Một cảm giác đau đớn từ linh hồn truyền tới, Bắc Tiểu Lục chỉ cảm thấy sau lưng buốt lạnh. Lúc này đây hắn mới biết rằng dị hỏa này thật không đơn giản, nó lại xuyên qua chân nguyên hộ thể từ từ xâm nhập vào linh hồn.
Trước đó hắn không nghĩ tới điều này đóa dị hỏa “ Hắc Tử Lôi Viêm” này đột kích bất ngờ suýt làm hắn ngất. Đây không giống đau đớn thể xác nó đau từ linh hồn, mà linh hồn vốn đã rất dễ bị thương. Nếu… hắn không dám nghĩ tới.
Chân nguyên bao trùm cơ thể một ít tia lửa đen bám trên cơ thể bị hắn dùng chân nguyên bỏ rũ bỏ. Bây giờ hắn chưa nói tới việc thu phục “Hắc Tử Lôi Viêm”, hắn có thể lành lặn rời đi hay không mới là điều cần suy ngẫm.
Hắn rốt cuộc vẫn chỉ là Trúc Cơ tầng sáu, trong chốc lát còn có thể chịu đựng được nhưng “Hắc Tử Lôi Viêm” đâu có dễ dàng bỏ qua hắn. Bắc Tiểu Lục cười khổ, lần này hắn đúng là tự mua dây buộc mình. Nhưng nghĩ lại cảm thấy trước đó không tới đây sớm, nếu không khả năng tự vệ cũng là một một điều khó nói.
“A,.a.aa!” Trong lòng Bắc Tiểu Lục hoảng hốt, cứ thế này chỉ sợ chân nguyên của hắn sẽ cạt kiệt mất.
Phải làm sao đây? Nếu không nghĩ ra được cách giải quyết khả năng linh hồn của hắn “Hắc Tử Lôi Viêm” bị hóa hư vô mất.
Trong tình thế cấp bách Bắc Tiểu Lục không dám chần chừ chút nào tế ra Kiếm Cung Bảo Tháp ngăn chặn lại sự xói mòn của “Hắc Tử Lôi Viêm”. Mặc dù tòa bảo tháp này không phải pháp bảo che chắn linh hồn nhưng dù sao cũng là sư phụ tặng cho, chắc chắn không đơn giản.
Đúng như hắn suy nghĩ tòa bảo tháp này vừa xuất hiện sự xói mòn từ “Hắc Tử Lôi Viêm” đối với linh hồn của hắn bị chậm lại. Cảm giác đau tới tận xương tủy cũng chậm rãi dịu lại một chút, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.
Bảo tháp vừa ra liền cản được “Hắc Tử Lôi Viêm”, Bắc Tiểu Lục cũng tranh thủ được cơ hội thở dốc. Từ nhẫn trữ vật lấy ra ba lọ đan dược không cần nhìn cứ thế đổ vào trong miệng. Đan dược vừa vào miệng liền tan, cả người hắn liền nóng bừng bực.
Mặc dù biết đan dược bảy phần dược ba phần độc nhưng lúc này hắn không nghĩ được nhiều. Chân nguyên được bổ sung dưới sự tiêu hóa của dược lực, từ khi Hóa Lôi Quyết bước vào tầng hai tốc độ hấp thu linh khí và chuyển hóa năng lượng nhanh hơn gấp bội. Điều này cũng giúp cho hắn bổ sung nguồn năng lượng dễ dàng hơn, giống như tình huống bây giờ.
Bỗng từ “Hắc Tử Lôi Viêm” truyền đến một cảm giác mạnh liệt, bùng một cái màu sắc của “Hắc Tử Lôi Viêm” bắt đầu có sự thay đổi. Từ màu đen tím bây giờ đã có thể từ mắt thường thấy được nó đang chuyển sang màu đen thuần khiết.
“Màu đen?Một màu! Đừng nói là nó tấn cấp”
Bắc Tiểu Lục vừa dứt lời chỉ thấy đóa “Hắc Tử Lôi Viêm”Một màu đen thuần khiết đang ảm đạm bỗng trở lên ngày càng đậm sắc.
“Không xong!”
Trong lòng hắn nổi lên một cảm giác không ổn.
