Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 330: Phong Linh Đại Lục



Dạo bước trên thảo nguyên, Lạc Cảnh Thiên chưa từng cảm thấy bình yên đến thế. Tại Thiên Linh Đại Lục, hắn chưa từng được trải nghiệm cảm giác này bao giờ, mặc dù biết rằng đây chỉ là một phút bình yên, nhưng hắn vẫn cố mà tận hưởng nó.

Hoàn cảnh nơi này thật sự quá tốt, mặc dù trong không khí không có quá nhiều nguyên khí, nhưng mà nó lại mang lại cảm giác chân thật. Nhất là chứng kiến những động vật kia, hắn cảm thấy nơi này thật sự là một nơi tốt để dưỡng lão.

Tuy nhiên chẳng qua bao lâu, Lạc Cảnh Thiên liền nghe thấy âm thanh vang lên đang đi về phía này.

Xoạt xoạt!

Tiếng chân đạp trên cỏ vô cùng rõ ràng, hẳn là có người nào đó đang chạy tới. Hơn nữa có không ít.

Chỉ là… giống như âm thanh phía sau không phải người. Giống như là động vật bốn chân.

Lạc Cảnh Thiên hiếu kỳ đi tới, hắn lúc này đang đứngt rên một vách đá, không cách, cũng chỉ có hơn 10 mét, nhìn xuống bên dưới liền thấy được một nữ tử đang chạy, trên thật mặc một bộ quần áo đỏ, hơi bó sát người. Quần áo nhìn có chút hiện đại, giống như là thế giới kiếp trước của hắn. Nhưng mà lại có rất nhiều điểm khác biệt, rất thích hợp cho chiến đấu.

Phía sau nàng có ba con… hắn cũng không biết nên gọi đó là cái gì, bởi vì ba con kia hình dáng rất kỳ quái, nhìn giống như là con trâu, nhưng lại chạy bằng hai chân, hơn nữa tay còn cầm khiêng.

Nhìn giống như là nhân thú, nhân thú cũng không phải yêu thú, yêu thú là nắm giữ trí tuệ như con người. Mà nhân thú… thật chỉ là một con thú có một chút đặc điểm giống người mà thôi. Về phần trí tuệ… chẳng khác nào đứa trẻ lên ba.

Quả thật như hắn nghĩ, bởi vì hắn thấy được nữ tử kia từ trong người móc ra một cái búp bê vải, sau đó ném mạnh ra ngoài. Mà đám… nhân thú kia đột nhiên liền dừng lại, sau đó liền đuổi về phía búp bê vải.

Làm hắn kinh ngạc là, búp bê vải đột nhiên nổ tung, trong nháy mắt liền đem ba con nhân thú kia đốt thành tro.

Uy lực mạnh như vậy?!

Hắn còn chưa thấy qua thứ gì có thể đốt… sinh vật biến thành tro chỉ trong nháy mắt như thế. Đương nhiên, ngoại trừ Sở Như Mộng con hàng kia. Dù sao hắn nắm giữ phượng hoàng huyết mạch, lệ hỏa uy lực cũng không phải trưng cho đẹp.

Dưới con mắt của Chân Giải Chi Nhãn, Lạc Cảnh Thiên biết con búp bê kia không phải vật phẩm ma pháp, mà nhìn giống như… vật phẩm luyện kim.

Luyện kim thuật? Hẳn là luyện kim thuật.

Pháp sư cũng có một nhánh học về luyện kim thuật, nhưng theo hắn biết, mỗi vật phẩm tạo ra được xưng là ma pháp vật phẩm, mà không phải giống như… con búp bê kia. Mặc dù kỳ lạ, nhưng uy lực thật sự yếu.

Trên người hắn có không ít ma pháp vật phẩm, đại loại như Chân Giải Chi Nhãn, Vận Mệnh Chi Trượng… hắn còn chưa thấy qua ma pháp vật phẩm nào yếu như thứ kia. Hẳn là thuộc tính khắc chế mới làm tới mức độ đốt ba con nhân thú thành tro.

Chỉ là, khi hắn đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng xé gió, Lạc Cảnh Thiên theo bản năng đưa tay ra, bàn tay chộp lấy được một mũi tên. Đầu tên còn đang bốc cháy, hắn đưa mắt nhìn xuống, liền thấy được nữ tử kia đang cầm cung, mũi tên đã lên dây, cảnh giác nhìn lấy hắn.

