Huyền Thiên thở dài một tiếng, sát khí phát ra khiến cho không gian như đông lại, ngay tức khắc đó trên người Tiêu Tử Hà cũng phát ra những hàn khí lạnh lẽo. Nhưng vẫn chưa ai vội tiên cơ ra tay trước.
Bỗng Huyền Thiên phất tay áo một cái, một thanh kiếm màu đỏ như lửa bay vút ra, trên thân kiếm lại khắc một ngũ trảo kim long phát ra màu sáng ánh bạc, vừa nhìn thấy là biết bất phàm.
Chỉ thấy hai tay Huyền Thiên dang rộng ra, theo động tác của hắn thiên địa linh khí bốn phía tụ thành vô số những điểm ánh sáng bay tới nhập vào bên trong huyết kiếm. Một tiếng rồng ngân truyền vào tai, huyết kiếm chợt lóe rồi xuất hiện một hình chiếu huyết kiếm vạn trượng trong hư không, cảm giác như bốn phương tám hướng đều không thể chạy thoát được. Chiêu thức mạnh cỡ này cũng chỉ có thể mượn thiên địa linh khí mới có thể thi triển ra được.
“Sư muội để sư huynh kiểm tra thực của muội, để niềm tự hào của sư tôn có mạnh như kỳ vọng của người hay không”
Đối mặt với hư ảnh huyết kiếm đầy trời thân hình Tiểu Tử Hà bất động, trên mặt không chút sợ hãi mà phất tay áo bào phất một cái một thanh tiên kiếm màu xanh như cá bơi ra.
Không cần phải nói đây là một thanh Hư Khí hạ phẩm, Bắc Tiểu Lục dám khẳng định.
Bên kia sau khi Tiểu Tử Hà tế ra Thanh Băng Kiếm, thần sắc trên khuôn mặt vẫn lãnh đạm. Tuy nàng không thể điều động thiên địa linh khí nhưng chân nguyên toàn thân cũng vô cùng tinh thuần mạnh mẽ, không chút do dự truyền vào tiên kiếm.
Thanh Băng Kiếm chợt lóe phát ra vô số kiếm quang. Tuy số lượng không nhiều bằng hư ảnh huyết kiếm nhưng cũng vô cùng dày đặc, hình thành một tầng kiếm võng nghênh đón chiêu thức của Huyền Thiên.
Trong ánh mắt Huyền Thiên hơi co lại đồng thời sắc mặt hơi sương lạnh, mặc dù gã sớm biết thực lực Tiểu Tử Hà vượt xa tu sĩ cùng cấp nhưng không ngờ ngắn ngủi vài năm không giao thủ, thực lực nàng lại tăng tiến kinh người đến như vậy.
Chỉ thấy hư ảnh kiếm quang màu đỏ giăng kín trời, khí thế mạnh mẽ chưa từng có, có thể đem một tòa cự sơn cao vạn trượng nghiền thành bột phấn. Có điều lại thấy tầng kiếm võng màu xanh kia cũng chẳng khác nào trụ chống kình thiên, trong nháy mắt cả hai đã chạm nhau.
Oanh!
Một tiếng nổ như sấm động điếc tai truyền ra, toàn bộ mặt đất trong phạm vi hơn mười dặm rung chuyển. Phóng mắt nhìn chỉ thấy hai sắc xanh đỏ đan cùng một chỗ, giống như hai quái thú khổng lồ vật lộn giữa không trung.
Lần đầu giao thủ không ngờ lại hòa!
"Sao có thể!"
Huyền Thiên ánh mắt run run, không ngờ kiếm chiêu của nàng lại có chỗ nghịch thiên như thế. Nếu như nàng thao túng Kiếp Khí phát ra uy lực cực đại thế này thì không nói làm gì, nhưng nàng chỉ tế ra một thanh kiếm mà lại có thể cân sức ngang tài với gã.
Bắc Tiểu Lục ở bên trong Ngũ Hành thế giới cũng đang ngạc nhiên không kém, hắn nuốt nước bọt nhìn chằm chằm cảnh tượng mà trận pháp truyền tới. Hai người này đánh ra công kích hắn cảm thấy bản thân bây giờ có chút nhỏ yếu.
Không ai quản hắn phản ứng thế nào, sau một kích này trên mặt Tiểu Tử Hà hơi thoáng vẻ vui mừng. Tuy rằng thực lực của sư huynh rất mạnh nhưng nàng cũng không yếu.
