Nếu Vita mà chết, dịch bệnh sẽ lại hoành hành trong làng Supard.
Mặc dù đã được nghe giải thích từ trước, nhưng tôi lại không ngờ được bệnh có thể trở nên nghiêm trọng tới mức này.
Có lẽ Vita không phải là đã làm kiềm hãm tiến triển bệnh, mà chỉ đơn giản là làm cho người bệnh không cảm thấy bệnh đang trở nặng.
Sau khi hắn nhập vào trong người tôi và chết đi, phân thể của hắn cũng chết theo.
Việc này đã làm dẫn đến những triệu chứng bệnh đáng lẽ phải biểu hiện ra bên ngoài từ trước, thì bây giờ bùng phát hết một lượt....
Tôi không thể nói là mình đã đánh bại được Vita. Mà hắn thực ra là đã tự hủy chết chung. Mặc dù trước đấy tôi đã cảm thấy an tâm trước việc phe của Hitogami cũng có Vita và những tên khác ngu xuẩn như là tôi, nhưng tình hình đã tới nước này thì tôi không thể nào an tâm được.
“Rudeus-dono!”
Nhìn thấy Ruijerd đang đau đớn như vậy và không thể làm gì giúp được, tôi đã chạy ra khỏi ngoài để tìm cách nào đó, thì Shandor đã chạy tới chỗ tôi.
“Shandor!”
“Cậu đã dậy rồi à. Mới vừa nãy, mọi người trong làng bỗng lần lượt ngã xuống, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy...”
“Minh Vương Vita đã bị đánh bại. Kết quả thành ra là dịch bệnh bắt đầu tiếp diễn.”
“Ể!? Chuyện này là sao? Cậu đã đánh bại được Minh Vương ở đâu vậy!?”
“Mới vừa rồi hắn đã lăn ra chết.”
Đại loại là như vậy.
“Cậu hãy giải thích chi tiết giùm!”
“Chuyện là...”
Tôi bắt đầu giải thích.
Tối hôm qua, Ruijerd đã kể cho tôi biết sự thật. Thế rồi anh ấy bị thao túng và truyền Vita sang người tôi bằng đường miệng, làm cho tôi nhìn thấy ảo giác, và cuối cùng hắn bị tôi đánh bại bằng chiếc nhẫn của Tử Thần.
“Hóa ra là như vậy. Thế tức là, Minh Vương Vita đã khiêu chiến Rudeus-dono, để rồi bị cậu đánh bại,... còn Ruijerd-dono chẳng qua là do bị thao túng không thôi, phải không?”
“.... Đến khi anh ấy tỉnh lại thì mới biết chắc được, với cả giả sử anh ấy là kẻ địch đi nữa, thì tại sao anh ấy lại phải mang tôi trở về làng chứ.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Đến lượt tôi đặt câu hỏi. Bây giờ phải làm gì tiếp đây?”
“Tạm thời thì tôi đã nhờ những người còn đi lại được đem những người đi săn trở về làng. Một khi đã trở về thì tôi dự định sẽ chỉ đạo bọn họ trực tiếp canh gác lối vào làng.
Shandor có khác, tác phong làm việc thật nhanh nhẹn.
Ngay cả khi dịch bệnh mới chỉ vừa bắt đầu tái diễn trở lại thôi, anh ta quả đúng là giỏi.
“Doga sao rồi?”
“Doga đang gom những người bệnh về một chỗ.”
Và rồi khi tôi thử nhìn ra đằng xa, thì tôi thấy Doga đang mang ở trên tay một người phụ nữ và chạy uỳnh uỵch.
Đang đi theo sau cậu ta, là một đứa trẻ người Supard đang tỏ ra lo lắng.
Nơi cậu ta đang đến... hình như là hội trường của tộc trưởng. Đúng thật tòa nhà đó là nơi lớn nhất trong làng, cho nên dùng nơi đó làm chỗ chứa người bệnh cũng tốt.
Theo lời của Shandor, thì hiện nay chưa có ai thiệt mạng.
Thế nhưng, hơn nửa người trong làng tính cả Ruijerd nữa, đều đang xuất hiện những triệu chứng bệnh khiến họ không đi lại được.
“Rudeus-dono, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
“... Làm gì tiếp, ư.”
Tôi không biết phải nói gì tiếp.
Tình hình đã như thế này. Thì tôi phải làm gì đây?
Dịch bệnh đang hoành hành trong làng. Người bệnh cần được chữa trị sớm. Nên là, phải rồi, ma thuật giải độc. Thế nhưng, trước đó tôi cũng có thử thi triển ma thuật giải độc vào Ruijerd, nhưng vẫn không có hiệu quả.
Mặc dù tôi không thử được tất cả các loại ma thuật chữa trị, nhưng tạm thời thì ma thuật giải độc có khả năng cao là không có tác dụng. Bởi vì trên đời có tồn tại nhiều loại bệnh và độc tương tự như này mà ma thuật giải độc không thể giải được.
Ma thuật giải độc không có tác dụng, thì tôi có lẽ nên nhờ tới chuyên gia nào đó am hiểu về các loại bệnh.
Nói đến chuyên gia, thì tôi có thể nhờ ai đây?
Tôi nên nhờ Ariel chuẩn bị cho tôi một bác sĩ chăng?
Thế nhưng, Orsted lại là người am hiểu nhiều nhất về các loại bệnh trên đời này. Tuy là như vậy, Orsted đối với tộc Supard thì lại có vẻ... mà thôi kệ, tôi cứ việc hỏi hắn ta cũng chẳng sao đâu.
Đâu tiên là cách thức liên lạc. Từ đây cho tới ma pháp trận đã được bố trí từ trước, sẽ phải mất ba ngày...
Mà khoan, để đề phòng những trường hợp như này có thể xảy ra, thì tôi đã chuẩn bị sẵn một ma pháp trận dự phòng ở tầng hầm của văn phòng rồi.
Tôi có thể bố trí ma pháp trận và tấm bảng đá liên lạc mới ở ngay tại ngôi làng này nữa.
Tôi sẽ dịch chuyển đến văn phòng và giải thích tình hình bây giờ cho Orsted biết.
Ngoài ra, thông qua văn phòng của giám đốc, tôi sẽ báo cáo tình hình hiện tại và tình trạng bệnh của người tộc Supard tới những địa điểm khác.
Cứ vậy mà làm thôi.
“Bây giờ tôi sẽ đi đến đằng sau làng để bố trí ma pháp trận dịch chuyển, xong rồi tôi sẽ dịch chuyển tới văn phòng và liên lạc với những đồng minh ở khắp mọi nơi để tìm ra người có khả năng khám bệnh.”
“Được rồi. Vậy tôi sẽ phụ trách việc bảo vệ làng và chăm lo cho những người bệnh.”