“Ngươi là ai!?”. Nữ tử âm thanh vang lên.

Ngôn ngữ này… thật đúng là cùng Thiên Linh Đại Lục giống nhau như đúc.

Lạc Cảnh Thiên hơi cau mày, từ trên người nàng, hắn phát hiện rất nhiều điểm kỳ quái. Lực lượng một tên kia rất lớn, hẳn là đã đạt tới uy lực của Thông Linh cảnh.

Ách… có chút yếu.

Nhưng mà trên người nàng lại không hề có linh lực ba động. Chẳng lẽ nàng là thể tu? Nhưng mà ở độ tuổi này mới chỉ tu luyện tới mức này… có chút kém. Hơn nữa nữ tử luyện thể tu… hẳn phải là lưng hùm vai gấu. Nhưng nàng thân thể rất mảnh mai.

Cho nên nói nàng là thể tu, điểm này hắn liền loại bỏ. Càng đừng nói tới Thiên Linh Đại Lục, thể tu số lượng cực kỳ thưa thớt, không phải hiếm có tới mức nào, mà là thể tu… đa phần đều là phế vật. Không thể trở thành võ giả, chỉ có QdJ1y thể tu luyện thân thể sức mạnh cùng ma thú vật lộn kiếm sống qua ngày.

“Ta đang hỏi ngươi, ngươi là ai?!”. Nữ tử kia lần nữa lên tiếng, âm thanh mang theo vẻ tức giận.

“... Ta chọc giận ngươi?”. Lạc Cảnh Thiên hơi nghiêng đầu khó hiểu hỏi.

Nữ tử kia nghe vậy hơi ngẩn ra, nhưng sau đó vội nói.

“Không phải, nhưng mà…”.

“Nếu ta không có chọc giận ngươi, tại sao lại công kích ta?!”. Lạc Cảnh Thiên lần nữa hỏi.

“Nơi này là Vọng Phong Chi Đỉnh. Ở nơi này ngoài ma vật ra không có người ngoài, trên người ngươi không có huy chương công hội, cũng không có vật phẩm luyện kim. Tức là ngươi không phải mạo hiểm giả. Người bình thường cũng không có khả năng bắt lấy mũi tên của ta, ta nghi ngờ ngươi cho nên công kích, có vấn đề?”. Nữ tử sắc mặt lạnh xuống nói.

Lạc Cảnh Thiên có chút kinh ngạc, sau đó có chút buồn cười.

Nhìn nha đầu này có vẻ chững chạc, nhưng không nghĩ tới lại rất trẻ con. Đây là bị hắn nói hai câu liền tức giận sao? Còn giải thích rõ ràng như vậy? Thật đúng là đủ ngốc.

Bất quá hắn nắm giữ trọng điểm mấy vấn đề.

Huy chương công hội? Vật phẩm luyện kim? Mạo hiểm giả?!

Dựa vào mấy tin tức này, nơi này tổ chức lớn nhất hẳn là công hội gì đó. Vật phẩm luyện kim hẳn là cung tên cùng con búp bê vải giống như nàng. Mạo hiểm giả sao? Là đi săn giết nhân thú?!

Nhưng vấn đề là giết chúng xong, không để lại bất cứ thứ gì, vậy làm sao có thể chứng minh mình đã giết?!

Suy nghĩ rất nhanh, hắn liền nhìn nữ tử kia hỏi.

“Ngươi tên là gì? Ngươi vừa nói nơi này là… Vọng Phong Chi Đỉnh? Tên thật kỳ quái. Nơi này gió không lớn, cũng không có âm thanh gì đặc biệt, tại sao lại gọi là Vọng Phong? Trong gió có âm thanh gì sao?”.

“... Ngươi không biết?”. Nử tử kia cổ quái nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Không có, ta vốn không phải người nơi này, đúng, vừa rồi… ba cái thứ kia… là cái gì? Trong miệng ngươi nói luyện kim vật phẩm lại là gì?!”. Lạc Cảnh Thiên dùng ra chung cực tuyệt chiêu - giả ngu.

