Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 331: An Ninh Ninh cùng An Tố Tố



Phong Linh Đại Lục chia làm bốn khu vực, Tây Phong, Nam Phong, Bắc Phong cùng Đông Phong. Mỗi khu vực đều có một tòa thành khác nhau, mỗi tòa thành đều có một cái giáo đường, một cái chi nhánh công hội.

Khi biết được điều này, ban đầu hắn cho rằng công hội… rất lớn. Nhưng mà hiện tại hắn cần hiểu lại về định nghĩa “lớn” này. Mẹ nó, toàn bộ đại lục liền bốn chi nhánh, cái này thật đúng là đủ “lớn” đâu.

Xem ra là hắn nghĩ nhiều. Người nơi này không ít, nhưng so với diện tích nơi này, xem ra là không đáng kể. Chỉ là rất nhiều nơi không có ai đi qua nên còn không biết nơi đó thế nào, giống như còn có rất nhiều cấm khu.

Vị trí của hắn hiện tại là ở Nam Phong, tòa thành nơi này gọi là Dạ Sư Chi Thành.

Nói tới cái tên này phải kể tới tứ phong. Tứ phong chính là sau phong thần, bốn con linh thú thủ hộ Phong Linh Đại Lục. Đầu tiên chính là Nam Phong Dạ Sư Tử, kế tiếp là Bạch Ưng Tây Phong, sau đó là Tử Lang Bắc Phong cùng với Thanh Long Đông Phong.

Mỗi khu vực đều đặt tên của một con thần thú. Nam Phong Dạ Sư Chi Thành, Tây Phong Bạch Ưng Thiên Không Thành. Tử Lang Thuấn Ảnh Thành.

Mà Đông Phong, rất nhiều năm về trước, nghe nói Thanh Long bất mãn nhân loại nên rời đi, Đông Phong cũng biến thành một mảnh tử địa. Không có ai có thể bước vào trong.

Lẳng lặng nghe nữ tử kể chuyện xưa, Lạc Cảnh Thiên xem như biết rõ nơi này tình huống thế nào. Ngoại trừ chế độ tu luyện, hắn hiện tại cũng xem như hiểu. Vọng Phong Chi Đỉnh rất nguy hiểm, rất nhiều nơi đều có ma vật cấp cao.

“Mặc dù ta tin tưởng ngươi, nhưng vẫn cần cùng Mạo Hiểm Giả Công Hội báo cáo một chút, cần ghi danh tin tức của ngươi thì ngươi mới có thể tự do hoạt động. Nếu không quân đội tự do sẽ bắt giam ngươi”. Nữ tử nói.

“Đúng, nói lâu như vậy ta vẫn chưa biết tên ngươi, ngươi tên gì?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Ta gọi An Ninh Ninh, Dạ Sư Chi Thành cấp bốn mạo hiểm giả”. An Ninh Ninh đưa tay ra cười nói.

Trong mắt nàng, Lạc Cảnh Thiên chỉ là có chút thần bí, đỡ được một mũi tên của nàng cũng không đại biểu điều gì, dù sao vừa rồi nàng chỉ dùng một nửa thực lực. Hơn nữa nàng cũng không thấy sự uy hiếp nào trên người Lạc Cảnh Thiên, cho nên nàng vô cùng thản nhiên không chút đề phòng đối mặt hắn.

Lạc Cảnh Thiên có chút bất ngờ, nhưng vẫn đưa tay ra nắm lấy tay nàng cười nói.

“Ta gọi Lạc Cảnh Thiên”.

“Cảnh Thiên sao? Tên nghe thật lạ, đi thôi, ta đưa ngươi về Dạ Sư Chi Thành”. An Ninh Ninh cười nói.

“Tốt”. Lạc Cảnh Thiên thoải mái gật đầu.

Chỉ là, sau đó hắn liền phát hiện chuyện không đúng. Nàng vậy mà dẫn hắn đi lên cao? Dạ Sư Chi Thành không phải ở dưới núi sao?!.

“Ngươi làm sao lại đi lên trên?”. Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.

“Mượn gió nha. Không có gió xuống núi sẽ rất chậm, trời tối sẽ nguy hiểm”. An Ninh Ninh nói.

Lạc Cảnh Thiên trên đầu hiện lên ba cái dấu chấm hỏi.

Đón gió? Cái quỷ gì?!