“Tôi nhờ cả vào ngài đó.”
Sau khi thảo luận nhanh với nhau, tôi vội vã đi đến đằng sau làng.
Bởi vì ngôi làng này nằm ở sâu trong rừng nên là nồng độ ma lực cũng cao. Tôi có thể bố trí ma pháp trận dịch chuyển ở đây mà không phải cần tới pha lê ma lực. Để phòng bất trắc, tôi sẽ mang thêm mấy tấm bảng đá liên lạc từ văn phòng và bố trí ở nơi đây.
Tôi vừa nghĩ vậy vừa đi đến đằng sau làng.
Sau khi đi ra ngoài hàng rào, tôi dùng ma thuật chặt hết cây xung quanh để tạo ra một không gian rộng, sau đó thì tạo nên một căn nhà nhỏ bằng ma thuật hệ đất. Căn nhà nhỏ được tạo ra không có cửa ra vào. Tiếp theo thì ở bên dưới căn nhà nhỏ, tôi đào ra một lối đi dưới lòng đất dẫn đến trong làng.
Như thế này thì sẽ không có ma vật nào xâm nhập được.
Tôi lấy ra một cuốn sổ và kiểm tra xem phải vẽ thế nào để khớp với ma pháp trận dự phòng ở đầu kia.
Bởi vì sợ ma pháp trận biến mất sau khi tôi vẽ và sử dụng xong, cho nên tôi đã dùng ma thuật tạo ra bảng đá và vẽ lên trên đó.
Không cần phải vội vã làm gì cả. Tôi mà để xảy ra sơ suất trong khi đang vẽ thì ma phát trận sẽ không hoạt động được một khi đã hoàn thành. Dựa vào việc sẽ phải mất thêm thời gian tìm ra lỗi để còn sửa, thì tôi muốn vẽ một phát là dùng được ngay. Những lúc càng gấp như thế này thì tôi càng phải cần tỉnh táo....
“A, chết tiệt....”
Mới vừa đang nghĩ như vậy thôi, tôi đã phạm phải một sai lầm nhỏ.
“Phù...”
Hít một hơi sâu nào.
Tôi cần phải bình tĩnh hơn và vẽ chậm hơn nhưng mà chắc.
Hình mà tôi đang vẽ là một ma pháp trận mặt phẳng có đường kính 2 mét. Nếu mà muốn vẽ nhanh, thì sai lầm sẽ là điều không tránh khỏi.
Vẽ phải sao cho thật cẩn thận.
Bản thân tôi cũng đã từng vẽ ma pháp trận nhiều lần trước kia.
Vốn dĩ tôi có thừa tự tin vào độ chính xác của bản thân. Nên là chỉ cần lấy lại được sự bình tĩnh, là tôi có thể vẽ được ma pháp trận dịch chuyển một cách cẩn thận thôi.
“Sao rồi nhỉ?”
Tôi thử truyền ma lực vào nó khi đã hoàn thành xong.
Ma lực được truyền đi lưu thông đến từng ngóc ngách của ma pháp trận mà tôi đã vẽ. Ánh sáng mờ nhạt bắt đầu phát sáng. Vậy là thành công rồi sao.
“Được rồi.”
Ngay lập tức tôi nhảy lên trên ma pháp trận.
.
.
Sau khi mất ý thức trong giây lát, tôi đã đến tầng hầm của văn phòng.
Một khi đã xác nhận xong ma pháp trận hoạt động bình thường. Tôi mau chóng rời khỏi phòng.
Tôi cứ đi thẳng trên con đường dẫn lên mặt đất mà không cần phải nhìn vào mũi tên chỉ đường có ghi rằng, “Cần gặp Orsted hay Rudeus, xin hãy đi theo chỉ dẫn”.
Sau khi đi xuyên qua tầng hầm có hai bên là những căn phòng chứa ma pháp trận dịch chuyển, tôi đi lên cầu thang và đến ngay đại sảnh của văn phòng.
“A, chủ tịch, mừng anh đã trở ──”
“Giám đốc đâu rồi!?”
Thấy thái độ dữ tợn này của tôi, hai tai của cô bé lễ tân động đậy, rồi rụp xuống lại vì có vẻ đang e sợ tôi, và cô bé đáp lại rằng.
“Ngài, ngài ấy ở đây ạ.”
Tôi mở cánh cửa hành lang dẫn đến phòng của giám đốc mà không ở lại nghe đến câu cuối của cô bé lễ tân.
Khi đã đi qua cái hành lang ngắn xong, tôi mở cửa phòng của giám đốc.
Mặc dù không đến mức quá là vô lễ, nhưng tôi đã quên cái việc gõ cửa.
Có lẽ bởi vì vậy, mà lúc tôi vào thì Orsted đã không đội mũ giáp trên đầu.
“Ngài Orsted.”
“....”
Như thể đã nhận ra được điều gì đó từ vẻ mặt lúc này của tôi, Orsted đã tỏ ra hơi khó xử. Vậy nhưng, hắn đã không ngoảnh mặt đi chỗ khác mà vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào tôi.
Khi tôi cứ nhìn chằm chằm vào hắn trong vài giây, mặt của hắn ta bắt đầu như kiểu có ý là, “Có gì muốn nói hay sao hả?”, khiến cho cơn nóng giận trong lòng của tôi không khỏi dâng trào.
Dù tôi biết rằng bây giờ không phải là lúc để nổi giận với hắn. Thế nhưng từ miệng của tôi, những gì được nói ra lại là lời chất vấn trong cơn giận dữ.
“À này, có phải chuyện những người tộc Supard đang nhiễm bệnh, ngài đã thừa biết rồi?”
“Ta đã biết.”
“Thế phải chữa làm sao?”
“Không có.”
Hắn ta thẳng thừng nói vậy. Hắn không nói là hắn không biết, mà là hắn không có.
“Nếu như ngài sớm nói cho tôi biết, thì tôi ít ra cũng đi tìm cách chữa từ trước rồi. Tại sao ngài lại không nói với tôi.”
Nghe thấy tôi nói vậy xong, Orsted lắc đầu của mình.
“Từ cái khi ngươi trở thành thuộc hạ của ta, tộc Supard đáng lẽ là đã diệt vong rồi.”
“Ngài nói vậy nghĩa là.... ở vòng lặp nào cũng xảy ra chuyện này sao?”
“Đúng vậy. Với cả Ruijerd Supardia cũng không bao giờ gặp được những người sống sót của tộc Supard.”
Hắn đã không nói với tôi, bởi vì tộc Supard đáng lẽ là đã diệt vong.
Vốn dĩ, Ruijerd không hề có liên quan gì tới sự diệt vong của tộc Supard. Thế nên dù có nghĩ đến khả năng nào đó, hắn cũng không nói với tôi làm gì, ý của hắn đại loại là như vậy.
