"Ngươi ngươi... đó là Hư Thần Phù!" Nam Thần Cửu ánh mắt hoảng sợ nhìn tấm phù lục trong tay của Bắc Tiểu Lục. Tên của phù lục này cũng đã nói lên hết tất cả, Hư Thần Phù là phù lục đạt cấp độ Hư Thần Kỳ cảnh giới, nó không phải là phù lục cấp độ như thông thường hay dùng. Những phù lục dùng tên như vậy đều có một điểm giống nhau đó là chứa lực lượng của tu sĩ chế tạo, Hư Thần Phù có khả năng đánh ra công kích đạt cấp độ Hư Thần kỳ. Chính vì điều này mà khi nhìn thấy phù lục loại này Nam Thần Cửu sắc mặt liền tái xanh.
Đùa gì chứ hắn mới chỉ là Nguyên Anh Kỳ tầng một, cho hắn thêm mười lá gan nữa cũng không dám đánh chủ ý tên tiểu tử trước mặt này. Thể nào từ lúc đi vào đây sắc mặt của tên tiểu tử này bình tĩnh như vậy, hóa ra có đại sát khí. Hơn nữa nhìn hắn hời hợt lấy ra như vậy chứng tỏ chưa chắc chỉ có một tấm phù loại này, nghĩ tới đây Nam Thần Cửu cố gắng nặn ra một nụ cười, nhìn Bắc Tiểu Lục nói:
"Ha ha... vị đạo hữu này vừa rồi chỉ là hiểu nhầm mà thôi, chúng ta coi như việc này chưa có chuyện gì được không? Đương nhiên đạo hữu muốn cầm đi thứ gì đều có thể, ta chắc chắn không có ý kiến gì."
Nhìn thái độ hèn mọn của Nam Thần Cửu, Bắc Tiểu Lục cũng thở nhẹ một hơi nói: "Ta xem vừa qua cũng là hiểu lầm thôi... "
Nghe được Bắc Tiểu Lục nói tới đây Nam Thần Cửu cũng hơi buông lỏng một hơi đang định độn pháp rời đi, chợt Bắc Tiểu Lục ném tấm phù lục ra đánh vài pháp quyết lên đó, rồi hét to:
"Hiểu lầm cái đầu ngươi đó."
Phù lục lơ lửng trên không trung rồi dưới vài đạo pháp quyết của Bắc Tiểu Lục hóa thành một hư ảnh, hư ảnh này dần dần hiện rõ ra một người. Đó chính là Tiêu Tử Hà.
Chỉ thấy hai mắt Tiêu Tử Hà khẽ mở ra rồi cầm pháp bảo trên tay chém một kiếm tới Nam Thần Cửu. Bên kia Nam Thần Cửu thấy Bắc Tiểu Lục đột nhiên hành động sợ hết hồn vội thúc dục chân nguyên định độn pháp rời đi, thì pháp hiện hai chân của lão không thể nào rời di chuyển được.
"A..."
Nam Thần Cửu gào to một tiếng chân nguyên hùng hậu tỏa ra bốn phía muốn đột phá giam cầm nhưng đều vô dụng, mắt thấy kiếm quang của Tiêu Tử Hà bay đến cắn răng từ trong nhẫn trữ vật ném ra vô số pháp bảo cùng phù lục.
"Ầm ầm ầm..."
Âm thanh vang vọng rung động nơi đây Bắc Tiểu Lục cũng phải ngự không bay lên, vận dụng chân nguyên tạo thành hộ giáp mặc dù như vậy nhưng vẫn cảm thấy vô cùng áp lực. Như vậy có hiểu một đòn mạnh mẽ của Hư Thần Kỳ kinh khủng đến như thế nào.
Ngay khi vụ nổ diễn ra được một lúc Bắc Tiểu Lục đánh ra một cái toàn phong thuật, lập tức toàn bộ mây mù bụi khói liền biến mất. Khung cảnh trước mắt vô cùng hỗn độn, ngay cả trận pháp của Ma vật bố trí cũng nổ vỡ tan tành.
Bắc Tiểu Lục cố gắng ngưng thần cảm giác khí tức của Ma vật thì không thấy đâu, hắn nhíu mày thầm nghĩ chẳng lẽ đã tan biến luôn rồi. Nhưng vẫn không thấy an tâm ngay khi hắn định từ bỏ thì có một ba động khẽ xuất hiện trong thần thức của hắn.
"Hửm?"