Rất nhanh hắn liền biết, bởi vì An Ninh Ninh cánh tay đưa lên cao, giống như đang cảm thụ dòng chảy của gió, sau đó nàng liền từ trên người lấy ra một... đôi cánh.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt trừng lớn, bởi vì hắn thấy được, An Ninh Ninh đôi cánh vậy mà đặt ở trước người, lại còn có thể xếp lại. Nhìn giống như là một món luyện kim vật phẩm.

An Ninh Ninh đem cánh đeo lên trên lưng, sau đó quay người lại, mặt hơi đỏ lên nói.

“Ôm lấy ta”.

“Hả?”.

“Mau ôm nha. Nếu không ta làm sao có thể đưa ngươi xuống? Hơn nữa hiện tại tốc độ gió rất ổn định, mang theo ngươi sẽ không có chuyện gì”. An Ninh Ninh hối thúc nói.

Lạc Cảnh Thiên có chút dở khóc dở cười. Bất quá nha đầu này cũng thật là thiện tâm, hơn nữa lòng can đảm cũng rất lớn. Hắn cùng nàng gặp nhau còn chưa tới một giờ, cứ như vậy tin tưởng hắn?!

Hắn đi tới, tay đưa ra ôm lấy eo nàng. An Ninh Ninh mặt đỏ lên, dùng một sợi dây đem hắn cùng nàng cột lại, chỉ một giây sau, một ngọn gió đột nhiên thổi tới đem hai người nhấc bổng lên khỏi mặt đất. An Linh Linh cứ thế bay đi.

Đây là lần đầu tiên Lạc Cảnh Thiên cảm nhận được bay lượn là như nào. Trước đó mặc dù hắn cũng có thể bay, nhựng mà luôn mở ra ma lực bộ thuẫn, ngay cả không khí cũng không cảm nhận được chứ đừng nói là gió.

Mà lần này, hắn cảm nhận được làn gió thổi vào mặt làm hắn cực kỳ thoải mái. Bất tri bất giác hắn có chút mê luyến cách bay lượn này.

Vọng Phong Sơn rất đẹp, từ trên cao hắn liền có thể thấy được toàn cảnh nơi này. Có rất nhiều con đường, giống như được người ta cố ý tạo ra.

Bay một lúc hắn liền thấy được một cái bình nguyên, là chân chính bình nguyên. Cũng thấy được Dạ Sư Chi Thành từ xa.

Rất nhanh An Ninh Ninh liền đem hắn đưa tới Dạ Sư Chi Thành. Nàng cùng thủ vệ nói vài câu liền mang hắn vào bên trong. Điều này làm hắn khá là kinh ngạc, phòng vệ thật lỏng lẻo, nếu như người xấu trà trộn vào thì làm thế nào?!

Bất quá An Ninh Ninh cũng không cho hắn cơ hội suy nghĩ, nàng liền kéo hắn tới một nơi, mà nhìn bảng hiệu bên ngoài, hắn biết, nơi này hẳn là Mạo Hiểm Giả Công Hội.

Vào ben trong liền thấy được một nữ tử đang tiếp đãi một số người khác. Từ trang phục tới nói, hẳn là mạo hiểm giả, thấy được An Ninh Ninh, nữ tử kia liền dừng lại công việc trong tay vội vàng đi tới.

“Ninh Ninh. Ngươi làm sao lúc này mới về!”. Đi tới, nữ tử kia lập tức lôi kéo An Ninh Ninh nói, âm thanh tràn đầy lo lắng.

“Tỷ, ta không sao. Ta đều đã là cấp bốn mạo hiểm giả, làm sao sẽ có chuyện gì”. An Ninh Ninh cười nói.

“Ngươi biết cái gì? Biết hay không có ma vật cấp sáu ẩn hiện? Mấy người của thánh đường đều đã lên đường rồi. Ngươi nếu hôm nay còn không về ta liền định đi tìm rồi”. Nữ tử kia tức giận nói.

“Ma vật cấp sáu? Làm sao lại xuất hiện? Không phải đều ở trong cấm khu sao?”.

“Ta làm sao biết. Nghe nói có người trộm mất Thánh Kiếm, lén vào cấm khu mới dẫn tới ma vật cấp sáu chạy ra”.