“Thế nhưng, vài năm trước ngài đã đến chỗ họ phải không?”
“..... Đúng.”
“Ở thời điểm đó, ngài đã phát hiện ra tộc Supard và Ruijerd đã gặp được nhau, đồng thời cũng biết dịch bệnh xảy ra với bọn họ, nhưng ngài đã giữ im lặng phải không?”
“Đúng như ngươi nói.”
“Nếu ngài cứ tiếp tục giữ im lặng, thì tộc Supard sẽ lặng lẽ mà diệt vong và Ruijerd cũng theo đó mà biến mất. Thế nên là, ngài cứ để cho tôi không biết gì, bởi vì ngài đã mặc kệ bọn họ, ý của ngài có phải vậy không hả!”
Tôi vô thức lớn tiếng hét to. Do tôi cảm thấy mình như bị phản bội.
“Không phải. Ta cho rằng việc tìm cách chữa chỉ tốn thời gian.”
“Tìm cách chữa... chỉ tốn thời gian?”
“Phải. Ngay cả ta cũng đã từng thử cứu giúp tộc Supard. Ta đã thử tất cả ma thuật giải độc, và tất cả loại thuốc có khả năng chữa khỏi. Vậy nhưng, ta đã không chữa được bệnh. Dịch bệnh đó, ta không thể chữa khỏi được.”
Vậy là Orsted, đã thử hết tất cả mọi cách mà hắn có thể nghĩ ra được, từ trước rồi sao?
“Đối với ta, thì chuyện tộc Supard diệt vong là một chuyện không thể tránh khỏi. Thế nhưng, ta đã cho rằng ngươi thể nào cũng sẽ không chịu từ bỏ, và sẽ tìm đủ mọi cách để chữa khỏi cho tộc Supard cho đến khi cả tộc diệt vong.”
“Điều này.... đúng là vậy.”
Nhưng mà 2 năm trước... khéo còn trước nữa ấy.
Xét đến những chuyện xảy ra vào khoảng thời gian này, thì hình như bắt đầu là vào cái lúc sau khi biến cố ở Vương quốc Shirone đã kết thúc, Orsted không còn biết Laplace sẽ hồi sinh ở địa điểm nào nữa, và ý tưởng tập hợp lực lượng được đưa ra.
Giả sử như hắn kể cho tôi biết chuyện của tộc Supard, rồi tôi đi khắp chân trời góc bể để tìm ra cách chữa khỏi bệnh, thì tình hình sẽ như thế nào đây.
Có một điều mà tôi có thể đoán chắc được, là trong suốt một năm sau đó thì tôi sẽ không làm thêm việc gì khác.
Tôi sẽ không có chuyện đi mời gọi Atofe, Randolph, hay là những Ma Vương khác.
Hay thậm chí là tôi sẽ không bao giờ đi đến Milis.
Và tôi sẽ không phát hiện ra được Gisu là một tông đồ.
“Vậy nhưng, người quyết định chuyện ấy có tốn thời gian hay không.... là tôi... nhưng mà có lẽ... thật là vậy.”
Tôi hiểu lý do mà hắn không nói với tôi.
Thế nhưng, thâm tâm tôi vẫn không thể nào chấp nhận được. Dù là như vậy, trong đầu tôi lại không thể nào nghĩ ra được cái cớ để phản biện lý do của hắn.
Lần này, Orsted không phải là đã quên nói với tôi.
Mà là, hắn không muốn nói.
Vì đã xác định tư tưởng ngay từ đầu, nên hắn đã dự định không cho tôi biết mà đi giúp tộc Supard. Dù tôi có hiểu lý do hắn đưa ra, nhưng tôi tuyệt đối không thể nào chấp nhận được.
Orsted, hắn đã muốn để yên ân nhân của tôi lặng lẽ mà chết trong khi tôi không biết gì.
‘Orsted dù sao cũng là loại người như vậy, nên là cũng đành phải chịu thôi.’
Bình thường thì đây sẽ là điều mà tôi nghĩ trong đầu. Nhưng lần này, tôi không thể bỏ qua được.
Chết, không được rồi.
Cứ tiếp tục như này, thì tôi sẽ coi Orsted là kẻ địch mất.
Hiện tại chiến lược vẫn đang được thực hiện, kẻ địch ở Vương quốc Biheiril, và mọi người vẫn còn đang ở Vương quốc Biheiril nữa...
Tôi cần phải nghĩ ra được một cái cớ... cái cớ để có thể tha thứ cho Orsted.
“...... Ruijerd có cản trở, kế hoạch của ngài không?”
Đó là câu mà tôi đã nói ra.
Câu hỏi này nó không liên quan kì đến chủ đề chính của cuộc nói chuyện bây giờ. Hắn mà khẳng định là có, thì tôi biết phải làm thế nào nữa.
Thế nhưng, những gì Orsted nói lại là.
“Hắn sẽ không cản trở. Con gái hắn sẽ là quân cờ trọng yếu vào thời điểm chiến đấu với Laplace.”
“Con gái anh ấy ư? Trọng yếu thế nào ạ?”
“Laplace khi đã trở thành Ma Thần sở hữu Bất Tử Thân, nhưng đồng thời hắn cũng có điểm yếu. Và chỉ những ai tộc Supard mang con mắt thứ ba mới có thể nhìn thấy điểm yếu và gây tổn thương chí mạng đến hắn.”
Chỉ những ai tộc Supard mới có thể nhìn thấu điểm yếu của Ma Thần.
“A.”
Thế rồi, trong đầu tôi bỗng nhiên hiểu ra.
Lý do tại sao mà Laplace lại chuyển lời nguyền của mình đến tộc Supard, và muốn hủy diệt bọn họ.
Lý do tại sao mà thực lực của Ruijerd dù chỉ thấp hơn [Tam anh hùng sát Ma Thần] một bậc , nhưng lúc cùng họ chiến đấu chống lại Laplace thì anh ấy vẫn có thể tung ra một đòn, khiến cho ngay cả Perugius cũng phải cảm ơn anh ấy.
Lý do tại sao mà tộc Supard lại bị dịch bệnh hoành hành.
Lý do tại sao mà thời điểm xảy ra dịch bệnh lại muộn hơn so với những vòng lặp trước, và lại xảy ra sau khi Ruijerd gặp được họ.
Lý do tại sao mà tôi lại cùng với Ruijerd đi đến Đại lục Trung Ương.
“Mọi chuyện, là do Hitogami... ư.”
Toàn thân tôi trở nên vô lực.
Tôi đứng không vững được. Chân tôi vướng vào cái ghế, làm tôi ngồi bịch xuống một cái.
