Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 182: Âm Mưu Và Đố Kỵ



Dưới dược lực của Bạo Nguyên Đan và Linh Tuyền tu vi của Bắc Tiểu Lục một đường lên cao, Trúc Cơ tầng bảy sơ kỳ…Trúc cơ tầng bảy viên mãn,...Trúc Cơ tầng tám…Trúc Cơ tầng tám hậu kỳ mới dừng lại.

Bắc Tiểu Lục biết Bạo Nguyên Đan hạn chế thời gian, chân nguyên vừa lên cao, một giây hắn cũng không trì hoãn, dùng toàn lực bao vây lấy “Hắc Tử Lôi Viêm”, bắt đầu dùng thần thức luyện hóa.

Cảm nhận được thần thức và chân nguyên của Bắc Tiểu Lục đột nhiên tăng cao, ‘Hắc Tử Lôi Viêm” dường như bắt đầu chống cự kịch liệt. Nhưng pháp tắc bên trong Ngũ Hành thế giới đâu phải nó có thể thoát được trói buộc.

“Hắc Tử Lôi Viêm’ phát hiện bản thân nó không thoát được trói buộc pháp tắc bên trong đây. Tuy ‘Hắc Tử Lôi Viêm” phát huy được một chút linh trí, nhưng lại quá thấp, từ lúc tháo chạy, nó đã lộ rõ cầm chắc yếu thế bị phản kích. Bắc Tiểu Lục không ngừng luyện hóa, đóa dị hỏa vẫn giãy dụa, nhưng cũng dần dần yếu đi.

Một ngày trôi qua…

Bắc Tiểu Lục đã hoàn toàn khống chế được “Hắc Tử Lôi Viêm”, chỉ thấy đóa dị hỏa này liền hóa thành một đạo màu đen, tiến vào trong mắt trái của hắn.

“Chuyện gì vừa xảy ra, thứ đồ chơi này tiến vào một bên mắt của mình” Bắc Tiểu Lục một tay sờ mắt trái ngạc nhiên.

Thần thức đảo quanh nội thể nhưng không hề phát hiện ra điều gì, càng làm cho hắn nghi hoặc. Bỗng thần sắc của hắn cổ quái, chỉ thấy đôi mắt trái của hắn dưới ý niệm của bản thân lóe lên quang mang hắc ám.

“Bùm!”

Một mảnh đất khô khan mà hắn mới nhìn, dưới ý niệm của hắn chợt bùng lên ngọn lửa màu đen, mà trong con ngươi mắt trái của hắn hiện lên quang mang cùng một ngọn lửa màu đen. Nhìn phía trước không xa hình ảnh Bắc Tiểu Lục chợt há to miệng, cảm giác không thể tin được.

Hắn vội vàng tiến đến kiểm tra, đúng như hắn suy nghĩ ngọn lửa này đúng là không có sức nóng hay lạnh gì nhưng có thể cắn nuốt được vạn vật, đúng vậy cắn nuốt chứ không phải thiêu đốt. Cảm nhận được bản thân và mối liên kết “Hắc Tử Lôi Viêm”, Bắc Tiểu Lục đã chắc chắn rằng “Hắc Tử Lôi Viêm” đã trở thành một bộ phận của hắn, khó mà tách rời được, trừ khi hắn tử vong.

Bỗng hắn nghĩ tới điều gì hai tay đánh ra một dạo thủy cầu khống chế nó thành một tấm thủy gương. Từ bên trong thủy gương hắn rốt cuộc nhìn thấy được sự khác biệt đôi mắt trái.

“Quá ngầu!” Bắc Tiểu Lục vỗ đùi một cái, gật đầu.

Quả thật nếu ai mà nhìn thấy đôi mắt của hắn bây giờ chắc đều bất ngờ, mắt bên phải của hắn vẫn là lôi quang chớp động, mắt trái lại khác biệt, trong con ngươi xuất hiện một đồ án hắc hỏa, xung quanh còn tỏa ra lôi quang chớp chớp, trông hết sức quỷ dị.

“Được quá, ừm…cảm giác bây giờ gọi là Hắc Tử Lôi Viêm cũng không thích hợp nữa. Nên gọi là gì đây…Hắc Hồn Nhãn.

Hắn lại có thêm một con bài chưa lật. Nhưng năng lực này quá mức rêu rao nếu không nắm chắc diệt sát kẻ địch vẫn tốt nhất không nên để lộ ra.

Sau khi ổn xong mọi thứ hắn lấy ra Linh Ích Đan cầm một viên nuốt vào. Bạo Nguyên Đan mặc dù phẩm chất càng cao càng phát huy sức mạnh càng nhiều nhưng di chứng để lại cũng rất mạnh.

