Nơi dừng chân đầu tiên của Cliff sau khi đã gặp tôi, là nơi đang chứa các bệnh nhân.
“Quan sát tình trạng cơ thể của bệnh nhân là một điều tối cơ bản.”
Nói vậy xong, Cliff khám bệnh cho tất cả bệnh nhân một.
Vậy nhưng, việc cậu ta làm không khác gì việc mà các bác sĩ đã làm trước đó, cậu ta quan sát những trường hợp có triệu chứng nặng bằng ma nhãn của mình, lắng nghe những trường hợp có triệu chứng nhẹ, và kiểm tra đối chiếu bệnh án do đội ngũ bác sĩ đã ghi chép lại. Tạm thời trước là như vậy.
“Ta không muốn nói gì hết với Đạo Milis.... Khụ~ khụ~!”
Có những người khi nhìn thấy trang phục của Cliff đã tỏ ra sợ hãi, và một số thậm chí còn tỏ ra rõ ràng thù ghét.
Cũng bởi Giáo Đoàn Milis là tổ chức đàn áp tộc Supard quyết liệt nhất so với những tổ chức khác. Nhiều người ở đây vẫn còn chưa hề quên chuyện đã xảy ra.
“Trả lời hộ tôi, ban đầu các vị đã cảm thấy chỗ nào trên người khó chịu trước?”
Thế nhưng, Cliff không mảy may đến việc họ đối xử với mình thế nào.
Những người mà mình đang cứu giúp lại đang tỏ thái độ không hợp tác. Nếu mà là tôi, thì đến giữa chừng tôi đã bỏ mặc họ rồi.
Cliff khoan dung độ lượng có khác.
“Thì ra là vậy.”
Sau khi khám xong các người bệnh, Cliff đã nhận ra được điều gì đó.
Vậy nhưng, theo tôi thấy thì có vẻ như là cậu ta vẫn chưa hiểu ra được điều gì. Dù Cliff có là thiên tài thông thái tới cỡ mấy, thì hẳn là cũng có những chuyện cậu ta hiểu được và không hiểu được...
Nói chung thì,Cliff có thể là một cha xứ, một ma thuật sư chữa trị, và cũng có thể coi là một nhà nghiên cứu, nhưng cậu ta lại không có phải là một bác sĩ.
“Tiếp theo thì hãy nghe những bác sĩ phụ trách nói gì.”
Nói vậy xong thì Cliff đến lấy thông tin từ đội ngũ bác sĩ.
Câu hỏi được đặt ra là bên họ đã khám bệnh như thế nào, sau đó thì đã có phương án gì rồi.
Cậu ta hỏi lần lượt hai vị bác sĩ đến từ Asura.
“Cơ bản thì, chúng tôi dự định là sẽ kết hợp dùng ma thuật giải độc với các loại thuốc rồi tiếp tục quan sát tình trạng bệnh nhân.”
“Cả những bác sĩ của Vương quốc Asura cũng chẳng được nước gì.”
Cậu ta khì mũi tạo ra tiếng hừ.
Ngay cả tôi và bác sĩ đều không khỏi ngỡ ngàng. Tại sao mà Cliff lại có thể tỏ ra ngạo mạn được đến mức này cơ chứ... quả nhiên là, cậu ta vẫn còn để tâm đến thái độ trước đó của những người tộc Supard sao. Mà không, từ trước tới giờ cũng đều như này ư?
“Nếu chỉ thế thôi mà chữa được, thì Rudeus hoặc Orsted đã thừa sức chữa khỏi được cho họ rồi.”
“Thế vậy thì, Cliff-dono đã có phương án gì rồi?”
“Cái đấy thì, bây giờ còn phải điều tra cái đã.”
Mặt của những bác sĩ đã trở nên biến dạng vì tức tối. Ấy, bác sĩ à, hãy bình tĩnh lại đi. Đến lúc cậu ta không tìm được cách, thì phía bác sĩ thỏa thích trút giận cậu ta cũng đâu có muộn. Bây giờ đừng làm thế mà, hãy chịu khó một chút đi.
Cơ mà, tôi cảm thấy bắt đầu hơi lo rồi. Mặc dù trước đó cậu ta đã nói là cứ để việc còn lại cho cậu ta, nhưng thật sự thì có được không đây.
Có lẽ bởi vì còn đang lo lắng trong khi chăm sóc cho Ruijerd ở đằng kia, mà Norn đang nhìn về phía của tôi với vẻ mặt lo âu.
“Được rồi, Rudeus, hãy ra ngoài thôi.”
Sau khi tạm biệt phía bác sĩ, chúng tôi rời khỏi hội trường.
.
.
Ngay khi mới rời khỏi hội trường, Cliff đã dừng chân để chia sẻ kết quả với tôi.
“Hiện tại thì, tôi đã phát hiện ra được một điều. Trước đấy tôi đã nghe được từ trưởng lão, vị ấy nói rằng từ trước tới giờ tộc Supard chưa từng nhiễm căn bệnh này.”
“Nói là từ trước tới giờ, vậy thì vị trưởng lão đã bao nhiêu tuổi rồi.”
“Tôi được nghe nói là hơn nghìn năm tuổi.”
Tộc Supard sống lâu có khác...
“Sau khi họ tới vùng đất này thì dịch bệnh mới xảy ra. Hay nói cách khác, thì nguyên nhân gây ra dịch bệnh chính là do vùng đất này.”
“Thế còn khả năng Hitogami đã mang độc đến nơi đây?”
“Không. Nếu là như vậy, thì con mắt này đã nhìn thấy được rồi.”
Trong khi nói vậy thì Cliff gõ vào thái dương bên cạnh miếng che một mắt của mình, và rồi cậu ta bắt đầu nhìn xung quanh làng.
Đầu tiên là cánh đồng.
Cậu ta cởi miếng che mắt của mình và quan sát kĩ lưỡng từng loại rau củ được trồng ở cánh đồng, thỉnh thoảng còn bẻ ra để xem có gì bên trong.
Hiện tại đang có một quả cà chua tươi đã bị tách thành nửa.
Cơ mà, sau khi những người ngoài kia biết được rằng tộc Supard cũng biết canh tác bình thường như họ, thì thể nào họ ít nhiều cũng có cái nhìn nhận khác về tộc Supard.
Con người dù sao thường sẽ nảy sinh cảm giác gần gũi trước những sinh vật có những hoạt động giống như mình.
“Tiếp theo.”
Chúng tôi đi đến chỗ làm thịt những con thú.
Mặc dù vẫn còn những vết máu lưu lại, nhưng nói chung là chỗ này gọn gàng sạch sẽ. Xem ra vào thời điểm có những người dân làng đột ngột bất tỉnh thì vẫn còn đang diễn ra quá trình làm thịt, bởi vì cứ để yên đống thịt sống như vậy thì sẽ gây ra nhiều vấn đề nguy hiểm, cho nên theo lời chỉ đạo của Shandor mà những người còn đi lại được đã vứt hết chúng ra ngoài làng.
Cliff quan sát tỉ mỉ những con dao và vật giống cái thớt bằng Mắt Phân Biệt.
“.... Thì ra là vậy. Rudeus, số thịt sau khi được xử lý thì được bảo quản ở đâu?”
“Xem nào... Ở đây này.”
Tuy không rõ cậu ta đang có mục đích cụ thể gì, nhưng tôi vẫn dẫn Cliff đến kho lương thực.
Kho được xây dưới mặt đất một chút, và bên trong chứa đầy những thứ như thịt khô, thịt muối và những loại rau củ khác phù hợp cho việc bảo quản.
Lần này Cliff cũng sử dụng Mắt Phân Biệt để giám định từng thứ một.
“Cậu đã.... biết được gì chưa?”
“Đừng có vội, để tôi quan sát toàn bộ cái đã.”
Sau khi rời khỏi kho lương thực, Cliff chuyển sang kiểm tra từng ngôi nhà trong làng.
Cậu ta vào trong từng nhà, xem phòng bếp, phòng ngủ, thậm chí kiểm tra cả bộ đồ mặc đã thay ra nữa. Đây rõ ràng là đột nhập trái phép. Dũng Giả Cliff có khác. Nếu tôi mà đi làm vậy ở chính căn nhà của mình, thì mọi người trong nhà sẽ không khỏi trợn mắt nhìn tôi cho xem.
Cơ mà, sau khi quan sát bên trong những căn nhà của tộc Supard, thì tôi có thể hiểu tại sao trong nhà của Ruijerd lại trông đơn giản.
Ở trong những căn nhà khác thì người ta có bày hoa trang trí và ở trên cột nhà thì có những cái hình do lũ trẻ vẽ... Chúng tạo nên cảm giác sống động và có người ở hằng ngày. Cái bộ đồ mặc kích thước nhỏ này, chắc là của lũ trẻ trong nhà.
Dĩ nhiên là, nếu trường hợp nào có triệu chứng nhẹ và đang ở nhà, thì chúng tôi sẽ xin phép trước khi vào.
“Đạo Milis....”
“Mẹ, mẹ ơi....”
“Không sao đâu. Xin hãy bình tĩnh. Người này sẽ không làm hại ai đâu.”
Khi nhìn thấy Cliff mặc trang phục cha xứ thì có một số người đã chĩa thương đe dọa, nhưng việc này vẫn không ngăn cản chúng tôi khỏi việc xin phép bọn họ.
“Dối trá! Đạo Milis mà nhìn thấy chúng ta.... A, aa.....”
“Mẹ? Mẹ ơi!?”
Có lẽ bởi vì nhớ về chuyện xưa, mà người mẹ đã không khỏi run rẩy khắp người. Khi nhìn thấy cảnh này, thì người con gái đã rơm rớm nước mắt và ôm chặt lấy người mẹ.
Tộc Supard và Giáo Đoàn Milis. Tôi cảm thấy ở giữa cả hai là một khoảng trống không thể nào lấp kín được.
Đối với tôi và Cliff, thì chuyện tộc Supard bị đàn áp đã là từ rất lâu rồi, nhưng đối với những nạn nhân trong làng thì chuyện đó như chỉ mới xảy ra không lâu.
“Vậy là, các vị thường hay ăn những gì? Chế biến thức ăn ra sao?”
Cliff đang tỏ ra không biết ý.
Như thể không hề để tâm đến người mẹ đang sợ sệt và người con run rẩy với vẻ bất an, cậu ta cứ liên tiếp đặt câu hỏi với bọn họ.
“Trả lời nhanh lên hộ. Bọn tôi không có nhiều thời gian đâu.”
Cho đến khi họ chịu trả lời.
.
.
“Hừm.”
Và thế là, Cliff đã kiểm tra tất cả ngôi nhà trong làng.
Thế nhưng, tôi không nghĩ việc này có tác dụng gì đáng kể cả. Cùng lắm thì chỉ được cái là tôi được tiếp xúc với nền văn hóa của tộc Supard.
“À ừm, Cliff-senpai.”
“Rudeus. Cậu đừng lo, họ không phải là sợ bản thân tôi đâu. Họ chẳng qua là sợ cái bộ trang phục tôi đang mặc thôi. Với cả, chỉ cần tôi chữa khỏi cho họ trong khi mặc bộ này, thì họ sẽ thay đổi suy nghĩ của mình thôi. Phải không nào?”
Liệu sẽ đơn giản như vậy sao.
Tuy tôi nghĩ thế này thôi, nhưng chí ít thì cái cô con gái đó có thể là sẽ thay đổi suy nghĩ. Tôi cũng muốn tin mọi chuyện sẽ thuận lợi như ý cậu ta.
“Giờ thì, tiếp thôi nào.”
Nói vậy xong, Cliff bắt đầu đi kiểm tra những chỗ khác trong làng.
Con suối ở ngay giữa làng, giếng nước, nhà kho, kho chứa vật liệu xây dựng, và thậm chí kiểm tra cả bãi rác bên ngoài ngôi làng.
“.....”
Cliff thật sự nghiêm túc trong việc điều tra.
Mặt của cậu ta hiện rõ sự chăm chỉ. Cậu ta không ngại lục lọi bãi rác, không ngại lôi ra đống thịt thối của những con thú.
Mắt Phân Biệt của cậu ta đã nhìn thấy được gì vậy. Nhưng rốt cuộc thì tôi chỉ có thể trả lời những câu hỏi thi thoảng được đặt ra từ Cliff.
Thế rồi, sau khi đã kiểm tra xong toàn bộ ngôi làng, chúng tôi trở về hội trường khi mặt trời đã lặn.
“Vậy là, Cliff-senpai, cậu đã hiểu được gì rồi?”
“Tôi đã hiểu được một số chuyện.”
“Ồ.”
“Lize, mang hộ anh hộp thuốc ra đây!”
Cliff lớn tiếng nói to ngay bên trong hội trường đang được dùng làm phòng khám bệnh, thế rồi Elinalize trước đó đã tham gia chăm lo cho những bệnh nhân, ngay lập tức đứng dậy và bắt đầu chạy.
Cô ấy cầm lấy cái túi lớn được để ở một góc phòng khám bệnh và vội vã tới đây.
“Của anh này!”
“Cảm ơn nhé, Lize.”
Elinalize đang vui mừng.
Trông như kiểu là đã lâu rồi cô ấy mới được gặp lại Cliff vậy. Chẳng lẽ nào... theo quan điểm của cô ấy thì tôi là người đang trông coi cậu ta sao?
“Nghe kỹ này, Rudeus. Lộ trình gây bệnh đã được xác định.”
“Ồ~.”
“Nói là như vậy, nhưng bản thân tôi lại không phải là một bác sĩ, nên chi tiết thế nào thì tôi không rõ... Nói chung là, theo như những gì nghe được thì tộc Supard đã nhiễm bệnh kể từ khi họ tới vùng đất. Thế nên tôi đã tập trung điều tra thức ăn mà họ có thể kiếm được ở quanh đây, và quan sát chúng bằng Mắt Phân Biệt.”
“Ồ, thế rồi sao nữa!?”
“Kết quả là không phát hiện được bất thường nào.”
Ớ....?
“Cả đất đai và nguồn nước ở đây đều không ẩn chứa mầm bệnh.”
“Mắt Phân Biệt có thể nhìn ra được sao?”
“Ừ. Cùng lắm thì chúng ta có thể tin là nó có hiệu quả với những thứ liên quan đến thức ăn.”
Vì nó là con mắt được Kishirika tạo ra, nên là tôi có thể tin nó hiệu quả với thứ nào ăn được nhỉ. Xem ra người sở hữu chỉ cần nhìn vào thức ăn là sẽ biết được nó sẽ gây đau bụng hoặc gây bệnh hay không.
“Nhưng mà, những gì mà nó hiển thị ra chỉ đại khái như là, [Cà chua trông ngon miệng này có chứa nồng độ ma lực rất cao]”
Mắt Phân Biệt sẽ hiện ra đánh giá bằng ngôn ngữ nói ư. (Ngôn ngữ nói của Kishirika)
“Không chỉ giới hạn ở mỗi rau củ, mà cả đất đai và nguồn nước nữa. Tất cả đều chứa nồng độ ma lực rất cao.”
“.....”
“Lúc còn ở Milis, tôi cũng từng nhìn thấy thức ăn có nồng độ ma lực rất cao. Nhưng cũng chỉ là hiếm khi thôi. Với cả Mắt Phân Biệt không hiện ra đánh giá gì với lại đất đai và nguồn nước ở đó cả.”
Nồng độ ma lực ư.
Nghĩ lại thì, Aisha cũng từng nói rồi, khi em ấy trồng lúa bằng đất của tôi, thì lúa sẽ mọc tốt hơn. Vậy ra là bởi nồng độ ma lực cao ư.
“Thế thì sao vậy?”
“Ừm. Thế thì, tôi muốn hỏi cái này, ở Đại lục Ma thì việc canh tác có phổ biến không?”
“Cuộc sống của tộc Supard ra làm sao ở Đại lục Ma thì tôi không rõ, nhưng tôi có biết ở cái đại lục đó tồn tại rất ít các loại rau củ. Mặc dù không phải là không có mà ăn, nhưng chủng loại rau củ lại không được đa dạng, và thức ăn chủ yếu người ta hay ăn thì toàn là thịt.”
“Vậy sao, quả đúng như tôi nghĩ.”
Cliff chỉ cử động bàn tay để chỉ ngón trỏ lên trời và bắt đầu trình bày giả thuyết của mình.
“Có lẽ khi người ta trồng rau củ ở đất có nồng độ ma lực cao, thì nông phẩm mọc ra cũng sẽ có nồng độ ma lực cao. Vậy nhưng, đất cũng có nhiều loại. Đất ở Đại lục Ma mặc dù có nồng độ ma lực cao, nhưng đất ở đó lại thiếu dinh dưỡng nên người ta ít trồng rau củ.”
“Thậm chí ở Đại Sâm Lâm tôi chưa từng gặp phải cái loại bệnh này, vậy nên khu rừng này nhất định là đặc biệt. Đất ở đây có giá trị dinh dưỡng rất cao, với cả đất đai và nguồn nước cũng ẩn chứa rất nhiều ma lực nữa. Kết quả là thực vật mọc ở đây cũng sẽ có nồng độ ma lực cao. Về lý do tại sao mà nơi đây chỉ tồn tại mỗi một loại ma vật, có thể cũng có liên quan đến chuyện nồng độ ma lực cao, nhưng hãy tạm gác lý do tại sao lại sang một bên.”
“Dù nói là như vậy, nhưng vốn dĩ chuyện này cũng không phải là vấn đề gì to tác. Cũng bởi chúng ta sinh sống bình thường đâu có phải lo mấy chuyện nồng độ ma lực cao này. Nếu giả thuyết này của tôi là đúng, thì đáng lẽ trước kia cũng phải có những trường hợp nhiễm loại bệnh tương tự như bây giờ. Hay nói một cách khác, chúng ta vốn dĩ đã có chức năng đào thải ma lực mà chúng ta đưa vào trong người. Ngay cả tộc Supard cũng không phải là ngoại lệ.”
“Vậy nhưng, nếu cứ liên tục đưa vào trong người thì sao. Không chỉ mỗi 10 hay 20 năm thôi. Nếu người ta cứ tiếp tục hấp thụ những thứ có nồng độ ma lực cao trong suốt 100 hay 200 năm thì sẽ thế nào...”
“Mặc dù dịch bệnh đang diễn ra, nhưng chỉ có đa phần người lớn là nhiễm bệnh, và trẻ con thì hầu như đứa nào cũng bình an vô sự.”
.
Sau khi đã trình bày được một lúc lâu, Cliff quay sang hướng này.
Đúng thật là ngay cả khi dịch bệnh đang hoành hành, thế mà có rất nhiều đứa trẻ lại an toàn không bị làm sao.
Mặc dù khó có thể xác định được người nào là người già trong tộc Supard, nhưng hiển nhiên vấn đề không phải là do hệ miễn dịch của người già kém hơn trẻ con.
“Hơn nữa, chúng ta cũng từng gặp trường hợp tương tự trước kia rồi. Khi mà cơ thể người này không thể đào thải ma lực đưa vào trong người.”
Trường hợp không đào thải được ma lực....
Ý là Nanahoshi sao!
“Vậy ra, đây là bệnh Drain ư?”
Tôi bắt đầu nhớ lại.
Triệu chứng ban đầu cũng tương tự bệnh cảm lạnh, người bệnh sẽ đổ gục ngay khi bệnh phát tác. Nếu là vậy, thì Orsted đáng lẽ cũng có thể....
Mà không, Drain là loại bệnh cổ xưa. Rất có thể là Orsted không hề biết cách chữa, hay thậm chí là tên của căn bệnh.
Phải. Nếu trong tất cả các vòng lặp trước mà hắn chưa từng biết ai nhiễm bệnh Drain, thì ở vòng lặp này cũng vậy thôi. Không như tôi, hắn chưa biết được gì về bệnh này từ Kishirika.
“Nhưng mà, bệnh này với bệnh Drain có nhiều điểm khác biệt đấy chứ. Anh Ruijerd mới chỉ tới ngôi làng này từ mấy năm trước chứ đâu có lâu.”
“Đúng như cậu nói... Thế nhưng, anh ta đã bị Minh Vương Vita nhập mà phải không? Có thể lý do bệnh tiến triển nhanh là bởi vậy. Dù sao đi nữa thì, phải thử thì mới biết được nhỉ?”
Sau khi nói vậy xong, Cliff lấy ra từ trong túi đeo ở lưng một cái hộp.
Trong hộp chứa đầy các loại lá và hạt giống.
Cliff lấy ra một cái từ trong hộp. Tuy đã khô, nhưng nó đích thị là cỏ Sokas.
“Tôi đã đoán được trước sẽ có lúc cần tới nó, nên tôi đã mang theo một ít.”
Cậu ta chuẩn bị thật chu đáo.
“Ngoài ra, tôi sẽ dùng thêm cái này nữa.”
Cậu ta lấy ra trái cây màu đỏ ở một góc của hộp.
“Nó là cái gì vậy?”
“Bản chất thì nó là độc dược. Gây kiềm hãm ma lực trong cơ thể.”
“Cậu nói là... độc dược ư?”
“Ừ. Tuy gọi nó là độc dược, nhưng cũng chỉ đến mức độ khiến cho ma thuật sư nào uống vào, thì sẽ không thể sử dụng được ma thuật thôi.”
Độc này đâu có khác gì trí mạng đối với tôi... Tộc Supard uống thứ này vào có được không vậy.
“Theo như Mắt Phân Biệt, thì từ xưa loại độc này đã từng được uống cùng với trà Sokas. Nó có ghi là [Tăng cường tác dụng của trà Sokas, có thể ăn bánh uống trà kèm, gây say ở mức độ vừa phải].”
Như vậy thì, Kishirika đã đánh giá là nó không phải độc.
“Vậy nhưng, vấn đề ở đây là.... Tôi không biết tộc Supard uống chúng vào thì sẽ thế nào nữa.”
“.....”
“Theo dự đoán của tôi thì chúng sẽ chữa khỏi cho họ. Tuy nhiên, cũng có khả năng sẽ xảy ra phản tác dụng.”
Tuy rằng tôi muốn nghĩ là chúng sẽ không gây ra vấn đề gì...., nhưng có thể khi uống vào rồi thì bệnh tình sẽ trở nên xấu đi hơn và thậm chí là dẫn tới tử vong.
Không có gì đảm bảo hết cả.
“Mà, nghĩ nhiều cũng vô ích. Hãy hỏi họ luôn thôi.”
Cliff đã nói vậy sau khi do dự trong giây lát.
Thế rồi, cậu ta đã dứt khoát lớn tiếng nói to bên trong phòng khám bệnh rằng.
“Tôi đang có loại thuốc chữa khỏi bệnh muốn có người uống thử! Có ai sẵn sàng uống thử không!”
“A, khoan, Cliff-senpai!”
Nghe thấy Cliff nói vậy, cả bên trong phòng khám bệnh chìm trong tĩnh lặng.
Bọn họ nhìn về phía Cliff, rồi trang phục của Cliff, một số trở nên xanh mặt, hoặc thẳng thừng quay mặt đi chỗ khác.
“Chỉ một người thôi là được! Tôi không thể dám chắc khi uống vào rồi thì bệnh sẽ được chữa khỏi!”
Nếu chỉ cần biết thuốc có tác dụng hay không, thì không cần thiết mọi người đều phải uống.
Chỉ một người là được. Vậy nhưng, không có ai đáp lại lời mời này của cậu ta cả.
“Không thể tin vào đạo Milis được....”
Có người đã lẩm bẩm nói câu này.
Khi tôi thử nhìn xem là ai, thì đó lại là người đàn ông đã xuất hiện ở cuộc họp của tộc trưởng. Nếu người đứng đầu đã nói như vậy, thì rất có thể sẽ không có ai chịu đứng ra thử.
Vậy thì, phải làm sao đây? Tôi không thể ép người ta uống thuốc được...
“Ta, sẽ uống thử....”
Có người đã giơ cánh tay của mình.
Người này đang chật vật dựng người mình dậy, và nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt kiên định. Còn người đang đỡ nửa thân trên cho người này.... là Norn.
“Anh Ruijerd, anh đã tỉnh rồi sao?”
“À, vâng. Nii-san, anh ấy vừa mới tỉnh lại...”
Norn đã trả lời câu hỏi thay.
Vậy nhưng, như thể muốn lấn át tiếng nói của anh ấy, mà xung quanh đã bắt đầu làm ầm lên.
“Ruijerd, chẳng lẽ anh tin vào đạo Milis sao?”
“Anh đã quên bọn nào đã đuổi đánh chúng ta sau Chiến Dịch rồi ư!”
Những người lên tiếng phản đối chủ yếu là từ những người trẻ tuổi của tộc Supard.
Ngoài ra, như thể bị ảnh hưởng bởi tâm lý đám đông, mà đội ngũ bác sĩ cũng có ý kiến.
“Bọn tôi chưa từng được nghe nói đến trường hợp cho bệnh nhân uống một thứ chưa được qua tìm hiểu!”
“Cậu có thật là đã từng học y thuật rồi không vậy!?”
Có lẽ bởi vì sự bất an của đội ngũ bác sĩ đã lây truyền đến xung quanh, mà ngay cả những người tộc Supard vốn giữ im lặng, cũng bắt đầu lên tiếng phàn nàn.
Bản thân loại thuốc chưa được qua tìm hiểu. Đã vậy còn được mang đến bởi một người đang mặc trang phục của đạo Milis nữa.
Có những người đã không khỏi bày tỏ sự bất an hoặc bày tỏ sự phẫn nộ. Cả phòng khám bệnh đang chìm trong hỗn loạn.
“Các người muốn cả tộc diệt vong à!”
Tiếng quát của Ruijerd đưa phòng khám bệnh trở lại sự tĩnh lặng trước đó.
Những người lên tiếng phàn nàn trước đó giờ đã xanh mặt đi và không hó hé một câu gì. Những người vừa mới tỏ ra bất an thì giờ đã cúi gằm mặt xuống.
Khi nói vậy xong thì Ruijerd đã bắt đầu ho dữ dội, Norn thấy vậy đã vội vàng vỗ lưng cho anh ấy.
“Người này đã được Rudeus đưa tới đây. Ta tin tưởng vào Rudeus. Một khi mà ta chết thì các người thích phàn nàn sao thì tùy...”
Trước lời nói lẳng lặng này của Ruijerd, không có ai lên tiếng phản đối gì cả.
Chứng kiến được cái cảnh tượng trước mắt này khiến tôi hiểu ra được rằng, cái người mang tên Ruijerd Supardia sống trong ngôi làng này có tầm cỡ đúng thật là to lớn.
“Được rồi, vậy thì, anh Ruijerd. Em sẽ đưa thuốc cho anh. Nhưng anh cần phải hiểu rõ rằng, có khả năng bệnh sẽ tiến triển xấu đi và thậm chí gây ra tử vong sau khi đã uống vào rồi.”
“Không sao cả, đằng nào ta cũng sống đủ lâu rồi. Có chết cũng không có gì tiếc nuối.”
Không, có tôi sẽ thương tiếc cho anh ấy. Sở dĩ tôi muốn cứu giúp tộc Supard, cũng là vì Ruijerd cả mà thôi.
Đấy nhìn xem, ngay cả Norn cũng đang tỏ ra ngạc nhiên kia kìa. Em ấy cũng đồng tình với cả tôi.
“Thay vì để Ruijerd uống, hãy để tôi uống cho.”
Trong đám đông im lặng, đã có một người giơ cánh tay của mình.
Anh ta là người trẻ tuổi có triệu chứng hơi nhẹ. Thực ra thì, anh ta có thể không phải là trẻ tuổi, mà là đã có tuổi rồi.
“Tôi đã được Ruijerd cứu mạng ở Đại lục Ma. Bởi vì tôi đáng lẽ đã bỏ mạng ở nơi đó rồi, nên bây giờ tôi có gì phải sợ cả.”
Bắt đầu từ lời nói này, mà có những người cũng giơ tay của mình lên và nói [Cả tôi nữa].
Cứ như vậy các cánh tay được giơ lên liên tiếp.
“Ta không tin vào đạo Milis. Thế nhưng, Ruijerd là người anh hùng của chúng ta. Nếu người anh hùng đã quyết định như vậy, chúng ta cũng sẽ theo sau.”
Cuối cùng thì, ngay cả tộc trưởng cũng giơ cánh tay của mình.
Và rồi, tộc trưởng đã dùng giọng điềm đạm để nói rằng.
“Nhân tộc trẻ tuổi kia, kính mong cậu hãy bỏ qua thái độ khiếm nhã và cái lời mà ta đã nói ra trước đó. Xin cậu, hãy cứu giúp làng của chúng ta.”
“Ừ, cứ để việc còn lại cho tôi.”
Nghe thấy được câu cuối cùng này, Cliff hùng dũng gật đầu.
.
★★★
.
Sau khi đã uống trà Sokas cùng với trái cây màu đỏ, Ruijerd và những người kia đã ngủ thiếp đi.
Chí ít thì tôi nhìn thấy không có một ai sau khi đã uống vào rồi thì có chuyển biến xấu và tử vong cả.
Kết quả thì... phải ngày mai mới biết được.
Tôi thì không tin là trà Sokas sẽ giải quyết được tất cả vấn đề đang có. Nhưng tôi cũng mong nó sẽ làm tình trạng của bọn họ được cải thiện. Với suy nghĩ này trong đầu, tôi quyết định sẽ nghỉ ngơi qua ngày hôm nay vì trời đã tối rồi.
Nơi tôi định qua đêm là nhà của Ruijerd, không rõ vì sao, nhưng tôi đã mặc định là mình đi tới đó.
Dù chưa được sự cho phép của Ruijerd, nhưng tôi lại muốn qua đêm ở đó.
“....”
Norn dù cũng muốn ở lại với Ruijerd, nhưng xem ra bởi vì anh ấy đã ngủ và em ấy không thể làm gì giúp được, vậy nên em ấy đã đi theo tôi.
Hiện tại, Norn và tôi đang ngồi đối mặt nhau với cái bếp lò sưởi nằm ở giữa.
Chúng tôi không nói gì với nhau cả. Chỉ có hai tiếng động đang được phát ra.
Một là tiếng củi cháy lách tách. Hai là tiếng nước sôi ở bên trong cái nồi được đặt trên bếp lò sưởi.
Trong nồi đang có khoai và thịt mà đội ngũ bác sĩ đã mang theo tới nơi đây.
Mặc dù Cliff đã nói rằng tôi có thể dùng thức ăn của làng mà không gặp vấn đề gì, nhưng dù sao chúng vẫn là nguồn cơn gây bệnh, nên tôi không dám ăn chúng.
“Nii-san, Ruijerd-san sẽ bình phục chứ?”
Norn chỉ nói lẩm bẩm như vậy. Xem ra là em ấy đang rất là lo lắng. Ngay cả tôi cũng vậy.
“Ừ, anh ấy sẽ bình phục thôi.”
“Thật không ạ?”
“Theo như anh biết, thì Cliff một khi đã quyết định làm việc gì, thì cậu ấy sẽ làm được cho tới cùng. Vậy nên cho dù không phải là ngày mai, thì đến một ngày nào đó cậu ấy sẽ chữa được khỏi cho anh Ruijerd thôi.”
“Đến khi đó, liệu Ruijerd-san có còn sống hay không....?”
“Không có sao đâu mà. Em chắc là cũng từng được nghe chuyện anh Ruijerd đã từng bị bao vây bởi hơn ngàn quân trong Chiến Dịch Laplace, và anh ấy vẫn vượt qua được đấy thôi. Anh Ruijerd sẽ không bỏ mạng ở đây đâu.”
Tạm thời tôi chỉ có thể nói được như vậy.
“Em lo quá.”
Nói vậy xong, Norn ôm lấy đầu gối và vùi đầu mình vào trong.
Bầu không khí bây giờ thật âm u.
Phải mất chút thời gian nữa thì nguyên liệu trong nồi mới được nấu xong. Mặc dù tôi không cần thiết phải gắng gượng cười làm gì, vậy nhưng tôi có ủ rũ thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Hôm nay tôi chỉ muốn mỗi việc ăn xong rồi đi ngủ. Cùng lắm thì tôi phải để tinh thần được thả lỏng, thức ăn trôi xuống bụng, và cơ thể được ngủ được một giấc ngon.
“Cơ mà, Norn này, ở trường em có gặp vấn đề gì không?”
Nghe thấy câu hỏi này của tôi, Norn chỉ ngẩng đầu lộ có nửa mặt.
“..... Em đã tốt nghiệp rồi.”
“Thế ư, nói sao đây nhỉ... Cho anh xin lỗi vì đã không có mặt lúc đó.”
Lễ tốt nghiệp của em ấy đã kết thúc rồi sao.
Không ai nói gì với tôi về chuyện này cả.
Nhưng mà khi nghĩ lại thì, hóa ra là vậy, lúc Sylphy hạ sinh thêm đứa con... thì cũng là lúc em ấy tốt nghiệp.
Roxy hoặc ai đó đáng lẽ nên nói cho tôi biết... mà không, đang trong thời điểm nước sôi lửa bỏng với Gisu mà họ có cho tôi biết, thì tôi thể nào cũng cảm thấy khó xử mà thôi.
“Anh không có mặt, cũng không sao cả đâu.”
Không được, đấy là lễ tốt nghiệp của Norn cơ mà... vậy mà tôi lại có thể bỏ lỡ sự kiện quan trọng đó.
Tôi biết phải ăn nói làm sao với Paul trên thiên đàng đây.
“Dù sao em cũng không phải là thủ khoa....”
“Nhưng em là hội trưởng của hội học sinh cơ mà, cho nên cùng lắm thì em cũng phải lên bục để phát biểu chứ, phải không?”
“Tất nhiên là em có lên phát biểu. Nhưng giữa chừng thì em lại nói vấp, với cả khi xuống sân khấu thì suýt trượt ngã nữa, thật sự là áp lực.”
Tôi có thể nhìn ra được cái cảnh này.
Trong khi còn đang diễn thuyết thì em ấy bỗng nói vấp, mặc dù muốn nghiêm chỉnh lại nhưng em ấy lại vẫn không hết được hoảng, chí ít thì em ấy đã có thể nghiêm trang rời sân khấu, vậy mà rồi lại bước hụt bậc cầu thang, thế nhưng em ấy đã giữ vững được thăng bằng mà không bị té ngã.
Tôi muốn được tận mắt nhìn thấy ghê. Mặc dù Norn sẽ tỏ ra không vui, nhưng tôi muốn quay được cái cảnh đó và đem nó theo xuống mồ của mình.
“Nói mới nhớ, hình như em có nói là sẽ tổ chức hoạt động gì đó trước khi tốt nghiệp. Vậy em đã làm gì rồi?”
“.... Cái lúc Cliff-senpai tốt nghiệp, Nii-san còn nhớ là đã quyết đấu với nhiều người chứ. Bọn em đã bắt chước theo và tổ chức một đại hội thi đấu.”
“Đại hội thi đấu! Nghe có vẻ hấp dẫn đấy. Nhưng mà, có đảm bảo an toàn không vậy?”
“Bọn em cũng nỗ lực để giảm thiểu tối đa nguy hiểm. Chẳng hạn bọn em có đặt quy định là cấm giết người, rồi bọn em có mượn của trường ma pháp trận chữa trị cấp Thánh, bố trí ma thuật sư chữa trị đứng gần nơi thi đấu, ngoài ra nhờ các giáo viên chuẩn bị những cuộn ma thuật chữa trị. Hơn nữa người tham gia cũng được đề nghị ký một bản cam kết. Vậy cho nên kết quả là chỉ có những người bị thương và không một ai tử vong cả.”
Đúng thật là đáng khâm phục.
Những học sinh khi đã tốt nghiệp Đại học Ma Pháp thì đều có trình độ ma thuật đủ để thi triển được ma thuật có tính sát thương cao. Vậy mà họ khi thi đấu với nhau lại không để xảy ra một trường hợp tử vong nào. Cũng có khả năng là do may mắn, nhưng tôi tin rằng lý do chính thì vẫn là nhờ đại hội đã được tổ chức một cách cẩn thận và chu đáo.
“Anh cũng muốn được xem thi đấu.”
“Đối với Nii-san, thì đại hội chắc cũng chỉ như toàn trẻ con đánh nhau thôi.”
“Nhưng mà anh vẫn cảm thấy hào hứng với cái đại hội đó.”
Hồi còn nhốt mình trong phòng ở kiếp trước, thì tôi cũng từng có tham gia các giải đấu ở game online.
Đáng tiếc là tôi đã không đạt được kết quả đáng kể nào, nhưng mà không khí của giải đấu cũng đủ làm cho người xem cảm thấy thú vị.
“Cơ mà, em có chuẩn bị phần thưởng không?”
“... Em có chuẩn bị đấy chứ.”
Nói vậy xong thì Norn bĩu môi.
“Mọi người trong hội học sinh đều góp tiền lại để chuẩn bị được bó hoa, giấy khen với gậy ma thuật.”
Bó hoa, giấy khen và gậy ma thuật.
Mặc dù gậy ma thuật cũng có phân cấp độ, nhưng xem ra là hội học sinh cũng đã nỗ lực để chuẩn bị đủ với nguồn kinh phí có hạn.
“Nhưng mà khi Limey nhìn thấy những người tham gia đa phần là con trai, thì cậu ấy lại đi tuyên bố rằng, [Nhà vô địch sẽ được nhận nụ hôn nóng bỏng từ hội trưởng Norn!].”
“Hả!”
“Không khí lúc đó đang rất là náo nhiệt, nên em đã không nỡ lòng từ chối...”
Thế là sao chứ, đại hội với phần thưởng là nụ hôn của Norn?
Thật không thể tin nổi. Xấu xa quá đi, đúng là không thể chấp nhận được. Nếu mà tôi có ở đó, thì tôi đã đeo mặt nạ để tham dự rồi làm loạn.... không, tôi không thể đi làm loạn được.
“Vậy là... em đã hôn rồi sao?”
“..... Chỉ hôn trên má.”
Hôn má thôi à.
Vậy thì chấp nhận được. Thế nhưng mà, mặt của Norn đã trở nên đỏ ửng và đầu thì vùi vào đầu gối, thốt ra tiếng “ưmー”. Xem ra đối với Norn thì cái việc đơn giản đó như đã vượt quá giới hạn. Được một lát sau, thì em ấy đã nghiêng người xuống mặt đất.
“Người chiến thắng thì nói là cả đời sẽ không bao giờ quên... nhưng em lại muốn quên hết sạch đi.”
“Vậy sao, cậu học sinh kia có tên là gì vậy? Em chỉ cần cho anh xin địa chỉ và số điện thoại của cậu ta thôi, là sẽ có một ma thuật sư bí ẩn đeo mặt nạ giúp em xóa sổ cậu học sinh kia khỏi cõi đời cùng với ký ức về cậu ta trong đầu em.”
“Số điện thoại?”
“Anh nói linh tinh ấy mà.”
Norn dựng thẳng người dậy và quay trở lại ngồi. Nhưng lần này không ngồi ôm gối nữa, mà là ngồi xòe hai chân.
“Dù sao thì, đại hội đã thành công tốt đẹp đấy nhỉ.”
“Điều này thì em không dám chắc. Tuy rằng công tác tổ chức không tồi, nhưng có những điểm vẫn chưa được tốt, nhiều điểm cần phải xem lại.”
“Theo anh thì vậy là thành công tốt đẹp rồi. Thật là tốt quá nhỉ.”
“..... Vâng.”
Norn nhẹ nhàng gật đầu trong khi đỏ ửng mặt đôi chút. Lúc này em ấy đã không còn buồn rầu nữa rồi.
“Giờ thì, chắc là khoai đã nấu xong rồi đấy. Em có muốn làm một bát không Norn.”
“Cho em xin một bát ạ.”
Tôi đổ súp thịt khoai vào một cái bát và đưa cho Norn.
Tôi cũng làm một bát. Cả ngày hôm nay tôi đã chưa ăn gì rồi, nên là đang đói meo đây.
Norn nhìn chằm chằm bên trong bát, và rồi nếm thử, nhưng được một lát thì em ấy nói rằng.
“Nii-san.”
“Gì vậy?”
“Em cảm ơn anh.”
“Ừ.”
“Nhưng mà cái này nó chẳng ngon.”
Anh xin phép được xin lỗi.
.
.
Ngày hôm sau.
Ngay khi mặt trời mọc, tôi và Norn cùng rời khỏi nhà để đến phòng khám bệnh của hội trường.
“.....”
Trong đầu tôi lúc này chỉ nghĩ đến mỗi sự an toàn của Ruijerd. Nói chung nhờ có bát súp thịt khoai khó nuốt kia mà tôi đã ngủ được một giấc ngon lành. Nên là cho dù cái thuốc kia không có hiệu quả, thì tôi vẫn tự tin mình có đủ sức để có thể chăm lo cho anh ấy.
Với quyết tâm này trong đầu, tôi mở cửa vào phòng khám bệnh.
“!”
Thứ đập vào mắt tôi, là cảnh tượng ồn ào náo động.
Mới ngày hôm qua phòng khám bệnh như là một chỗ canh người đã khuất, thì giờ lại đang tràn đầy sức sống.
Mà không, cũng không đến mức là tràn đầy sức sống. Bọn họ chưa có đủ sức để được gọi là vậy. Nhưng cùng lắm thì, mọi người ai cũng đều trông khá hơn hôm qua.
“Rudeus-dono!”
Sau khi nhìn thấy tôi, có một vị bác sĩ đã chạy tới đây.
“Cậu nhìn xem này, thuốc do Cliff-dono làm ra, đã giúp mọi người khỏi rồi!”
Có tác dụng sao.
Trà Sokas vậy là có tác dụng.
“Tối hôm qua những người đã uống loại thuốc thang đấy đều tự nhiên muốn đi đại tiện. Do vậy nên những y tá đã hỗ trợ đưa họ đến nhà vệ sinh, thế rồi tất cả họ đều tiêu chảy ra nước màu xanh dương, và sau khi đã đại tiện được không lâu thì họ bỗng nhiên khỏe trở lại. Những người có triệu chứng nặng vốn không thể đứng dậy được, nhưng chỉ một lúc sau mà họ đã có thể đứng dậy được đấy!”
Tại sao lại nói đến chuyện đại tiện vào buổi sáng chứ.... Cơ mà, tiêu chảy ra nước màu xanh dương ư?
“Hiện tại chúng tôi vẫn đang điều chỉnh loại thuốc thang đấy để chia cho mọi người. Ây cha, chúng tôi thiệt là ngu ngốc khi nghi ngờ cậu ấy. Quả không hổ là thiên tài phá giải lời nguyền Cliff Grimoire! À, tôi không thể đứng ở đây mãi được. Tôi vẫn còn có việc cần phải làm, xin phép được cáo lui!”
Vị bác sĩ chỉ đơn phương kể cho tôi biết sự tình, rồi thì quay trở lại giúp người bệnh.
Tôi không có nhớ là mình đã từng giới thiệu rằng cậu ta phá giải lời nguyền, chắc là Cliff đã tự giới thiệu mình với bọn họ như vậy rồi.
Cơ mà, tiêu chảy ra nước màu xanh dương à. Điều này khiến tôi để ý đôi chút.
Cái gì vậy không biết. Nước xanh dương, nước xanh dương.....
“Rudeus.”
Tôi bỗng nhận ra có một bóng đen to lớn đang đứng trước mặt tôi. Người đàn ông này đang mặc bộ đồ trắng và đội chiếc mũ giáp màu đen.
“À, ngài Orsted.”
“Ngươi đã nhìn thấy chất được thải ra chưa?”
“..... Vẫn chưa ạ.”
Sau khi nói vậy xong, Orsted khom người xuống một chút và lẩm bẩm vào tai tôi rằng.
“Chúng là xác của phân thể của Minh Vương Vita.”
Minh Vương Vita.
Ngay khi nghe thấy cái tên này, tôi bỗng có một suy nghĩ kỳ lạ.
Có khả năng, đây chỉ là khả năng thôi, dịch bệnh này thực chất không phải là bệnh Drain.
Minh Vương Vita.
Hắn là Ma Vương được cho là đã phân tán phân thể của mình đến những người trong làng. Nhờ đó mà dịch bệnh được kiềm hãm.
Tôi đã cho rằng Vita chỉ khiến người trong làng không cảm thấy bệnh trở nặng, chứ còn dịch bệnh thì hắn cứ mặc kệ...... Nhưng có lẽ nào, là Vita đã chữa khỏi hoàn toàn dịch bệnh rồi.
Hắn vì muốn làm tôi hoang mang, nên đã dùng phân thể của mình để khiến người trong làng có vẻ đang chuyển biến xấu đi. Sau khi hắn chết, hắn đã vắt hết sức lực còn sót lại của mình để những phân thể tiếp tục hoạt động, và chúng đã làm tổ trong ruột hoặc đâu đó trong người bệnh, thế rồi khi bị phân giải bởi kết hợp của trái cây đỏ và trà Sokas, thì chúng bị thải ra khỏi người.... đó là những gì đã diễn ra sao?
Không, đây chỉ là suy đoán của tôi thôi.
“Ngươi đã nói đúng, về chuyện chúng ta hãy nỗ lực chút nữa.”
“.... Tôi nói đúng không nào?”
Mà, kết quả bây giờ cũng được đấy chứ. Trước mắt thì cửa ải khó đã vượt qua được. Minh Vương Vita cũng đã bị đánh bại hoàn toàn nữa. Hãy cứ nghĩ là như vậy đi.
“Cliff-senpai đâu rồi ạ?”
“Hắn cả đêm đã quan sát tình trạng của bệnh nhân, chỉ đến khi bình minh mới ngủ. Hiện giờ hắn đang ở trong một căn nhà trống gần đây với Elinalize Dragonroad.”
Ra là vậy. Cậu ta đã nỗ lực vất vả rồi. Cứ để cho cậu ta nghỉ ngơi thôi.
Nếu giờ mà tỉnh lại, không khéo cậu ta sẽ cùng với Elinalize trải qua quá trình tạo thêm đứa bé thứ hai mất.
“Vừa nãy Ruijerd Supardia đã tỉnh dậy.”
“Thật thế sao ạ!?”
“Ừ, ngươi đến xem hắn đi.”
“Xin phép cáo lui ạ!”
Tôi cúi đầu mình rồi đi đến cuối phòng khám bệnh.
Tôi đang đi thẳng đến chỗ Ruijerd đã nằm ngủ hôm qua.
Ruijerd vẫn đang ở đó. Anh ấy đang ngồi ở trên giường với sắc mặt tốt, và ăn thức ăn bình thường.
“Ruijerd-san!”
Ngay khi tới gần chỗ Ruijerd, Norn đã chạy vội tới ôm lấy bụng của anh ấy.
“Thật là.... tốt quá, vậy là anh đã không sao rồi...”
Norn đang khóc.
Norn bây giờ trông giống như cái hồi hay mít ướt vậy. Ruijerd khi thấy vậy đã tỏ ra khó xử và lau miệng của mình, rồi thì anh ấy đặt bát thức ăn ở bên cạnh và lấy tay mình xoa đầu của Norn.
Tôi cứ chỉ lẳng lặng quan sát cái cảnh này một thời gian. Cảm thấy như là sắp khóc tới nơi ấy.
“.... Rudeus.”
Được một lúc, thì Ruijerd ngẩng đầu của mình.
“Anh Ruijerd.... Vậy là, anh đã ổn rồi chứ ạ?”
“Ừ, mặc dù vẫn chưa thể vung thương được, nhưng ta đã ổn rồi.”
Thế sao. Đúng thật là.... tốt quá, tốt quá đi..... Tuy tôi không phải là đang hành động giống như là Norn, nhưng đây là những gì mà tôi đang cảm thấy trong lòng.
“Ta lại mang ơn em lần nữa rồi.”
“.... Anh không cần phải nói vậy đâu mà. Với cả bọn em vẫn chưa biết là anh đã khỏi hẳn hay chưa. Nên là vẫn còn phải cảnh giác ạ.”
“Ừ.”
Sau khi thấy tôi bắt đầu nói chuyện với Ruijerd, Norn vẫn còn sụt sịt đã buông tay khỏi bụng của anh ấy, rồi thì em ấy dùng hai tay che mặt lại và bắt đầu thút thít liên tục. Mặt đỏ tới tận tai luôn.
“Nhưng mà, có điều này ta cần phải nói với em, Rudeus.”
“Là gì vậy ạ.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc này của anh ấy mà tôi bắt đầu cảm thấy hơi bất an.
Anh ấy còn bí mật gì chưa nói sao. Ngay vào lúc này đây, anh ấy sẽ nói luôn sự thật động trời nào đó ư.
Khi mà tôi đã chuẩn bị tinh thần để mà lắng nghe, thì Ruijerd nói rằng.
“Sau khi đã bình phục hẳn, thì ta sẽ trở thành sức mạnh của em.”
“......”
Cái cảm giác gì đang trồi lên từ trong lòng của tôi thế này? Là do tôi đang mừng rỡ vì lại được làm đồng đội của Ruijerd lần nữa sao?
Thật đúng là vui. Vui quá đi.
“Vâng, mong được anh giúp đỡ thêm ạ.”
Tôi nuốt chửng cái cảm giác đã trồi lên cổ xuống, cố kìm nén nước mắt khỏi chảy ra, và tôi giơ tay của mình về phía trước.
“Ta mới là người mong được giúp đỡ thêm.”
Tay của Ruijerd thật là ấm áp và mạnh mẽ làm sao.