Cho dù người khác có ghen tị cũng không để lộ ra ngoài mặt, nhưng Phương Lệ thì khác, thậm chí cô ta còn biểu hiện rõ mà không thèm kiêng nể.
Lúc không có người ngoài thì ghen ghét ra mặt, nhưng ở trước mặt người khác cô ta lại biểu hiện hoàn toàn khác.
"Tôi không thích bạn ấy, mới năm nhất đã có bạn trai, đúng là không có lòng tự trọng."
Trương Tiểu Ngọc cạn lời, có bạn trai và không có lòng tự trọng liên quan gì nhau? Lý lẽ gì kỳ cục vậy?: "Vậy cậu cả đời cũng đừng quen bạn trai nha"
Cô ấy bỏ lại trái chuối vào chỗ cũ, không thèm ăn nữa, cảm thấy quan điểm khác nhau thì không thể nói chuyện được.
Phương Lệ không vui: "Mấu chốt là bạn ấy mới là sinh viên năm nhất! Đây là yêu sớm! Nhìn cái bộ dạng đó của bạn ấy, không chừng trước đây đã quen qua mấy người rồi cũng nên."
Lúc này, ngay cả những người khác cũng không nghe nổi nữa: "Không bằng không chứng sao bạn có thể ăn nói bậy bạ như vậy chứ?"
"Đúng vậy, cho dù yêu sớm thì sao? Bạn ấy cũng không bỏ bê học hành vẫn có thể thi đậu Đại học Bắc Kinh đấy thôi. Cha mẹ người ta còn không quản. Người khác có quyên gì mà nói ra nói vào?"
"Chúng ta đều đã lớn rồi, có bạn trai thì có gì là sai chứ”
Mọi người mỗi người một câu thay nhau phản bác, ai cũng nói vô cùng hợp tình hợp lý. Sắc mặt Phương Lệ thoáng cái lúc đỏ lúc trắng, vô cùng xấu hổ.
Mà những chuyện này Hoa Dạng không hề hay biết. Bây giờ cô đang nhận điện thoại của Ngôn Mạch: "Tiểu Dạng, hôm nay được 300, tất cả đều tăng, mọi việc đều thuận lợi."
Ngôn Mạch nói ngắn gọn mà hàm súc, trước đó cả hai đã thống nhất với nhau, bọn họ sẽ làm việc kín đáo, không để người khác phát hiện ra việc họ đang làm.
Hôm nay kiếm được 300 vạn, Hoa Dạng thở phào nhẹ nhõm, vậy là một phần năm nhiệm vụ đã hoàn thành.
"Được rồi, em biết rồi, sau khi mọi việc xong xuôi thì gọi lại cho em, toàn bộ quá trình phải theo sát, đừng vội thả lỏng-"
Giọng điệu của Ngôn Mạch cũng nhẹ nhàng hơn: "Ngày nào anh cũng sẽ gọi cho em”
Hoa Dạng không chút do dự từ chối: "Đừng, quá gây chú ý, em ở ký túc xá không tiện lắm."
Môi trường tập thể cũng có cái hay và cái dở, ưu điểm là hòa nhập tập thể nhanh chóng, nhưng nhược điểm là không có không gian riêng tư.
Quy định của nhà trường là sinh viên năm nhất bắt buộc phải ở ký túc xá, cô dự định sang năm hai sẽ chuyển ra ngoài thuê một căn nhà nhỏ, thử xem có thể làm chút buôn bán gì hay không.
Giọng Ngôn Mạch có chút buồn buồn: "Vậy đợi tới tối em phải gọi điện cho anh, Hoa Dạng, anh rất nhớ em"
Vừa mới xác định quan hệ đã phải yêu xa, trong lòng Ngôn Mạch không dễ chịu, lúc nào cũng cảm thấy bồn chồn lo lắng.
Hoa Dạng trong lòng mềm nhữn, cái người này thật là! Dù biết là cậu đang giả bộ, cô vẫn cảm thấy thương thương, nghĩ vậy Hoa Dạng liền hạ giọng nói: "Em cũng rất nhớ anh, đợi thêm một đoạn thời gian nữa chúng ta hẹn gặp lại ở Bằng Thành, được rồi, dì quản lý tới rồi em cúp nhé."
Liên tục mấy ngày lặng lẽ thâm nhập vào thị trường cổ phiếu, sau khi thành công gia nhập vào nền kinh tế của Thâm Quyến, Ngôn Mạch rút lui an toàn, lặng lẽ trở lại trường học.
Hoa Dạng cũng gác lại lo toan, chuyên tâm vào công việc học hành bận rộn.
Ai nói học đại học là có thể tha hồ ăn chơi, toàn là lời nói dối để gạt con nít, thi không qua môn vẫn rớt như thường.
Nếu thi đậu đại học khó như thế nào thì muốn tốt nghiệp đại học cũng khó như vậy.
Hầu hết mọi người đều vùi đầu hăng say học tập, phòng tự học lúc nào cũng kín chỗ.
Hoa Dạng là sinh viên chuyên ngành kinh tế, cô đã có kinh nghiệm thực tế, kèm theo đó là tâm nhìn xa trông rộng, tự mình phát triển công việc kinh doanh của gia đình càng làm càng lớn, tốt nhất là trở thành xí nghiệp mũi nhọn đứng đầu cả nước.
Hôm nay, Trương Tiểu Ngọc lôi kéo Hoa Dạng đến sân thể dục, vừa đến đã nhìn thấy một đám người, các câu lạc bộ trong trường đang chiêu mộ tân sinh viên, môn nào cũng có các đàn anh đàn chị nhiệt tình tiếp đón những người mới đến.
Hai người nhìn thấy mà hoa cả mắt: "Hoa Dạng, bạn muốn tham gia câu lạc bộ nào?”
Câu lạc bộ sinh viên là nơi để trau dồi năng lực và nâng tâm tài năng của sinh viên. Nếu muốn ra nước ngoài học tiếp, bạn cũng phải có kinh nghiệm xã hội thực tế.
Hoa Dạng đi một vòng, nghiên cứu kỹ lưỡng hồi lâu, chọn được ba cái là hội thư pháp và hội họa, hội đấu kiếm, và hội tài chính thương mại.
Hội họa và thư pháp có thể làm dịu lòng người, rèn dũa tính tình. Đấu kiếm xem như là tập thể dục, rèn luyện cơ thể. Hội Tài chính Thương mại, có thể bồi dưỡng chuyên môn, hỗ trợ cô trong học tập.
Hai cái đầu tiên rất đơn giản, muốn gia nhập cũng không cần điều kiện gì, nhưng cái cuối cùng có chút yêu cầu nho nhỏ.
Khi hai người quay lại thì thấy Phương Lệ đang đứng trước một câu lạc bộ nói chuyện cười đùa với hai vị tiền bối, dáng vẻ cực kì ngọt ngào và dễ thương.
Vẻ ngoài của Phương Lệ rất xinh đẹp, lại ăn nói nhẹ nhàng, cả hai tiền bối đều có ấn tượng tốt về cô ta.