Dù sao hắn hiện tại nắm giữ một cái bề ngoài đủ để gây thiện cảm cho bất kỳ ai, sẽ không có người đi đề phòng hắn. Nhất là nữ tử này, từ vừa rồi thái độ của nàng liền nhìn ra, nàng là đang khẩn trương.

Ách… bất quá đột nhiên hắn cảm giác có chút tự trách, dụ dỗ một tiểu nha đầu như này… có chút… không tốt lắm.

“Ngươi không phải người nơi này? Vậy ngươi tới từ đâu?”. Nữ tử kia kinh ngạc hỏi.

“Ta cũng không biết, ta bị thứ gì đó hút vào, tỉnh lại liền xuất hiện ở đây”. Lạc Cảnh Thiên “thành thật” đáp.

“Là như thế sao? Hẳn là vòng xoáy không gian. Ngươi bị quấn vào mà không chết thật đúng là phước lớn mạng lớn”. Nử tử kia như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm một chút sau đó nhìn Lạc Cảnh Thiên nói tiếp.

“Nơi này là Vọng Phong Chi Đỉnh, cũng không phải trong gió có âm thanh gì dễ nghe, mà là năm xưa ma vật xuất hiện, một vị tiền bối tên là Vọng Phong đứng trên này. Dùng toàn bộ sức mạnh của mình đem ma vật đánh tan, nhưng bản thân lại chết đi. Cho nên vì kỷ niệm người, nơi này mới được đặt tên là Vọng Phong”. Nữ tử kia đáp.

“Ma vật? Là những... thứ kia sao? Hình thù thật đúng là kỳ quái”.

“Thực ra hàng ngàn năm trước, nơi này cũng không có ma vật. Nhưng có một ngày, vòng xoáy không gian xuất hiện, một con chuột khổng lồ xâm lấn vào đây. Trên người mang theo nguyền rủa, cho nên ma vật cũng từ đó mà xuất hiện. Khi đó Phong Thần xuất hiện, đem con chuột kia đánh lui vào vòng xoáy không gian, nhưng mà ma vật cũng không có biến mất, chỉ là chúng biến thành một cái chủng tộc trên mảnh đất này…”.

Lạc Cảnh Thiên lẳng lặng nghe nữ tử nói chuyện, hắn xem như hiểu. Hẳn là tên pháp sư kia đem Ôn Dịch Chi Nguyên đánh lui, sau đó phong ấn lại. Cuối cùng cách ly nơi này khỏi Thiên Linh Đại Lục, hình thành một thế giới hoàn toàn mới.

Mà mảnh đại lục gọi là Phong Linh Đại Lục, thần mẹ nó Phong Linh Đại Lục, nghe thế nào cũng có cảm giác như một giáo phái tà ác. Mà điều làm hắn kinh ngạc là, nơi này cũng không có quốc gia nào, cũng không có người cai quản. Thật đúng là đủ thần kỳ, vậy mà không có người phản loạn sao? Đều an phận như vậy?!

Bất quá giống như có một nhóm quân đoàn tự nguyện do nhiều người tự do gia nhập để bảo vệ người bình thường. Hắn chưa từng thấy nơi nào mà người người đều hòa đồng như vậy.

Hơn nữa, công hội trong miệng nàng gọi là Mạo Hiểm Giả Công Hội, cũng không phải là tổ chức mạnh nhất, chẳng qua chỉ là một tổ chức nơi tụ tập nhiều mạo hiểm giả, cũng chính là những người đi săn giết ma vật. Nó chỉ có nghĩa vụ ghi chép chiến tích của mạo hiểm giả mà thôi. Ban thẳng? Chẳng qua là một chút vinh dự vô nghĩa, một chút lợi ích thực tế cũng không có.

Bất quá hắn càng tò mò hơn là, nơi này vậy mà có giáo đường, hơn nữa gần như toàn bộ người nơi này đều đối với giáo đường rất kính trọng. Mà giáo đường, giống như thờ phụng… Phong Thần.

Phong Thần? Mẹ nó, dùng một chút phong lực liền có thể xưng thần? Ngươi mẹ nó đùa ta?!

Bất quá hắn cũng không có nói ra, có trời mới biết nhìn bộ dáng nữ tử này tràn đầy tự hào cùng sùng bái, hắn nói ra ý nghĩ của mình có bị nàng truy sát hay không.

Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.