Bên ngoài căn thạch thất này đã không an toàn nữa, sau khi hắn phá vỡ trận pháp che chắn thần thức đã làm cho trận pháp tự nhiên này lộ ra sơ hở. Một khi trận pháp này bị người khác nhìn ra sơ hở, hắn đi ra ngoài chắc chắn xong đời.

Người kia chắc chắn là Hư Thần kỳ, loại cường giả này một khi nghi ngờ nơi nào đó, chỉ cần đảo thần thức qua thì không có nơi nào giấu được. Đối mặt với loại cường giả này, Bắc Tiểu Lục cảm thấy hắn vẫn phải đề cao cảnh giác.

Qua một canh giờ Bắc Tiểu Lục ổn định lại tu vi, bây giờ tu vi đã bị hắn ép xuống còn Trúc Cơ tầng bảy viên mãn. Làm xong mấy việc này, bắc Tiểu Lục mới có tinh thần đi kiểm tra quan sát trận pháp theo dõi mà hắn bố trí.

“Ầm” một tiếng vang lên, khi Bắc Tiểu Lục vừa mới dùng thần thức quan sát trận pháp theo dõi thì một tiếng nổ chấn động làm cả tinh thần hắn đều rung theo.

Lấy lại tinh thần hắn lấp tức quan sát tình hình xung quanh bên ngoài, bên ngoài quả nhiên gã tu sĩ hôm trước bố trí trận pháp đã ở bên ngoài. Thở phào một cái cũng may hắn cảnh giác nếu mà ra ngoài thì chắc chắn sẽ lọt vào phạm vi thần thức của người này mất.
Chợt hắn phát hiện không chỉ có mỗi tu sĩ bày trận pháp mà phía đối diện còn một người khác. Người này là một nữ tu sĩ tóc đen dài, mặc một bộ trường bào màu đen nhạt, bởi vì quay lưng lại cho lên hắn không nhìn được mỹ mạo nhưng từ phong thái thì không tệ chút nào.

Lại nhìn lại nam tử kia sắc mặt vô cùng lạnh lùng, Bắc Tiểu Lục cũng đã có một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.

Bắc Tiểu Lục lập tức xua tan đi cảm giác không thoải mái này đi, trong lòng thầm cảnh giác. Người này khả năng chính xác đã là một tu sĩ Hư Thần, Hư Thần cảnh giới tại Đông Huyền Châu cũng không dễ gặp, ít nhất là mấy châu nhỏ.

Qua trận pháp theo dõi, hắn đã cảm nhận thấy không dễ chịu chút nào, một khí đối mặt với gã tu sĩ này, thậm chí hắn còn đang nghĩ gã chỉ dựa vào khí 2m3RZ thế có khi đã làm hắn mất đi khả năng chống cự rồi.

Bắc Tiểu Lục tiếp tục thông qua trận pháp theo dõi quan sát hai người này, chỉ thấy hai người cách nhau năm mươi mét, ở giữa có một khe sâu hơn chục mét., hắn suy đoán khả năng là do hai người này động thủ gây ra.

Bống âm thanh từ bên ngoài trận pháp truyền vào trong tai Bắc Tiểu Lục.

“Tử Hà tiên tử, đã mấy chục năm không gặp, không ngờ ngươi cũng đã bước vào Hư Thần trung kỳ rồi nhưng ta cũng không bất ngờ lắm dù sao với thiên phú của ngươi, cũng chỉ là vấn đề thời gian.”

Nam tử trung niên mặt không lộ cảm xúc, ngay cả nói chuyện cũng khiến cho người ta cảm thấy một trận hàn khí.

Chỉ thấy vị nữ tử mặc trường bào màu đen lạnh nhạt nói ra:

“Không dám, nào có thể so được với đại danh đỉnh đỉnh hái hoa đạo tặc của ngươi”

“Ngươi,...hừ đừng phí lời nữa, đồ đâu?”

Bị nữ tử kia cười nhạo sắc mặt nam tử bỗng lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào lạnh lẽo nói.

Vị nữ tử kia sau khi cười nhạo một chút cũng dừng lại, ánh mắt cười như không cười hỏi lại:

“Ngươi muốn đồ vật thì liên quan gì tới ta”

“Tiêu Tử Hà, người khác cố kị thế lực sau lưng ngươi nhưng Lăng Vô Tiện ta không có sợ, ta hỏi một lần nữa đồ vật kia đâu.?”

Nữ tử gẩy nhẹ ngọn tóc đang phất phới thu liễm lại nụ cười, khí thế cũng dần biến đổi một cỗ hàn khí lạnh lẽo từ người nàng phát ra. Nàng cao ngạo nhìn nam tử nói:

“Bớt ở đây ra vẻ ghê gớm, người khác không biết ngươi ta còn không rõ ràng hay sao. Một tên dâm tặc vô sỉ bị từng bị sư huynh ta giáo huấn đúng là không biết trời cao đất dầy, dám đánh chủ ý với ta”.

