Lạc Cảnh Thiên nhìn qua Lạc Thiên Vũ, suy nghĩ một chút rồi nói.
“Ngài xác định mình đang nói cái gì sao? Ngài hẳn là hiểu quyết định này mang tới là cái gì”.
“Ta sẽ không nhìn lầm người”. Lạc Thiên Vũ cười nói.
“Vậy ngài biết ta thân thế chân thật là gì sao? Vậy ta nói cho ngài biết, ta sinh ra tại Thần địa, cha mẹ ruột của ta đều là người của Thần địa, hơn nữa ta còn có một người tỷ tỷ, cũng là người của Thần địa. Hơn nữa… địa vị không thấp. Hiện tại, ngài còn có ý nghĩ này sao?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
Lời vừa ra, đám người toàn bộ đều sửng sốt. Có lẽ tại đây cũng chỉ có mỗi Long chủ là không có vẻ ngạc nhiên gì. Trước đó Lạc Cảnh Thiên cũng có nói với ông ta, nhưng ông ta vẫn trao quyền vào tay hắn, điều này chứng tỏ ông ta có niềm tin tuyệt đối với Lạc Cảnh Thiên.
Đáng tiếc những người khác thì không nghĩ như vậy.
Ầm!
Một số tên trong trưởng lão hội lập tức rút vũ khí nhắm ngay Lạc Cảnh Thiên.
“Thiên… Thiên nhi, ngươi… ngươi đừng nói lung tung, đây không phải lúc đùa giỡn”. Phùng Nguyệt lắp bắp nói.
Ở bên cạnh, Lạc Vũ Quân ánh mắt hiện vẻ kinh ngạc, bàn tay hơi nắm chặt, nhưng rất nhanh liền giãn ra. Giống như đã quyết định điều gì đó.
Lạc Thiên Ân ban đầu gương mặt hiện vẻ mừng như điên, nhưng là sau đó liền thu lại, cũng không có xen miệng vào. Hắn không ngu, Lạc Cảnh Thiên ban đầu thân phận của không phải người của Lạc gia. Nhưng vẫn có thể đi lên địa vị như ngày hôm nay, chứng tỏ hắn có bản lĩnh lớn.
Hắn dám nói ra điều này hiển nhiên có hậu chiêu. Nếu như hắn hiện tại nhảy ra xen miệng vào hay khiêu khích, như vậy người chịu tốt sẽ chỉ có hắn mà không phải Lạc Cảnh Thiên.
Quả nhiên, chỉ có trải qua sương gió, con người mới có thể trưởng thành. Nếu đối lại là trước kia, Lạc Thiên Ân cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
“Thiên nhi, bất kể thế nào, ngươi đều là con của ta, ta tin tưởng ngươi sẽ không theo Thần địa”. Lạc Vũ Quân lúc này lên tiếng khẳng định Lạc Cảnh Thiên.
“Ta cũng vậy, mặc dù không đích thân sinh ra ngươi, nhưng ta tin tưởng con trai ta”. Phùng Nguyệt cũng lên tiếng.
Lạc Cảnh Thiên nghe vậy, nội tâm rất ấm áp. Được người khác tin tưởng, nhất là người thân của mình. Ai sẽ chịu được khi bị người thân nghi ngờ chứ? Dù Lạc Thiên Vũ nghĩ gì, chỉ cần cha mẹ hắn tin tưởng hắn, người khác nghĩ thế nào thì có làm sao? Cùng lắm liền không ở lại đây, không quan trọng.
“Như vậy… quyết định của ngươi đây?”. Lạc Thiên Vũ sau khi trầm mặc một lúc, sau đó nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Ngươi… không để ý?”. Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc hỏi.
“Để ý, ta đương nhiên để ý. Nhưng thì có làm sao? Xuất thân của ngươi không chứng minh được việc ngươi là ai. Lựa chọn của ngươi là do bản thân ngươi quyết định mà không phải dựa vào thân thế”.