Lần này đóa “Hắc Tử LôI Viêm” khí thế bừng bừng tỏa ra một vùng không gian rộng lớn, cảm giác không tới ba giây liền sẽ bao trùm cả người hắn mất. Kèm theo sức mạnh được tấn thăng Kiếm Cung Bảo Tháp càng chống cự kịch liệt, chân nguyên của hắn như nước lũ đều cung cấp cho bảo tháp duy trì.
Hắn bắt đầu xuất hiện một tia run rẩy, lần này không giống như vừa rồi. Khi nãy nỗi đua mà “Hắc Tử Lôi Viêm” mang lại quả thật rất đau, đau đến tận xương tận tủy,. Nhưng lần này nỗi đau mà chỉ một tia, chỉ một tia nhỏ thôi hắn dường như cảm nhận được linh hồn vừa nứt một mảnh nhỏ.
Nỗi đau này hắn thật sự chưa bao giờ trải qua, có thể nói chưa từng nghĩ đến. Cảm giác đau không thốt lên được câu từ, không có một từ ngữ nào có thể hình dung được. Bắc Tiểu Lục có chút hoảng hốt, không đùa, lần này thật sự không đùa.
Hắn lần này chơi lớn rồi!
Hàm răng cắn chặt bờ môi, chỉ thấy trên môi đã chảy máu, từng giọt rơi xuống đất, hai mắt đỏ hoe như máu, cả người run lẩy bẩy. Không phải run vì lạnh mà run vì quá thống khổ. Ngay cả hắn cũng không biết bản thân mình khóc từ lúc nào, chỉ thấy hai mắt đổ hoe nước mắt nước mũi chảy ra.
Hắn cứ nghĩ đời này mình sống lại sẽ có một đạo tâm kiên định nhưng giờ phút này, tình cảnh này mới buồn cười làm sao. Hắn sợ chết, hắn cũng không chịu được cảm giác này, hắn cũng không cảm thấy bản thân cao siêu hơn chút nào. Chỉ là hoàn cảnh thay đổi, nỗi đau cũng khác đi nhưng cảm xúc vẫn như vậy. Hắn không phải tiên không phải thân, cũng không phải ma đầu sáu tay, cũng không phải ác ma thâm uyên.
Hắn bắt đầu từ phàm nhân!
Cả người của hắn chìm vào trong một không gian tĩnh lặng, xung quanh tràn ngập bóng tối. Những hình ảnh từ từ hiện ra kiếp trước, những ngày còn thơ bé ăn không no mặc không đủ ấm, cuộc sống không như những đứa nhỏ khá giả khác nhưng bố mẹ chưa từng để anh em hắn đói khổ. Cho hắn được ăn học bằng người ta, cho hắn mua quần áo mới cũng cố gắng kiếm tiền nuôi anh em bọn họ ăn học đàng hoàng/
Những thời còn nhỏ hắn chưa hiểu được những điều đó, vẫn cứ nằng nặc xin tiền, muốn có quà ăn vặt, muốn có đồ chơi muốn được coi ti vi như những đứa nhỏ khác. Nhưng nhà hắn cũng có thể nói cả họ nhà hắn đều chú trọng việc học, những lúc trốn đi bắn bi đánh bài ba cây, đập bài tay hay gẩy vòng. Niềm vui thì PBuHv ngắn mà ăn đánh thì nhiều.
Tuổi thơ hắn có, có rất nhiều. Lớn hơn cũng hiểu hơn biết bố mẹ khổ, biết làm việc nhà phụ giúp, cũng biết ngại khi mà mình không học giỏi. Bắt đầu chú tâm vào việc học, cũng càng thích thú cảm nhận khi được đánh giá là một học sinh có tiềm năng.
Cái thời trốn học thêm cùng đám bạn đi quán nét cũng dần dần khép lại, bước vào một hành trình cấp ba đầy gian khổ. Bắt đầu dùng thực lực điểm số để thi đua với nhau, chia thành nhiều nhóm nhỏ chơi thân. Cấp ba cũng là giai đoạn thăng trầm, hắn nhìn thấy bản thân còn ngây thơ khi bước vào trường cấp ba, nhìn điểm số đầu vào của chúng nó mới cảm thấy bản thân cũng không hơn gì.
