Cả nhà tiễn Hoa Dạng đến sân bay, ngồi tàu lửa phải mất mấy ngày, ngồi máy bay chỉ cần vài tiếng đã đến nơi, Trương Tuệ thương con nên không hề do dự đặt vé máy bay cho Hoa Dạng.
Nhà bà cũng không phải là không chi được khoản tiền này, đương nhiên muốn Hoa Dạng được thoải mái hơn một chút.
Hoa Quốc Khánh không nỡ xa con gái, trước giờ hai cha con chưa bao giờ xa nhau, vừa nghĩ đến cô phải đi xa, trong lòng ông có chút buồn bã: "Ngôn Mạch chăm sóc Hoa Dạng thật tốt, không được bắt nạt nó đâu đấy.
Khoé miệng của Ngôn Mạch khẽ giật giật: "Chú, từ nhỏ đến lớn chỉ có cô ấy bắt nạt cháu, có lúc nào cháu dám bắt nạt cô ấy đâu."
"Hừ." Hoa Quốc Khánh vừa nhìn thấy cậu là đã không vừa mắt, đừng tưởng ông không biết tên nhóc lòng lang dạ sói này đang theo đuổi Tiểu Dạng, muốn làm con rể nhà họ Hoa.
Tiểu Dạng nhà ông vẫn còn nhỏ xíu, hình như Hoa Quốc Khánh đã quên mất một chuyện, đó là lúc còn trẻ ông cũng kết hôn khi bằng tuổi Hoa Dạng bây giờ.
Ngôn Mạch cạn lời không còn gì để nói, bây giờ cho dù cậu có nói gì cũng là sai, ai bảo cha vợ tương lai của cậu đau lòng con gái như thế, cậu cũng hết cách rồi...
Trương Tuệ trước nay vẫn luôn yêu thương Ngôn Mạch, thậm chí bà còn coi cậu như con ruột của mình, hai bên cũng biết gốc biết rễ, nếu gả con gái cho Ngôn Mạch bà cũng cảm thấy yên tâm.
Tất nhiên, còn phải xem ý tứ của Hoa Dạng nữa, đứa trẻ này từ nhỏ đã có chính kiến của mình.
"Được rồi đừng làm rộn nữa, Tiểu Dạng, lên đó nhớ chăm chỉ học tập nha con, nếu có việc gì thì gọi điện về nhà, cha mẹ sẽ tranh thủ lắp điện thoại sớm."
Thời buổi bây giờ muốn lắp điện thoại cũng không dễ, người bình thường không thể muốn là lắp được, cho dù nhà có tiên cũng rất khó khăn.
Hoa Dạng ôm Trương Tuệ rồi nói: "Mẹ con sẽ thường xuyên gọi điện về nhà. Tết Nguyên Đán con sẽ về. Nếu mẹ nhớ con, mẹ cũng có thể bay qua gặp con."
Trương Tuệ võ nhẹ vào lưng con gái, trong lòng cảm thấy cực kì chua xót, con gái lớn rồi cũng có khoảng trời riêng của nó.
Hai vợ chồng đứng ở sân bay nhìn máy bay cất cánh, trong lòng chợt lóe lên một chút mất mát, trước giờ Hoa Dạng luôn là chỗ dựa tinh thần của bọn họ, không có cô ở nhà bọn họ có chút không quen.
Trên máy bay, Hoa Dạng nhìn mọi người ngày càng xa, cô chăm chú nhìn vào tờ lịch, vẽ một vòng tròn vào ngày 7 tháng 9: "Ngày này cậu có thể đến Bằng Thành không? Tôi có chút không yên tâm về anh Thao."
Nếu có thể, cô muốn đích thân bay đến đó, nhưng vừa mới nhập học lại xin nghỉ có lẽ có chút khó khăn.
Ngôn Mạch nghĩ đến số tiền mà bọn họ sắp bỏ ra, trong lòng cũng thấp thỏm không yên, cậu nhất định phải theo sát người kia thì mới có thể yên tâm được: "Ừ, nếu không thì tôi sẽ sắp xếp thời gian qua đó một chuyến, cậu nhất định phải mua sao, suy nghĩ kĩ chưa?"
Ánh mắt của Hoa Dạng sáng lên: "Chỉ cần nằm trong khoảng 13. 8 điểm đều mua hết."
Ngôn Mạch hốt hoảng, nói nửa đùa nửa thật: "Được rồi, nghe lời cậu, nếu thua hết sau này cậu phải nuôi tôi đấy.
Ngôn Mạch giở trò ăn vạ làm cô không nhịn nổi mà bật cười: "Được!"
Cậu không ngờ cô có thể nhận lời dứt khoát như vậy, Ngôn Mạch kinh ngạc nhìn cô chằm chằm: "Cậu nói thật sao?” Hoa Dạng nhàn nhạt nói: "Chuyện này rất quan trọng, chờ giải quyết xong rồi hãy tính đến chuyện của chúng ta."
Ngôn Mạch lấy hết can đảm chạm vào tay Hoa Dạng, ai ngờ cô cũng không có đẩy ra, trong lòng cậu vui mừng không thôi, lá gan cũng càng ngày càng lớn, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, xúc cảm mềm mại khiến trái tim của cậu đập dồn dập liên hồi.
Lông ngực của Ngôn Mạch đập thình thịch, cảm giác như tim cũng sắp nhảy ra ngoài, máu toàn thân dồn thẳng lên đỉnh đầu, dù có cảm giác hít thở không thông nhưng cậu vẫn không nỡ buông tay.
Cô gái của cậu, người mà cậu ta ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng sắp đoạt về tay rồi.
"Chuyện cả đời của chúng ta càng quan trọng hơn, Tiểu Dạng, anh đang rất nghiêm túc, anh thích em, rất rất thích em."
Hoa Dạng cảm nhận được lòng bàn tay cậu đổ đầy mồ hôi, nhìn ánh mắt khẩn trương của Ngôn Mạch, lòng cô cũng nhanh chóng mềm nhữn: "Ừm, em biết rồi!"
Chỉ với mấy từ lại làm Ngôn Mạch vui mừng khôn xiết, hai mắt cậu sáng ngời, nhẹ nhàng ôm lấy cô, thì thâm gọi tên cô, niềm vui sướng không thể nói thành lời.
Hoa Dạng cũng bị tâm tình vui sướng của cậu ảnh hưởng, khoé miệng khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại, ở trong lông ngực anh cô rất an tâm.
Từng đoạn ký ức lướt qua trong đầu cô, từ lúc mới quen cả hai đều đối chọi gay gắt, ai mà ngờ được sẽ có ngày hôm nay?
Hai người anh chọc em, em khều anh, vui vẻ hệt như hai đứa con nít, ngọt ngào suốt cả chặng đường.
Ánh mắt của Ngôn Mạch chăm chú nhìn cô, không nỡ dời đi nơi khác, ngay cả khi xuống máy bay, cậu vẫn nắm chặt tay cô, tay đan tay không nỡ tách rời.