“Mặc dù ta rất cố chấp, cũng rất tư lợi. Nhưng ít nhất ta không mù, ta nhìn ra được, ngươi đối với Thần địa cũng không có cảm tình gì, hơn nữa Long chủ có thể giao quyền lực tạm thời cho ngươi, như vậy chứng tỏ Long chủ tin tưởng ngươi. Đã Long chủ dám, ta làm sao lại không dám?”. Lạc Thiên Vũ lớn giọng nói.
Lạc Cảnh Thiên nghe vậy nhẹ gật đầu, không có bất kỳ đáp lại.
“Bỏ vũ khí xuống”. Long chủ trầm giọng nói.
“Nhưng mà…”.
“Ta nói các ngươi điếc cả sao? Buông vũ khí xuống!”.
Đám hội trưởng lão nhìn nhau một cái, đồng thời thu lại vũ khí, mà lúc này Long chủ cũng nói tiếp.
“Hắn còn chưa nói hết, trên thực tế, hắn trọng thương cũng là do mẹ hắn cùng tỷ tỷ hắn gây ra. Nếu không phải ta tới kịp, hắn đã chết. Cho nên, việc hắn có đứng về phía Thần địa hay không không tồn tại. Hiểu không? Ngày đó hắn cũng đã nói với ta thân thế của hắn, nếu hắn lựa chọn đứng về phía Thần địa, ta sẽ giao quyền lực cho hắn? Hắn sẽ tìm nội ứng của Thần địa trong Tây Mạc Ma Tộc?”.
“Không có hắn, các ngươi lại biết trong tộc mình có người của Thần địa không?”.
Đám người lúc này cũng giật mình, âm thầm cúi đầu.
Chỉ riêng việc này, họ là không có tư cách nghi ngờ Lạc Cảnh Thiên.
“Ta là sẽ không đừng về phía Thần địa. Cha, mẹ. Hai người hẳn là biết, ta không thể trở thành võ giả, đúng không?”. Lạc Cảnh Thiên lúc này cũng nói.
Đám người trừng lớn con mắt, nếu như không thể trở thành võ giả, ngươi sức mạnh này từ đâu ra?!
“Đúng thế, năm đó sư phụ ngươi cũng đã nói với ta như vậy”. Lạc Vũ Quân gật đầu nói.
“Thực tế, không phải ta không thể tu luyện trở thành võ giả. Mà là từ lúc sinh ra, ta sớm đã có Linh Tâm, nhưng bị người khác móc ra, đem dung hợp vào Linh Tâm của tỷ tỷ ta. Mặc dù lúc đó mới chỉ có một tháng tuổi, nhưng ta đã có nhận thức nhất định, cho nên cái hình ảnh người áo đen đem ta ném vào vùng hoang dã, ta vẫn luôn nhớ rất kỹ”. Lạc Cảnh Thiên mím môi nói.
Phùng Nguyệt hốc mắt đỏ bừng, đi tới ôm lấy hắn.
Lạc Cảnh Thiên nhẹ vỗ lưng của bà, sau đó nói tiếp.
“Cũng từ lúc đó, ta đánh mất cơ hội trở thành võ giả. Nhưng là, trời không tuyệt đường người, ta mất đi thứ này, lại cho ta thứ khác. Các ngươi nghĩ, ta sẽ vì những người như vậy mà lựa chọn đứng về phía Thần địa sao?”.
Đám người đều âm thần lắc đầu.
Chịu thương tổn lớn như vậy, sẽ không có người ngu xuẩn đi làm như thế.
“Tốt, không nói mấy thứ này. Có chút lụy tình. Ta chỉ muốn nói là, ta mặc dù sinh ra ở Thần địa, nhưng ta không phải người của Thần địa. Quyền lực mấy thứ này đối với ta không có ý nghĩa, nếu như muốn, ta hoàn toàn không cần thiết nói ra mấy thứ này để mang phiền phức cho mình”.
