Đám người Thần địa liếc mắt nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên, nhưng sau đó lại không quan tâm lấy một chút nào. Hiện tại họ có hắc ám lồng giam, thứ này đủ để duy trì không bị quấy rối rất lâu, cho nên chúng hoàn toàn không thèm để mắt tới Lạc Cảnh Thiên.
Nhìn thấy cảnh này, Lạc Cảnh Thiên gương mặt hiện vẻ âm trầm. Trên thân hắn phát ra năng lượng đặc thù của Viễn Cổ Tinh Linh, vô cùng thần thánh. Bởi vì vốn dĩ Tinh Linh là kết tinh của tự nhiên, cũng là sinh vật ma pháp. Mà Lạc Cảnh Thiên trên người lại có được huyết mạch này, cho nên người khác nhìn vào liền sẽ cảm thấy hắn vô cùng thánh khiết.
Mà đặc trưng nhất của Tinh Linh là… không nhìn tất cả mọi thứ liên quan tới hắc ám. Tinh Linh trời sinh liền khắc chế sức mạnh hắc ám, cho nên cái hắc ám lồng giam này có lẽ ngăn cản được Sở Như Mộng, nhưng muốn ngăn cản hắn, đừng có nằm mơ!
Lạc Cảnh Thiên lấy ra Vận Mệnh Chi Trượng, ánh mắt lấp lóe. Miệng không ngừng ngâm xướng, nếu như là Thượng Cổ Chi Linh ở đây có lẽ nghe hiểu, dù sao đây là ngôn ngữ đặc trưng của Tinh Linh.
Trên không trung, một cái vòng tròn ma pháp xuất hiện. Lạc Cảnh Thiên không ngừng dùng ma lực khắc lên ma văn.
Mấy người Long chủ từ phía xa liền cảm nhận được một nguồn sức mạnh khủng bố đang hình thành. Cả đám đều lo nghĩ đứng ở xa nhìn tới, trải qua một chiêu vừa rồi, họ biết cách tốt nhất để giúp Lạc Cảnh Thiên là tránh xa một chút.
Ai biết được chiêu thức kia có đem họ dính vào hay không, vẫn là chạy trước thì hơn.
“Không Gian! Chôn Vùi!”.
Vòng tròn ma pháp dần hạ xuống, đám người Thần địa vẫn không chút đề phòng, dù sao họ chưa từng thấy ai có thể phá được hắc ám lồng giao, bao quát Thần chủ. Cho nên họ hoàn toàn không chút nào để ý tới hành động của Lạc Cảnh Thiên.
Cho đến khi cái vòng tròn ma pháp hạ xuống tới bên ngoài hắc ám lồng giam, cả đám người áo đen liền biến sắc.
“Nguy! Hắc ám lồng giam đang sụp đổ! Làm sao có thể?!”.
“Ngăn hắn lại! Lập tức ngăn hắn lại”.
Đám người Thần địa bắt đầu điên cuồng lên. Ngoại trừ một tên áo đen thống lĩnh, còn lại đều lao ra khỏi hắc ám lồng giam công kích về phía Lạc Cảnh Thiên.
Chờ chính là các ngươi!
“Vạn Thế Khai Hoa!”.
Xẹt!
Oanh!
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, đám người Thần địa ngay cả phản ứng cũng không kịp, ngay tại chỗ bị một chiêu của Lạc Cảnh Thiên đánh không còn hình người.
“Thắng… thắng? Chúng ta thắng?”. Long chủ tại chỗ ngẩn người.
Những người khác gương mặt cũng tràn ngập kinh hỉ, phải biết mặc dù vừa rồi Sở Như Mộng dùng một chiêu gần như đem toàn bộ người của Thần địa miểu sát. Nhưng mà rất rõ ràng, chủ lực của Thần địa vẫn chưa có động thủ, lại thêm họ đã sớm đánh mệt mỏi, linh lực cũng không còn lại bao nhiêu.
Nếu như người của Thần địa lúc này đánh tới, họ chắc chắn chỉ có thể chạy trốn, mà Thần địa cũng vì đó mà đem thử bên dưới Mai Cốt Chi Địa đưa ra ngoài thế giới.