Hai hàng lông mày Huyền Thiên hơi nhăn lại, trong lòng không còn nửa điểm hờ hững, gã rung tay một cái, chỉ thấy từ trong đạo bào thùng thình bay ra ba mươi sáu thanh phi đao đỏ rực mỏng như cánh ve dài cỡ chừng một móng tay.
“Bố trận!”
Huyền Thiên điểm một chỉ khiến có chục thanh phi đao tung lên vù vù. Bên kia Tiêu Tử Hà cũng không trơ mắt nhìn. Ý niệm khẽ động, một bộ chiến giáp phát ra linh quang chói mắt hiện ra trên người.
“Băng Điêu Lân giáp! Không ngờ sư tôn lão ta lại tặng cho ngươi đồ vật như vậy, lão mất bao nhiêu tâm huyết mới luyện thành cũng tặng cho ngươi được.Tốt, tốt, tốt lắm!Ha ha”
Huyền Thiên giọng điệu bình thản nhưng lạnh lẽo đến cực điểm. Gã hít sâu một hơi hai tay hợp lại, các phi đao xoay tròn luân chuyển sau đó tản ra các phương hướng bất đồng, vẻ mặt Tiểu Tử Hà hơi đổi. Nhìn qua đối phương đây là muốn bố trí một trận pháp nào đó.
Kiếm trận khác với trận pháp cấm chế là dùng nhiều pháp bảo phối hợp với nhau tăng thêm vài thành công kích. Kiếm trận cũng tốt mà đao trận cũng được, bình thường do các tu chân giả cùng môn phái liên thủ bày ra, nhưng Huyền Thiên dựa vào tu vị cao thâm, lấy sức một người dùng ba mươi sáu thanh phi đao bố trí thành trận pháp.
Tiểu Tử Hà tuy chưa biết trận này uy lực như thế nào nhưng đâu có để đối phương thoải mái thi triển. Lúc này Thanh Băng Kiếm cùng Huyết Kiếm vẫn không ngừng va chạm với nhau trên không trung. Nàng phất nhẹ tay trái từ ống tay áo bay ra một chiếc ô màu xanh.
Tiểu Tử Hà đánh ra vài đạo pháp quyết, chiếc ô màu xanh bắt đầu xoay tròn tạo ra một cơn lốc mù mịt xuất hiện trong tầm mắt. Trên hư không đột nhiên hiện lên hàng ngàn hư ảnh con quay bão tố màu xanh to nhỏ bất đồng, rung lên vù vù không ngớt.
Khí thế hết sức kinh người nhưng Tiêu Tử Hà thở dài, đáng tiếc nàng chưa kịp dùng dùng Thiên Nguyệt Thủy Tinh tế luyện Lục Ngọc Thủ Ô một lần nữa, nếu không uy lực của nó còn có thể vượt xa.
“Đi!”
Thừa dịp đối phương chưa kịp bày ra trận pháp Tiêu Tử Hà khẽ điểm một chỉ, cơn lốc sương mù kia thế tới như chẻ tre cuồn cuộn huớng bên Huyền Thiên đang đứng.
"Hừ .."
Huyền Thiên lại xem như không thấy, cũng không thấy có động tác gì mà thiên địa linh khí xung quanh tụ thành một pho tượng Huyết Kiếm cao tới bảy tám trượng. Tuy rằng là hư ảnh nhưng lại mang theo sát khí huyết tinh vô cùng nồng đậm. Huyết Kiếm chỉ nhẹ nhàng tỏa ra một cỗ kiếm khí tốc độ nhìn như chậm mà nhanh, không ngờ nhẹ nhàng đánh tan cơn lốc kia.
Tròng mắt Tiêu Tử Hà co lại thực lực của Huyền Thiên thật khó chơi, hai tay nàng nhẹ nắm truyền thêm pháp lực vào Lục Ngọc Thủ Ô.
Thanh âm ông ông truyền vào tai. Hàng vạn hàng nghìn hư ảnh con quay đột nhiên tụ lại. Chỉ thấy lam sắc lóe ra chói mắt rồi quỷ dị sự tình đã xảy ra, các hư ảnh con quay biến mất không thấy mà chỉ còn lại một tòa tiểu sơn cao tới trăm trượng.
Tuy chỉ là tiểu sơn nhưng vẫn khiến kẻ khác kinh tâm sợ hãi, mang theo uy áp kinh khủng đè xuống Huyền Thiên.
Bành!
Tiếng nổ truyền vào tai, Huyết Kiếm hóa thành một đạo huyết quang lao tới ngăn cản nhưng vẫn bị ép tới nát vụn. Tiêu Tử Hà vui vẻ giương mắt nhìn qua thì khóe miệng Huyền Thiên lại lộ ra vẻ châm chọc.