“Đại trưởng lão, hảo ý của ngài ta tâm lĩnh, nhưng ta không có ý định trở thành người lãnh đạo. Chỉ cần cha mẹ ta tại, Tây Mạc Ma Tộc không gây hại cho ta, ta sẽ không gây bất kỳ thương tổn nào cho Tây Mạc Ma Tộc”.
“... Ta đã biết. Bất quá, Lạc Thiên Ân vẫn là giao cho ngươi xử lý a”. Lạc Thiên Vũ trầm ngâm một chút, sau đó gật đầu nói.
Lạc Thiên Ân lúc này có chút may mắn, may mà vừa rồi hắn không có xen vào, nếu không đừng nói Lạc Cảnh Thiên có động sát niệm hay không, Lạc Vũ Quân cùng Lạc Thiên Vũ tuyệt đối sẽ không buông tha hắn.
Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện Lạc Cảnh Thiên không có ghi thù, nếu không mạng của hắn liền xong rồi.
“Vậy được rồi, Lạc Thiên Ân, hi vọng ngươi không phản kháng. Nếu không sợ rằng mạng của ngươi liền không có”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu, nhìn qua Lạc Thiên Ân, nở ra nụ cười nói.
Lạc Thiên Ân hơi rùng mình một cái. Nhưng cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể yên lặng chờ đợi Lạc Cảnh Thiên đưa ra phán quyết.
Lạc Cảnh Thiên đi tới, tay đặt lên đầu Lạc Thiên Ân, ma pháp phát động. Một đoàn ký ức tràn vào đầu hắn. Lạc Thiên Ân có thể cảm nhận được ký ức của mình bị Lạc Cảnh Thiên tìm đọc, hắn rất hoảng sợ, nhưng biết, nếu mình dám phản kháng thì sẽ chết rất thảm, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Một lát sau, Lạc Cảnh Thiên mới buông tay ra, lạnh nhạt nói.
“Hắn không có vấn đề, là có người âm thầm hạ nguyền rủa lên người hắn từ lúc trước, hắn cũng không biết chuyện này, là nửa năm trước có người xuất hiện dùng nó uy hiếp tính mạng của hắn. Ngươi nên may mắn là chưa có làm điều gì có hại cho Lạc gia, nếu không dù ngươi bị ép buộc, tính mạng ngươi cũng khó giữ”.
“Bất quá… thân là Lạc gia đệ tử, lại không biết vì Lạc gia giữ gìn, mặc dù bị uy hiếp, nhưng tội chết có thể tha, tội sống khó thoát. Phạt ngươi đi vùng hoang dã, săn giết đủ 1000 con ma thú cấp bốn về. Không có vấn đề chứ?”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
Lạc Thiên Ân nhất thời kinh ngạc, khóe miệng giật giật.
Trả thù, hắn tuyệt đối là đang trả thù.
Nhưng mà… hắn lại không dám phản đối. Chỉ có thể khóc không ra nước mắt đồng ý. Săn giết ma thú cấp bốn không khó, nhất là đối với bán thánh. Nhưng lại mất rất nhiều thời gian, hơn nữa cũng rất khổ.
Một ngàn con… không có nửa năm một năm đừng mơ làm được.
…
Sự việc của Lạc Cảnh Thiên cũng không có bị truyền ra, cũng chỉ có cao tầng biết. Lạc Thiên Ân cũng bị cảnh cáo không cho phép truyền ra ngoài. Nhưng là có một số việc, đại loại như việc Lạc Cảnh Thiên vì Tây Mạc Ma Tộc thanh lọc nội ứng của Thần địa thì lại không có bị ngăn cản.
Tin tức truyền ra toàn bộ Tây Mạc Ma Tộc, hiển nhiên, Long chủ là muốn vì Lạc Cảnh Thiên tạo thế. Còn mục đích là gì, người hiểu tự nhiên hiểu, người không hiểu đương nhiên sẽ không hiểu.
Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