Lúc này, lão già họ Quân nhìn ba người đồng bạn nhắc nhở: “Ta lập tức phát động pháp trận, mọi người tập trung vận chuyển chân nguyên truyền vào giữa pháp trận, nhớ đừng có dừng lại, chân nguyên truyền vào càng nhiều thì pháp trận càng công kích lợi hại.”
Nói xong lão già họ Quân từ trong nhẫn trữ vật ném ra liên tực trận kỳ, sau đó bắt đầu vận chuyển chân nguyên vào giữa pháp trận. Pháp trận bắt đầu chuyển động tỏa ra một ánh sáng màu lam, nhìn thấy như vậy ba người còn lại cũng lập tức vận chuyển chân nguyên truyền vào bên trong pháp trận.
“Vù vù…” Một nguồn năng lượng pháp lực từ pháp trận ‘Tứ Tượng phá vị trận’ tràn ra bên ngoài phát ra những âm thanh ‘ù ù’.
Bốn vị tu sĩ Kim Đan cùng một lúc truyền chân nguyên vào cùng một vị trí trong trận pháp, pháp trận tản mát ra pháp lực kinh người sau đó pháp lực cuồng bạo hóa thành một cột sáng bốn màu bắn vào cánh cửa bên trong đại sảnh. Ngay lập tức đại sảnh liên tục chấn động.
Một bên đang ngó xem Bắc Tiểu Lục cũng mở to hai mắt nhưng ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Nơi đây mặc dù có nhiều pháp trận phòng ngự nhưng có vẻ như tồn tại cũng quá lâu rồi, cho nên có rất nhiều pháp trận bị nới lỏng. Bởi vì nguyên nhân như thế nên pháp trận công kích của đám người này mới có tác dụng, chứ nếu không pháp trận này không đủ để lay động cánh cửa trong đại sảnh.
Mắt thấy công kích từ trận pháp bắn ra mãnh liệt, lão già họ Quân không ngừng ném ra trận kỳ, pháp lực từ pháp trận liên tục không ngừng cuồng bạo liên túc phát động tấn công với cảnh cửa, đại sảnh cũng theo đó mà càng chấn động.
Long Thiên Hằng cảm nhận được áp lực ngày càng lớn, vị trí hắn đứng vốn gần ngay cánh cửa cho nên chân nguyên càng tiêu hao nhiều. Y biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì y không chết cũng trọng thương, phải 3cUsZ biết y vào đây để tìm bảo vật chứ không phải vào để liều mạng.
Lập tức y nhìn qua hai người đồng bạn bên cạnh thấy họ vẫn ổn hơn hắn rất nhiều, cuối cùng y cắn răng nhìn qua lão giả họ Quân nói:
“Quân huynh, ta sắp không chịu được rồi.”
Lão giả họ Quân vẻ mặt chân thành khuyên can: “Long huynh, ngươi cố gắng thêm một chút nữa đi rồi ta sẽ qua đó chuyển thay thế cho ngươi.”
Nghe được lời lão già nói Long Thiên Hằng cắn răng, nhưng ngày sau đó một vài phút thì y hết chịu nổi cố ý muốn dừng lại nhưng lập tức sắc mặt y đổi sắc.
“Oanh!” Một tiếng bạo nổ vang lên, pháp lực từ trận pháp cắn trả Long Thiên Hằng làm y phun ra một ngụm máu.
“Họ Quân, thế này này là sao? Tại sao ta không thể dừng lại được, ngươi rốt cuộc đã làm gì?” Long Thiên Hằng vừa cố gắng ổn định cơ thể vừa đối với lão già họ Quân chất vấn.
Nghe được lời mà Long Thiên Hằng nói hai người còn lại liền giật mình, sau vài giây kiểm tra sắc mặt ai cũng đại biến. Bởi vì bọn họ phát hiện ra pháp trận này có thể tự động hấp thu chân nguyên của bọn họ để chuyển hóa thành pháp lực, mà bọn họ cũng không thể dừng lại được.
Đến nước này ai cũng hiểu một chuyện, bọn họ đã bị tính kế.
“Họ Quân, ngươi thật ác độc không ngờ muốn một mình độc chiếm bảo tàng.”
Nữ tử duy nhất trong nhóm cắn răng phẫn nộ nhìn lão già quát.
Lăng Thanh không nói một câu nào chỉ thấy y đang vận chuyển công pháp nào đó.