Lúc này gã đã bố trí xong trận pháp. Ba mươi sáu thanh phi đao ứng tại ba mươi sáu phương vị của Thiên Cương Bắc Đẩu Trận. Càng thêm quỷ dị là bên ngoài các phi đao tỏa ra linh quang hình thành những quang cầu đường kính tới hơn một mét.
Tiêu Tử Hà chưa từng gặp qua trận pháp cỡ này, trong lòng mơ hồ có cảm giác bất an.
Sắc mặt Huyền Thiên cũng không tốt gì, dù với tu vị Hư Thần Kỳ muốn bố trí xong trận pháp này không dễ.
Trong lòng Tiêu Tử Hà tuy có chút không yên nhưng cũng không dừng lại công kích. Chỉ thấy cự sơn do đám con quay ô ngưng thành dưới thần thức của nàng bắt đầu công kích xuống đầu Huyền Thiên.
“Quang Thiên Thần Quang!”
Hai tay Huyền Thiên hợp lại hình chữ thấp, trên mặt lại có chút lệ khí, giống như một vị đạo trưởng trừ gian diệt ác. Chỉ thấy các quang cầu do phi đao biến thành đột nhiên bành trướng lên đến hai trượng. Như vẫn thạch từ trên trời rớt xuống ầm ầm bắn qua đánh tan tiểu sơn cao tới trăm trượng.
Tiêu Tử Hà kinh hãi biến sắc. Tuy rằng có Băng Điêu Lân giáp phòng ngự rất mạnh nhưng nàng cũng không dám nếm thử một kích của đám quang cầu kia. Uy lực của chúng vốn vượt xa pháp bảo bình thường, có thể sánh ngang với Hư Khí đỉnh phong.
Đầu vai Tiêu Tử Hà khẽ rung thi triển z7Gkb Lăng Ba Vi Bộ bộ biến mất tại chỗ. Chỉ thấy không gian ngoài hai mươi trượng mơ hồ ba động một thân hình dần dần hiện ra.
Có điều nàng còn chưa kịp thở dốc thì một quang cầu chợt lóe, không ngờ cũng biến mất không thấy.
Thuấn di?
Không thể nào! Trên mặt Tiêu Tử Hà lộ vẻ hoảng sợ, không ngờ trận pháp này lại còn có năng lực quỷ dị như vậy.
Thời khắc này nàng căn bản không kịp suy nghĩ, Tiêu Tử Hà tiếp tục thi triển Lăng Ba Vi Bộ đồng thời duỗi tay vỗ tại bên hông, đem một cây trường tiên dài cỡ ba thước hiện lên trước mặt.
Toàn thân trường tiên màu tím ẩn ẩn phù văn lưu chuyển.
Chỉ thấy linh quang lóe lên Tiêu Tử Hà lại xuất hiện bên ngoài hơn hai mươi trượng.
Tiếng vù vù truyền vào trong tai, phi đao theo như hình với bóng khiến sắc mặt nàng vô cùng lo lắng, tay phải vẫy một cái đem Tử Băng Tiên tế lên.
Pháp bảo Tử Băng Tiên sau khi rời tay lập tức hóa thành một con Băng Điêu dài tới hơn hai mươi trượng, toàn thân màu tím phát ra uy áp cường đại quỷ dị.
Băng Điêu vỗ cánh một cái hàng ngàn băng vũ Tiếng xé gió truyền vào tai, vô số băng vũ xuất hiện trên không trung.
"Tử Băng Tiên! Không có khả năng, sao vật này lại ở trong tay ngươi?"
Sắc mặt Huyền Thiên vô cùng kinh ngạc như thấy ma quỷ. Ở nơi thánh địa Hỏa Châu, lão quái vật Hư Thần Kỳ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bọn họ vốn không xa lạ gì nhau.
Tử Băng Tiên là một kiện Hư Khí pháp bảo mà Băng Thiên lão tổ vô cùng ưu thích, Huyền Thiên đã qua lại cùng đối phương mấy trăm năm sao mà không nhận ra!
Nghe nói trong một lần hội đấu giá ở Việt Châu diễn ra, sau đó Băng Thiên lão tổ đột nhiên mất tích, Hỏa Châu tu sĩ vô cùng khó hiểu.
Mặc dù cảm thấy sự mất tích của lão vô cùng kỳ lạ nhưng Huyền Thiên cũng không để trong lòng. Hiện tại Tử Băng Tiên lại xuất hiện trong tay Tiêu Tử Hà khiến Huyền Thiên vô cùng kinh hãi
Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.