Tôi cố dựa vào cái tay vịn ở ghế, tránh để bản thân tuột ra khỏi ghế.
“Ở trong lịch sử ban đầu, thì Ruijerd vẫn sống sót phải không?”
“Đúng.”
“Anh ấy sẽ không mất mạng giữa chừng, và cuối cùng sẽ có con phải không?”
“Đúng.”
“Ngài Orsted, đã từng có ý định là sẽ sử dụng con anh ấy để đánh bại Laplace phải không?”
“Ban đầu thì có. Nhưng sau khi ta biết được Laplace mới khi sinh không sở hữu Bất Tử Thân, ta không còn ý định sử dụng đứa con của hắn nữa.”
“Ra là vậy sao.”
Thì ra đây là một nước đi của Hitogami.
Cũng phải thôi nhỉ. Với cả chuyện lần này cũng góp phần vào việc tiêu diệt tôi nữa cơ mà... Cái trò một mũi tên trúng hai đích này quá là giống cách thức hoạt động của Hitogami.
“Ngài Orsted. Xem ra là lần này chúng ta lại rơi vào âm mưu của Hitogami nữa rồi.”
“....”
“Sự diệt vong của tộc Supard và việc dịch bệnh hoành hành không phải là do hiện tượng tự nhiên mà ra, mà tất cả là chiêu trò của Hitogami. Đối với hắn, thì việc để Laplace còn sống xem ra là sẽ có lợi cho hắn nhiều hơn.”
Nếu như Laplace còn là Ma Long Vương thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng Laplace sau khi đã trở thành Ma Thần rồi thì đối với Hitogami lại là vô hại.
Bởi vì dù sao, Laplace đã không còn nhớ gì về Hitogami.
Không chỉ vậy, mà lần này Laplace lại còn có ý định tiêu diệt nhân loại. Thậm chí có khả năng là trong Chiến Dịch Laplace, Hitogami đã thao túng được Laplace làm theo ý hắn muốn. Nói là như vậy, nhưng tôi không cho rằng là hắn có thể trực tiếp thao túng được một người thuộc Long tộc như Laplace, mà hắn đã phải thông qua một tên tông đồ nào đó.
“Ha~....”
Nhiều chuyện phát hiện ra được thế này, khiến tôi không khỏi cảm thấy thoải mái hơn.
Còn về chuyện Orsted đã không nói gì với tôi về tình hình tộc Supard, hừm, tuy rằng trong lòng vẫn còn hiềm khích, nhưng dù tôi có nổi nóng với Orsted thì cũng sẽ chẳng giúp ích được gì.
Kết quả sẽ chỉ làm cho Hitogami khoái trá mà thôi.
Tôi có thể tưởng tượng được hắn cười toe toét vì mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch của hắn.
“.....”
Có lẽ do đã cảm thấy thoải mái hơn, mà tôi đã nghĩ ra được một cái cớ dù trước đó không nghĩ ra được.
Bởi vì không biết cách chữa, mà Orsted đã cho rằng tộc Supard không còn cứu vãn được, nên hắn đã chọn cách bỏ mặc họ mà chết.
Ban đầu, Orsted hẳn là đã nghĩ chuyện diệt vong của tộc Supard không hề có liên quan gì đến việc sống hay là chết của Ruijerd. Hắn đã cho rằng Ruijerd chắc hẳn vẫn còn sống ở đâu đó.
Thế nhưng, hắn đã lo đến khả năng có thể xảy ra nên hắn đã đi tìm anh ấy, và rồi hắn phát hiện ra là anh ấy đã tìm thấy được những người sống sót của tộc Supard.
Ngoài ra, hắn còn phát hiện anh ấy đã bị nhiễm bệnh.
Hắn đã không biết sẽ phải nói thế nào với tôi. Vậy nên hắn đã quyết định tốt nhất là không nói ra. Tôi có thể hiểu suy nghĩ của hắn.
“Ngài Orsted, không có tộc Supard thì ngài định đánh bại Laplace thế nào?”
“Nếu Thần Đao được đem sử dụng, thì vẫn có thể đánh bại được hắn. Mặc dù cuộc chiến sẽ trở nên gian khổ hơn, nhưng nhờ việc ngươi tập hợp đồng minh mà về sau có thể sẽ có cách khác.”
“Nhưng mà, là cái Thần Đao ngài từng sử dụng ư? Tôi nhớ không nhầm là nó sẽ tiêu tốn rất nhiều ma lực mà phải không?”
“Đấy là nếu như không còn cách nào khác.”
Ngoài ra, Orsted cũng đã sẵn sàng để bản thân mình chịu bất lợi sau này.
“Vốn dĩ ta đã muốn xin lỗi ngươi. Vậy nhưng ta lại không nói ra được, nên mới để thành ra thế này. Ta thật sự, có lỗi với ngươi.”
Orsted nói vậy xong, thì cúi đầu của mình xuống.
“.... Tôi hiểu mà.”
Orsted cũng không phải là hoàn hảo mọi mặt.
Sẽ có những lúc hắn vấp phải sai lầm như này thôi. Tôi cũng nên có lòng khoan dung mà tha thứ hắn.
“Ngài Orsted, lần này tôi sẽ tha thứ cho ngài.”
“Ừ.”
Khúc mắc giữa chúng tôi coi như là đã được giải quyết. Tôi sẽ bỏ quên đi hiềm khích trong lòng, mà suy nghĩ lạc quan hơn.
Tạm thời là như thế đã.
“Có điều này tôi cần xác nhận, có phải ngài Orsted sẽ phải cần tới ma lực để đánh bại Hitogami, phải không?”
“Đúng.”
Hitogami đã ngăn Orsted khỏi việc xác định được địa điểm hồi sinh của Laplace ở Vương quốc Shirone.
Ngoài ra, hắn còn dẫn dắt Ruijerd - chìa khóa để đánh bại Laplace, đoàn tụ với tộc Supard, với mục đích tiêu diệt toàn bộ tộc Supard không chừa một ai.
Một khi tộc Supard diệt vong, thì Orsted sẽ bị buộc phải trực tiếp đối đầu với Laplace.
Để đánh bại được Laplace, mà Orsted sẽ cần tiêu tốn rất nhiều ma lực.
Xem ra đây là con đường chiến thắng mà Hitogami đã nhìn ra được.
Tôi sẽ chặn ngang con đường chiến thắng này của hắn. Để mà như vậy, thì Orsted tốt nhất là không dùng đến Thần Đao. Tránh giao chiến được đến đâu thì hay tới đấy, và hạn chế việc phải tiêu hao ma lực.
Tôi sẽ tập hợp đồng minh để giúp Orsted đánh bại Laplace, và ma lực mà hắn tích trữ sẽ được tung ra hết trong cuộc chiến với lại Hitogami.
Vậy nhưng, để điều này thành hiện thực, thì tộc Supard - những người có thể nhìn thấy điểm yếu của Laplace, cần phải được cứu sống.
“Xin phép hỏi lại ngài lần nữa, thật sự là không có cách chữa sao?”
“..... Chí ít thì là ta không biết.”
“Nói là như vậy, nhưng ngài Orsted cũng có nhiều chuyện mà ngài không biết.”
“Ừ, đúng là vậy.”
Orsted tỏ ra đáng sợ hơn thường lệ khi mà nói vậy xong.
Gần đây thì tôi đã quá là quen với vẻ mặt khủng bố này của hắn. Hắn chỉ tỏ ra như này mỗi khi hắn cảm thấy mình đáng hổ thẹn.
“Nếu vậy thì, hẳn là vẫn còn có cách chữa nào đó. Chúng ta hãy nỗ lực chút nữa đi.”
Orsted nhất định là đã có nhiều việc không làm được vì lời nguyền mang trong người. Thế nên bây giờ chắc hẳn là hắn cũng có ý tưởng nào đó mà hắn chưa từng thử trước kia. Lần này cứ thoải mái mà thử thôi.
“Được rồi... Ta sẽ cùng ngươi đi tới ngôi làng.”
Orsted nói vậy và gật đầu.
.
★★★
.
Sau đó, tôi còn báo cáo với Orsted về chuyện Minh Vương Vita. Khi tôi kể cho hắn biết rằng Vita đã tự hủy bởi chiếc nhẫn của Tử Thần, Orsted đã tỏ ra khủng khiếp hơn bởi vì ngạc nhiên.
Dựa vào biểu cảm này của hắn, thì hắn đã không biết rằng Vita đã nhập vào người tôi.
Quả nhiên hắn đã muốn tôi giữ chiếc nhẫn để làm vật phòng thân.
Sau đó thì, tấm bảng đá liên lạc đã được sử dụng để truyền đạt thông tin tới những nơi khác.
Tôi muốn họ biết dịch bệnh đang hoành hành ở tộc Supard và nhờ chuẩn bị giùm bác sĩ. Bởi vì ở đây có quá nhiều tấm bảng đá liên lạc, nên việc truyền đạt thông tin tới những nơi khác đã phải tốn nhiều thời gian. Xem ra chúng tôi cần phải có thêm tính năng sao chép tin nhắn.
Trước khi nhận được tin nhắn phản hồi, tôi còn vẽ thêm cả ma pháp trận dự phòng.
Để bố trí ma pháp trận dịch chuyển, thì đầu tiên tôi cần phải vẽ ra hai cái, sau đó xác nhận là chúng hoạt động với nhau, rồi thì tôi sẽ vẽ lại hình của một trong những ma pháp trận đó vào trong cuốn sổ và xóa cái ma pháp trận dưới đất đã được vẽ lại rồi. Đây là những bước quan trọng cần thực hiện.
Mặc dù tôi không cần thiết phải vội vã bổ sung, nhưng sau khi đã sử dụng ma pháp trận rồi thì việc bổ sung sẽ phải được thực hiện thật là cẩn thận.
Thế rồi, tôi nhờ cô bé tiếp tân chờ đợi trong phòng giám đốc để phản hồi những tin nhắn trong khi Orsted vắng mặt, với cả hướng dẫn những ai đã dịch chuyển tới đây bằng ma pháp trận. Gần đây, bởi vì số lượng ma pháp trận dịch chuyển đã tăng lên, mà việc xác định cái nào thông với cái nào cũng trở nên khó hơn. Không kể đến tôi và Orsted, nhưng những ai lần đầu dùng đến ma pháp trận ở đây sẽ phải cần tới bản đồ chỉ dẫn.
Sau đó, tôi cũng nên ghi chú ở đầu bên này nơi sẽ dịch chuyển đến là ngôi làng của tộc Supard.
Tiện đây nói luôn, Sylphy đã khởi hành đến Thánh Địa của Kiếm cùng với Ghyslaine và Isolte.
Tôi có nghe nói là Ariel đã đích thân xuất hiện vào lúc ấy và nói chuyện với Sylphy.
Xem ra cả cô bé lễ tân và Orsted đều không biết là họ đã nói những gì, nhưng bởi vì không có tin nhắn nào được để lại, nên chắc là Ariel đã tới đây để nhìn mặt Sylphy một lát thôi.
Bởi vì những gì mà tôi đã mơ, mà có thể là khi trực tiếp gặp mặt Ariel thì tôi sẽ không khỏi nhớ về cái giấc mơ đó.
Tôi không muốn phải tự nhiên đi đỏ mặt trước mặt Sylphy khi nhìn thấy Ariel tý nào.
Việc tiếp theo, tôi kiểm tra xem những người khác đang nằm rải rác ở Vương quốc Biheiril đã bố trí được ma pháp trận dịch chuyển và tấm bảng đá liên lạc chưa.
Tất cả chúng đều hoạt động bình thường. Với cả mọi người vẫn đang có tiến triển thuận lợi.
Tôi đã nhận được tin nhắn của họ. Ở phía Aisha và binh đoàn đánh thuê thì không gặp phải chuyện gì bất thường. Zanoba thì báo cáo rằng có một đội quân chinh phạt đang tập hợp ở thủ đô. Roxy thì báo cáo rằng phía cô ấy đang tiếp tục điều tra vị trí hiện tại của Quỷ Thần.
Tôi cũng nhắn cho họ biết cả về tình hình hiện tại của mình. Ở dòng cuối, tôi đã ghi rằng “Phía tôi sẽ tự lo được, hãy hoàn thành nhiệm vụ được giao”. Chứ còn không, Eris sẽ nôn nóng mà tới chỗ của tôi mất.
Hiện tại, những tin nhắn phản hồi từ những quốc gia khác, đều có vẻ khả quan.
Có nhiều quốc gia đã đều đáp lại theo cùng một ý là, “Sẽ rà soát lại những tư liệu cũ có liên quan đến căn bệnh được đề cập”.
Vương quốc Asura sẽ điều động bác sĩ tới vào ngày mai.
Thế nhưng, tin nhắn phản hồi duy nhất từ phía Thánh quốc Milis lại là để phản hồi tin nhắn tiếp viện mà tôi đã gửi trước kia. Phía họ nhắn rằng việc phái Đoàn Kỵ sĩ Thần Điện đến ma pháp trận dịch chuyển khó có thể thực hiện được, tin nhắn này xem ra không được khả quan cho lắm.
Nhưng dù sao đi nữa thì, phía Milis phản hồi chậm cũng là chuyện bình thường.
Một khi đã xong những việc cần làm ở đây, tôi trở về ngôi làng.
Cùng với Orsted lần này.
.
.