Trốn trong bóng tối Bắc Tiểu Lục chậc lưỡi, lần này quả nhiên xem được một trận nhân sinh đặc sắc. Đây chính là ví dụ minh họa rõ ràng nhất trong tu chân giới, ta lừa ngươi gạt.
Pháp trận kia không ngờ còn ẩn một pháp trận hấp huyết, nào có chân nguyên gì chứ? Phải nói người được gọi là họ Quân kia trình độ trận pháp không tệ chút nào, chính hắn cũng súyt bị qua mặt.
“Ầm ầm ầm…”
Liên tiếp hàng loạt âm thanh nổ rung chuyển trong đại sảnh, Bắc Tiểu Lục cảm nhận được nơi hắn đứng cũng có chút lắc lư.
Bên kia tình hình hết sức căng thẳng, Long Thiên Hằng vô cùng phẫn nộ. Y phun ra mấy ngụm máu rồi lớn tiếng quát;
“Quân Vô Yêu, ngươi đúng là đồ vong ân bội nghĩa. Hôm nay ngươi giết ta chắc chắn sẽ bị phụ thân ta trả thù, ha ha…”
Nhưng y mới quát được vài câu sắc mặt càng ngày càng trắng bệnh, y run run chỉ tay vào Quân Vô Yêu:
“Không ngờ pháp trận này lại hút tinh huyết của tu sĩ, ngươi…”
Hai người Lăng Thanh cùng nữ tử kia trên mặt cũng tái nhợt, dường như họ cũng đang bị pháp trận hút đi tinh huyết.
Nữ tử từ nhẫn trữ vật cầm ra một tấm phù lục, sau đó phun một ngụm tinh huyết lên đó. Quân Vô Yêu cũng thấy được hành động của nữ tử, ánh mắt hơi co rút lập tức nhanh tay ném ra vài trận kỳ. Nhưng đáng tiếc lão vẫn chậm một nhịp, chỉ thấy tấm phù lục hóa thành một chùm ánh sáng bao phủ người nữ tử, trong tích tắc thân ảnh nữ tử liền biến mất tại trong đây.
“Độn Không Phù cấp tám!” Bắc Tiểu Lục trố mắt ngạc nhiên. Hiển nhiên với mấy loại phù lục loại này hắn không xa lạ gì, loại phù lục này không ngờ một nử tử Kim Đan Kỳ lại sở hữu, điều này chứng tỏ nữ tử này thật không có tầm thường.”
Nơi đây đã có một người bỏ trốn thành công như vậy chắc chắn sụ việc noi đây không còn bí mật gì nữa, hắn đang muốn xem lão già họ Quân sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Ngay sau khi nữ tử dùng Độn Không Phù cấp tám chạy mất pháp trận ‘Tứ Tượng phá vị trận’ liền mất đi sự cân bằng, ngay lập tức phản phệ lại đối với người thi triển. Quân Vô Yêu một tay lau đi vết mắt trên miệng mới phun ra, sắc mặt vô cùng trầm trọng.
Hai tay lão kết ấn lập tức pháp trận vận chuyển điên cuồng hút lấy tinh huyết của hai người kia, lão cũng phải liên tục truyền chân nguyên bổ sung. Pháp lực từ trận pháp chợt bùng nổ mạnh liệt, hai người kia cũng nhanh chóng khô kiệt hóa thành những mảnh vụn trở thành chất dinh dưỡng cho pháp trận.
Quân Vô Yên hét lên một tiếng thật lớn pháp trận ‘Tứ Tượng phá vị trận’ bắn ra một chùm tia sáng lao tới cánh cửa bên trong đại sảnh.
“Ùynh uỳnh uỳnh….”
Một vụ nổ kinh thiên động địa xảy ra Bắc Tiểu Lục lập tức vận chuyển chân nguyên hộ thể. Phải mất ba phút sau thì nơi đây mới trở nên yên tĩnh lại, chỉ thấy bên trong đại sảnh cảnh của kia đã biến mất, nơi đây cũng chỉ còn mỗi lão giả họ Quân.
“Xoạt!”
Quân Vô Yêu từ trong đống gạch đá chui ra, nhìn kỹ thì sẽ thấy sắc y vô cùng tái nhợt. Lão không để ý xung quanh mà lập tức từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai lọ đan dược, sau đó lần lượt đổ vào trong miệng bắt đầu chữa thương.
Bắc Tiểu Lục lập tức xuất thủ nhanh như chớp xuất hiện sau lưng Quân Vô Yêu, hắn như một con báo săn mồi. Thanh trường thương trong tay Bắc Tiểu Lục theo sự khống chế của hắn một thương chọc tới sau lưng lão già.
