cấp, như nguyên tố khắc chế, trong chiến đấu ai sẽ thắng? Hơn nữa chiến sĩ với thuật sĩ ai lợi hại hơn?”. Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.
“Cái này sao? Nếu tính về mặt chiến đấu, hiển nhiên thuật sĩ z7Gkb giữ nguyên tố khắc chế đối phương sẽ mạnh hơn. Nhưng đều phải dựa vào cá nhân thực lực phát uy, hai loại nguyên tố có sức mạnh ngang nhau, không tồn tại cái nào khắc chế cái nào, còn phải dựa vào thuật sĩ sử dụng sức mạnh nguyên tố ra sao”.
“Về phần chiến sĩ cùng thuật sĩ ai lợi hại hơn, thực tế mà nói cái này rất khó để giải thích. Chiến dĩ thường thường nắm giữ lực lượng rất cường đại, nhưng thuật sĩ cũng có điểm mạnh chính là tốc độ di chuyển cực nhanh. Họ có thể lợi dụng nguyên tố, biến một mảnh khu vực thành một loại địa hình nguyên tố, lợi dụng nó biến thế yếu thành điểm mạnh. Chiến sĩ sẽ rất khó tiếp cận, sẽ bị thả diều tới chết”.
“Nhưng mà nếu như chiến sĩ nắm giữ lực bộc phát quá mạnh, họ có thể không nhìn địa hình, trực tiếp nghiền nát hết thẩy. Mà hai người ngang cấp rất khó để đánh bại đối phương, trừ khi chiến sĩ có thể tiếp cận, hoặc thuật sĩ có thể hạn chế khả năng di chuyển của chiến sĩ”. Ân Tố Tố nói.
Lạc Cảnh Thiên trên đầu hiện lên ba cái dấu chấm hỏi.
Hắn còn lần đầu tiên nghe qua loại lý niệm này, chẳng lẽ chiến sĩ không thể nắm giữ thân pháp nhanh? Thuật sĩ không thể tu lực lượng?!
Thế là hắn đem ý nghĩ nói ra.
“Không phải không được, mà là rất khó. Mặc dù không biết tại sao ngươi lại hỏi mấy cái này, nhưng mà trong thân thể chiến sĩ có một loại sức mạnh thần kỳ gọi là nguyên năng, có thể tăng trưởng thực lực vô cùng nhanh. Mỗi người sinh ra đều có nguyên năng, nhưng mà nếu như ngươi muốn làm thuật sĩ, như vậy phải nắm giữ vũ khí nguyên tố. Mà nguyên liệu quan trọng nhất chính là khí linh”.
“Khí linh là lấy trên người ma vật, ma vật nắm giữ trí tuệ nhất định, cho nên muốn biến nó thành khí linh, cần phải đem nó thần phục. Mà muốn nó thần phục phải dùng nguyên năng trong cơ thể bồi dưỡng, cho nên người trở thành chiến sĩ mặc dù cũng có thể làm thuật sĩ, nhưng bất kỳ ở lĩnh vực nào đều không cách nào đạt tới cấp độ cao được. Mà thuật sĩ cũng thế, trở thành thuật sĩ muốn lần nữa làm chiến sĩ có thể nói là khó như lên trời”.
Lạc Cảnh Thiên hơi ngẩn ra, xem ra thế giới này có chút khác biệt với Thiên Linh Đại Lục, có lẽ do nguyên khí quá ít dẫn tới không cách nào mở ra con đường tu luyện lâu dài. Cho nên mới không có cách nào mới bước vào con đường tự đoạn này.
Hắn biết rõ nguyên lý luyện kim thuật. Có lẽ nơi này chế tạo ra luyện kim thuật không thể bắt bẻ gì, nhưng mà cũng chỉ đến mức đó là cực hạn. Chế tạo ra cũng chỉ là luyện kim vật phẩm, mà không cách nào đạt tới mức độ ma pháp vật phẩm.
“Đúng, ta rất hiều kỳ rốt cuộc phong cách chiến đấu của chiến sĩ và thuật sĩ khác nhau thế nào. Nơi này có võ đài không? Hoặc là có nơi nào mà người khác thường xuyên sử dụng để luyện tập. Có thể mang ta đi xem một chút không?”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Đương nhiên có thể, chỉ là… ngươi có thể đáp ứng ta một điều kiện không?”. An Tố Tố nói.
“Chỉ là muốn đi xem người khác huấn luyện liền phải đáp ứng ngươi một điều kiện? Có phải hay không ta ăn của ngươi một bữa cơm liền phải vì ngươi bán mạng cả đời?”. Lạc Cảnh Thiên nhướng mày nhìn nàng hỏi.
“Không phải, ta không phải có ý đó. Ta… ý ta là…”. An Tố Tố nói tới đây liền không nói tiếp được.
“Hứ, muốn hắn gia nhập vào Mạo Hiểm Giả Công Hội liền nói thẳng, úp úp mở mở”. An Ninh Ninh bĩu môi nói.
“Là như thế?”. Lạc Cảnh Thiên hơi chút kinh ngạc nhìn An Tố Tố hỏi.
“Đúng thế”.
“... Lý do?”.
An Tố Tố nghe vậy, do dự một chút nhưng vẫn nói ra.
“Thực ra là ta muốn chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới. Dạ Sư Chi Thành, Bạch Ưng Thiên Không Thành, Tử Lang Thuấn Ảnh Thành hàng năm sẽ tổ chức một cuộc thi, mỗi thành cử ra năm người, sau đó tiến vào cấm khu săn giết ma vật. Bên nào giết được nhiều nhất liền sẽ được Tần đại sư chế tạo cho năm món vũ khí. Tần đại sư là luyện kim thuật trình độ mạnh nhất Phong Linh Đại Lục, hàng năm chỉ chế tạo năm món vũ khí. Mà Dạ Sư Chi Thành trước giờ đều luôn không có đạt được thắng lợi, ngươi thực lực lại mạnh như vậy, cho nên…”.
“Nếu như ta đáp ứng thì được cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi, hắn là có chút hứng thú. Nói không chừng trong cấm khu có bí mật để rời khỏi nơi này trở về Thiên Linh Đại Lục.
“Đương nhiên là một món vũ khí của Tần đại sư a”. An Tố Tố nói.
“Vũ khí? Ta không cần. Nếu như là điều kiện này, ta thật đúng là không có hứng thú, ngươi vẫn là đổi thứ khác đi”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
Nói đùa, hắn đường đường Thánh Ma Đao Sư lại cần một tên luyện kim thuật sĩ chế tạo vũ khí cho hắn?!
Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