Hiện tại, Orsted đang khám cho từng người bệnh bất tỉnh một.
Mặc dù có thể là hắn có kiến thức chữa bệnh nhiều hơn những bác sĩ thông thường khác, thế nhưng hắn không thể nào tự nhiên đi biết cách chữa của bệnh mà hắn trước kia không có cách chữa.
Với cả vốn dĩ, hắn không có phải là một bác sĩ.
Trong tất cả những vòng lặp mà hắn từng trải qua, có thể là hắn đã từng chữa khỏi bệnh của những ai đó, nhưng hắn không phải là đã khám chữa bệnh cho họ như thông thường.
Giống như là việc hoàn thành nhiệm vụ lặt vặt trong một game RPG nào đó vậy.
Chẳng hạn như vào ngày này tuần này tháng này, thì Rudeus-kun sẽ đổ bệnh. Vào ngày kia tháng kia năm kia thì Rudeus-kun sẽ chết, nên là phải chữa khỏi trước thời hạn. Ở vòng lặp này thì vẫn chưa biết cách chữa. Thế nhưng sau vài vòng lặp thì biết được là Sylphiette-chan cũng nhiễm cùng loại bệnh. Thế rồi, Roxy-sensei đã chữa khỏi bệnh của Sylphiette-chan bằng việc sử dụng đến một vật phẩm nào đó. Và ở vòng lặp sau, Orsted có thể dùng vật phẩm đã được Roxy-sensei sử dụng để giúp Rudeus-kun.
Ví dụ là như vậy.
Mà, cái việc tìm ra cách chữa bệnh bằng việc so sánh những ca bệnh ở quá khứ với cả ca bệnh lần này có lẽ cũng là phương pháp phù hợp, nhưng bởi vì không phải là một bác sĩ nên tôi không hiểu rõ phần này cho lắm.
Nói chung là, gặp phải những chuyện ngoài dự tính thì Orsted gần như là bó tay.
“Quả nhiên, ta vẫn không hiểu nổi.”
Sau khi khám cho mọi người xong, Orsted đã lắc đầu vô lực.
“Ta có cảm giác như, triệu chứng lần này hơi khác so với của dịch bệnh trước kia...”
“Khác như thế nào ạ?”
“Đáng lẽ tiến triển của bệnh không xấu đi nhanh đến mức này.”
“... Dù sao thì, cũng bởi Vita chỉ làm ức chế triệu chứng bệnh, nên là bề ngoài thì người ta không có sao phải không ạ?”
“Nếu là thủ đoạn của Hitogami, thì cũng có thể lắm.”
Cái việc hứa hẹn là sẽ giúp kiềm hãm tiến triển bệnh, nhưng thực chất là đã không làm gì có ích cả, rất giống với việc mà Hitogami sẽ làm.
“Phía ngươi đã có kết quả gì rồi?”
“... Chưa ạ.”
Trong lúc Orsted đang khám bệnh, tôi đã hỏi những người phụ trách việc chữa trị trong làng về việc họ đã điều trị cho những người mắc bệnh như thế nào.
Tôi được biết là họ đã sử dụng thảo dược phổ biến ở Đại lục Trung Ương cùng với rau củ có thành phần dinh dưỡng cao để nấu nhừ trong một nồi và đút cho những người bệnh. Mặc dù không rành về chuyện giá trị dinh dưỡng của rau củ và thảo dược, nhưng tôi không cho rằng là cái việc này có thể gây ra tác hại to lớn gì được.
Nhưng mà, cách của họ cũng không có hiệu quả.
Chẳng lẽ phải thay đổi cách suy nghĩ của mình sao.
Chẳng hạn như.... Phải rồi. Dịch bệnh đáng lẽ phải bắt đầu lây lan từ lâu rồi cơ.
Thế này nghĩa là, Hitogami có khả năng điều khiển dịch bệnh. Nếu vậy thì, có lẽ nào Hitogami đã mang loại độc hay Virus từ nơi nào đó tới đây chăng?
Hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là bởi Sự Kiện Dịch Chuyển đã làm trì hoãn thời gian xảy ra dịch bệnh tới tộc Supard.
Và Hitogami đã lợi dụng sự tình cờ này...
Hừ trời ạ, thế thì sao chứ.
Điều quan trọng bây giờ không phải là Hitogami đã dùng cách nào gây bệnh, mà là cách để chúng tôi chữa được bệnh.
Càng nghĩ nhiều, tôi càng cảm thấy đầu mình như sa vào vũng lầy. Cảm giác như kiểu là thật sự không có cách nào ấy. Khó chịu vô cùng.
Nhưng mà, mọi chuyện còn chưa kết thúc.
Quả thật là cả tôi, Orsted, Shandor, và Doga đều không chữa được cho họ.
Vậy nhưng, các bác sĩ vẫn còn đang trên đường tới đây. Tạm thời chúng tôi cứ nên tập trung giữ cho người bệnh được sạch sẽ và bổ sung dinh dưỡng cho họ.
Với suy nghĩ này trong đầu, tôi đã dành suốt cả ngày cùng với Shandor và Doga để chăm lo cho những người bệnh.
.
.
Ngày hôm sau, có một đội ngũ bác sĩ của Vương quốc Asura đã tới.
Họ gồm có hai bác sĩ, bốn y tá, và họ mang theo lương thực cùng với những vật dụng chữa bệnh.
Có vẻ như phía Asura đã tạm thời tập hợp những người không sợ hãi tộc Supard, cho nên khi nhìn thấy những người bệnh, họ đã lập tức bắt tay vào việc khám bệnh.
Về việc họ có giữ bí mật về ma pháp trận dịch chuyển hay không, tôi sẽ chỉ còn biết đánh cược vào sức hút của Ariel.
“Mặc dù đã được nghe nói từ trước, nhưng những triệu chứng này trước kia chúng tôi chưa từng gặp.”
Vậy nhưng ngay cả khi đã chịu chấp nhận rủi ro, đội ngũ bác sĩ đã không thể giúp được gì.
“Chúng tôi cũng từng khám bệnh cho những ma tộc ở trong nước.... Nhưng chúng tôi thật sự không thể làm gì được với loại bệnh mà ma tộc chưa từng gặp bị lây nhiễm trong điều kiện chưa từng gặp.”
Theo đánh giá của bác sĩ, thì là họ không biết.
Chí ít thì, trước kia chưa từng có trường hợp tương tự như này.
Mà, tôi cũng đã lường được từ trước chuyện này. Cũng bởi ma thuật chữa trị và ma thuật giải độc đã tồn tại ở thế giới này, nên nền y học đã không được phát triển một cách đàng hoàng. Nếu như ở thế giới này có vị bác sĩ nào đó khám bệnh xong là hiểu được bệnh, thì chẳng có lý gì mà Orsted cũng không hiểu được.
