Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 264: Vĩnh Hằng Vạn Sơn




Bắc Tiểu Lục vượt qua mười ngày trong Vĩnh Hằng Vạn Sơn, hắn cuối cùng cũng phát tiết tâm tình tu hành mấy năm qua. Bao nhiêu lâu áp chế cuối cùng cũng phần nào giải tỏa.

Bỗng phía trước truyền đến một trận ba động chân nguyên, hắn cẩn thận đi tới. Gần đến nơi thì hắn phát hiện có tu sĩ, hơn nữa còn có bốn tên, tất cả đều có tu vi cao hơn hắn.

Bắc Tiểu Lục nghĩ cũng không nghĩ tới ở đây gặp được tu sĩ, lập tức liền ẩn mình lại, bốn gã tu chân giả đều là tu sĩ Kim Đan, rất nhanh liền đi, nhìn bộ dáng của bọn họ dường như cũng đang tìm kiếm thứ gì.

Bốn gã tu sĩ này gồm một nữ ba nam, nữ tử khoảng chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt lạnh như băng nhưng lại rất xinh đẹp. Tóc dài được cột trên đầu làm thành một búi tóc xinh đẹp, làm cho người ta một loại cảm giác người đẹp băng tuyết mà không mất đi khí chất tao nhã. Tu vi của nàng cũng không thấp, ít nhất là tu vi Kim Đan tầng bảy.

Đi trước cô gái này là hai gã nam tử tất cả đều là Kim Đan hậu kỳ.

Người đàn ông đi đầu tiên vẻ có chút trung hậu thật thà, tu vi Kim Đan tầng tám, nhưng Bắc Tiểu Lục không ngờ ở trên người y nhìn không ra bất luận đặc điểm gì. Nhưng Bắc Tiểu Lục lại cảm giác y dường như rất kiêu ngạo, giống như trong mắt y, y là thủ lĩnh của nhóm người này. Tuy rằng loại cảm giác này rất quái dị, nhưng Bắc Tiểu Lục không để ý, bởi vì hắn cảm giác người kia còn chưa phải người nguy hiểm nhất.

Người đi cuối cùng thoạt nhìn đã sáu bảy mươi tuổi, lưng đã còng, tuy rằng tu vi cũng là Kim Đan tầng tám, nhưng Bắc Tiểu Lục lại cảm giác người kia mới là người đáng sợ nhất.

Bốn người này đều là Kim Đan hậu kỳ, tu vi của bọn họ gần bằng nhau, hơn nữa không có Kim Đan viên mãn, cũng không có Kim Đan trung kỳ, hiển nhiên bọn họ muốn cân bằng đồng bạn.

Hơn nữa bốn người này dường như đang truy tìm vật gì đó trong đây. Bắc Tiểu Lục còn đang nghi hoặc thì một nam tử trẻ tuổi trong đó chợt nói:

"Long huynh, chúng ta đã tìm bốn năm ngày rồi, bãi sa mạc này cũng tìm bảy tám thậm chí mười lần rồi, có phải là huynh nhớ nhầm hay không?

Bắc Tiểu Lục còn đang suy nghĩ người được gọi Long huynh rốt cuộc là ai, lại nghe thấy tên đàn ông trung hậu thành thật kia nói:

"Ta chắc chắn không nhầm đâu, ta có thể biết tới nơi này nhưng lại không lấy được nó làm sao có thể tính sai?”

"Nhưng chúng ta đã tìm năm ngày rồi, có thể tên tu sĩ nói cho ta biết kia nhớ sai cũng nên?

Nữ tử lạnh nhạt ở một bên bỗng nhiên ngắt lời nói.

"Không đâu, y chỉ có tu vi Luyện Khí, ta hỏi xong còn lục soát qua hồn phách của y, tin tưởng y không có nói sai. Chính là một bãi sa mạc ở 'Vĩnh Hằng Vạn Sơn', hẳn là ở chỗ gần nơi này thôi.

Tên nam tử họ Long trầm giọng nói.

Sau khi nghe xong Long Thiên Hằng nói như vậy, nữ tử kia không nói gì nữa, Lăng Thanh cũng không nói gì, mấy người tiếp tục tìm kiếm, rất nhanh liền rời khỏi nơi này.
...

Đang lúc Bắc Tiểu Lục còn đang bối rối chưa biết nên làm thế nào, lão già đi ở cuối cùng kia bỗng nhiên quay đầu lại nhìn một chỗ thật lâu rồi nói:

"Dưới mảnh đất này có một trận pháp ẩn nấp, chờ ta mở ra xem thử.”

Bắc Tiểu Lục không nghĩ tới lão giả này cũng phát hiện ra.

"Ha ha, quả nhiên là một trận pháp ẩn nấp, xem ra tìm Quân huynh rất đúng người. Nhất định là nơi này, bằng không ai lại bố trí một cái trận pháp ở chỗ này chứ…”

Lăng Thanh cười ha hả, tiến lên cũng không nói gì, chính là bổ ra một kiếm.

Trận pháp ẩn nấp này lúc trước đã bị hai gã tu sĩ Trúc Cơ động vào, hiện tại một kiếm của Lăng Thanh, toàn bộ trận pháp ẩn nấp lập tức liền tiêu tan không còn gì nữa, không ngờ xuất hiện một cửa đá trống rỗng.

"Trận môn không gian?

Thời điểm lão già kia thấy cửa đá này, trong lòng rất kích động, kiềm chế không được kêu lên.

"Không ngờ là trận môn không gian, chúng ta lần này phát tài rồi, ha ha...

Long Thiên Hằng cười như điên, một chút cũng không hợp với gương mặt thật thà của y.

Không cần nói đến lão già và Long Thiên Hằng, ngay cả nữ tử và Lăng Thanh cũng không thể không kích động. Có Trận môn không gian, hiển nhiên nơi này chính là di tích thượng cổ. Đồ vật bên trong một di tích thượng cổ, thậm chí không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được.

"Chúng ta nên làm sao bây giờ?”

Lăng Thanh tỉnh táo lại, nhìn ba người còn lại nói.

Long Thiên Hằng cũng đã ngừng cười, y quay đầu hướng tên lão già kia nói:

"Quân huynh, ngươi bố trí lại một trận pháp ẩn nấp ở bên ngoài Trận môn không gian, đem 'Trận môn không gian' giấu đi. Bốn người chúng ta đi vào trước rồi nói sau.”

Lão già họ Quân kia gật gật đầu, bắt đầu không ngừng vẩy xuất trận kỳ, sau một nén nhang, một trận pháp ẩn nấp mới xuất hiện, toàn bộ 'Trận môn không gian' và bốn người biến mất trước mắt Bắc Tiểu Lục không thấy gì nữa.

Bắc Tiểu Lục cho rằng bốn người này đã tiến vào 'Trận môn không gian" nên lúc này mới đứng dậy. Hắn cũng thật không ngờ nơi này có một 'Trận môn không gian'. Để bố trí được "Trận môn không gian' thường rất khó khăn.

Nhìn thấy bốn người biến mất Bắc Tiểu Lục không muốn tiếp tục trì hoãn, lão già họ La này bố trí trận pháp ẩn nấp đã đạt đến pháp trận thất cấp, tuy nói là khá tốt rồi. Nhưng loại trận pháp K9D5L này muốn ngăn cản Bắc Tiểu Lục thì còn lâu.

Sau khi Bắc Tiểu Lục tiến vào trận pháp ẩn nấp này, lại lấy ra trận kỳ bố trí một khốn trận ở bên ngoài trận pháp ẩn nấp này, rồi mới bước vào 'Trận môn không gian'.!!!

Sau khi tiến vào 'Trận môn không gian", hiện ra trước mắt Bắc Tiểu Lục chính là một thềm đá thật dài, Bắc Tiểu Lục dùng thần thức cẩn thận dò xét đi xuống, lại phát hiện bốn người phía trước đã biến mất không thấy đâu nữa, hiển nhiên bên trong này có công năng che chắn thần thức.

Bắc Tiểu Lục dọc theo thềm đá đi xuống khoảng hơn một nghìn mét, thần thức lại quét đến bốn người trước đó, bốn người kia đang đứng tại một đại sảnh hình lục giác trống trải. Chỉ có điều bốn phía đại sảnh này đều là trận pháp chiếu sáng, tuy rằng qua rất nhiều năm, nhưng trận pháp chiếu sáng này vẫn có thể hấp thu linh khí nơi này, trong đại sảnh mơ hồ hiện ra một số ngọn đèn mờ nhạt.

Bắc Tiểu Lục bỗng nhiên hiểu ra vì sao linh khí nơi này bị che giấu như thế, nơi này có nhiều trận pháp, hơn nữa mỗi một trận pháp đều hấp thu linh khí ở khu vực xung quanh. Cho dù linh khí nhiều hơn nữa, trải qua vô số năm hấp thu cũng thay đổi ít hơn.

Xung quanh khu vực này không có linh thảo gì cũng có nguyên nhân của nó.

Bốn người kia sở dĩ đứng tại căn phòng thật lớn này, đó là bởi vì ngoại trừ một cái lỗ khảm thật lớn hình đao ở phía sau đại sảnh ra thì không có bất kỳ thứ gì khác.

"Không có cửa, cũng không có bất kỳ cái lỗ nào có thể chui vào, làm sao bây giờ?”

Lăng Thanh sau khi nhìn đại sảnh đầy ánh sáng này, hỏi một câu, đồng thời tâm tình cũng không vui vẻ như lúc ban đầu.

Lăng Thanh bỗng nhiên lấy ra một thanh phi kiếm, đánh vào vách tường phía sau đại sảnh một chút.

Chỉ có một âm thanh buồn vọng lại mà thôi, phi kiếm của Lăng Thanh không thể làm tổn thương đến vách tường sau đại sảnh, thậm chí ngay cả một đốm lửa cũng không tóe lên.

"Nơi này tuyệt đối không thể dùng lực để phá vỡ, nếu dùng sức mạnh, không cần nói đến bốn người chúng ta, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh, cũng chưa chắc đã có cách phá vỡ nơi này.”

Lão già họ Quân kia bỗng nhiên nói một câu.

Long Thiên Hằng nhìn cánh cửa di tích trên khuôn mặt chỉ thiếu viết ba chữ ‘không cam tâm’ , đối mặt với cả một núi bảo bối mà lại không vào được, y thật sự thấy khó chịu. Bây giờ nghe lão già họ Quấn nói như vậy, cơn tức trong lòng lại thiêu đốt, y cố nén cơn tức nói:

"Quân huynh, ngươi không phải nói có thể thông qua trận pháp tiến vào sao? Bất kể là thành hay không thành, chúng ta trước tiên hãy thử dùng trận pháp phá nơi này xem được không, thật sự không được thì nói sau.”

Cô gái kia lắc lắc đầu nói:

"Ta nghĩ trận pháp bình thường sẽ không có bất kỳ tác dụng nào đối với đại sảnh này. Quân huynh tối đa cũng chỉ có thể bố trí ra pháp trận thất cấp, mà ta nghĩ đại sảnh này không có pháp trận bát cấp trở lên thì rất khó lay động.”

"Bất luận như thế nào, nếu đã đến đây, chúng ta cũng phải thử xem một chút.”

Lăng Thanh ngắt lời nói.

Nghe lời Lăng Thanh nói, lão già họ Quấn gật gật đầu, không ngừng lấy ra trận kỳ bắt đầu bố trí trận pháp ở phía trước cánh cửa.

Bắc Tiểu Lục tinh thông trận pháp, hắn bắt đầu nhìn ra, lão già này bố trí chính là một 'Tứ Tượng phá vị trận". Hiển nhiên bố trí trận pháp này mục đích là muốn mượn bốn gã tu sĩ Kim Đan đồng thời phát lực, sau đó thông qua 'Tứ Tượng phá vị trận", phá hủy đại sảnh này.

Nhưng khi Bắc Tiểu Lục phát hiện lão già này bố trí xong 'Tứ Tượng phá vị trận", không ngờ lại bỏ thêm một trận pháp tế huyết ẩn nấp ở bên ngoài trận pháp này, lập tức biết tên họ Quân này không đơn giản.

Quả nhiên lão già họ Quân này bố trí xong trận pháp liền nói:

“ Tứ Tượng phá vị trận cần tinh huyết để duy trì, bốn người chúng ta mỗi người bức ra một giọt máu, sau đó đem máu nhỏ giọt vào trung tâm của trận pháp.”

Bắc Tiểu Lục trong lòng cười lạnh, quả nhiên là như vậy, trận pháp tế huyết cần máu huyết làm dẫn, một khi tu sĩ giọt ra máu tươi của mình, thời điểm đại trận phát động là có thể hấp thu máu của tu sĩ để bổ sung năng lượng làm vật dẫn.

Lão già họ Quân nói xong, nhỏ ra một giọt máu đặt ở phía trên tâm trận pháp. Thấy lão già họ Quân cũng nhỏ giọt máu ra, ba người còn lại đều không có nghĩ nhiều, đều nhỏ máu vào tâm trận pháp.

Lão già họ Quân thấy mấy người cũng đã nhỏ máu vào, khóe mắt của lão không thèm để ý hiện lên vẻ vui sướng, nhưng tia vui sướng này rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.

‘Tốt lắm, hiện tại bốn người chúng ta mỗi người ngồi vào một góc của 'Tứ Tượng phá vị trận" này.”

Nói xong này lão già họ Quân ngồi vào trung tâm. Mấy người Long Thiên Hằng cũng nhanh chóng đứng vào một vị trí, sau đó bắt đầu vận chuyển chân nguyên thúc dục ‘Tứ Tượng phá vị trận’.


Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.