Nhìn chàng trai còn ngại ngùng khi mấy bạn nữ trò chuyện, Bắc Tiểu Lục lắc đầu, một cảm xúc khó tả dâng lên. Nhìn thiếu niên trầm mặc ngồi bàn cuối hai tay nắm chặt không cam lòng. Trên bảng một người thầy chủ nhiệm có uy tín nhất trường đang thao thao bất tuyệt. Đúng vậy một cảm xúc khó mà quên đi được, cho dù ngay cả khi bước chân vào đại học, hắn vẫn còn băn khoăn một cảm xúc khó hình dung.
Một chàng trai vừa bước chân vào cấp ba, một lớp chuyên tự nhiên, một đứa đầu vào giữa danh sách lại bị chủ nhiệm nhắc nhở là một trong bốn người phải cố gắng theo đuổi tiến độ lớp học.
Đúng vậy, hắn không có lầm hắn không có ưu tú nhưng không có tệ, một đứa điểm hóa cao thứ hai cả lớp lại bị nhắc nhở cùng những đứa học sinh kém. Hắn không phục!
Hắn vẫn luôn không phục! Dù sau này có rời khỏi trường học, cảm xúc ngày đó vẫn là không phục. Hắn không phục tại sao thầy lại nói hắn như vậy, hắn không phục vì giọng điệu xem thường của thầy.
Nhìn hình ảnh thiếu niên không cam lòng trong lòng Bắc Tiểu Lục cũng dâng lên cảm xúc những ngày tháng đó. Hình ảnh không vì những cảm xúc của hắn mà dừng lại, một chàng trai làm đề đến 1 giờ sáng, nhìn thần sắc của thiếu niên trong long hắn cũng ngổn ngang.
Đúng vậy, chỉ vì lúc đó hắn không phục nên hắn cần chứng minh, một kỳ thi chuyên đề đánh giá chất lượng. Hắn vẫn nhớ ngày đó khi mà hắn nhìn bảng điểm, hắn đã làm được. Trong kỳ thi lần đầu hắn lọt được vào top 7 cả lớp, cảm xúc lúc đó rất khó tin, cũng rất vui mừng. Bởi vì thành quả này mà hắn đã phải trả giá rất nhiều.
Thầy chủ nhiệm không nói gì nhưng hắn biết thầy không dám coi thường hắn nữa, không dám xem nhẹ hắn. Thời gian thấm thoát trôi qua ba năm học cũng nhanh chóng qua đi, cái cảm giác đó không bao giờ quên được. Nhưng hắn cũng gặp bình cảnh khi mà chỉ đạt top 5 duy nhất, không thể vượt qua được.
Kỳ thi đại học, một chàng trai không thích nói, cảm khuôn mặt khá lạnh lùng khi mà đi học được coi là cool boy. Nhìn hình ảnh bố mẹ người nhà, anh chị em tư vấn. Ai cũng muốn bản thân hắn thi công an nhưng hắn không cảm thấy vui chút nào. Nhưng hắn cũng không có nói ra, rốt cuộc hắn cũng điền tên vào một trường khá ưa thích. Một trường đại học kỹ thuật, không xét các vấn đề khác thì quả thật rất thích hợp với hắn.
Bách Khoa Hà Nội một ngôi trường chuyên đào tạo sinh viên chuyên ngành kỹ thuật, cuối cùng bố mẹ cũng đồng ý. Thời gian cứ thế trôi qua tương lai có chút mong đợi, cuối cùng hình ảnh dừng lại một chàng trai trẻ bị lấp dưới một giàn thép công trường, chỉ còn một đôi tay cố vươn ra ngoài rồi cũng từ từ buông xuống.
Hắn chuyển sinh!
Thất Nguyệt đại lục kiếp này của hắn, cũng là quê hương kiếp này của hắn.
Một giọt lệ rơi xuống trên khuôn mặt run rẩy, hắn cứ tưởng đã quên được kiếp trước nhưng nó vẫn luôn chôn sâu trong kí ức. Từng khuôn mặt quen thuộc hiện ra ông bà, bố mẹ, anh chị em… đang mỉm cười vẫy tay với hắn. Mọi người muốn hắn hãy trân trọng kiếp này, kiếp trước hãy để nó trôi vào dòng thời gian, hãy xem đó là một trải nghiệm ấm áp.
Cảm ơn bố mẹ, cảm ơn mọi người.