“Tạm thời thì chúng tôi sẽ tiếp tục khám bệnh cho bọn họ, nhưng hãy đừng kỳ vọng nhiều ở chúng tôi.”
Nói vậy xong, phía bác sĩ tiếp tục công việc khám bệnh.
Nhưng mà.... Quả nhiên, là vậy sao. Mặc dù đã không có kỳ vọng gì từ trước, nhưng được tận tai nghe thấy thế này, tôi vẫn không khỏi cảm thấy nản lòng.
“Phù....”
Tôi thở dài, và nhìn xung quanh hội trường.
Tôi nhìn thấy có mấy chục người tộc Supard đang nằm dưới đất. Một số thì rên rỉ, một số thì không có sức mà cử động, một số thì bất tỉnh hoặc là ngủ, và một số thì đang được đút cho ăn.
Cái cảnh nhiều người bệnh nằm la liệt và được chăm sóc thế này, trông không khác gì của bệnh viện dã chiến cả.
Đến giờ phút này chưa có trường hợp tử vong nào, nhưng cũng không ít những trường hợp đang có triệu chứng nặng. Cứ thế này thì e rằng tử vong sẽ là điều không tránh khỏi.
Hơn nữa, Ruijerd cũng nằm trong số những trường hợp có triệu chứng nặng.
Hiện tại thì anh ấy đang bất tỉnh và trong trạng thái hôn mê. Thỉnh thoảng anh ấy có những lúc mở mắt, nhưng rồi thì lại ho sặc sụa dữ dội, sau khi nhìn thấy vậy là tôi có thể hiểu anh ấy không còn có nhiều thời gian nữa.
Tôi muốn chữa khỏi cho Ruijerd bằng cách nào đó. Tôi ngồi bên cạnh anh ấy trong khi nghĩ như vậy. Thế nhưng, đến hiện giờ tôi đã chưa tìm ra được cách gì, và chưa nghĩ ra được một giải pháp nào. Thời gian cứ vậy mà trôi đi.
Đã như thế này rồi, thì có khả năng cao là ngay cả những bác sĩ tới từ Thánh quốc Milis hay Vương quốc Vương Long cũng không biết được cách chữa.
Nếu không tìm được cách chữa, thì phải làm gì tiếp theo đây.
Tôi có thể nhờ ai để tìm ra được cách chữa.
Tôi nên làm gì đây, tôi có thể làm gì được cho họ.
“Rudeus-dono.”
Tôi bỗng nhận ra Shandor đã đứng ở ngay trước mặt mình.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tôi xin phép được hỏi một câu nằm ngoài tình hình lúc này, chúng ta nên làm gì với cái tên cung cấp thông tin?”
Tên cung cấp thông tin... Ý anh ta là gì vậy.
À, phải rồi. Lúc còn ở thành phố thứ hai Irell, chúng tôi đã nhờ người cung cấp thông tin tìm kiếm Gisu hộ.
“Còn bao nhiêu ngày nữa cho đến ngày đã hẹn?”
“Từ thành phố đến ngôi làng ngoài kia mất một ngày, từ ngôi làng ngoài kia đến đây mất hai ngày, Rudeus-dono ngủ say mất một ngày, hôm qua mất một ngày, hôm nay sắp hết một ngày, vậy là đại loại còn bốn ngày nữa. Cho dù có khởi hành muộn một ngày thì chúng ta vẫn có thể mau chóng mà đến đúng hẹn.”
Vậy là sắp đến lúc trở về rồi sao.
Cơ mà, hóa ra tôi đã không ngủ lâu như tôi nghĩ.
“Ma pháp trận đã được bố trí từ hồi trước rồi, nên chúng ta vẫn còn thêm vài ngày nữa.”
“Đúng là vậy nhỉ. Đến khi khởi hành thì tôi sẽ đi.”
Mặc dù không muốn phải rời khỏi nơi này, nhưng mục tiêu chính của tôi vẫn là tìm kiếm được Gisu. Tôi không đi không được.
“Tôi sẽ đi cùng cậu.”
“.... Ngài định để ngài Orsted và Doga ở lại sao?”
“Để Rudeus-dono đi một mình còn nguy hiểm hơn nhiều.”
Trong giây lát, tôi đã cảm thấy có gì đó đằng sau lời đề xuất đi cùng, nhưng mà anh ta nói cũng có lý.
Chẳng có việc gì tốt xảy ra khi mà tôi hành động một mình cả.
“Rudeus-dono, tên cung cấp thông tin thì không thành vấn đề, nhưng còn đội quân chinh phạt thì sao?”
“Đội quân chinh phạt?”
“Đội quân chinh phạt được đất nước này tập hợp ấy. Cậu không nhớ là sau một tháng tuyển quân thì họ sẽ công kích nơi này à.”
“À.....”
Tôi có nhớ mình nghe được chuyện này.
“Theo tôi thì chúng ta cần phải sớm hành động và có biện pháp đối phó với chuyện này, theo cậu thì thế nào?”
Quả thật là nếu tôi muốn bảo vệ được tộc Supard, thì tôi cần phải sớm hành động và thương lượng với phía quốc gia.
Vậy nhưng, tôi sẽ phải chứng minh được tộc Supard vô hại với nhân tộc, còn không thì sẽ không có chuyện thương lượng được với họ.
Dĩ nhiên là, tộc Supard không hề có địch ý đối với nhân tộc. Tôi có thể chứng minh được thôi nhưng mà...
“Tình hình đã thế này, phía họ có thể đưa ra lý do là vì đang xảy ra dịch bệnh nên phải thiêu rụi nơi này sạch. Chí ít thì cũng phải biết là dịch bệnh có thể chữa khỏi được không cái đã...”
“Thế thì, cứ mặc kệ phía họ ư?”
“.... Thế thì, cũng không có được. Theo ngài thì chúng ta nên làm gì đây?”
“Theo tôi thì sau khi đã gặp tên cung cấp thông tin, chúng ta sẽ đến hoàng cung và báo cáo tình hình hiện tại cùng với chân tướng của Ác Ma, như thế thì sẽ có ý nghĩa hơn. Nếu như phía họ tuyên bố thiêu rụi nơi này vì đang có dịch bệnh thì chúng ta cứ việc chiến đấu thôi, và nếu phía họ sẵn lòng cứu giúp, thì coi như cuộc thương lượng hoàn tất. Đúng không nào?”
“Phải.... Đúng thế thật.”
Ý của anh ta là hãy thử một phen cái đã.
Dù sao thì, hành động tiếp theo sẽ diễn ra vào bốn ngày tới.
Những việc cần làm vẫn đang chồng chất, với cả cách giải quyết vấn đề vẫn chưa có manh mối. Nghĩ tới việc không có tiến triển gì càng làm tôi cảm thấy nôn nóng hơn.
Thật là mệt mỏi....
Với suy nghĩ này trong đầu, tôi đã ngủ thiếp đi.
Trong ngôi nhà không có một ai của Ruijerd.
.
.
Có người đã đánh thức tôi dậy.
Ở trước mặt tôi bây giờ là một thiếu nữ xinh đẹp. Cô gái có mái tóc vàng mềm mại, phần mái được cắt ngang ngay trên lông mày.
Khỏi cần phải nói cũng biết thừa là ai.
“Nii-san, hãy mau dậy đi, nii-san...!”
Đó là Norn.
Hừ, lại là giấc mơ kiểu này, tôi đang trúng ảo thuật sao.
Lần này Norn là vợ của tôi à. Thế này nghĩa là Vita còn sống ư. Nếu vậy thì, tôi mong tình hình hiện tại đang diễn ra với tộc Supard cũng chỉ là một giấc mơ.
“Vita hết trò rồi hả.”
“Vita? Anh vẫn còn ngái ngủ sao!? Anh có nhiều chuyện cần phải giải thích đấy!”
Norn có vẻ giận dữ.
Gần đây thì cũng hiếm khi, nhưng trước kia thì Norn đã luôn luôn nổi giận với lại tôi. Cái bộ mặt tức giận này của Norn làm tôi không khỏi cảm thấy hoài niệm.
“Tại sao Ruijerd-san đã lâm vào nước này, mà anh lại không nói cho em biết!”
Ruijerd đã lâm vào nước này.
Nghe thấy vậy, tôi lập tức tỉnh ngủ.
“......!”
Tôi dựng thẳng người dậy.
Sàn nhà hiện đang phủ đầy da lông thú. Đây là nhà của Ruijerd. Tôi không phải đang mơ.
“Cả em cũng đã được, Ruijerd-san, quan tâm giúp đỡ rất nhiều...! Đã đến nước này rồi thì nói cho em biết cũng đâu phải là việc gì quá thể đáng đâu...”
Nước mắt bắt đầu chảy ròng rã từ mắt của Norn.
Em ấy cứ chỉ nắm chặt lấy da lông thú dưới sàn nhà mà không lau nước mắt trên mặt. Vậy nên tôi đã dùng ngón tay của mình gạt nước mắt của em ấy.
“Ừ, anh xin lỗi em...”
Đồng thời, tôi cũng có thắc mắc.
Tại sao Norn lại xuất hiện ở đây? Tôi nhớ là em ấy bây giờ còn đang bận việc cơ mà.
“Norn này, có lẽ lúc này anh không nên hỏi câu này, nhưng mà anh nhớ là trường đang tổ chức hoạt động gì đó cơ mà?”
“Chuyện đấy đã xong từ lâu rồi!”
Hả? Vậy là lễ tốt nghiệp đã kết thúc rồi sao? Thật là vô lý.... Thế thì ở buổi lễ tốt nghiệp của Norn thì tôi sẽ phải dùng khăn tay lau nước mắt hộ em ấy ── Không, không được. Bây giờ không phải là lúc nói về chuyện này.
“Em làm sao tới được đây vậy?”
“Cliff-senpai, đã kể hết mọi chuyện với em, và dẫn em đến đây cùng!”
Norn trong khi còn đang sụt sịt, quay lại nhìn đằng sau.
Ở ngay cửa vào nhà. Hiện đang có hai bóng đen đứng ngược hướng ánh sáng.
Một người thì có thân hình thon thả. Mái tóc vàng sáng rạng rỡ do có ánh nắng chiếu vào. Sở hữu cơ thể giản dị của tộc tai dài, mang đến cho người ta cảm giác khiêu gợi.
Người kia thì là con trai.
Cậu ta có chiều cao thấp hơn so với bình quân. Chiều ngang cũng không đến nỗi ngang rộng. Thế nhưng không rõ vì sao mà cậu ta lại trông to lớn và đáng tin cậy.
Có lẽ là bởi miếng che mắt đang đeo ở một mắt chăng.
.
.
“Rudeus.”
Cliff Grimoire đang ở đây.
“Xin lỗi vì đã tới muộn. Cũng tại làm thủ tục mất nhiều thời gian quá... Giáo Đoàn Milis hiện cũng chưa đoàn kết nữa. Mong cậu hãy bỏ qua.”
Vậy là cậu ta đã tới đây.
Sau khi đọc được tin nhắn hiện lên ở tấm bảng đá liên lạc, cậu ta đã mau chóng để tới được đây.
“Giờ tôi đã ở đây rồi, cậu hãy chớ có lo. Tôi đã học thuật chữa trị là để cho những lúc như thế này mà.”
“Nhưng mà, Cliff-senpai...”
“À, tôi đã biết rồi. Chuyện ở đây tôi đã được nghe nói rồi. Nhưng mà, tôi đã có cái này này.”
Nói vậy xong, thì Cliff gõ nhẹ vào miếng che mắt đang đeo.
Đó là ma nhãn mà cậu ta đã nhận được từ Kishirika.
Mắt Phân Biệt.
“Dựa vào một hay hai ma nhãn, thì sẽ làm được gì sao?”
“Chỉ dựa vào mỗi ma nhãn không thôi thì sẽ không làm được gì đâu. Nhưng Rudeus này, người sở hữu ma nhãn, là tôi đây cơ mà.”
Nói vậy xong, Cliff ưỡn ngực tự hào.
“Tôi là thiên tài đấy.”
Có lẽ cậu ta nói vậy là để làm Norn đang khóc ròng rã cảm thấy an tâm. Hoặc có lẽ, cậu ta đã nói vậy là để làm tôi đang tiều tụy cảm thấy an tâm. Hoặc cũng có lẽ, cậu ta nói vậy là để làm tôi đang bất an cảm thấy phấn chấn.
Nhưng phải nói rằng, Cliff trông thật là to lớn làm sao.
Cliff trông rất là to lớn khi nói những lời này ra.
Trước kia tôi đã từng thấy Cliff trông to lớn như thế này bao giờ chưa nhỉ.
Mỗi lần gặp lại là Cliff lại to lớn hơn. Lớn lên ngoài sức tưởng tượng của tôi. Bây giờ cậu ta phải to lớn gấp đôi tôi ấy chứ.
Nếu là Cliff-senpai. Nếu là cái người đã giải quyết được vấn đề lời nguyền của Orsted!
“Chẳng có việc gì mà thiên tài như tôi lại không thể làm được cả. Cứ để việc còn lại cho tôi.”
Cậu ta sẽ làm được gì đó.
Mặc dù tuyên bố của cậu ta là không có căn cứ, nhưng tôi vẫn tự nhiên cho rằng cậu ta sẽ làm được gì đó.