Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 186: Cảm Giác Bình Yên



Đi trong đám đông hỗn loạn, Ngôn Mạch cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay, cảm giác bình yên không thể nói rõ thành lời.

Chỉ cần có cô ở đây, mọi thứ đều trở nên thật tốt đẹp.

Hoa Dạng cũng cực kì hài lòng với vị bạn trai mới nhậm chức này, cảm thấy mình không cần phải lo lắng bất cứ điều gì, từ bắt xe đến trường, mang hành lý, làm thủ tục đăng ký đều do Ngôn Mạch lo liệu.

Hai người cầm chìa khoá phòng đi đến ký túc xá, tám người ở chung một phòng, khi bọn họ đến mọi người cũng đã đến gần hết, người nhà của bọn họ cũng đứng đầy cả phòng.

Nghe thấy tiếng động, mọi người quay lại nhìn, liền thấy một cặp trai xinh gái đẹp đang đứng với nhau trông rất xứng đôi.

"Bạn học, bạn tên gì?"

“Tên mình là Hoa Dạng”

Một cô gái chỉ vào giường tầng trên cạnh cửa sổ: "Đây là giường của bạn."

Giường nào cũng dán tên học sinh, Hoa Dạng cảm thấy giường tầng trên càng tốt, vừa yên tĩnh lại thoải mái.

Không đợi Hoa Dạng mở miệng, Ngôn Mạch đã bắt đầu bận rộn trải giường chiếu, leo lên leo xuống mắc mùng màn, dáng vẻ rất linh hoạt.

Từ nhỏ cậu đã làm việc nhà, còn có thể nấu ăn, tuy là chỉ nấu được mấy món đơn giản, nhưng cũng có thể coi là mỗi thứ đều biết một ít.

Chăn ga gối đệm mang từ nhà đến, Trương Tuệ còn cố ý lót bông mới, cho dù Hoa Dạng không muốn mang theo cũng không được.

Cô lấy lon đồ hộp mang theo ra mời mọi người ăn, đều là những người trẻ tuổi, ăn ăn uống uống một lúc đã thân nhau.

Bạn cùng phòng có chút hâm mộ, bởi vì Hoa Dạng không cần phải làm gì, toàn bộ đều đã có người làm thay: "Hoa Dạng, anh của bạn nhìn rất đẹp trai nha."

"Hả? Anh ấy không phải anh trai mình đâu, anh ấy là..." Hoa Dạng liếc nhìn Ngôn Mạch rồi cười cười, cậu cũng nhìn cô với vẻ căng thẳng.

"Anh ấy là bạn trai của mình."

Khóe miệng Ngôn Mạch khẽ nhếch lên, ánh mắt mang theo ý cười, khuôn mặt tuấn tú làm người ta ngượng ngùng không dám nhìn thẳng.

Mọi người ở chung ký túc xá đều sửng sốt: "Cái gì? Cậu đã có bạn trai rồi? Thật không? Nhanh nhẹn như vậy, anh ấy cũng học ở Bắc Kinh sao? Học trường nào?”

"Bạn trai của bạn rất đẹp trai, bạn phải giữ cho kỹ đấy, sểnh ra là mất ngay."

Hoa Dạng không thích tiết lộ chuyện riêng tư quá nhiều, vì vậy cô nói đùa một câu: "Mình mới không sợ, nếu là của mình thì sẽ là của mình, ai cũng không cướp được, nếu có thể cướp thì mình cũng không thèm tiếc."

Trường học của Ngôn Mạch cũng bắt đầu khai giảng, cậu cũng không ở lại lâu, cùng Hoa Dạng ăn bữa tối là sáng hôm sau liền rời đi.

Giờ phút này Hoa Dạng mới bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng, phải ở lại nơi đất khách quê người bốn năm, tất nhiên cũng có chút không yên lòng.

Cuộc sống của tân sinh viên đây màu sắc, bận rộn và tươi mới, quan hệ của Hoa Dạng với các bạn trong ký túc xá cũng không tệ, cùng nhau ăn, cùng học, cùng làm bài tập, dân dân mọi người cũng trở nên thân thiết hơn.

Tất nhiên cũng có người không thích Hoa Dạng, cô ta tên là Phương Lệ, nhìn Hoa Dạng không vừa mắt là lúc nào cũng bắt bẻ. Phương Lệ là người địa phương, cô ta có ngoại hình rất xinh đẹp, đôi môi anh đào, làn da trắng nõn, tóc dài xoã ngang vai, giữa lông mày lộ ra một tia kiêu ngạo.

"Tôi có mua chuối này, mọi người qua ăn thử đi."

Cô ta chia cho mỗi người một trái, nhưng lại không cho Hoa Dạng, cô cũng không tha thiết gì một trái chuối, nhưng cô ta cư xử như vậy làm Hoa Dạng cực kì khinh thường.

Hoa Dạng nhàn nhạt liếc nhìn Phương Lệ, vẻ mặt có chút lạnh lùng, cầm một quả táo đỏ lên gặm kêu răng rắc.

Không khí trong phòng có chút xấu hổ.

Dù sao người mất mặt cũng không phải là cô mà là người khác, tâm tư của Hoa Dạng giờ phút này đã sớm không còn ở đây.

Hôm nay là ngày 7 tháng 9, không biết mọi chuyện có thuận lợi không nữa?

Bỗng bên ngoài có người gọi: "Hoa Dạng phòng 501, có điện thoại."

Là giọng của dì Tô-quản lý ký túc xá, Hoa Dạng chạy như bay ra ngoài.

Phương Lệ hừ lạnh một tiếng: "Làm như trước giờ chưa từng thấy con trai không bằng, đúng là ngu ngốc, làm như không có trai là chết ấy, mất hết mặt mũi của con gái, thật đáng xấu hổ."

Nói gì vậy? Trương Tiểu Phàm ở phía đối diện nghe không nổi nữa, cô liền lên tiếng: "Hình như Hoa Dạng cũng không đụng chạm gì bạn đúng không? Chỉ đi nghe cuộc điện thoại thôi cần gì ăn nói khó nghe như thế?"

Cô ấy và Hoa Dạng rất hợp nhau, mới ở chung được vài ngày mà cả hai đã vô cùng thân thiết.

Trương Tiểu Phàm thấy Hoa Dạng tự nhiên hào phóng, cư xử có chừng mực, bộ dáng xinh đẹp nhưng không hề kiêu ngạo, sống rất hoà đồng với mọi người, cho nên chung đụng rất thoải mái.

Mà Phương Lệ thì ngược lại, ỷ mình là người địa phương, mặt mày lúc nào cũng kênh kiệu làm người khác rất khó chịu.

Cha mẹ của Phương Lệ đều là công chức ở thủ đô, điều kiện gia đình tốt, cho nên cô ta rất tự cao tự đại, cố tình lại có cái tính ghen tị, không thể chấp nhận bất cứ ai xinh đẹp hơn mình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.