Keng!
Lập tức Quân Vô Yêu chặn đỡ đòn tấn công của hắn nhưng sau đó có lẽ quá yếu nhược cho nên bay ngược ra sau, trên không trung còn vương những giọt máu. Cố gắng đứng vững Quân Vô Yêu vừa sợ vừa giật nói:
“Ngươi là ai?”
Bắc Tiểu Lục một thương dùng lực ném tới, hai tay nhanh chóng kết ấn đánh ra một con khuyển lôi ba đầu, hắn phất tay một cái nó liền lao tới chỗ của Quân Vô Yêu.
Không chút dám chần chừ Quân Vô Yêu hai tay kết ấn một bức tường hỏa diễm chắn lại bước tiến của lôi khuyển, sau đó pháp khí phi kiếm trên tay của hắn hóa thành vô số kiếm ảnh theo tay của y khống chế chúng nó tạo thành một cái kiếm trận. Hắc Sát Thương mang theo hắc lôi lan tỏa ra xuyên tới kiếm trận của Quân Vô Yêu lập tức kiếm trận tan vỡ, điều này làm y vô cùng kinh hãi.
Y vội vàng lùi ra sau trên tay cấp tấp đánh ra pháp thuật nhằm ngăn chặn đà tiến công của trường thương, nhưng lúc hắn càng ra sức thì càng mất bình tĩnh, càng lộ ra nhiều sơ hở.
“Ngươi quên chú ý phía sau rồi!” Âm thanh của Bắc Tiểu Lục như bóng ma khẽ thủ thỉ vào tai của Quân Vô Yêu, lập tức để y nổi da gà.
Phụt!
Ngay lập tức một quyền của Bắc Tiểu Lục chấn bay cơ thể của Quân Vô Yêu, lão chỉ kịp trợn măt sau đó liền nổ tung. Bắc Tiểu Lục lạnh nhạt nhìn một màn này tay khẽ đảo một cái một chiếc nhẫn trữ vật xuất hiện ở trong tay hắn.
Nhìn thoáng qua đồ vật bên trong Bắc Tiểu Lục liền mất đi hứng thú, một tay hắn khẽ kết ấn đất đá liền chôn vùi đi chỗ máu thịt của Quân Vô Yêu. Sau đó, hắn đứng lại thở dài nói: “Đạo hữu, ngươi thật là một người tốt.”
Cuối cùng xong xuôi Bắc Tiểu Lục mới nhìn qua cánh cửa trong đại điện, chỉ thấy cảnh cửa đã vỡ tan tành nhưng bên trong là một màu đen u tối. Bắc Tiểu Lục nhíu mày cầm trên tay một tấm phù lục ném vào bên trong lập tức bùm lên một ngọn hỏa diễm, nhưng ngay lập tức liền bị dập tắt.
Thấy một màn như vậy hắn càng cẩn trọng hơn từ từ tiến lại gần, ngay khi hắn mới chỉ đến cỡ một nửa đoạn đường còn cách cánh cửa năm mét thì bỗng bị một lực hút kéo vào. Tòa đại sảnh này cũng như hư ảnh dần chớp chớp biến mất.
…
Không gian lắc lư làm cho Bắc Tiểu Lục như đang xoay vòng tròn, cuối cùng khoảng hơn một phút hắn bắt đầu lấy lại được thăng bằng. Đến khi hắn nhìn rõ được hoàn cảnh nơi đây thì giật mình kinh hãi, bởi vì vùng đất nơi đây không khác gì vùng đất chết, tất cả cây cối khô cằn, mặt đất toàn sỏi đá.
Tiếp tục vừa đi vừa quan sát xung quanh một cách kỹ lưỡng, hắn phát hiện nơi đây rộng lớn vô cùng, địa hình thay đổi đột ngột, kiếm không ra một cành cây ngọn cỏ, chỉ thấy trơ trọi đá với đá. Bốn phía một màu đen âm u, ngoài mấy chục dặm thì không thể thấy rõ được cái gì. Trên cao một vầng thái dương đen tối lơ lửng trên không trung, không hề thấy bất cứ tia sáng nào, không gian như đang ở lúc trời chập tối. Bốn phía âm phong gầm rú phẫn nộ, cùng với những tiếng quỷ gào lúc có lúc không. Tại nơi hoang vắng mênh mông này, gió lạnh thấu xương, âm khí phảng phất có khắp mọi nơi.
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình