“Ư Waa......!”
Tôi giật mình tỉnh dậy.
“Haaa....... Haaa.......”
Tôi thở hổn hển, và thử nhìn ngó xung quanh bốn phía.
Thứ đột nhiên đập vào tầm nhìn của tôi là đống lửa, và từ đống lửa tôi bắt đầu nhận thấy một khu rừng lạ lẫm. Trên bầu trời đang tỏa ánh sáng của mặt trăng và những ngôi sao, cộng với tiếng côn trùng vang vẳng có thể nghe thấy ở đằng xa.
Tim tôi đang đập rất nhanh và nghe thấy rõ.
Không biết có phải bởi vì do đã dùng lực ở tay quá nhiều, hay là do trong khi ngủ thì để máu lưu thông ở tay không được tốt, mà hiện giờ tay của tôi đang cảm thấy uể oải, và tê liệt.
Miệng của tôi rất là khô, và lưỡi của tôi thì đang dán vào bên trong hàm dưới làm tôi có cảm giác không được thoải mái.
“Đang làm sao vậy?”
Khi tôi quay đầu về hướng phát ra giọng nói đó, thì tôi nhìn thấy một cô gái.
Cô ấy đang quỳ một chân xuống đất ở bên cạnh tôi, và đang tỏ ra lo lắng.
Cô ấy có một mái tóc vàng mềm mại, cùng ánh mắt của sự hiếu thắng. Dáng người của cô ấy tuy không thể gọi là đẹp đến say đắm, nhưng dù sao trông vẫn thon gọn và ngầu, với cả đầy hấp dẫn nữa.
“.... Sara.”
“Sao tự dưng lại giật mình tỉnh giấc vậy, anh vừa gặp ác mộng à?”
“Ác mộng.... ư. Ừm. Anh không biết nữa.”
Quả thật là tôi đã mơ phải một giấc mơ kỳ quái. Nhưng tôi lại không nhớ được mình đã mơ cái gì. Tuy cái phần mơ thấy ác mộng thì là đúng... Nhưng mà, giấc mơ thường là như thế sao.
“Nghiêm túc một tý đi. Ngày mai chúng ta còn phải vào trong mê cung cơ mà, vậy mà lúc này lại không ngủ đủ giấc đi, đến lúc thám hiểm mà gặp bất cẩn, thì không có đùa được đâu.”
“Anh biết rồi mà.”
“Mà, em cũng không thể nào tưởng tượng ra được nổi là anh sẽ gặp bất cẩn nào đó khiến cho Party có người phải mất mạng.”
Sara cười fu fu, và ngồi xuống bên cạnh tôi.
Thế rồi, cô ấy dựa vai vào người tôi. Khi mà tôi đưa tay sang để quàng vai cô ấy, thì cô ấy đặt đầu mình xuống bờ vai của tôi.
Người cô ấy thật là thơm làm sao.
“Khi lần này xong xuôi, là chúng ta sẽ về hưu rồi.”
“Đúng vậy nhỉ.”
Sara và tôi đều là thành viên trong cùng một Party mạo hiểm giả, chúng tôi là người yêu, và đã đính hôn với nhau.
Lần này thám hiểm mê cung xong, chúng tôi dự định là sẽ nghỉ nghề mạo hiểm giả và nên duyên vợ chồng của nhau.
Tôi và cô ấy đến với nhau như thế nào nhỉ.
Việc giải thích cũng không mất nhiều thời gian.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi tôi đang ở tầm tuổi 13.... Khi ấy bởi vì có nhiều chuyện đã xảy ra mà tôi không khỏi lâm vào tuyệt vọng và buông thả bản thân. Mặc dù là đã tiếp tục bước đi tiếp, nhưng vì tinh thần khi ấy của tôi đã suy sụp hoàn toàn, nên tôi đã đi tìm kiếm Zenith trong khi bản thân mình thì cứ như một cái xác vô hồn.
Đến một lúc nọ, tôi đã quyết định lập thành một đội với một Party có tên gọi là [Counter Arrow].
Trước đó, bởi vì chán ghét việc chung đội với người khác thêm lần nữa, nên là tôi đã tỏ ra lạnh nhạt với họ. Nhưng mà bọn họ, đặc biệt là đội trưởng Timothy và Suzanne đã đối xử tử tế với tôi, cho nên tôi đã hoạt động cùng với bọn họ trong một thị trấn.
Trong số họ, thì chỉ có duy nhất mình Sara là tỏ ra khó chịu với tôi, nhưng rồi đã có một chuyện xảy ra khiến cho quan hệ giữa hai chúng tôi có sự thay đổi đến bất ngờ.
Nói một cách đơn giản, là tôi đã cứu mạng cô ấy, và rồi cô ấy phải lòng tôi.
Cá nhân tôi thấy rằng Sara là một cô gái sống tích cực. Ở bề ngoài thì cô ấy tỏ ra không thân thiện, nhưng cô ấy lại không giỏi che giấu ý tốt của mình, với cả cô ấy hành động cũng quyết đoán nữa. Thế cho nên quan hệ thể xác đã xảy đến rất là nhanh.
Lúc qua đêm với Sara, tôi đã nghĩ mình chẳng phải là thích cô ấy nhiều cho lắm.
Mặc dù tôi có hứng thú với cô ấy, nhưng bởi vì kiếp trước từng là một tên trai tân, cho nên tôi đã giữ khoảng cách với cô ấy.
Có lẽ chính vì lý do này, mà tôi đã phải lòng cô ấy một cách rất là tự nhiên.
Tôi là kiểu người thu mình, và cô ấy là kiểu người mạnh dạn....
Dĩ nhiên, tôi cũng có thấy rằng chúng tôi đã vượt ranh giới đầu tiên quá là sớm, vậy nhưng kể từ đó trở đi, tôi đã dần dần hiểu cô ấy nhiều hơn và phải lòng cô ấy với tiến độ đều đặn.
Vậy cho nên, quan hệ của chúng tôi mới kéo dài được lâu.
Cứ như vậy, chúng tôi trở thành cặp tình nhân lần đầu có người yêu và tiếp tục làm mạo hiểm giả.
Bước ngoặt xảy ra, là khi Elinalize xuất hiện.
Cô nàng đã cho tôi biết được rằng Zenith vẫn đang còn sống. Cả Paul, Talhand, và Gisu đều đang hoạt động cùng nhau để giải cứu Zenith.
Nghe thấy vậy, tôi đã ngay lập tức quyết định đến hỗ trợ Paul.
Tôi và Sara đã rời Party [Counter Arrow], rồi đến Đại lục Begaritto, giải cứu thành công Zenith xong thì trở về.
Thế rồi sau đó, Zenith đã nói với tôi rằng [Con hãy sống cho cuộc đời của chính mình nhé], và tôi thì lại tiếp tục làm mạo hiểm giả cùng với Sara.
Bây giờ đây, chúng tôi đã là một Party mạo hiểm giả cấp S từng chinh phục được 5 mê cung có độ khó cao, và danh tiếng vang lừng khắp thế giới.
“Này, Rudeus ơi.”
“Hử?”
“Fu fu, em chỉ gọi vui vậy thôi.”
Sara khi mỉm cười trông thật là đáng yêu quá đi, tới nỗi mà tay của tôi đã mò đến cái mông của cô ấy rồi.
Thay vì phản kháng thì Sara đã chấp nhận cái tay tinh nghịnh của tôi. Nếu như mà là hồi trước, thì cô ấy đã trừng mắt nhìn tôi rồi, nhưng còn bây giờ thì cái hành động này chỉ đơn giản là tiếp xúc da thịt bình thường mà thôi.
Sara và tôi chăm chú nhìn lẫn nhau, và sờ mó thân thể của nhau, thế nhưng rồi Sara bỗng biểu lộ vẻ mặt bất an.
“.... Liệu rằng là, chúng ta có thể sinh sống bình thường mà không phải làm mạo hiểm giả?”
“Sao bây giờ em lại hỏi vậy, em đã thấy lo rồi sao?”
“Sau khi kết hôn với anh và chuyển đến sống trong nhà, thì em rồi sẽ trở thành một bà mẹ mà đúng không? Nấu nướng, quét dọn, giặt rũ... với cả nuôi trẻ nữa, em không tự tin mình có thể làm tốt những công việc ấy.”
“Thì cũng đâu có sao, anh có thể làm thay hộ Sara cơ mà. Em chỉ cần làm tốt công việc nào mà em giỏi ấy.”
“Như thế cũng được sao?”
“Đúng vậy.”
Sara có vẻ như là vẫn còn lo lắng về chuyện lập gia đình.
Dù sao thì cô ấy đã hành nghề mạo hiểm giả suốt cả cuộc đời mình rồi, và chưa từng biết sống một cuộc sống khác là ra làm sao. Thế vậy nhưng, cô ấy bỗng đột ngột sắp phải thành một người vợ, rồi sắp thành một bà mẹ, và sẽ phải làm những việc nội trợ trong nhà, cho nên cô ấy đã không khỏi muốn bày tỏ những nỗi lo âu của mình.
Tôi không phải là không hiểu cho cô ấy, bản thân tôi đây là một kẻ chuyển sinh mang ký ức của kiếp trước.
Ngay cả vào thời điểm mà tôi mất mạng, thì nước Nhật vẫn còn đang trong xu hướng cả đàn ông và phụ nữ phải đều tích cực trong việc nuôi dạy con trẻ. Vậy cho nên không nhất thiết Sara cứ phải là người duy nhất lo việc nội trợ trong nhà.
Ngay cả việc Sara đi làm, còn tôi ở nhà làm việc nội trợ cũng không thành vấn đề.
Mà cho dù tôi có nói vậy với Sara, thì cô ấy dường như vẫn không chấp nhận.
“Chuyện sau này nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì đâu. Đến lúc đó thì chúng ta hãy tùy cơ mà ứng biến thôi.”
“Miệng thì nói là vậy, nhưng anh chỉ hứng thú đến việc đánh đêm sau khi kết hôn thôi phải không?”
“Không đâu không đâu mà, anh làm gì lại nghĩ như vậy chứ.”
“Nói dối rõ ràng. Trông mặt anh đang gian tà vậy mà.”
Sara nói vậy xong thì cười khúc khích. Tuy rằng nói là như vậy thôi, nhưng giọng điệu của cô ấy thì lại vẫn điềm đạm.
Mà, thật sự ra mà nói, tôi đã trông chờ vào ngày được sống cùng với Sara trong một ngôi nhà mà không có một ai khác quấy rầy. Một khi đã thành vợ chồng của nhau, và cùng sống ở một môi trường thuận lợi cho việc có một đứa con, thì lệnh cấm gì của cô ấy cũng sẽ được gỡ mà thôi. Đến khi đó thằng bé bên dưới của tôi sẽ cố gắng hết mình để giúp cho cháu nội của Paul được sinh ra.
“Nhưng mà.”
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ ra một câu trả lời, thì Sara đã đưa miệng đến lại gần tai của tôi và thì thầm rằng.
“Em muốn có đến ba đứa con với anh.”
Khi mà nói vậy xong, thì Sara đỏ bừng cả mặt rồi quay mặt đi. Chính mình nói ra cái câu này thì cô ấy không khỏi xấu hổ cũng phải. Ngay cả bản thân cô ấy cũng thừa biết đây là một lời dụ dỗ trắng trợn.
“Vậy, giờ! Em đi ngủ đây. Anh hãy trông coi nhé!”
“Đã rõ. Chúc em ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon!”
Sara đấm vào vai của tôi khi đã nói vậy xong, và cô ấy quay trở lại túi ngủ của mình.
Trong khi nhận thấy miệng của mình đã thả lỏng hơn, tôi ném củi gỗ vào đống lửa trại đang nhỏ lửa....
Thế rồi, tôi bỗng nhận thấy có một thành viên trong Party đáng lẽ phải còn đang ngủ, thì lại đang nằm nghiêng nhìn tôi.
“Yô~.”
Người đàn ông có mái tóc dài sáng sủa được buộc ở đằng sau đang từ từ nâng cổ mình lên.
Thế rồi, người này giơ tay về phía tôi một cách chậm chạp.
Là Paul.
Ủa? Sao tự nhiên cậu ta lại ở nơi này vậy ta? Chẳng phải cậu ta đã chết rồi sao...
À đâu, Paul đâu có chết. Cậu ta làm gì để ai tự tiện giết mình được chứ. Sau khi đã giải cứu Zenith thành công trong Mê Cung Dịch Chuyển xong, thì bọn họ đã bắt đầu định cư ở Vương quốc Asura, và cùng nhau nỗ lực để khôi phục lại lãnh địa Fittoa cơ mà.
Mặc dù cậu ta đã sẵn lòng tiễn tôi đi làm mạo hiểm giả, nhưng bởi trong lần thám hiểm mê cung này thì cậu ta đã không khỏi thấy lo lắng trước việc để bọn tôi một mình đi, cho nên cậu ta đã không mời mà đến. Ừ. Phải vậy nhỉ, hình như là mọi chuyện đã diễn ra như vậy.
“Bố à, nhìn trộm người khác tình tứ là không được hay đâu.”
“Nhìn trộm á? Ta không hiểu con đang nói gì?”
“Còn giả vờ giả vịt...”
“Cơ mà cũng phải nói, bầu không khí vừa rồi cũng được đấy nhỉ. Con sắp kết hôn với cô bé rồi sao?”
“Con đã dự định là như vậy rồi. Cơ mà, lúc con giới thiệu Sara thì bố chẳng phải đã có mặt sao.”
“Không, lúc ấy ta đâu có mặt.”
Cậu ta làm gì mà không có mặt lúc đó chứ. Thật kỳ quặc, chẳng lẽ cậu ta còn ngái ngủ sao?
“Ngoài chuyện ấy ra thì, con có nhớ mình quên cái gì không?”
“Quên cái gì ư, ý bố là sao vậy?”
“Trước khi gặp Sara, thì tại sao con lại lâm vào tuyệt vọng?”
“Sao tự nhiên lại... thì lý do là...”
Ủa? Vì lý do gì nhỉ?
Nhớ không nhầm thì, Ruijerd đã để tôi lại ở Lãnh địa Fittoa, thế rồi khi tôi tỉnh dậy vào buổi sáng, thì không có ai có mặt... Ủa? Nhưng ngoài Ruijerd ra thì còn ai nữa.
“Chà, mỗi chuyện đơn giản vậy mà cũng không nhớ được sao? Thế mà còn tự tin nói rằng là sẽ kết hôn cơ đấy.”
Nghe thấy lời chế giễu này của Paul, tôi đã không khỏi cảm thấy bực tức, và tôi đã đứng dậy đi đến chỗ của cậu ta.
“Vừa rồi bố nói vậy là có ý gì chứ, bố mất công tới đây là để nói những lời đó thôi sao!”
“Ý ta không phải là vậy.”
“Thế thì ý của bố là cái gì...”
Tôi nắm lấy cổ áo của Paul trong khi cậu ta còn đang nằm nghiêng... Và rồi, tôi bỗng nhận ra.
“Nhìn thấy rồi mà con vẫn chưa hiểu à?”
.
.
.
Paul, không có nửa thân dưới.
.
★★★
.
“Ư AAA....”
Tôi giật mình tỉnh dậy.
Ngay khi mà tôi mở mắt, có một căn phòng quen thuộc đập vào tầm nhìn của tôi.
Chiếc chăn mềm mại, chân của tôi đây. Cánh cửa của phòng ngủ. Cửa sổ được mở một nửa để cho gió nhẹ thổi vào.
Khi quay lại nhìn, thì tôi thấy chiếc gối được làm từ hạt giống của con Treant. Còn ở cái bàn bên cạnh thì đang được để ở bên trên một con hình nhân do tôi làm ra.
Đây là, chiếc giường mà tôi hay nằm ngủ.
Tôi đang ở thành phố ma pháp Sharia, trong nhà của tôi.
“Haa.... Haa....”
Hình như là tôi mới vừa mơ phải một giấc mơ kỳ lạ.
“Ủa......?”
Nhưng tôi lại không nhớ được mình đã mơ thấy cái gì.
Chắc hẳn là tôi đã gặp phải ác mộng rồi. Không thì tôi đâu có đi giật mình tỉnh dậy.
Hừm, khi mơ thường là như này đấy nhỉ.
“Ư.... ưmmm!”
Tôi ra khỏi giường và vươn người mình.
Ngày hôm nay lại là một ngày đẹp trời khác. Không lâu sau là mùa hè sẽ kết thúc, và mùa thu sẽ tới. Tôi không khỏi trông chờ ngày ấy tới.
Trong khi vừa nghĩ ngợi như vậy vừa đi xuống cầu thang, thì có hai đứa trẻ đang vội vàng đi lên cầu thang.
Chúng có mái tóc màu nâu tối, và đôi tai thú.
“Cẩn thận đừng để ngãー”
“Dạ.”
Nhìn bọn trẻ chạy vào trong phòng của chúng xong, tôi lại đi tiếp xuống cầu thang.
Qua hành lang, rồi đi đến phòng ăn.
Ở trong phòng ăn, hiện đang có một người phụ nữ đang chuẩn bị thức ăn.
Cơ thể đẫy đà của người này đang bị nhốt ở bên trong cái bộ đồ mặc giản dị, vậy nhưng có những thứ lại không bị nhốt hẳn, đó là khu vực ở giữa hông và mông để lộ da thịt, với cả một cái đuôi.
Khi tôi vừa bước vào trong phòng, tai của người này bắt đầu giật giật và rồi người này quay lại nhìn tôi.
“Chào buổi sáng, Rinia.”
“Chào buổi sáng nya.”
Cô ấy đáp lại một cách khá là lạnh nhạt.
Cái cảm giác bất an mơ hồ bỗng nhiên ập tới như khi tôi gặp phải ác mộng, và rồi tôi đến ôm chầm lấy cô ấy.
“Rinia ơi!”
“Ô nya!?”
Rinia đang là vợ của tôi.
Tại sao mà tôi lại kết hôn với cô ấy nhỉ.
Phải rồi. Mọi chuyện xảy ra vào cái hồi tôi còn đang học ở trường. Tôi lúc đó còn đang chịu khổ sở bởi bệnh liệt dương, và đang tìm mọi cách để có thể chữa được thằng bé bên dưới.
Thế rồi Rinia và Pursena đã xuất hiện. Cả hai người họ sở hữu một thân hình trẻ đẹp, căng mọng, tràn đầy sức sống và sự hoang dã.
Lúc mà tôi chiến đấu với họ, trói họ lại, lột trần cơ thể họ, thì bệnh liệt dương của tôi vẫn không chữa được khỏi.
Thế nhưng mà sau 1 2 năm, thì mỗi khi chúng tôi gặp nhau ở trong trường học và nhà ăn là chúng tôi lại dần để ý đến nhau nhiều hơn.
Trong thời gian đó, họ cũng bắt đầu ngang nhiên giở những trò dụ dỗ mê hoặc tôi, và mỗi lần như vậy là thằng bé bên dưới lại có phản ứng thêm.
Khi họ trở thành học sinh năm 7 vào mùa thu, thì bệnh của tôi được chữa khỏi.
Cả hai người họ lúc ấy đều trở nên hưng phấn vì đến mùa động dục, và như thể không chịu đựng hơn được nữa, họ đã dẫn tôi vào phòng của họ.
Thật là hoài niệm làm sao. Đêm hôm đó là đêm sung sướng nhất trong đời người của tôi.
Rồi sau đó thì, vào cái ngày diễn ra lễ tốt nghiệp, Rinia và Pursena đã có một trận quyết đấu với nhau, và Pursena là người thắng cuộc. Pursena trở về Đại Sâm Lâm, còn Rinia thì đến chỗ của tôi ở.
Thế là kể từ đó trở đi, cứ mỗi khi vào mùa thu là quá trình tạo em bé sẽ lại diễn ra.
“Fu shaa!”
“Đau quá!”
Tôi vừa ôm cô ấy từ đằng sau và xoa lấy ngực, thế là tôi bị cô ấy cào vào tay.
“Không đến mùa động dục thì không quan hệ! Chúng ta đã quyết định với nhau vậy rồi mà nya!”
“Chỉ ôm thôi là được mà...”
“Anh yêu thể nào cũng đâu có chịu dừng lại với chỉ một cái ôm nya! Người vợ không có phải là nô lệ tình dục của người chồng đâu đấy nya!”
“Anh thật sự không có như em nghĩ đâu mà....”
Tôi thở dài buồn chán và ngồi xuống bàn.
Ngay từ đầu thì Rinia đã giữ cái tư tưởng đó rồi. Bởi vì luật lệ của thú tộc nên chỉ vào những mùa động dục thì tôi mới được phép làm chuyện đó với cô ấy.
Dĩ nhiên là khi đến mùa động dục, thì cô ấy sẽ là người chủ động mời tôi trước.
Trẻ con đứa nào cũng thật đáng yêu, và thực hiện quá trình tạo em bé với Rinia trong mùa động dục cũng làm cho nhu cầu tình dục của tôi được thỏa mãn rất là nhiều.
Nhưng mà, tôi không muốn chỉ mỗi thế.
Tôi muốn ngoài những khi đó ra, thì chúng tôi có thể động chạm cơ thể nhau dù chỉ một chút để xác nhận tình yêu của nhau, nếu mà được như vậy thì thật là tốt biết bao.
“Nào, các con nya! Cơm mẹ nấu xong rồi này, mau xuống đây đi nào nya!”
“Dạ đây ạ!”
Rinia gõ keng vào một cái nồi rỗng, và bọn trẻ chạy xuống từ tầng hai.
Không chỉ mỗi hai đứa vừa nãy lên tầng, mà thực chất tổng cộng là 12 đứa.
Bởi vì Thú tộc có thể sinh một lúc tới hai hoặc ba đứa bé, cho nên chúng tôi hiện đang có nhiều đứa con. Cũng vì thế mà hầu như phòng nào cũng là phòng cho lũ trẻ ở hết.
“Anh hãy ăn nhanh lên còn đi làm nya! Các học sinh đang chờ anh đó nya!”
“Rồi anh ăn đây.”
Được Rinia thúc giục, tôi bắt đầu ăn bữa sáng.
Bây giờ cô ấy đã nấu ăn được rất là giỏi. Chứ còn hồi mới kết hôn thì cũng chỉ toàn là thịt nướng, cá luộc, rau luộc, và trong vài năm trở lại đây thì cô ấy đã học được nhiều món tự làm ở nhà của Sharia.
Gia vị thì vẫn còn hơi nhạt một chút, nhưng đấy là bởi vì tôi thuộc chủng tộc khác với cô ấy, cho nên tôi cũng đành phải chịu thôi.
“Cảm ơn vì bữa ăn ngon!”
“Vâng. Cảm ơn anh đã khen nya!”
Sau khi ăn sáng xong, tôi chuyển sang mặc áo choàng và đi làm như thường lệ.
Tôi đã gia nhập Công Hội Ma Thuật sau khi tốt nghiệp, và giờ đây tôi đang đảm nhiệm chức vụ giáo viên của Đại Học Ma Pháp.
Môn mà tôi dạy ở lớp là ma thuật không niệm chú. Bởi vì tính thực tiễn cao mà lớp học rất được nhiều người yêu thích. Chỉ cần phương pháp giảng dạy ma thuật không niệm chú đã được vạch ra rõ ràng và học sinh của tôi cũng đạt được thành quả, thì việc sau này tôi trở thành phó hiệu trưởng hoặc hiệu trưởng cũng không phải là một giấc mơ xa vời.
“Vậy, anh đi đây.”
“Anh yêu bảo trọng nhé nya.”
Tôi nói một câu ngắn gọn vậy và đi về phía cửa nhà. Vì người vợ yêu con yêu ở nhà, mà ngày hôm nay tôi sẽ lại cố gắng hết sức mình lần nữa.
“Hử?”
Bỗng nhiên, tôi thấy cửa vào phòng khách đang mở một nửa.
Tôi có cảm giác có người ở bên trong.
Cái cảm giác hoài niệm đến kinh khủng này.
“....”
Như được mời gọi vào trong, tôi đã mở cửa ra.
Có một người đàn ông đang ở trong.
Lưng người này đang hướng về phía tôi, và người này đang ngồi ở ghế sô pha với một tay thì để đằng sau ghế.
Ở đằng sau đầu của người này, là một mái tóc màu nâu sáng đã được buộc ở sau gáy.
“.... Ể?”
Người này quay đầu lại nhìn tôi.
“Yô~.”
Là Paul.
Cậu ta sao lại ở đây chứ. Cậu ta đã chết rồi...
À, đâu có phải, cậu ta đâu có chết.
Cậu ta đã từ bỏ việc chinh phục Mê Cung Dịch Chuyển và đến chỗ tôi ở. Sau khi đã tới Thành phố Ma Pháp Sharia rồi thì cậu ta đã chọn sống ở gần đây. Phải rồi, mọi chuyện đã diễn ra là như vậy.
Lilia, Aisha và Norn hiện giờ đang sống ở nhà của Paul.
Paul cũng có trách móc tôi vì tôi đã không đến giúp cậu ta, nhưng giờ đây thì chúng tôi đã hòa thuận với nhau rồi.
Phải, mọi chuyện thật sự đã diễn ra là như vậy.
“Con có một người vợ tốt đấy nhỉ.”
“Người vợ tốt ư... Chẳng phải bố đã nhìn mặt cô ấy rồi sao?”
“Không, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cô bé đấy chứ.”
Paul nhếch mép cười và vẫy vẫy cái tay để phủ nhận.
“Con sống thế này có được không vậy?”
“Bố hỏi gì kì vậy. Bố có điều gì muốn nói sao?”
“À không, không phải. Ta không có ý gì xấu đâu. Ta chỉ là đang muốn hỏi con có điều gì không hài lòng không.”
“.... Con không có gì không hài lòng cả.”
Rinia là người vợ tốt của tôi. Tuy rằng đúng thật là tôi không hài lòng cho lắm việc không được sờ người cô ấy ngoại trừ khoảng thời gian có hạn trong năm.... Nhưng mà cái chuyện đó thì cũng không có gì đáng để nói ra.
Mùa động dục sắp đến gần, và khi thời điểm đó tới thì cô ấy sẽ bám lấy tôi như chưa bao giờ được bám, và thể hiện tình yêu mãnh liệt tới mức mà cả cơ thể tôi sẽ không theo kịp nổi. Để rồi chúng tôi sẽ lại có thêm 2 hoặc 3 đứa cùng một lúc nữa. Bản năng đàn ông của tôi cũng sẽ được tung ra cho thỏa mãn hết. Mặc dù có những thời điểm tôi cảm thấy không thỏa mãn, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc trút hết tâm tình của mình sau một năm chịu đựng thôi, thì vấn đề cũng chẳng có gì to tác cả.
Cả công việc dạy học của tôi cũng diễn ra thuận lợi.
Tôi là một giáo viên có tiếng trong trường Đại Học Ma pháp. Cách giảng dạy của tôi cũng được người ta xếp ở hàng thượng hạng trong trường.
Ngoài ra tôi còn được rất nhiều học sinh ngưỡng mộ, và giáo viên trong trường cũng rất tin tưởng vào khả năng của tôi. Có thể nói tôi là một con người thành đạt với một tương lai sáng ngời ở ngay phía trước.
“Vậy sao, con không có điều gì không hài lòng à. Như vậy là tốt rồi.”
“... Đúng không nào?”
“Nhưng mà, con vẫn quên điều gì đó, nhớ không?”
Như thể đang muốn khiển trách một đứa trẻ ngu ngốc, Paul đã tiếp tục nói bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng cũng có phần trách móc.
“Chẳng hạn như, đấy, con thử nhìn lại công việc của con xem. Là cái người nào mà con đã bắt chước để mà con mới trở nên nổi tiếng được trong mắt học sinh và giáo viên?”
“Đó là...”
Đó là ai.
Trong giây lát, đã có một thứ gì đó màu xanh dương lóe lên trước mắt tôi, nhưng rồi tôi lập tức lắc đầu của mình.
Vậy nhưng, cái sự ồn ào trong lòng tôi lại càng to lớn dần lên.
“Có phải có người đã dạy cho con đúng không nào? Người này đã dạy cho con biết cách sống sao cho tốt ở thế giới này.”
“.... Mới vừa rồi, ý mà bố muốn nói là cái gì! Hãy nói cho rõ ràng đi!”
Tôi đã không kiềm chế được sự bực tức và đến lại gần ghế sô pha.
Tôi đi vòng đến trước mặt Paul và nắm lấy cổ áo của cậu ta.
Thế rồi, tay của tôi đã không khỏi cứng đơ.
“Thôi được rồi, để ta nói thẳng với con vậy...”
“Ta vốn đã chết rồi nhớ không?”
Paul không có nửa thân dưới.
.
★★★
.
“Ư WAAAA!”
Tôi giật mình tỉnh dậy.
“Haa..... Haa......”
Tôi thở hổn hển, cổ họng thì khát khô, lưng thì ướt đẫm mồ hôi.
Một giấc mơ thật là quái gở. Nó hoàn toàn không thể xảy ra được. Thế là sao... Thế là sao chứ....
“Thật là một ác mộng đáng sợ....”
“.... Anh không sao chứ?”
“À, không có gì, anh mới gặp phải giấc mơ kỳ lạ ấy mà. Đó là khi anh vẫn còn hay đến Đại Học Ma Pháp... Cái người Thú tộc mà anh mơ thấy, là Rinia đấy em nhớ không? Anh mơ là anh kết hôn với cô nàng và thậm chí còn có con với nhau. Với cả anh còn là một giáo viên và dạy cho tụi học sinh ma thuật không niệm chú nữa.”
“Đấy, là một cơn ác mộng ư?”
Ác mộng có phải không nhỉ.
Nói mới nhận ra, tôi không nghĩ đấy lại là một cơn ác mộng. Ngoài việc được cùng với Rinia trải qua quá trình tạo em bé quyết liệt trong khoảng thời gian ngắn của năm ra, thì tôi còn dành thời gian còn lại cho việc chăm sóc lũ trẻ và dạy ma thuật ở trường mỗi ngày nữa.
Tuy rằng là một gia đình khiêm tốn, nhưng tôi thấy là mình vẫn xây dựng được một gia đình hạnh phúc đấy chứ.
Nhưng rồi thì ──.
“Ác mộng thật đấy.”
Trong khi nói như vậy, tôi nhìn người vợ của mình ra khỏi chiếc giường canopy bằng đôi mắt vẫn còn buồn ngủ.
Cô ấy là một nữ thần sắc đẹp.
Không cao không thấp, nhưng vừa đủ. Ngực không to không nhỏ, nhưng vừa vặn.
Phần mông tuy nhỏ, nhưng lại ăn khớp với lưng và ngực. Xét tổng thể ngoại hình thì là thon thả, không béo không gầy, và không hề tạo ra ấn tượng của một người béo hoặc gầy chút nào cả.
Vậy nhưng cũng không hề tạo ra ấn tượng của một người bình thường.
Cơ thể hoàn hảo này như là hiện thân của sự cân đối vậy.
Chỉ có một thứ không hoàn hảo duy nhất, là mái tóc hơi bù xù do vừa mới ngủ dậy.
Bình thường thì sẽ là mái tóc vàng mềm mại đẹp đẽ, còn bây giờ thì đã hơi lộn xộn.
Thế nhưng, điều ấy không hề làm tổn hại đến sức hấp dẫn vốn có của cô ấy. Thay vào đó thì mái tóc bù xù lại càng khiến người ta muốn cùng cô ấy trải qua quá trình tạo em bé. Hay có thể nói ngắn gọn rằng, trông rất là gợi dục.
Khi nghĩ tới việc mái tóc bù xù này là kết quả của trận đánh đêm với tôi ngày hôm qua, thì mức độ gợi dục tăng thêm 30%.
“Có một người phụ nữ tuyệt vời như em làm vợ anh, với cả còn đang sở hữu địa vị muốn gì cũng có bây giờ nữa, thì anh việc gì phải đi làm giáo viên ở một chốn nông thôn cơ chứ.”
“Fu fu, anh đang nịnh em đấy à? Thật là khéo miệng ghê.”
Người vợ của tôi.
Ariel Anemoi Asura.
Cô ấy đang cười khúc khích.
“Vậy nhưng, không chừng đấy lại là cuộc đời mà anh hằng mong ước. Gần đây cũng hay xảy ra nhiều việc chính trị đấy thôi? Cuộc sống hoàng tộc nhất định là cũng không dễ dàng gì với anh. Công việc của chúng ta dù có nhỏ đến thế nào thì cũng luôn đi kèm với trách nhiệm to lớn, tuy nhiên còn hạnh phúc chúng ta nhận được thì lại không phải lúc nào cũng tương đương với trách nhiệm to lớn. Nói chung hạnh phúc mà người ta cảm thấy được, không cứ phải là xuất phát từ một cái gì đó to tác.”
“Vậy sao?”
“Việc làm giáo viên ở một chốn nông thôn và được tụi học sinh túm tụm lại quanh anh, hay là sống cuộc đời hoàng tộc như bây giờ, thì cân bằng giữa trách nhiệm và hạnh phúc có lẽ sẽ lại khác... So với lại một cô gái như em đây, thì Rinia có lẽ còn có nhiều điểm mà anh cảm thấy yêu thích hơn ấy chứ.”
Thật là hoang đường.
Tôi chưa từng gặp một ai tuyệt vời được như Ariel cả. Phải nói là cô ấy không hề có một khuyết điểm gì. Cứ khi nào tôi cư xử không được tốt là cô ấy sẽ khéo léo nhắc nhở tôi, và thậm chí để ý đến thể diện của tôi trước mặt người khác. Quan hệ của tôi với những cô gái khác thế nào thì cô ấy cũng không hề hé miệng một lời, hơn nữa lại còn sẵn lòng tha thứ cho tôi khi tôi có thêm những cô vợ bé. Ngoài ra, cô ấy còn làm tốt công việc của mình và được những người xung quanh tin cậy nữa.
Có thể nói cô ấy là một cấp trên lý tưởng, và là một Idol quốc dân.
Mà, cũng không hẳn là cô ấy không có khuyết điểm gì.
Cô ấy có tật hay nói lý lẽ, và trọng lý thuyết nhiều hơn là trọng tình cảm.
Với cả, sở thích trên giường của cô ấy có hơi chút khác thường. Ví dụ ngay đêm hôm qua... Mà thôi, không nên nói chuyện này ra làm gì.
Dù sao đi nữa thì, chí ít đối với tôi đây, thì chúng không tính là khuyết điểm.
“A, thành thật xin lỗi anh. Có lẽ em đã nói hơi quá đà rồi chăng?”
“Không có gì đâu, ngược lại anh cũng nghĩ giống như những gì em vừa nói đấy.”
“Nếu anh có bao giờ cần một kỳ nghỉ thì hãy cứ việc nói với em. Đằng nào thì tình hình quốc gia gần đây đã đi vào ổn định, có dành một chút thời gian để thư giãn thì cũng không thành vấn đề. Anh có thể đi nghỉ ở nơi nào đó... hoặc là đến gặp cô vợ bé nào đấy của anh?”
“Anh mà được nghỉ ngơi một thời gian, thì anh chỉ muốn ôm em trong lòng cả ngày thôi.”
“Thiệt là... Em chỉ đùa vậy thôi mà.”
“Những lời anh nói là thật đấy.”
Đã được bao nhiêu lâu kể từ lần đầu tôi qua đêm với Ariel ấy nhỉ.
Ban đầu thì tôi cũng thèm muốn thêm nhiều những cô vợ bé, và tổ chức những tiệc rượu xa hoa, nhưng giờ đây thì tôi lại không còn có những ham muốn này nữa.
Chỉ mình cô ấy thôi, đã là quá đủ rồi.
Người nào có hỏi tôi rằng điều gì khiến tôi cảm thấy hạnh phúc nhất vào thời điểm hiện tại, thì đó chính là việc được bờn giỡn với người phụ nữ có tên Ariel Anemoi Asura ở trên giường.
“Để lần sau có dịp thì đi nhé.”
Ariel vừa cười khúc khích vừa để cho những cô hầu nữ thay đồ hộ mình.
Tôi cũng thấy thế mà ra khỏi giường và dang hai tay ra. Thế rồi ngay lập tức, những cô hầu nữ đi đến chỗ tôi.
Nhìn hai cô hầu nữ chia nhau ra mà giúp tôi thay đồ gọn lẹ thế này, tôi không khỏi có cảm giác mình là một nhân vật vĩ đại.
Thật là nhớ những ngày còn học ở Đại Học Ma Pháp ghê.
Khi bước vào Đại Học Ma Pháp, thì tôi đã lần đầu gặp được Ariel.
Bởi vì thua cuộc trong cuộc chiến tranh giành quyền lực mà cô ấy đã buộc phải rời khỏi đất nước của mình, thế nhưng cô ấy vẫn không từ bỏ cuộc chiến ấy và vẫn tiếp tục tập hợp nhân tài cho mình.
Khi ấy tôi là người duy nhất thành thục việc sử dụng ma thuật không niệm chú ở Đại Học Ma Pháp, nên là tôi đã được cô ấy mời gọi.
Mặc dù cô ấy đúng là rất xinh đẹp và có sức hấp dẫn phi thường, nhưng bởi vẫn còn đang chịu khổ sở bởi bệnh liệt dương, mà tôi đã tỏ ra thờ ơ với cô ấy.
Lý do mà tôi lại thay đổi thành như bây giờ, cũng là bởi cô ấy đã chữa khỏi cái bệnh quái ác đó của tôi.
Phương pháp chữa có thể nói là hơi thô bạo. Cụ thể hơn là cô ấy đã dùng một loại thuốc kích dục để làm tôi hưng phấn, và rồi đích thân tấn công tôi.
Mới đầu thì tôi đã chưa nhận ra được đó lại là âm mưu của cô ấy.
Bởi vì cảm thấy tội lỗi trước việc mà mình đã gây ra, mà tôi đã chấp nhận trở thành người đi theo cô ấy.
Lúc đầu thì tôi đóng vai trò như một người hộ vệ có sức chiến đấu cao. Quyền hạn không có, chỉ có mỗi một việc là bảo vệ tính mạng Ariel. Về sau thì vai trò của tôi có sự thay đổi, quả nhiên đấy là bởi vì tôi đã có tiếp xúc gần gũi với cô ấy.
Bản thân Ariel cũng rất nỗ lực trong việc ứng xử như một người hoàng tộc. Thế nhưng đôi khi, cô ấy lại có những biểu hiện giống như những cô gái bình thường khác ở độ tuổi của cô ấy. Cứ như vậy mà tôi đã càng trở nên say mê cô ấy hơn.
Cũng không thể phủ nhận được rằng ban đầu tôi đã có ý đồ đen tối, thế nhưng không chỉ mỗi cơ thể thôi, mà tôi đã còn bị hớp hồn bởi chính tâm hồn của cô ấy.
Tôi và người đồng nghiệp Luke đã có nhiều lần xung đột với nhau. Chắc hẳn rằng cậu ta, cũng thích Ariel nhiều lắm.
Vậy nhưng, trong trận chiến quyết định ở Vương quốc Asura thì cậu ta đã phải bỏ mạng, để lại tôi và Ariel một mình.
Cuối cùng thì tôi đã thổ lộ tình cảm của mình với Ariel, và đạt được tất cả mọi thứ.
Cả người phụ nữ tuyệt vời nhất thế gian, và quốc gia vĩ đại nhất thế giới... Phải vậy đấy, tôi đã trở thành Quốc Vương của Vương quốc Asura.
Vua Asura, Rudeus Anemoi Asura.
Đó là cái tên mà tôi đang có.
Hay có thể nói bằng một cách dễ hiểu hơn, thì tôi đang là con rối của Ariel.
Lý do đơn giản là bởi việc tôi làm quốc vương sẽ dễ dàng hơn là Ariel lên ngôi nữ hoàng.
Dù sao thì vốn dĩ dòng họ của tôi có vị trí tương đối là cao ở Vương quốc Asura, nên là không có ai phản đối gì cả.
Ma Đạo Vương Rudeus.
Đó là cái tên mà thế giới này gọi tôi.
Nếu như mà thăng cấp, thì có thể tôi sẽ được gọi bằng cái tên [Super Rudeus] nhỉ.
Mà, về chuyện Ariel có thật lòng yêu thương tôi hay là không, thì tôi vẫn chưa thể nào xác định chắc được. Ngoài ra tôi cũng chưa thể nào chắc chắn được là Ariel không có chuyện đang lợi dụng sức mạnh và địa vị của tôi. Bởi vì xét cho cùng, lý do duy nhất mà cô ấy chịu kết hôn với tôi là bởi muốn cai trị đất nước này một cách thuận lợi.
Cũng do nhiều lần cảm thấy bất an trước chuyện này, mà mới có chuyện tôi có thêm nhiều những cô vợ bé.
Nhưng gần đây thì, tôi bắt đầu nhận ra rằng dù Ariel có yêu tôi hay là không, thì cũng không quan trọng.
Kể từ khi chúng tôi kết hôn với nhau, thì Ariel đã luôn thể hiện tình yêu của mình đối với tôi.
Cô ấy là một người nỗ lực chịu khó. Và có lẽ cô ấy cũng đã rất nỗ lực để yêu thương tôi.
Có thể tình yêu mà cô ấy dành cho tôi chỉ là giả tạo đi chăng nữa, thì chí ít được một điều là, cô ấy đã giúp cho tôi được thỏa mãn trọn vẹn. Vậy nên dù tôi đúng thật là đã bị cô ấy lừa gạt, thì tôi vẫn có thể cảm thấy dễ chịu trước việc bị lừa.
Thế nhưng, một khi mà tôi có hại nhiều hơn là có lợi đối với Ariel, thì thể nào sẽ có một ngày tôi bị cô ấy phản bội.
Vậy nên ngày đó có xảy ra hay không, sẽ còn phải tùy thuộc vào nỗ lực của tôi.
Hãy cố gắng hết mình nào.
“Nào, chúng ta đi thôi. Ngày hôm nay có nhiều việc chính trị cần phải làm đấy.”
“Ừ.”
Tôi rời khỏi căn phòng ngủ cùng với Ariel.
Hai người kỵ sĩ đứng canh gác cửa phòng khi thấy vậy thì đã cúi đầu xuống. Và không chỉ mỗi mình họ, mà ai nấy cũng đều dừng việc mình làm lại và cúi đầu trong khi chúng tôi đi bộ trên hành lang.
Đây chính là quyền lực.
Giả sử như tôi mà bảo người nào đó đang cúi đầu không vừa mắt tôi, là người đó thể nào cũng xanh mặt ra và quỳ sụp xuống mặt đất.
Thậm chí có bảo họ liếm chân, họ cũng sẽ liếm.
Tất nhiên là tôi không hề thích những trò như này, nhưng nghĩ tới việc sở hữu địa vị mà tôi có thể làm bất cứ việc gì mình muốn, đúng thật là sướng làm sao.
Giờ thì, công việc đầu tiên mà tôi cần xử lý sẽ là sự việc xảy ra vào tối hôm qua.
Bởi vì tối qua tôi không bị đánh thức khi có chuyện khẩn cấp, cho nên chuyện này không có gì nghiêm trọng.
Sau khi mất khoảng 2 giờ xử lý, thì tôi sẽ có cuộc họp với các Trưởng Đoàn Kỵ sĩ trước giữa trưa.
Ăn trưa xong, thì tôi sẽ gặp những vị quý tộc đã có hẹn yết kiến với tôi từ trước. Đầu giờ chiều, thì tôi xử lý cho xong những kiến nghị được trình lên. Nếu mà sắp xếp được thời gian để nghỉ ngơi thì thật là tốt. Tôi muốn sớm có con với lại Ariel. Dù sao thì một trong số những vai trò của tôi là làm con ngựa giống cho cô ấy mà.
“Thưa bệ hạ!”
Trong khi tôi còn đang mải nghĩ ngợi vậy, thì có một Trưởng Đoàn Kỵ sĩ đã chạy đến.
Người này ngay lập tức quỳ xuống trước mặt tôi và lớn tiếng bẩm báo rằng.
“Có một kỵ sĩ được phái đi tiêu diệt ma vật xuất hiện trong khu rừng phía đông đã trở về đây trong tình trạng hấp hối. Người này hi vọng được trực tiếp gặp bệ hạ trước khi qua đời ạ!”
“Hả!”
Ma vật xuất hiện trong khu rừng phía đông?
Tôi không nhớ mình từng được nghe chuyện này...
“Ta và quốc vương chưa hề nhận được báo cáo này.”
À, đúng vậy nhỉ.
“Người kỵ sĩ này vì chiến đấu cho bệ hạ mà sắp phải trút hơi thở cuối cùng! Xin bệ hạ hãy lắng nghe ước nguyện cuối cùng của người này ạ!”
“Chàng không cần thiết phải đáp ứng đâu.”
Ariel tỏ ra lạnh lùng.
Nhưng dù sao thì hôm nay tôi cũng không bận rộn cho lắm.
“Thôi, hãy cho hắn được lên gặp.”
Đây dù gì cũng là ước nguyện cuối cùng của một người kỵ sĩ đã chiến đấu cho đất nước. Tôi cũng nên vì thế mà nghe xem người đó muốn nói gì. Ngoài ra sau khi nghe được tên của người đó rồi, thì tôi sẽ lưu giữ nó trong đầu.
Với suy nghĩ này trong đầu, tôi vội vã đến phòng yết kiến.
Ariel dường như không hài lòng trước quyết định này của tôi, nhưng cô ấy không thể hiện điều đó trên mặt và cứ như vậy đi theo tôi.
Trong phòng yết kiến đã tập hợp sẵn các thuộc hạ của tôi.
Công tước Notus, Công tước Boreas, Công tước Euros, và Công tước Zephyrus. Ngoài ra còn có những quý tộc có quyền thế khác của Vương quốc Asura.
Bọn họ đang đứng xung quanh trước một người đàn ông đang chờ đợi tôi ở tấm thảm nhung màu đỏ.
Người này đã được đặt trên cáng, và chăn được đắp trên người.
Gương mặt của người này, tôi có biết đến.
“Ủa.... ?”
Là Paul ư.
Tại sao Paul lại ở đây.
À, phải rồi. Paul sau khi biết được tôi trở thành quốc vương, thì cậu ta ngỏ ý muốn làm thuộc hạ của tôi.
Mặc dù quan hệ với nhà Notos không được tốt, nhưng cậu ta vẫn chịu cúi đầu trước nhà bố mẹ đẻ Notos của mình. Cậu ta đã dự định sẽ bảo vệ tôi với tư cách là một người kỵ sĩ.
“Yô, Rudi.”
Paul giơ tay mình lên một cách thoải mái như thể chẳng hề bị thương.
“Bố.... Trưởng Đoàn Kỵ sĩ đã nói với con là bố đã tiêu diệt ma vật.”
“Ma vật ư? Con đang nói gì vậy?”
“Hử?”
Thấy tôi nghiêng đầu thắc mắc, Paul nhún vai của mình với vẻ ôi chà.
“Ta không tới đây vì lý do đó.”
“Thế vậy thì, vì lý do gì mà...”
Trong khi tôi còn chưa nói xong câu, Paul đã bỏ cái chăn mà mình đang đắp ra.
Cậu ta, không có nửa thân dưới.
Ngay cả khi rõ ràng là không thể nào còn sống với tổn thương này, Paul vẫn thản nhiên nói rằng.
“Hãy tiếp tục chuyện chúng ta vừa nói trước đó.”
.
★★★
.
“WAAAA!”
Tôi tỉnh dậy.
Giấc mơ không đẹp tý nào. Lại là ác mộng nữa. Hình như gần đây tôi thường xuyên hay gặp phải ác mộng.
“Anh có sao không?”
Trong khi đang lau mồ hôi trên trán bằng lòng bàn tay, có một cô gái đã hỏi tôi vậy.
Người này có một cơ thể đầy đặn, và đang mang nụ cười của một thiếu nữ lớn trước tuổi. Đó là Aisha, vợ của tôi.
Tôi đã kết hôn với em ấy, như thế nào nhỉ.
Để xem nào, phải rồi. Ừm, bởi vì có một hôm đi tắm thì tôi đã không thể nhịn thêm được nữa. Cũng tại Aisha ngày nào cũng dụ dỗ tôi cơ, với cả thân hình của em ấy cứ thay đổi theo từng năm.... Nhưng mà, ủa?
“Nè~, anh mới sao vậy đó? À, có phải em vẫn phải gọi anh là Onii-chan sau khi chúng ta đã kết hôn rồi không? Ôi thiệt là, thật là chịu luôn đó, Onii-chan đúng là đồ biến thái.”
“.....”
...Đang ở đằng sau Aisha, là Paul. Cậu ta đã mất thân dưới của mình, nhưng vẫn đang ngồi trên một cái ghế.
Cậu ta nhìn về phía của tôi, và đang nở nụ cười khá là gian.
“Vô ích thôi. Con đã bị tóm rồi. Con biết thừa rồi mà, đúng không?”
Paul đã lẩm bẩm vậy.
Cậu ta nói tôi đã biết thừa rồi.
À. Mà, phải rồi. Tôi bắt đầu dần hiểu ra rồi.
Lý do tại sao mà tôi lại liên tục gặp ác mộng.
Lúc nào cũng có cảm giác có gì đó không đúng.
Trước đó, tôi cũng đã tỉnh dậy nhiều lần. Nhưng tất cả cũng đều chỉ là một giấc mơ.
Vậy thì, cả bây giờ cũng là mơ.
“Cuối cùng đã nhận ra rồi à. [Minh Vương] Vita. Trò hề đến đây là kết thúc.”
Minh Vương. Phải. Minh Vương Vita.
Tôi đã nhớ ra rồi.
.
★★★
.
Tôi nhận thấy mình đang ở trong một căn phòng.
Căn phòng này là thư phòng của tôi, nằm trong một ngôi nhà rộng lớn thuộc Thành phố Ma Pháp Sharia. Trên bàn của tôi hiện đang rải rác cuốn nhật ký và những cuốn sách ma thuật, ở trên kệ có một tấm bảng đá được khắc ma pháp trận, và một con hình nhân mới chỉ hoàn thành được một nửa.
Tôi hiện đang đứng ngay giữa phòng, và Paul thì đang ngồi trên ghế của thư phòng.
Tôi không thể nhìn thấy hết thân vì cậu ta đang ngồi trên ghế, nhưng thể nào thì nửa thân dưới của cậu ta cũng không hề có gì hết.
Bởi vì là, Paul đã chết.
Ở chỗ sâu nhất của Mê Cung Dịch Chuyển nằm trong Đại lục Begaritto, con Hydra ma thạch đã cướp mất đi nửa thân dưới của cậu ta, để rồi cậu ta phải bỏ mạng.
Tất cả là vì tôi đã nhất thời chủ quan.
“.... Ngươi có phải, là [Minh Vương] Vita?”
Khi tôi đưa ra câu hỏi này, Paul đã tỏ ra kinh ngạc.
“Sao mà có thể được chứ. Nếu ta là [Minh Vương] Vita, thì ta việc gì phải đánh thức con thoát khỏi mơ chứ?”
“À, vâng...”
Đúng là như vậy thật.
“[Minh Vương] Vita đã bị dồn đến chân tường rồi đó.”
“Thế thì cũng tốt thôi, nhưng mà ngươi là ai vậy?”
“Này này, nhìn bằng mắt thường không nhận ra sao? Chẳng lẽ con đã quên mất mặt người cha của mình rồi?”
“Sao mà quên được chứ, chỉ là bố của tôi đã chết từ lâu rồi.”
“Con thật là vô tình đó. Đừng quên ta vậy chứ.”
Paul bật cười sau khi nói vậy xong. Cái kiểu cười này giống y hệt với Paul trong ký ức của tôi, chỉ nhìn vậy thôi mà đã khiến cho mũi của tôi ngứa ngáy rồi. A, không xong rồi. Tôi sắp khóc tới nơi mất.
Paul lập tức trở lại cái bộ mặt nghiêm túc của mình và nhìn chăm chú cái cửa phòng đằng sau lưng tôi.
“[Minh Vương] Vita đã bị dồn vào đường cùng. Con hãy tìm thứ gì đó bất thường trong ngôi nhà này và phá hủy nó. Đấy chính là lõi của Vita.”
“.... Được rồi!”
Tôi vẫn chưa biết Paul này rốt cuộc là ai.
Thế nhưng, tạm thời thì người này không phải là kẻ địch. Hãy cứ cho là vậy đi. Đằng nào tôi vẫn chưa hề có một căn cứ hoặc chứng cứ nào cả.
Cũng có thể, chuyện này là một âm mưu của [Minh Vương] Vita, nhưng chí ít ra thì, nếu Paul này không bao giờ xuất hiện, thì tôi đã cứ mãi mãi mơ về giấc mơ hạnh phúc nào đó rồi.
Tôi rời khỏi thư phòng với quyết định này trong đầu.
Một hành lang quen thuộc.
Nhà của tôi ở Thành phố Ma Pháp Sharia có khác.
Căn nhà mà tôi đã mua khi tôi kết hôn với Sylphy. Cái dinh cơ mà tôi đã cùng nhau khám phá với Zanoba và Cliff, và phát hiện ra được con hình nhân kỳ quái.
Sau đó thì, tôi đã chào đón những cô em gái của mình, rồi kết hôn với Roxy, rồi Eris.
Đây là nơi mà tôi sống cùng với ba người vợ, một thiên đường của chính tôi.
Tôi chưa thấy có gì bất thường cả. Mặc dù trong đầu tôi vẫn còn hơi rối bời, nhưng quả thật từ nãy tới giờ chưa có một cái gì bất thường.
Tôi đi qua hành lang để đến phòng khách.
“Rudeus-sama.”
Thế rồi, tôi nhìn thấy Lilia đang quét dọn phòng.
Cô ấy đang cầm khăn lau ở trên tay và lau dọn cái bàn ở gần lò sưởi.
“Cậu có cần gì không ạ?”
“.... Dạ không, thật cảm phiền cô ạ. Việc dọn dẹp nhà cửa cháu toàn phải nhờ tới cô.”
Khi tôi nói vậy xong, Lilia ban đầu tỏ ra kinh ngạc một lúc. Nhưng rồi cô ấy lập tức cười khúc khích.
“Nếu Rudeus-sama đã nói như vậy rồi, thì tôi cũng mong cậu chủ hãy thi thoảng dọn dẹp thư phòng của mình. Bởi dù sao phòng của cậu chủ có nhiều thứ tôi không biết là mình có nên động vào không.”
Vậy sao.
“Ha ha. Cháu sẽ để ý ạ.”
Không có gì bất thường. Lilia bình thường cũng sẽ nói những câu như này.
Mặc dù cô ấy nói là như vậy, nhưng cô ấy cũng không phải là đang cảm thấy phiền phức gì, hay là muốn tôi phải dọn dẹp thay cô ấy. Đây chẳng qua là cách mà chúng tôi trò chuyện với nhau. Ngoài ra nếu Lilia không biết thứ nào nên động và thứ nào không nên động, thì đã có Aisha biết sẵn rồi.
“Cơ mà, mọi người đâu cả rồi ạ?”
“Norn-sama đang ở trường, và Aisha đang cố vấn cho binh đoàn đánh thuê ạ.”
Không có gì bất thường.
Lý do tại sao mà cô ấy không nhắc gì tới ba người vợ của tôi, là bởi vì Sylphy, Roxy và Eris không có tồn tại trên thế giới này.
Không rõ vì sao, nhưng tôi tin rằng thế giới trong mơ sẽ không có bọn họ.
Cho nên là không có gì bất thường cả. Có thể có gì đó mâu thuẫn, nhưng cũng không đến mức gọi là bất thường.
Xem ra Lilia không phải là thứ bất thường.
“Ra là vậy, cháu cảm ơn cô ạ.”
Nói vậy xong, tôi rời khỏi phòng khách.
Ngay cả khi tôi đã đi đến cửa nhà, cũng không có gì bất thường. Tôi không thấy áo khoác của Roxy và kiếm gỗ của Eris đâu. Nhưng vì cả hai người họ đều không tồn tại ở đây, nên chuyện này cũng không có gì là lạ.
Hừm, thật khó để biết được thứ gì là bất thường.
Bởi dù sao, việc cảm thấy thứ gì bất thường hay không là do chủ quan của tôi, thật sự ra mà nói ở nơi đây, liệu có thứ gì đó hiển nhiên là bất thường không.
Mặc dù tôi có chú ý quan sát mọi thứ, nhưng bản thân tôi lại không phải là một người giỏi cái trò tìm lỗi sai. Chẳng hạn như, Sylphy nếu mà đi đến chỗ làm đẹp nào đó xong rồi về hỏi tôi, [Rudi, anh có thấy hôm nay em có gì khác không?”, thì tôi sẽ không thể trả lời ngay được. Mà không, Sylphy cũng chẳng phải là hay hỏi những câu như thế cả.
Dù sao đi nữa thì, lần này tôi sẽ vững vàng quan sát, ghi chép cẩn thận, dần dần tôi sẽ phát hiện ra được mục đích của kẻ địch và thứ bất thường ở đây là gì.
Với suy nghĩ này trong đầu, tôi đi đến phòng ăn.
“. . . . . !”
Tôi đã tìm ra được.
Cái thứ bất thường.
“Thế này, hắn thật quá độc ác...”
Nghĩ lại thì, tất cả giấc mơ từ đầu tới giờ mà tôi mơ thấy được, chúng đều là những mộng tưởng của tôi, chúng là những chuyện mà tôi đã từng có suy nghĩ thoáng qua là muốn thành hiện thực.
Thế giới mà tôi không bị liệt dương và có quan hệ tình cảm với Sara.
Thế giới mà tôi được chữa khỏi liệt dương bởi Rinia và kết hôn với cô ấy.
Thế giới mà tôi phải lòng Ariel, người phụ nữ đẹp tuyệt trần và nhờ đó trở thành quốc vương.
Thế giới mà tôi trải qua nhiều chuyện cùng với Aisha.
Cái thế giới cuối cùng thì, mặc dù tôi chưa từng muốn thành hiện thực, nhưng cũng không có lý do gì để mà nó lại không thể xuất hiện cả. Bởi vì em ấy là em gái của tôi, nên tất nhiên là tôi không thể nào cố tình đi cảm thấy hưng phấn với em ấy được, nhưng chuyện tôi thích Aisha, thì quả thật là có thật.
Nói chung là, những thế giới trước giờ mà tôi mơ thấy, đều là những thế giới hợp lòng của tôi.
Cho nên tôi đã không cảm thấy có gì bất thường.
Thậm chí trước khi phải đối mặt với mâu thuẫn ở từng thế giới, thì tôi đã coi mọi chuyện đang diễn ra một cách tự nhiên.
Nhưng ở trong ngôi nhà này, thì tiền đề đã khác. Ngay từ đầu Paul đã xuất hiện, và tôi đã khôi phục lại được trí nhớ.
Thế nên ngay khi tôi nhìn thấy cảnh này, là tôi hiểu ra luôn được.
.
.
.
“A, Rudi đã về rồi đấy à? Hôm nay sao con về sớm vậy.”
Zenith đang chuẩn bị đồ ăn.
Trên bàn được bày những tấm vải cho mọi người trong nhà, cùng với đĩa và cốc.
“.......”
“Con sao vậy? Trông con thật là lạ đó... À, phải rồi. Con đã về sớm thế này thì đúng lúc rồi đó. Thực ra thì... nhìn này!”
Zenith trông tràn đầy sức sống.
Cô ấy nhìn thì hơi già so với Zenith mà tôi biết, nhưng đồng thời, thì cô ấy vẫn như là Zenith tràn đấy sức sống hồi còn ở Lãnh địa Fittoa.
“Rudi, con đã quá tuổi rồi, mà con vẫn chưa chịu tìm được đối tượng nào. Vậy nên là, mẹ đã rất cố gắng tìm được cho con một đối tượng kết hôn đó!”
Nói vậy xong thì, Zenith cho tôi xem bức hình của một người phụ nữ. Cô ấy đang mai mối cho tôi bằng hình.
Hình vẽ người phụ nữ này, tôi có nhận ra.
Nhớ không nhầm thì, người này là nhân viên của Công Hội Ma Thuật, đồng thời là người con gái thứ tư của một quý tộc Vương quốc Ranoa. Bởi vì có tài năng hơn so với những chị em gái khác nên người này đã nhập học ở Đại Học Ma Pháp, vậy nhưng trong quãng thời gian còn học ở trường thì gia đình của người này dần dần xuống dốc, và vì không thể trở về được nhà nên người này đã gia nhập Công Hội Ma Thuật.
“Dù là vậy, nhưng cô bé này cũng cùng một Công Hội với Rudi đấy. Lúc mà mẹ nói là muốn tìm cho Rudi một đối tượng kết hôn, thì phía cô bé cũng tỏ ra hứng thú. Nhưng mà Rudi có vẻ lại không thích mấy cái chuyện kết hôn vì lợi ích gia đình nhỉ? Mẹ cũng nghĩ hai bên nên có tình cảm với nhau trước cái đã, cho nên khi mẹ đã đặt câu hỏi, thì ở phía cô bé cũng không có phản đối....”
Hiện giờ Zenith đang rất là vui mừng khi nói về chuyện này.
Giả sử như.
Giả sử như mà cái chuyện Mê Cung Dịch Chuyển chưa từng xảy đến với Zenith, thì tôi có lẽ đã không kết hôn với Sylphy hay là Roxy, và đến bây giờ sẽ không có quan hệ với cô gái nào.
Nhất định là Zenith sẽ đứng ngồi không yên, như là lúc này đây.
Thế rồi, chỉ cần tôi đáp ứng chuyện xem mặt như này thôi, là cô ấy thể nào cũng sẽ mừng rỡ như một thiếu nữ, và sẽ lia địa tư vấn chuyện này.
Hoặc giả sử như Sylphy mà có sống ở gần đây, thì cô ấy sẽ tìm đủ mọi cách để tôi và Sylphy có thể đến được với nhau cho mà xem.
“Thế nào hả? Rudi, cô bé trông dễ thương đấy chứ phải không? Con hãy gặp cô bé này nhé?”
“Ừm.”
“Thật là tốt quá. Vậy để mẹ nói chuyện với phía cô bé! Hà~, cả Aisha nữa, các con chẳng chịu để ý đến chuyện yêu đương tý nào, mẹ đã lo lắm cơ. Chỉ có mỗi mình Norn là quan tâm đến chuyện này thôi.”
“Ừm. Đúng thế nhỉ.”
“Mẹ cứ nghĩ là con sẽ hay qua lại với các cô bé vì con là con trai của Paul cơ..... Nhưng mà có gì thì con vẫn phải đối xử cẩn thận với các cô bé đấy nhé!”
Nói vậy xong, Zenith quay trở lại bố trí cốc đĩa trên bàn ăn.
“Bởi vì con, là con trai của mẹ, mà nhỉ....”
Tôi giơ ngón tay chứa ma lực của mình về phía Zenith, nhưng rồi cả người tôi cứng đơ.
Không chỉ tay của tôi không thể ngừng run rẩy, và ngay cả nước mắt, cũng chuẩn bị sắp rơi khỏi mắt.
Rốt cuộc, tôi đã không thể làm được gì hơn, và tôi cứ vậy nhìn Zenith biến mất vào trong phòng bếp.
.
.
.
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi đó.
Paul không có nửa thân dưới, đã ở trong thư phòng suốt.
Paul này cũng dùng cái giọng điệu y như của Paul hồi còn sống và nói rằng, “Con đã tìm ra được thứ gì bất thường chưa? Nếu tìm được thì hãy mau chóng phá hủy nó.”, thế nhưng khi biết Zenith chính là thứ bất thường, thì cậu ta đã không nói thêm câu nào cả.
Xem ra là ở cái thế giới này, thì tôi là một trong số ma thuật sư thuộc Công Hội Ma Thuật.
Cả Rinia cũng vậy.
Khác biệt duy nhất ở đây, có thể nói là Zenith đã được giải cứu thành công mà không gặp phải vấn đề gì. Paul thì dĩ nhiên, là đã chết.
Ngôi nhà đây dường như được mua vào hồi Norn tới Thành phố Ma Pháp. Vốn dĩ thì khi Paul và những người khác trở về đây, thì đây sẽ là là nơi cho họ ở.
Ban ngày tôi đi làm việc ở Công Hội Ma Thuật, và đến tối thì sẽ trở về ăn tối cùng với mẹ, Lilia và những cô em gái.
Giả sử như, ở kiếp trước của mình tôi không còn tự nhốt mình trong phòng nữa, và đi ra ngoài tìm được cho mình một công việc, thì có lẽ là tôi sẽ sống một cuộc đời tương tự như bây giờ đây. Ngày nào tôi cũng cho rằng là như vậy.
Trong khi đó, thì chuyện mai mối cũng đã có tiến triển thuận lợi.
Cuộc gặp mặt trực tiếp đã kết thúc mà không xảy ra vấn đề gì.
Có lẽ bởi vì chúng tôi cùng làm việc ở một nơi và có quan hệ tiền bối hậu bối, nên là chúng tôi có quen biết nhau ở một mức độ, sau đấy thì tiến triển cũng tương đối nhanh.
Vốn dĩ cô ấy đã biết đến tôi hồi còn học ở Đại Học Ma Pháp, với cả cũng có chút cảm tình với lại tôi.
Tôi thì không nhớ được gì, nhưng theo lời của cô ấy thì tôi đã từng một lần giúp cô ấy thoát khỏi một tên lạ mặt cứ bám lấy cô ấy ở căng tin.
Mặc dù trông thì có vẻ trầm tính và mộc mạc, nhưng cô ấy thực chất lại thông minh và biết suy nghĩ chu đáo, và rất cẩn thận nữa.
Nói chung là, nếu coi cô ấy là đối tượng để yêu đương thì có thể nói là cô ấy thiếu sức hấp dẫn, nhưng nếu coi cô ấy là đối tượng để kết hôn thì phải nói là cô ấy quá thích hợp.
Sau lần gặp mặt trực tiếp thì chúng tôi đã có hai buổi hẹn hò với nhau, và ở lần thứ ba tôi đã cầu hôn cô ấy, và được cô ấy chấp nhận.
Khi mà tôi báo cáo lại chuyện này với Zenith, thì cả nhà tôi đã mừng rỡ hết cỡ như là một lễ hội vậy.
Sau đó thì, việc chuẩn bị cho buổi kết hôn đã diễn ra một cách thuận lợi.
Cũng may là nhà của chúng tôi cũng tương đối lớn và có thừa nhiều phòng, việc dẫn cô ấy về đây với tư cách là một người vợ không phải là điều gì không thể, cho nên tôi cũng đã có lời mời cô ấy về sống ở đây.
Hơn hết, đây là chuyện mà Zenith đã luôn luôn hằng mong muốn.
Zenith trong tâm trạng phấn khích đã bàn với Lilia rằng, khi nào vợ của Rudi về đây, thì hãy cùng nhau làm chuyện này chuyện kia.
.
Vào cái đêm trước khi kết hôn, cả Zenith và Lilia đã cùng nhau hồ hởi và làm ầm ĩ cả nhà lên.
Norn và Aisha đã cùng nói chuyện với họ cho đến giữa chừng, rồi thì hai cô em ấy bắt đầu thấy chán mà ngủ thiếp đi.
Tôi cũng có ở lại với họ, nhưng không lâu sau thì Lilia cũng ngủ thiếp do có vẻ là đã uống quá nhiều rượu.
Không còn người nào để bàn tán cùng nữa, nên là Zenith đã uống rượu một mình trong khi kể về chuyện tôi còn nhỏ thì đã như thế nào.
Thế rồi, cô ấy tự nhiên nói rằng.
“Mẹ có cảm giác như là, gánh nặng đã được trút bỏ.”
“Con là gánh nặng của mẹ sao ạ?”
“Không, ý mẹ không phải là vậy đâu. Sau khi mà Paul phải bỏ mạng ở Mê Cung Dịch Chuyển, thì Rudi lúc nào cũng ở bên chăm lo cho chúng ta mà đúng không? Vậy nhưng thân là mẹ của con. Mẹ không muốn con phải chăm lo cho mẹ, mà mẹ muốn được chăm lo cho con... Và giờ đây thì, mẹ cảm thấy mình cuối cùng đã làm được rồi.”
“Thì ra là vậy.”
“Rudi này. Sau khi con đã kết hôn rồi, nếu mà vợ của con có cảm thấy không được vui, hay là con không biết phải đối xử với phái nữ ra làm sao, thì con cứ tới hỏi mẹ nhé. Tuy rằng Paul nhất định là sẽ chỉ dạy cho con được tốt hơn mẹ, nhưng dù gì thì mẹ cũng là mẹ của Rudi, mẹ tin chắc rằng mình vẫn có thể đưa ra được cho con những lời khuyên hữu ích đấy.”
Zenith có lẽ vì cảm thấy hơi xấu hổ, nên là trong khi nói như vậy thì xoa đầu của Lilia đang ngủ bên cạnh mình.
“......”
“Ấy khoan đã, thiệt tình, Rudi à, sao con tự nhiên lại rơi nước mắt vậy?”
Không biết từ khi nào, mà nước mắt đã chảy ra khỏi mắt của tôi.
Từ đầu tới giờ, Vita đã chỉ toàn cho tôi thấy những giấc mơ hạnh phúc. Ngay cả cái giấc mơ này cũng vậy.
Nếu như mà tôi không hề nhớ gì hết, thì có lẽ là tôi đã sống một cuộc đời lúc nào cũng hạnh phúc ở thế giới này rồi.
Giả sử như tôi có sống ở một thế giới không tồn tại Eris và Sylphy, thì có lẽ tôi sẽ cứ mãi là một tên trai tân suốt một thời gian dài, thế rồi tôi sẽ nhảy cẫng lên khi mà lần đầu tiên có được một cô bạn gái và sắp có được một người vợ, và khi nhìn thấy hành động này thì những cô em gái thể nào cũng tỏ ra khó chịu với tôi, còn Zenith thì sẽ có lời khiển trách.
Sau khi kết hôn thì tôi sẽ có lúc buồn lúc vui, nhưng đồng thời cũng dần dần trưởng thành hơn. Mà, cũng có khả năng là tôi sẽ phạm sai lầm lớn nào đó để rồi dẫn đến ly hôn....
Còn ở thế giới này, thì tôi sẽ không có một điều gì phải bận tâm, và gia đình của tôi sẽ luôn luôn có cuộc sống hạnh phúc.
Tôi dám chắc là như vậy. Tận trong đáy lòng mình, tôi tin rằng đây chính là điều tôi muốn nhất.
Thế cho nên, thế giới này nhất định là nỗ lực kháng cự cuối cùng của Vita.
Hắn đã thừa biết là tôi đã nhớ ra được hết và nhận thức được mình đang ở trong một giấc mơ, nhưng hắn vẫn tạo ra thế giới này để ngăn tôi phá hủy lõi của hắn. Và hắn đã tin chắc rằng bằng việc dùng đến hình dạng Zenith, thì tôi sẽ không đời nào dám ra tay với cô ấy để phá hủy lõi của hắn.
Thực tế ra thì, tôi đã quan sát tình hình suốt từ đầu tới giờ.
Tôi nhìn thấy Zenith vui cười như là ngày xưa.
Tôi cũng có suy nghĩ rằng, cứ để yên thế này cũng chẳng sao.
Hắn đã đúng. Đúng về việc tôi sẽ không đời nào dám ra tay với Zenith.
Nhưng mà, Vita này.
Bản thân ta đã nhớ ra được hết.
Ta nhớ ra rằng Sylphy, Roxy và Eris đều đang không có ở đây. Cùng với những đứa trẻ khỏe mạnh mà họ đã sinh ra.
Ta nhớ ra rằng mình đã phải nỗ lực đến dường nào để mà có thể đạt được một gia đình hạnh phúc, không gì thay thế được của riêng mình ta.
Đó là những thứ quan trọng nhất trong cuộc đời ta.
Với cả Zenith không như Paul. Cô ấy chỉ là như trong trạng thái thực vật, chứ không phải là đã chết.
Ta đã thừa biết là như vậy rồi.
Mặc dù ta khó có thể nghe được câu trả lời từ Zenith, nhưng thông qua Miko, thì ta có thể nhờ Zenith đưa ra lời khuyên về những khi Sylphy có tâm trạng không vui, khi Roxy phồng hai má, và khi Eris nổi giận đùng đùng.
Zenith tuy đã không còn có thể biểu lộ niềm vui như trước kia, nhưng ta dám chắc là cô ấy sẽ muốn được đưa cho ta những lời khuyên.
Vậy nên là, đã đến lúc rồi đó.
Đến lúc để ta kết thúc cái giấc mơ mà ta muốn được mãi chìm đắm bên trong. Giấc mơ về một Zenith vui vẻ và hiền từ.
Tôi giơ tay hướng về phía Zenith, và chạm vào đầu cô ấy.
“Mẹ à, con sẽ mãi biết ơn những gì mà mẹ đã làm cho con.”
Và rồi, tôi phóng nham đạn pháo toàn lực thẳng vào Zenith.
.
★★★
.
Tôi đã có giấc mơ rất đáng buồn.
Mặc dù tên Vita đã khiến cho tôi phải mơ thấy giấc mơ đó, nhưng tôi lại không có nảy sinh cảm giác căm phẫn.
Có lẽ là bởi mọi chuyện diễn ra trong giấc mơ cuối cùng đó, quá đỗi là dịu êm.
Vậy nên là, tôi mới thấy giấc mơ đó rất đáng buồn.
Thế nhưng, hiện giờ tôi lại đang bình tĩnh. Bình tĩnh tới mức ngay cả tôi cũng cảm thấy khác thường.
“.....”
Tôi thử nhìn xung quanh.
Tôi không nhận ra cái căn phòng này. Nó không có cửa ra vào và bên trong chỉ có ba cái ghế. Ngoài ra cũng không có đồ nội thất gì, nhìn chung là có vẻ bừa bộn.
Cảm giác có vẻ tương tự với phòng của tôi.
Kết hợp căn phòng kiếp trước của tôi với thư phòng hiện giờ của tôi. Thì căn phòng này như kiểu là nằm ở giữa.
Tôi hiện giờ đang ngồi ở một trong những cái ghế trong phòng.
Trước mặt tôi đang có hai người. Mà không, là hai thứ không phải người thì đúng hơn.
Một thứ thì là bộ xương. Bộ xương này đang đeo trên đầu vương miện và toàn xương đang dính bẩn màu đen sẫm.
Thứ còn lại, là một con Slime.
Có lẽ gọi nó là Slime cũng đúng. Nó có hình dạng giống thạch rau câu màu xanh dương và đang ngồi ở trên ghế.
Mà thực ra, nó chỉ trông như là đang ngồi thôi chứ tôi không biết có phải ngồi thật hay không.
“Hân hạnh được gặp ngươi. Ta là [Minh Vương] Vita.”
Con Slime đã nói như vậy.
Xem ra chân tướng của Minh Vương Vita, là một con Slime xanh dương nửa trong suốt.
“Ngươi là Vita sao.”
Thế thì, cái bộ xương kia là ai chứ.
Không phải là Paul đấy chứ nhỉ....?
Tôi không biết Paul khi đã trở thành bộ xương khô thì sẽ trông như thế nào, nhưng cái vương miện đó trông không hợp với Paul chút nào.
“Trận chiến này, ta đã thua rồi.”
Tên Slime đang có vẻ nghiêm túc... Mà không, tôi không có nhìn thấy được mặt hắn. Chẳng qua là tôi nghe được cái giọng nghiêm túc của hắn thôi.
Hắn nói là hắn đã thua, vậy từ đầu tới giờ quả nhiên là một cuộc chiến ư.
Mặc dù bây giờ tôi vẫn còn đang có cảm giác lâng lâng khó tả.
Xem ra là cái việc tôi đã làm để thoát ra khỏi giấc mơ đó, được coi là đánh bại hắn trong cuộc chiến.
“.... Ngươi đã dùng chiêu trò ảo thuật hay gì đó, để khiến ta mơ thấy ảo tưởng phải không.”
Hắn đã làm cho tôi mơ.
Mơ về giấc mơ cực kỳ hạnh phúc. Nếu tôi mà không nhận ra, thì giấc mơ hạnh phúc sẽ kéo dài mãi mãi rồi.
“Ừ. Ta đã dự đoán tương lai có thể xảy ra từ trong ký ức của ngươi, thế rồi ta trộn dục vọng của ngươi vào trong, để hình thành nên thứ ảo giác thượng hạng.”
Là loại thuật ra tạo ảo giác sao. Vậy ra những trò như này có tồn tại.
Tương lai có thể xảy ra à.... Nói là vậy chứ, bây giờ tôi nghĩ lại thì những giấc mơ đó cũng có nhiều lỗ hổng. Chẳng hạn thế giới gì mà lại không có Sylphy, Roxy hay là Eris. Với cả Paul đáng lẽ đã chết từ lâu, thì lại liên tục xuất hiện.
“Bởi vì ngươi có ham muốn tình dục rất cao, cho nên việc tạo ra chúng cũng không khó.”
“Ta hiện đang không màng đến dục vọng.”
Ôi trời ạ, đúng là xấu hổ thật.
Nghĩ tới việc mơ thấy Sara, Rinia, Ariel và Aisha, tôi lại càng xấu hổ hơn.
Nhưng mà, chỉ một chút thôi thì đâu có sao? Quả thật tôi không thể nói là mình không hề có ý gì. Ấy không phải, với AIsha thì tôi không có ý gì hết đâu, không đời nào có ý gì luôn!
“Vậy nhưng, bằng tình cảm dành cho những người vợ của ta cùng với ký ức về Paul trong lòng, mà ta đã hóa giải được ảo thuật của ngươi, có phải không?”
Ở kiếp trước của tôi đã từng nhiều lần nhìn thấy những loại ảo thuật tương tự như này rồi. Chủ yếu là kiến thức từ manga về làng ninja nào đó.... Nói chung là, nhờ vậy mà tôi đã biết được một số cách để hóa giải ảo thuật.
Chắc hẳn là nhờ vận dụng những cách đấy trong vô thức, mà tôi đã đạt được kết quả bây giờ.
“....... Không, điều đó là không thể nào. Ngươi đã hoàn toàn chìm vào trong ảo thuật của ta. Đúng thật là vì ngươi có một thể tinh thần đặc thù, vậy nên giấc mơ của ngươi mới thiếu chiều sâu đến như vậy... Nhưng mà nói chung một khi mà ngươi đã trúng ảo thuật, thì ngươi sẽ không thể nào hóa giải được.”
Ủa.
“Thế vậy, tại sao ảo thuật của ngươi lại bị hóa giải?”
“Lý do là vì... kia kìa.”
Vita đang chỉ về phía bộ xương.
Bộ xương thì đang ngồi với một tư thế có thể nói là đẹp.
“Nó thì sao chứ?”
“Khỏi phải giả vờ không biết... Ngươi đã đoán được trước là sẽ phải chiến đấu với ta, cho nên ngươi mới chuẩn bị nó ngay từ đầu đúng không? [Nhẫn Xương] của [Laxus], thiên địch của ta.”
“......”
“Nghĩ lại thì, lý do mà ngươi đã tháo cái nhẫn cải trang đó trước mặt Ruijerd như kiểu muốn phô trương, là để che giấu chiếc nhẫn đeo ở tay trái khỏi tầm nhìn của ta...”
Nhẫn Xương của Laxus. Tôi không nhớ là mình từng chuẩn bị trước cái thứ đó...
Laxus hình như là Tử Thần.... Nhẫn của Tử Thần sao!
Cái nhẫn mà tôi nhận được từ Randolph! Tôi có nó đây! Còn đang đeo nó nữa!
“Nhẫn Xương của Laxus là loại nhẫn được Tử Thần Laxus chế tạo mới mục đích giết chết ta. Bằng cách sử dụng hình dạng của người đã chết đáng tin cậy nhất đối với người đeo nó, người thi triển ảo thuật sẽ bị cướp mất lối thoát, và bị dồn đến đường cùng. Thế nhưng mà, nếu người đeo nó không có một ai đã chết và đáng tin cậy nào, thì chiếc nhẫn sẽ không hoạt động...”
Người đã chết đáng tin cậy.... Chẳng lẽ nào, việc Paul xuất hiện trong giấc mơ của tôi, là do tác dụng của chiếc nhẫn này sao.
Quả thật là, cái hình dạng đó của Paul đã khiến tôi không khỏi kinh hãi, nhưng nhờ đó mà tôi mới biết mình đang không ở hiện thực.
Một khi tôi đã nhận ra được là đang mơ rồi, thì cậu ta đã gợi ý tôi cách để dồn Vita vào chân tường.
Rốt cuộc thì, việc Paul xuất hiện không phải là do ảo thuật của Vita có chỗ lỏng lẻo.
“Xem ra là ta đã đánh giá thấp ngươi một chút rồi. Ta đã cho rằng về cuối thì mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ cơ, đúng thật là chán, mà ta cũng chưa từng được nghe nói đến chuyện ngươi vô tình tới mức sẵn sàng ra tay với chính mẹ của mình đấy.”
Tôi đã không đoán được là chuyện này sẽ xảy ra. Tôi cũng không có ý định che giấu chiếc nhẫn làm gì cả.
Thực ra thì, ở giấc mơ cuối cùng tôi đã do dự.
Tôi muốn sống ở đó được lâu hơn nữa cùng với Zenith tràn đầy sức sống đó.
Bởi vì muốn báo hiếu Zenith, nên là tôi mới chấp nhận việc xem mặt.
Thế rồi, khi cô ấy bày tỏ nỗi lòng làm mẹ của mình, thì tôi cũng chỉ còn biết bay khỏi cái tổ ấm đó.
Ngay cả Zenith ở hiện thực nhất định là cũng sẽ nói như vậy thôi... Nhất định là như vậy.
“Ta đã thua rồi... Nếu như biết được mọi chuyện sẽ diễn ra như này, thì ta đã thao túng Ruijerd và đe dọa ngươi rồi.”
“Vậy tại sao, ngươi lại không làm?”
“Bởi vì Ruijerd sẵn sàng gia nhập phe của ngươi nếu như làng của hắn bị hủy diệt, nên ta đã trở nên nóng vội hấp tấp.”
Anh Ruijerd....
“Với cả ta đã ngạo mạn cho rằng mọi chuyện sẽ diễn ra thuận lợi bởi vì ngươi không có chút cảnh giác gì. Ta rốt cuộc đã không ngờ được là ngươi đã chuẩn bị sẵn kế sách đối phó ta... Hóa ra đây lại là bẫy của ngươi để dồn ta vào chân tường....”
Thực chất chả có bẫy nào cả.
Xin phép được xin lỗi nhé....
Cơ mà, xem ra là Orsted hoặc Tử Thần Randolph đã đoán được trước chuyện này có thể xảy ra. Giá như mà Orsted chịu nói về kế sách đối phó này trước cho tôi biết...
Mà khoan, nghĩ lại thì, hắn có dặn tôi rằng là hãy cứ đeo lấy cái nhẫn này. Thế nên là hắn đã giữ im lặng không nói gì thêm với tôi. Bởi vì tôi cứ chỉ việc đeo chiếc nhẫn này, là Minh Vương sẽ chẳng còn là đối thủ của tôi.
Nhưng mà đáng lẽ hắn cũng nên nói trước, bởi vì trường hợp người khác bị nhập vẫn có thể xảy ra.
Mà, đây cũng không phải là lần đầu tiên Orsted không truyền đạt cho tôi thông tin cần thiết. Với cả đây cũng không phải lần đầu tiên tôi không nghe được thông tin cần thiết.
“...... Đúng là ngạo mạn thì thường sẽ hay dẫn đến thất bại, đấy nhỉ.”
“Ừ, thật là vậy.”
Vita tiếc nuối nói vậy xong, thì hắn bắt đầu nhỏ dần đi. Như thể là hắn đang mất đi sức mạnh.
Cùng lúc này, bộ xương kia cũng dần tan nát.
Người đã chết đáng tin cậy nhất... à.
Đối với tôi, thì Paul chính là cái người đó.
“Ta đã thống trị suốt mấy trăm năm với tư cách là vị vua mạnh nhất trong lịch sử Niêm tộc (Slime), chưa từng một lần ta nghĩ rằng mình sẽ kết thúc ở một nơi thế này, [Đầm Lấy] Rudeus. Ngươi rất là đáng khen.”
.... Đáp lại hắn thế nào đây. Tôi đâu có lường được từ trước mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này.
Có nên nói với hắn là tôi đã gặp may không nhỉ.
Nhưng mà trước kia thì tôi đã chủ động đi gặp Randolph, nên là đây cũng không hẳn là gặp may.
Vậy thì, tôi có nên bắt lỗi hắn rằng “Đừng có tự gọi mình là mạnh nhất trong lịch sử” không.
Không, tôi còn có chuyện quan trọng muốn hỏi hắn.
“Ta muốn hỏi ngươi câu này. Ngươi có phải là tông đồ của Hitogami không?”
“Đúng vậy. Ta đã mang ơn vị Thần đó. Ngài đã giúp ta thoát khỏi bàn tay ma quái của Tử Thần Laxus, và chỉ dẫn cho ta đến Mê Cung [Địa Ngục] của Đại lục Thiên. Nhờ vậy mà ta mới sống được lâu cho đến bây giờ... Ta không ngờ được kết quả sẽ thành thế này, Đây gọi là nhân quả, hay là số mệnh nhỉ.”
Vita đang thu nhỏ nhanh dần.
Ban đầu ở căn phòng này, thì hắn vẫn còn mang kích thước của một người bình thường, nhưng giờ đây thì hắn chỉ còn bằng kích thước của nắm đấm.
“Rudeus, hãy nghe ta nói điều cuối cùng này.”
“.....”
“Nhân Thần tuy là một ác Thần, nhưng cũng không ít những kẻ như ta đây đã được Ngài cứu giúp, và tin tưởng vào ngài.”
Vita trong khi nói vậy thì đã thu nhỏ bằng kích thước ngón tay.
Đồng thời, bộ xương cũng tan nát thành cát rồi biến mất đi.
“Khoan đã! Thế còn những tên tông đồ khác là những...!”
Ý thức của tôi cũng dần phai mờ theo.
★★★
Tôi đã tỉnh dậy.
Ý thức bây giờ khá rõ ràng. Tôi vẫn nhớ mình đã mơ thấy những gì và cuộc trò chuyện trong căn phòng đó.
“Ư~....”
Bỗng nhiên tôi cảm thấy có một cơn đau thắt ở trong bụng, và cơn buồn nôn ập tới.
“Ụe ẹ ẹ ẹ....”
Tôi quỳ rạp trên mặt đất và nôn ra một bãi chất lỏng nhớp nháp từ miệng.
Chất lỏng có màu xanh dương. Như thể là một con Slime xanh dương nào đấy, đã bị lẫn với dịch vị và bữa tối và đang tràn lan ở mặt đất.
Đây là xác của Minh Vương Vita.... sao?
Trong khi đang nghĩ vậy, thì tôi bỗng cảm thấy ở ngón tay trái có gì đó kỳ lạ. Khi tôi cởi giáp tay ra, thì chiếc nhẫn của Tử Thần đã vỡ vụn và rơi xuống đất. Chiếc nhẫn rơi một tiếng bộp và chìm vào trong bãi nôn.
“....”
Chiếc nhẫn này đã vỡ, thì chắc hẳn những gì Vita nói vừa nãy là thật.
... Nói tóm gọn, thì Vita đã xâm nhập vào trong cơ thể tôi và tự hủy bởi tác dụng của chiếc nhẫn nhỉ. Thật là đáng thương.
Mặc dù vậy, Vita đã đưa ra quyết định không hẳn là sai.
Nếu như mà hắn có thể thao túng được tôi, thì phe của Hitogami sẽ nắm chắc phần thắng. Đến lúc ấy tôi không có cách gì ngăn cản được....
Là do tôi ăn may. Hay kết quả này là điều tất nhiên nhỉ.
Nhẫn Xương của Tử Thần Laxus. Ra là nó không chỉ có tác dụng làm cho Kishirika phải nghe lời.
Mà, có thể ngay cả Randolph cũng không biết tác dụng thật của nó.
“Cơ mà, Ruijerd sao rồi nhỉ?”
Tôi thử nhìn xung quanh.
Đây là bên trong một căn nhà. Mặt đất, tường, cách bố trí trong phòng... trông khá là quen thuộc.
Đây là nhà của Ruijerd.
Dựa vào việc tôi đang ở đây, thì có lẽ là Ruijerd đã mang tôi về đây sau khi tôi bị Vita nhập thông qua anh ấy...?
“......”
Bên ngoài trời đã sáng. Không biết là tôi đã bất tỉnh được bao nhiêu lâu rồi....
Để sau dọn bãi nôn vậy.
“Anh Ruijerd ơi?”
Tôi gọi tên của chủ nhà, nhưng không có ai trả lời.
Anh ấy đã ra ngoài rồi sao. Hay là do yếu tố nào khác. Tạm thời tôi sẽ thẳng người dậy và nhìn hẳn hoi xung quanh cái đã. Tôi cần phải kiểm tra xem tình hình bây giờ đang như thế nào.
Trong khi đang nghĩ vậy và thẳng người dậy, tôi đã nhìn thấy.
Ruijerd đang nằm ở phía bên kia lò sưởi.
“Anh Ruije......”
Tôi hít một hơi sâu vì kinh ngạc.
Mặt anh ấy hiện giờ trông rất xanh xao và đang thở gấp không đều. Người cứ ôm chặt lấy và không ngừng run rẩy.
Nhất định là đang không ổn.
[Vita đã kiềm hãm tiến triển bệnh. Một khi Vita bị giết, phân thể của hắn sẽ chết theo, và trong làng sẽ lại bị dịch bệnh hoành hành lần nữa.]
Tôi nhớ lại câu anh ấy đã nói.
Vậy nghĩa là, tình trạng hiện giờ của Ruijerd là do.....
“Dịch bệnh.... sao.”
Xem ra, Vita không chỉ đơn giản là đã chết.
Mặc dù hắn đúng là đã tự hủy...
Nhưng mà là, tự hủy chết chung.