Bỗng nam tử cười khặc khặc âm thanh hết sức dâm tà, từ khuôn mặt lạnh lùng thay bằng một khuôn mặt nham hiểm vô sỉ, gã quét một lượt từ trên xuống dưới nữ tử từ tốn nói;

“Ngươi chẳng lẽ không tò mò tại sao ta lại biết ngươi đến nơi đây hay sao?”

Nghe thấy gã nói vậy, nữ tử hơi nhíu mày hừ lạnh hỏi;


“Ồ, ta cũng rất tò mò việc này, chẳng lẽ ngươi chịu nói ra hay sao?”

Nam tử cười phá lên nói:

“Ha ha, chi sợ đến chết ngươi cũng không ngờ người hãm hại ngươi lại là một người mà ngươi không bao giờ nghĩ đến. Nói sao đây ta…nơi đây từng có truyền thuyết nói rằng tồn tại “Hắc Tử Lôi Viêm”.”

“Không thể nào…sư huynh”

Nữ tử sắc mặt đại biến nghĩ tới điều gì.

“Ha ha, đến nước này Huyền Thiên đạo hữu hà tất phải che giấu nữa”

Nam tử không để ý sắc mặt của nàng nhìn qua một phía cười nói.

Một tiếng thở dài khẽ vang lên nhưng truyền vào trong tai nữ tử lại như sấm đánh ngang tai. Nàng cố gắng bình tĩnh nhìn qua phía âm thanh, chỉ thấy một vị nam tử tuổi không quá hai bảy tướng mạo tuấn lãng, mặc một bộ trường bào màu trắng, khí thế không những không chút kém hai người mà còn mạnh hơn chút.

“Sư huynh, đúng là ngươi, tại sao?” Nữ tử sắc mặt lạnh lùng, âm thanh cũng mang theo lạnh lẽo khó tin.

“Sư muội cũng chỉ nói ngươi quá ưu tú, lí do này sư muội đã hài lòng”

Nam tử thanh niên thở dài, sắc mặt lộ ra vẻ tiếc nuối nhìn nữ tử.

Nghe được lời này của nam tử thanh niên Tiêu Tử Hà ánh mắt co rút lại, nàng bỗng cười :

“Hóa ra là như vậy, sư huynh sợ sư tôn sẽ truyền bảo vật kia cho ta, ta thật không ngờ sư huynh lại là con người như vậy, không tiếc trả giá mà giết chết vị sư muội của mình”

“Ha ha, chỉ có thể trách muội, từ khi muội xuất hiện sư tôn chưa bao giờ để ý tới vị sư huynh như ta, ta làm bao nhiêu việc cho lão. Nhưng… lão lại truyền thứ đó cho ngươi, sư tôn biết ta rõ ràng mong đợi thứ đó nhưng lão vẫn quyết định cho ngươi”.

Nhìn Tiểu Tử Hà định nói gì, hắn hừ lạnh một tiếng cắt ngang, “Đừng giả vờ vịt nữa, ta biết lão già đó chắc chắn đã truyền thứ đó cho ngươi”

Tiểu Tử Hà khựng lại, nàng hít một hơi thật sâu rồi cười nhẹ: “Xem ra hôm nay huynh muội chúng ta đã không còn gì để nói, được đến đây đi để ta cảm nhận một chút phong thái của sư huynh”

Nam tử thanh niên ánh mắt đạm bạc nói; “Yên tâm đi ta sẽ không để Lăng Vô Tiện động vào ngươi đâu”

Lăng Vô Tiện bên cạnh nghe hai huynh muội lời qua tiếng lại đã có chút phiền, ngay lúc nam tử thanh niên nói ra câu này trong ánh mắt của gã lóe lên quang mang nhưng ngay lập tức che giấu.

“Huyền Thiên bớt nói nhảm đi chúng ta cùng tiến lên giải quyết”

Nam tử thanh niên lạnh lẽo nhìn qua gã, hờ hững nói:

“Ngươi ở một bên cảnh giới không để nàng chạy đi, một mình ta đủ xử lý nàng rồi”

Lăng Vô Tiện hừ lạnh không nói gì nhưng độn quang lùi lại một khoảng cách.

Chỉ còn hai người một thiếu nam thiếu nữ nhìn nhau, một chút gió thổi ngang qua làm y phục và tóc họ khẽ đung đưa. Khung cảnh lãng mạn giống như một cặp tình nhân sau bao nhiêu ngày xa cách gặp lại nhau.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.