Khẽ lật tay trái Bắc Tiểu Lục bắn ra ba tia hắc lôi chỉ vào chỗ vừa nghi ngờ.
"A..." Một âm thanh rên rỉ hoảng sợ vang lên.
Chớp mắt một cái Bắc Tiểu Lục xuất hiện tại nơi đó, hắn lập tức cười lạnh nhìn một cái nguyên anh nhỏ bằng bàn tay.
"Ngươi... thật không ngờ nơi đây đã bố trí một cái trận pháp cấm chế." Nguyên anh phiên bản thu nhỏ của Nam Thần Cửu âm trầm nói.
"Bất ngờ phải không? Ta không có thói quen lưu lại mối họa cho mình, vì vậy tương đối cẩn thận. Cho nên..."
"Ngươi vẫn đi chết thôi!"
"Không..." Nam Thần Cửu gào to trong tuyệt vọng.
Một vùng hắc hỏa bao trùm nguyên anh của Nam Thần Cửu sau đó liền không có sau đó, y đã bị hắc hỏa của Bắc Tiểu Lục đốt thành tro bụi.
Một bên Giang Thiếu Bạch đang đứng gần đó líu lưỡi trông một màn vừa qua.
"An đạo hữu, hiện tại nơi đây cũng đã xong việc... Tại hạ vẫn là rời đi, cảm tạ ơn cứu mạng lần này của đạo hữu." Giang Thiếu Bạch chặp tay hơi khom lưng đối với Bắc Tiểu Lục cảm tạ.
Bắc Tiểu Lục nhìn hắn một hồi rồi nói: "Đạo hữu đi gì vội vàng vậy, ta có chuyện cần đạo hữu giải quyết giùm."
Nghe được lời hắn nói Giang Thiếu Bạch khẽ run run, cố gắng tỏ ra bình tĩnh hỏi: "An đạo hữu quá khách sáo rồi, có chuyện gì giúp được tại hạ sẽ toàn lực hỗ trợ."
Bắc Tiểu Lục cũng không vòng vo nói: "Hướng mười một giờ đông nam bên dưới mặt đất có động phủ, bên trong đó có lẽ có người đạo hữu cần tìm đó. Nói như vậy đạo hữu cũng hiểu rồi chứ?"
"Hiểu... hiểu, ta đi ngay!" Giang Thiếu Bạch thở phào một hơi vội vàng gật đầu tế ra phi kiếm theo chỉ dẫn của Bắc Tiểu Lục rời đi.
Lúc này, Bắc Tiểu Lục mới có thời gian đi tới bên cạnh chỗ đánh nhau tìm kiếm nhẫn trữ vật của ma vật kia, rất nhanh một chiếc nhẫn trữ vật màu đen xuất hiện trong tay hắn. Phá vỡ cấm chế thần thức khẽ đảo vào, lập tức hai mắt hiện lên tia vui mừng.
Bên trong có không ít pháp bảo của tu sĩ, có lẽ là những người lão giết. Bắc Tiểu Lục tính sơ sơ giá trị của đống pháp bảo này cùng đống linh thạch trong nhẫn, thì cũng phải mấy trăm vạn linh thạch hạ phẩm. Bởi vì đa số đều là Pháp Khí cực phẩm, còn về Hư Khí thì không có một cái nào, tu sĩ nơi đây thật nghèo.
Ngay sau đó Bắc Tiểu Lục đi tới chỗ động phủ mà hắn phát hiện, đi tới nơi thì đã thấy thi thể của một người chắc hẳn người này chính là thiếu chủ của Nam Thần gia tộc. Hắn nhờ tên Giang Thiếu Bạch kia giết hộ tên này chủ yếu lúc đó thấy tên này lén lút rời đi, mà hắn cũng không muốn rời đi vội. Bỗng hắn nhìn thấy trên người này vẫn còn túi trữ vật, cầm lên mới phát hiện còn cả cấm chế, xem ra họ Giang kia không có ý định lấy.
Hắn kiểm tra thử thì phát hiện bên trong cũng chỉ có một chút linh thạch có giá trị lập tức mất đi hứng thú.
Bắc Tiểu Lục rời khỏi động phủ bắn ra một quả lôi cầu đánh sập cả tòa núi này, đem động phủ chôn vui đi. Sau đó, Bắc Tiểu Lục tiếp tục đi tìm quanh đảo rồi chọn một nơi linh 3cUsZ khí nồng đậm nhất để tu luyện.
Gần nửa canh giờ hắn đã mở ra được một động phủ khá quy mô.
Phải mất thêm một ngày tỉ mỉ điêu khắc đục đẽo, lúc này động phủ mới đã trở nên khá tinh xảo và tiện lợi. Bắc Tiểu Lục dự tính ở đây ít nhất vài năm.
Bắc Tiểu Lục lại lấy ra một bộ trận kỳ bố trí cấm chế ở chung quanh.
Thực ra đảo này ở trung tâm đầm lầy vốn là nơi hoang dã hiểm địa. Nhất là sương độc bao phủ nơi đây ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng sợ hãi vô cùng.
Bắc Tiểu Lục bởi vì có hắc hỏa cho nên không sợ tử khí trong đây. Ở nơi này tu hành thì không lo lắng bị kẻ thù bên ngoài xâm nhập.
Sau khi làm tốt tất cả, Bắc Tiểu Lục tiến vào Ngũ Hành thế giới đi vào trong lâu các chìm vào một giấc ngủ sâu.
Đông qua xuân đến hoa tàn lại nở, thời gian cứ thế đơn giản qua một năm. Trong thế giới Ngũ Hành tài nguyên vô cùng nhiều Bắc Tiểu Lục tu luyện vô cùng thuận lợi, nào là Linh Tuyền, linh thạch cực phẩm, Ngưng Chân quả đây đều là những tài nguyên quý giá của hắn.
...
Thời gian ba năm trôi qua, Bắc Tiểu Lục cũng kết thúc tu hành. Mở mắt ra hắn liền cảm nhận được Linh Tuyền khô cạn, mấy viên linh thạch cực phẩm cũng tan thành vụn.
Thành quả sau lần bế quan này rất rệt hắn đã đạt tới Kim Đan tầng bốn, mặc dù như vậy nhưng Bắc Tiểu Lục rất hài lòng, phải biết để từ Kim Đan sơ kỳ tiến vào Kim Đan trung kỳ trong ba năm là rất ghê gớm. Đây còn là hắn vừa tu luyện vừa áp chế rèn luyện sao cho căn cơ vững chắc nhất.
Bắc Tiểu Lục đi ra khỏi lâu các lập tức chú ý tới con nhộng nằm giữa Linh Tủy Trì khô cằn không khỏi líu lưỡi, tên Tiểu Hắc này cũng đã mấy năm rồi mà vẫn chưa xong.
Ra khỏi thế giới Ngũ Hành, Bắc Tiểu Lục lập túc tế ra 'Lam Vân Trùy" độn quang bay đi. Hơn mười ngày sau, trước mặt hắn xuất hiện một dãy núi vô biên. Hắn phát hiện tu sĩ ở tụ tập bên trong dãy núi này rất nhiều suy nghĩ một chút hắn tiến tới chào hỏi một vị tu sĩ gần đó.
Sau một vài trao đổi hắn cũng biết đây là Vĩnh Hằng Vạn Sơn, nghe nói nơi đây nối tiếp không biết bao nhiêu dãy núi, chỉ biết những đệ tử như bọn họ cũng chưa có ai đi hết được trong đây.
Đạt được một vài tin tức cụ thể Bắc Tiểu Lục quyết định tiến vào bên trong thăm dò một phen, dù sao bế quan cũng đã ba năm rồi không vận động chân tay liền có chút không quen.
Vậy là còn hơn một năm nữa sẽ đến hạn mà sư tôn đã nói, bảy năm lịch luyện tại Đông Huyền Châu, chỉ không biết mấy người trong gia tộc có phát hiện ra được hắn không nữa.
"Được rồi, tạm thời gác chuyện này qua một bên."
Nói xong hắn tiến vào sâu bên trong Vĩnh Hằng Vạn Sơn, bay ngày đầu hắn liên tục đụng độ mấy con yêu thú cấp ba nhưng đều bị hắn nhanh chóng diệt sát. Từ sau khi bước vào Kim Đan trung kỳ chân nguyên của hắn càng lúc càng hùng hậu, đến bây giờ hắn cảm thấy giao đấu với gã Ma vật kia cũng có thể tiếp được một hai chiêu.
Sau một vài lần chiến đấu với yêu thú hung danh của hắn dường như cũng được đám yêu thú biết tới, mấy con yêu thú tam giai sơ kỳ gặp hắn như chuột thấy mèo, không nói hai lời bỏ chạy.
Linh khí bên trong Vĩnh Hằng Vạn Sơn rất dày, dưới cái nhìn của hắn trong đây chắc chắn có bảo vật, cho nên linh xung quanh mới nồng đậm như vậy.