Nhà họ Trịnh cãi nhau như thế nào, mấy người Chu Lan Cầm đều không rõ lắm, lúc này bọn họ đã về đến nhà họ Chu.
Mấy người ông cụ Chu đều vui vẻ đón chào, không hỏi đến những chuyện khác, Lâm Thư Nguyệt lập tức đi nấu đồ ăn ngon cho hai mẹ con bọn họ.
“Chị ơi, ăn kẹo.”
Ba anh em được Cung Linh Lung ra hiệu, cả ba đều lấy kẹo trong túi ra đưa cho Ni Ni.
Ni Ni không hiểu chuyện của người lớn, lúc nãy trên đường về mấy người Lục Tĩnh Xuyên trêu chọc cô bé, dọc đường về cô bé đều rất vui vẻ, nhìn thấy ba em trai lại càng vui hơn, còn vui vẻ nói với Tống Nhan: “Mẹ ơi, ba em trai giống hệt nhau, con không phân biệt được.”
“Mẹ cũng không phân biệt được.”
Lần trước khi Tống Nhan gặp được ba anh em là lúc bọn họ khoảng nửa tuổi, lúc đó cũng gặp nhau ở nhà ông ngoại, cô ấy cười với bọn họ hỏi: “Ba cục cưng, các con có thể tự giới thiệu cho dì không?”
“Dì, con là bé cả Lục Sơ Minh.”
“Con là Lục Trường Khiếu.”
“Con là em út Cung Bồng Trạch.”
Ba anh em nói rõ ràng từng câu giới thiệu.
Cung Linh Lung cắt cho hai mẹ con bọn họ một đĩa cam đường, đặt trước mặt bọn họ nói: “Chị Nhan, Ni Ni, ăn trái cây lót dạ trước đi.”
Cung Linh Lung ngồi xổm xuống trước mặt cô, cười mời: “Ni Ni, con và mẹ đến nhà bà dì ở vài hôm, mợ lại làm trứng cuộn cho con ăn.”
“Hình như con từng ăn trứng cuộn rồi.” Ni Ni còn có chút ấn tượng.
“Đúng rồi, lần trước trong tiệc mừng thọ của ông cố mợ đã làm trứng cuộn, mợ nhớ là Ni Ni thích ăn lắm.”
Hình như Ni Ni đã nhớ ra một chút, ngửa đầu nói với mẹ: “Mẹ, con muốn ăn trứng cuộn.”
“Mẹ không biết làm, lần sau lúc mợ làm, mẹ học cách làm với mợ, sau này con muốn ăn, mẹ sẽ làm cho con ăn, có được không?”
“Dạ được.” Ni Ni cười vui vẻ.
Lâm Thư Nguyệt nhanh chóng hâm nóng thức ăn, còn nấu một chén canh trứng gà thịt bằm thật to cho hai mẹ con bọn họ: “Nhan Nhi, Ni Ni, hai đứa ăn cơm trước, ăn no rồi lại tính chuyện khác.”
“Mợ cả, phiền mợ rồi.” Tống Nhan cảm ơn bà ấy.
“Bây giờ con đúng là càng ngày càng khách sáo với người nhà rồi.” Lâm Thư Nguyệt bực mình trừng mắt liếc nhìn cô ấy.
Nụ cười của Tống Nhan có phần gượng gạo, cô ấy cũng biết người lớn trong nhà đều đang giận cô ấy, hiện tại ở trước mặt con gái cũng không tiện nói nhiều, ôm con gái ngồi ngay ngắn, hai mẹ con cùng nhau ăn cơm trước.
Chờ hai mẹ con ăn cơm xong, Lục Tĩnh Xuyên dẫn Ni Ni và ba anh em ra ngoài sân đắp người tuyết, để người lớn nói chuyện với Tống Nhan về hiện trạng hôn nhân gia đình hiện tại của cô ấy.
Thật ra chuyện gia đình của cô ấy cũng không có gì phức tạp, chỉ là cha mẹ chồng trọng nam khinh nữ, mẹ chồng lại cường thế gian xảo và chanh chua, chồng lại là một người mềm yếu vô dụng gặp chuyện gì cũng chỉ biết trốn tránh.
Mẹ chồng của cô ấy thèm cháu đích tôn đến phát điên rồi, chạy khắp các loại bệnh viện, hiện tại còn nhờ bà con bạn bè đi xuống nông thôn tìm các phương phương sinh con và phương thuốc cổ truyền, dùng đủ mọi cách buộc cô ấy phải sinh con trai để kế thừa hương khó.
Cô ấy và Trịnh Siêu Lâm là tự do yêu đương rồi tiến tới hôn nhân, hai người có tình cảm rất sâu, lúc mới bắt đầu cô ấy cố nhịn là vì tình yêu, dần dần tình cảm cũng biến mất hết, sau này cô ấy chỉ cố gắng vì muốn để con gái có được một gia đình hoàn chỉnh mà thôi.