Chờ sau khi cô ấy kể xong, Cung Linh Lung hỏi một câu: “Chị Nhan, chuyện sinh con cũng không phải chuyện của một mình phụ nữ, chị nói cơ thể chị không có vấn đề gì, bọn họ có bảo Trịnh Siêu Lâm đi kiểm tra không?”
“Anh ta chưa từng đi khám bệnh.”
Tống Nhan lộ ra vẻ mặt đau buồn: “Lúc trước sinh Ni Ni, mẹ anh ta cảm thấy anh ta không có vấn đề gì, vấn đề chắc chắn nằm trên người củ chị.”
“Em cảm thấy tám chín mươi phần trăm là anh ta có vấn đề.” Giang Vận bĩu môi nói.
“Mặc kệ là vấn đề của ai thì chị cũng không muốn sống như thế nữa. Lúc nãy chị đã nói với anh ta rồi, sẽ làm xong xuôi thủ tục trước tết, Ni Ni đi theo chị, sau này chị và con bé sẽ sống với nhau”
Trước kia Tống Nhan mang theo rất nhiều ảo tượng tốt đẹp đối với hôn nhân và tình yêu, lúc mới bắt đầu cũng cảm thấy thật sự rất hạnh phúc, nhưng mà hai ba năm qua trải qua rất áp lực, mọi ảo tưởng tốt đẹp trong lòng cô ấy đều đã hoàn toàn tan biến.
“Con đừng suy nghĩ những chuyện khác, hiện tại cứ xử lý chuyện của hiện tại đi.” Ông cụ Chu nhíu mày nói.
Tống Nhan rất kính trọng ông ngoại, cúi đầu gật đầu nói: “Dạ.”
“Nhan Nhi, con đã xác định rồi sao?” Ông cụ Chu hỏi lại cô ấy.
“Con xác định rồi. Thật ra con đã muốn ly hôn từ lâu rồi, năm ngoái đã muốn ly hôn, nhưng lại nghĩ Ni Ni còn nhỏ quá, cha mẹ ly hôn, con bé sẽ là người bị ảnh hưởng lớn nhất, lúc đó con cũng không muốn làm cha mẹ lo lắng, cho nên mới không nhắc đến.”
Hiện tại Tống Nhan có chút hối hận, lẽ ra cô ấy nên đưa ra yêu cầu ly hôn từ năm ngoái mới đúng, con còn nhỏ, có thể nhanh chóng tiếp thu chuyện cha mẹ ly hôn, tuổi càng lớn ngược lại càng làm cho con gái nhớ kỹ một vài chuyện không hay.
Ông cụ Chu cũng ủng hộ chuyện cô ấy ly hôn, nhưng mà việc này còn cần phải báo cho anh chị sui một tiếng, lúc này ông ấy cũng gọi điện thoại sang cho nhà họ Tống.
Hai ông bà cụ nhà họ Tống cũng rất lo lắng cho cháu gái, chỉ có điều Tống Nhan không chịu nói thật cho bọn họ, bọn họ muốn giúp cũng không tiện nhúng tay vào, lúc này cô ấy đã có ý tưởng ly hôn, bọn họ cũng ủng hộ.
Ông cụ Tống còn cầm điện thoại mắng: “Cháu gái của nhà họ Tống chúng ta không đến lượt nhà họ Trịnh bọn họ đi ăn hiếp. Hai cái tên ác độc nhà họ Trịnh này, vừa bám lấy mối quan hệ của nhà họ Tống và nhà họ Chu để thăng chức, lại vừa ăn h.i.ế.p nhục nhã cháu gái nhà chúng ta, bọn họ cho rằng mấy ông già nhà họ Tống họ Chu chúng ta đều c.h.ế.t sạch rồi sao? Bọn họ bò từ chỗ nào lên thì lăn xuống lại chỗ đó hết đi.”
Mắng xong, lại nói với cháu ngoại ở đầu dây bên kia: “Nhan Nhi, con dẫn theo Ni Ni đến nhà dì ở một đoạn thời gian trước đi, chuyện khác cứ giao cho bọn ông xử lý, ông đây sẽ cho bọn họ biết cháu gái nhà họ Tống không thể khinh nhục.”
“Ông nội, con xin lỗi.” Tống Nhan khóc lóc như mưa.
“Khóc cái gì mà khóc, ông đây còn chưa có c.h.ế.t đâu.”
Ông cụ Tống cũng là một người nóng tính, cầm điện thoại quở trách cô ấy: “Lúc trước ông bà dạy con như thế nào, chắc là con đã quên đến chín tầng mây rồi đúng không.”
“Con muốn đối phó với loại đàn bà đanh đá như bà già họ Trịnh thì cần gì phải chừa mặt mũi cho bà ta chứ? Bà ta xứng sao?”
“Nhà họ Tống và nhà họ Chu có một đống người làm chỗ dựa cho con, con tủi thân, con nói không lại bà ta, mắng không lại bà ta, lại không biết chạy về nhà khóc sao? Con mọc ra hai cái chân làm gì?”
“Cái thứ vô dụng nhát gan như Trịnh Siêu Lâm, đúng là đồ hèn nhát đến cả vợ cùng không bảo vệ được, con còn giữ nó lại làm cái gì, còn sống chung hết năm này đến năm khác, lại chờ giữ đến bây giờ, con đúng là quá dại dột.”
“Trước kia con là một người có chủ kiến lại rất sáng suốt, sao lại bị cả gia đình khốn nạn kia ăn h.i.ế.p đến nông nỗi đó chứ, những thứ con học được đều bỏ vào bụng chó hết rồi hả?”