Theo đó từng bóng người cũng dần dần tan biến nhưng tất cả đều mỉm cười hạnh phúc, dường như rất rất vui mừng khi mà nhìn thấy hắn vẫn sống tốt, chỉ tiếc kiếp trước duyên phận đã cạn, không thể bên nhau.
Bóng tối lại trở về với hắn, vẫn trong không gian cũ không có một tia ánh sáng. Chợt một khe nứt vỡ ra, một luồng ánh sáng nhỏ nhoi chiếu vào hắn, chiếu vào tâm hồn của hắn.
Từng đường vân nứt ra “Bụp” một tiếng cả vùng không gian đều vỡ nát, hắn đã có thể nhìn thấy được phía trước. Từng khuôn mặt quen thuộc hiện ra, họ đều mà người thân của hắn kiếp này. Kiếp này hắn có ba mẹ vẫn được hưởng tình yêu thương của người thân. Như vậy không có điều gì hạnh phúc hơn.
Sau cùng một khuôn mặt phấn lộn đáng yêu hiện ra, cả người hắn đều không thể dừng rời khỏi. Hít một hơi thật sâu hắn từ từ mở mắt ra cả người đã ở hiện thực, nỗi đau linh hồn cũng không làm hắn có thể lùi bước. Sắc mặt không đổi càng đau đớn hắn càng tĩnh lặng.
“Tìm ra cách rồi!”
Hai tay đập vào nhau kết một pháp ấn vô cùng kỳ lạ, chỉ thấy Kiếm Cung Bảo Tháp không ngăn cản “Hắc Tử Lôi Viêm” nữa, mà thu hồi tỏa ra một màn hào quang màu vàng bao bọc linh hồn của hắn. Thu hồi chỉ bảo vệ linh hồn có nghĩa là nhục thân còn không có bao nhiêu bảo vệ, Bắc Tiểu Lục cắn răng chịu đựng, “Hắc Tử Lôi Viêm” vừa bay vào trong cơ thể của hắn, hắn liền cảm nhận được nhục thân bị “Hư Tử LôI Viêm” xói mòn từng chút. Nhưng hắn mỉm cười thể chất của hắn bây giờ đang ở giai đoạn Lôi Linh Thể, mặc dù sư tôn nói thể chất của hắn là Lôi Thần Thể, chưa có kích hoạt.
Nhưng hắn trước đó vẫn có thể kích hoạt Lôi Linh Thể, nói như vậy hắn giai đoạn này vẫn không có mất đi Lôi Linh Thể.
Chỉ thấy hắc lôi bao quang cơ thể của hắn cả người giống như được tăng thêm thuộc tính. Bên trong cơ thể lôi lực chống lại “Hắc Tử Lôi Viêm”, ba giây là đủ với hắn.
Ý niệm vừa động hắn liền xuất hiện bên trong Ngũ Hành thế giới. Đúng vậy, mục đích của hắn chính là dẫn dụ đóa “Hắc Tử Lôi Viêm” vào trong cơ thể, sau đó kích phát Lôi Linh Thể ngăn cản “Hắc Tử LôI Viêm” một chút, để hắn kịp thời ý niệm đi vào Ngũ Hành thế giới.
Hắn tốn bao nhiêu công sức dẫn dụ “Hắc Tử Lôi Viêm” là có lí do, bởi vì từ khi hắn sở hữu hai ụ đá ngũ hành hắn đã có thể sử dụng lực lượng bên trong thiên địa này. Trong đây hắn chính là vô địch không có ai có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Ý niệm vừa động một nguồn năng lượng từ thiên địa từ từ xâm nhập vào cơ thể của hắn. “Hắc Tử Lôi Viêm’ vốn đang bạo động cắn nuốt hết lôi lực, đang hung hăng tiến đến bảo tháp thì một nguồn năng lượng kinh khủng xuất hiện trói buộc nó lại. Cảm thụ sự ba động đến từ ‘Hắc Tử Lôi Viêm” rung động Bắc Tiểu Lục mỉm cười, muốn thoát đi sao ngươi quá ngây thơ rồi.
Năng lượng pháp tắc thiện địa mặc dù yếu ớt nhưng đủ để kinh sợ ‘Hắc Tử Lôi Viêm”. Bắc Tiểu Lục nắm bắt thời cơ một bên tập trung công kích “Hắc Tử Lôi Viêm, một bên dần dần luyện hóa.
Một ngày sau…
Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.