Những hiện tại Lạc Cảnh Thiên vào phút chót xoáy chuyển tình thế, cả đám người đều không dám tin đây là sự thật.
Hắn… hắn mới bao nhiêu tuổi? Lại có thể làm được việc mà đám người Long chủ cũng làm không được?!
Họ phẳng phất thấy được Tây Mạc Ma Tộc tương lai sẽ như thế nào đứng trên đỉnh đại lục. Nhưng mà, ngay tại lúc này, biến cố phát sinh, ngay khi bụi mùi tán đi, dưới đất nằm lấy mấy người Thần địa, chỉ là… giống như thiếu mất một người!
Lạc Cảnh Thiên biến sắc, nhưng đã không kịp.
Tên áo đen thủ lĩnh vừa rồi không biết làm thế nào mà chạy thoát khỏi chiêu thức của hắn.
Không Gian Sụp Đổ đã sớm đem toàn bộ hắc ám lồng giam phá hủy, mà vừa rồi lại là ở tâm vụ nổ. Nhưng làm sao lại…
Phốc!
Một kiếm đột ngột từ phía sau đâm xuyên cơ thể Lạc Cảnh Thiên.
Lạc Cảnh Thiên nắm lấy lưỡi kiếm trên ngực, miệng không ngừng ói ra máu. Vốn dĩ biến đổi hình thái đã đem cơ thể hắn móc rỗng, một kiếm này trực tiếp đem toàn bộ sức lực của hắn xuyên thủng.
Nhưng mà, hắn cũng không muốn cứ như vậy từ bỏ. Lạc Cảnh Thiên trong nháy mắt quay người, cánh tay đưa ra nắm lấy cổ tên áo đen, mà hắn lúc này cũng xem như thấy rõ hình dáng của tên áo đen.
Hắn sớm đã bị một chiêu của Lạc Cảnh Thiên làm trọng thương, chỉ là trong phút chót, hắn liều mạng chống lên cơ thể tàn tạ đánh ra một kiếm kia.
“Khặc khặc. Ngươi… vô dụng. Phong ấn… đã giải trừ… ngươi… ngăn không được… Thần địa…”. Tên áo đen miệng đầy máu nói.
Lạc Cảnh Thiên cũng cảm nhận được từ dưới Mai Cốt Chi Địa phát ra uy áp khủng bố, thứ kia… muốn lên sao!?
“Thiên nhi!!!”.
Lạc Vũ Quân âm thành kinh hãi kêu lên.
Đám người Long chủ gương mặt đều biến sắc, cả đám không đoái hoài tới cái gì, lập tức lao tới!
Ngay phút cuối cùng, Lạc Cảnh Thiên giống như hồi quang phản chiếu. Bởi vì trong đầu hắn vang lên một giọng nói, không phải ai khác, chính là Thượng Cổ Chi Linh.
“Nhảy xuống dưới, nếu không ta không cách nào cứu ngươi”.
Lạc Cảnh Thiên ánh mắt vô tình liếc qua đán người Long chủ, sau đó dừng lại nhìn về phía mấy người Lạc Thiên Y. Ma lực trong cơ thể bay ra rơi trên mặt đất viết một được hai chữ, sau đó hắn hơi mím môi, gương mặt lộ vẻ hung ác.
Hắn nắm lấy tên áo đen, sau đó liền nhảy xuống dưới Mai Cốt Chi Địa.
“Không!!!”.
Đám người Lạc Thiên Y cùng cha mẹ Lạc Cảnh Thiên thét lên, cả đám đồng loạt lao tới.
Chỉ là Long chủ lập tức ngăn cản họ lại.
“Aaaaa.... buông ta ra!”. Phùng Nguyệt ngẹn ngào quát lên.
Chỉ là đáng tiếc, Lạc Vũ Quân chết sống cũng không chịu buông tay. Ông ta biết nếu mình buông ra, Phùng Nguyệt chắc chắn sẽ không chút do dự nhảy xuống dưới.
Lạc Thiên Y ngơ ngác đứng tại chỗ, nàng hiện tại nội tâm không có chút nào bình tĩnh.
Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh lúc đầu gặp được Lạc Cảnh Thiên, sau đó lại hiện lên hình ảnh nàng cưỡng hôn hắn. Không biết từ lúc nào, hai con mắt đã ướt đẫm lệ.
Chỉ là sau một lát.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, đám người giật mình nhìn qua, liền thấy được trên miệng Mai Cốt Chi Địa xuất hiện một cái ma pháp trận, nó tự động xoay chuyển, đem phong ấn gia trì, chỉ sau vài giây ngắn ngủi, phong ấn liền trở lại như lúc đầu.
Đán người sửng sốt trong giây lát, sau đó vội vã chạy tới.
Nhìn thấy trên mặt đất, một dòng chữ do ma lực hình thành.
“Chờ ta”.
Ngắn gọn hai chữ lại đem đám người từ ranh giới sụp đổ kéo trở về.
Hắn... hắn còn chưa chết.
...
Mai Cốt Chi Địa.
Ngay khi rơi vào Mai Cốt Chi Địa, Lạc Cảnh Thiên liền thấy được một cái con chuột khổnh lồ lao về phía hắn, thấy được con chuột này, tâm hắn đều muốn lạnh.
Ông trời của ta.
Làm sao lại là Ôn Dịch Chi Nguyên? Thứ này không phải sớm đã tuyệt diệt rồi hay sao???
Ôn Dịch Chi Nguyên, đây là một loại quái vật trong vũ trụ, nó chính là sinh ra để reo rắc tai hoạ cho sinh linh. Nhưng là tại mấy vạn năm trước đã bị toàn vụ trụ liên thủ chém giết sạch sẽ rồi.
Hắn không thể nào tưởng tượng được, nơi này lại có Ôn Dịch Chi Nguyên.
Nó thực lực không mạnh, đó là đặt ở cấp độ vũ trụ, nhưng trên Thiên Linh Đại Lục, nó thật sự là vô địch.
Mà điều đáng sợ của nó là nó có thể sinh sôi không ngừng. Một tháng một con có thể sinh ra trên ngàn con Ôn Dịch Chi Nguyên. Mà cái con trước mắt này, nhìn qua có vẻ như là... con đầu đàn.
Con mẹ nó!
Ta mẹ nó bị ngươi hại chết rồi.
Chỉ là một giây sau, xung quanh người hắn xuất hiện một vòng tròn ánh sáng bảo vệ hắn. Ôn Dịch Chi Nguyên đột nhiên rú lên một tiếng rồi J6mlU chạy mất.
Đây là... chuyện gì xảy ra? Sinh mệnh lực của hắn lại còn bắt đầu tăng lên?!
“Bình tĩnh. Nơi này là một không gian cách biệt với bên ngoài, ở đây ta cảm nhận được áp chế của quy tắc biến mất. Cho nên tại nơi này bảo vệ ngươi không có chút khó khăn nào, nếu muốn ta còn có thể diệt sạch đám khả ái này. Nhưng dù sao ta cũng từng thề sẽ không sát sinh, cho nên chỉ có thể làm tới bước này, ngươi không chết được”. Thượng Cổ Chi Linh âm thanh vang lên.
Lạc Cảnh Thiên ban đầu nghe còn có chút nhập thần, nhưng mà nghe tới đoạn cuối...
Khả ái?!
Ngươi lý giải có sai lầm với hai chữ này sao? Ôn Dịch Chi Nguyên như thế buồn nôn ngươi lại bảo nó khả ái? Ngươi thẩm mỹ này có chút ngoại hạng a đại ca.
“Yên nào, mặc dù chúng bề ngoài nhìn có chút kinh tởm, nhưng thực tế vẫn rất tốt. Sinh ra liền vì một mục tiêu mà phấn đầu, ta chỉ đơn thuần thưởng thức mà thôi”. Thượng Cổ Chi Linh biêt hắn nghĩ gì, cho nên liền lập tức cười nói.
Lạc Cảnh Thiên nghĩ một chút, cũng không có nói tiếp, hắn đánh gia xung quanh. Nơi này... nhìn giống như một cái hang động, mặc dù không biết đi ra đường nào, nhưng mà hắn vẫn quyết định đi theo phía sau đuôi con Ôn Dịch Chi Nguyên kia.
Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