“Gì? Trộm Thánh Kiếm? Kẻ nào? Điên rồi sao? Thánh Kiếm cũng dám trộm? Thủ vệ làm ăn kiểu gì? Làm sao lại để kẻ trộm trộm mất Thánh Kiếm chứ?”. An Ninh Ninh tức giận thở hổn hển nói.

“Ta không biết. Nhưng thời JfB9o gian này tốt nhất đừng ra ngoài, chờ người của Thánh Đường đem ma vật đuổi về cấm khu rồi hãy đi ra”. Nữ tử kia nói.

Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ ở một bên chờ đợi. Hắn một người sống sờ sờ đứng đây, vậy mà bị coi như không thấy.

“A. Ta quên mất, tỷ, đây là Lạc Cảnh Thiên...”. An Ninh Ninh đem chuyện của Lạc Cảnh Thiên nói ra.

Nữ tử kia nghe xong, nhíu mày nhìn Lạc Cảnh Thiên, một lát sau mới lên tiếng nghi ngờ hỏi.

“Ngươi sẽ không phải là tên trộm kia chứ? Thánh Kiếm vừa bị trộm ngươi liền xuất hiện. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?”.

“Ta cũng kỳ quái, ta rốt cuộc là trên người có chỗ nào khiến các ngươi khó chịu. Một người vừa gặp liền bắn ta một mũi tên, một người khác thì bảo ta là kẻ trộm. Có phải ta đi dạo trong rừng cũng sẽ bị nghi thành là lâm tặc đúng không?”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng trào phúng nói.

“Lạc Cảnh Thiên, ngươi bình tĩnh chút, tỷ tỷ ta tính cách chính là như vậy. Nàng không có ác ý”. An Ninh Ninh vội khuyên can.

Mà nữ tử kia cũng cảm thấy mình nghi ngờ không có căn cứ. Tên trộm kia trộm Thánh Kiếm là muốn vào cấm khu, mà cấm khu ở đâu? Ở Đông Phong. Mà đây là Nam Phong. Khoảng cách xa như thế không có ba ngày đừng nghĩ tới được.

Mà Thánh Kiếm... bị trộm cách đây hai ngày.

Cho nên... nàng đuối lý.

“Cái đó... xin lỗi rồi. Là ta quá đa nghi. Đúng, ngươi nói Ninh Ninh nàng gặp ngươi liền bắn một mũi tên là thế nào?”. Nữ tử kia nói sang chuyện khác.

“Tỷ!”. An Ninh Ninh gắt lên.

“Ha ha, cũng không có gì. Chỉ là hiểu lầm thôi, ta còn phải đa tạ nàng, không có nàng ta không biết sẽ còn ở lại trên Vọng Phong Chi Đỉnh bao lâu nữa đây”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

Nữ tử kia ngoài miệng cười, nhưng nội tâm lại dâng lên cảnh giác. Nam nhân EQ cao như này... đa phần đều không phải thứ tốt. Hơn nữa hắn lại đẹp trai như thế, tốt nhất nên cảnh cáo Ninh Ninh rời xa hắn một chút.

“Ta là An Tố Tố, là tỷ tỷ của Ninh Ninh, Mạo Hiểm Giả Công Hội chi nhánh Dạ Sư Chi Thành phó hội trưởng. Cấp năm mạo hiểm giả”. An Tố Tố đưa tay ra nói.

“Lạc Cảnh Thiên, một người tự do”. Lạc Cảnh Thiên đưa tay ra nắm tay nàng cười đáp.

Chỉ là trong nháy mắt, hắn liền cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ truyền vào bàn tay.

Nữ tử này...

Có bệnh không? Miệng lưỡi công kích coi như xong, hiện tại còn muốn hắn xấu mặt? Lão hổ không phát uy ngươi cho rằng ta là con mèo bệnh đúng không?!

Lạc Cảnh Thiên bàn tay phát lực, An Tố Tố thực lực không tệ, hẳn là sánh với Tử Linh cảnh sở kỳ. Bất quá... cũng chỉ thế mà thôi.

An Tố Tố hơi chút biến sắc, lực lượng của Lạc Cảnh Thiên quá mạnh mẽ, hoàn toàn áp đảo nàng. Cái này làm sao có thể? Chẳng lẽ hắn là cấp sáu?!

Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy Phương nhổ lông, triết lý cuộc sống: lột sạch, nhổ sạch, quét sạch, đi đến đâu càn quét đến đó :))
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.