Tống Nhan bị ông nội mắng đến nước mắt rơi như mưa, nức nở nói: “Ông nội, con xin lỗi, con biết lỗi rồi, là do con ngu ngốc.”
“Khóc khóc khóc, khóc thì có ích lợi gì chứ, trên đời này thứ vô dụng nhất chính là nước mắt, con có khóc c.h.ế.t đi thì người ta cũng sẽ không hối hận tự trách. Con có hơi sức ngồi đó khóc, còn không bằng ưỡn thẳng lưng làm người, cố gắng quy hoạch thật tốt cuộc sống sau khi ly hôn của con.”
Ông cụ Tống quát to, bà cụ Tống ở bên kia cũng đang liên tục khuyên nhủ: “Ông bớt nói lại đi, Nhan Nhi đã khó chịu lắm rồi.”
Bà ấy còn cướp điện thoại đi, hiền hòa khuyên nhủ: “Nhan Nhi, hôn nhân này không hạnh phúc thì cứ việc ly hôn, thời buổi này ly hôn cũng không mất mặt, sống không nỗi nữa thì không cần thiết phải dây dưa.”
“Con cũng không cần lo lắng ly hôn xong bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, đây không phải lỗi của con, người trong nhà đều sẽ không chê trách vì con đã ly hôn, cả nhà đều hoan nghênh con dẫn theo đứa nhỏ quay về nhà mẹ đẻ.”
“Mấy ngày nay con cứ ở lại nhà dì hai bình tĩnh lại, thả lỏng tâm trạng, dẫn theo Ni Ni đi chơi.”
“Cha mẹ và hai đứa em trai của con đều sẽ ủng hộ con ly hôn, chờ khoảng mười ngày nữa bọn họ sẽ về, bọn họ sẽ ra mặt thay cho con, con chịu ấm ức gì, bọn họ cũng đều sẽ trả lại hết.”
“Con không cần phải xen vào những chuyện khác, cứ để cho người lớn ra mặt giải quyết, hai mẹ con con chỉ cần vui vẻ là được.”
Người lớn trong nhà đều yêu thương che chở cho cô ấy như thế, trong lòng Tống Nhan lại càng áy náy, nước mắt rơi như mưa: “Bà nội, xin lỗi, làm bà lo lắng rồi.”
“Người nên nói xin lỗi là bà nội mới đúng, cha mẹ con không ở kinh đô, mỗi năm khi quay về đều nhờ bà chăm sóc con nhiều một chút, nhưng mà bà lại không phát hiện ra con ở nhà họ Trịnh chịu nhiều tủi thân như thế, là cha mẹ phụ lòng gửi gắm của cha mẹ con.” Bà cụ Tống nghĩ đến chuyện cháu gái bị tủi thân là lại đau lòng muốn chết.
Nói chuyện điện thoại với nhà họ Tống xong, bà cụ Chu lại gọi điện thoại cho con gái và con rể ở phương nam xa xôi.
Lúc này hai vợ chồng Chu Lan Bình cũng giận điên, hòn ngọc quý bọn họ nâng niu trong tay lại bị nhà họ Trung ăn h.i.ế.p khinh nhục như thế, bọn họ lập tức gọi điện thoại đến cho nhà họ Trịnh, không thèm nói chuyện với mụ đàn bà đanh đá ngu xuẩn mẹ Trịnh, trực tiếp ở trong điện thoại mắng chửi hai cha con nhà họ Trịnh một trận, buộc Trịnh Siêu Lâm ngoan ngoãn đi giải quyết thủ tục ly hôn.
Mấy người Cung Linh Lung ở lại gần một tiếng đồng hồ mới về, hai mẹ con Tống Nhan xách theo hành lý đi đến viện gia thuộc của công an, tạm thời sẽ ở tạm tại nơi này.
Mấy người Chu Lan Bình vốn dĩ định chờ đến tết mới nghỉ phép quay về kinh đô, nhưng bởi vì chuyện của con gái, bà ấy xin nghỉ một tuần, bà ấy và Tống Thao cùng nhau quay về kinh đô.
Hai người bọn họ vừa mới đến kinh đô, ngày hôm sau hai mẹ con đã nổi giận đùng đùng đi đến nhà họ Trịnh, Tống Thao trực tiếp đánh đến cửa, xốc bàn ăn của nhà họ Trịnh, quăng tên nhát gan vô dụng Trịnh Siêu Lâm xuống nền tuyết, đánh anh ta một trận ngay trước mặt toàn bộ hàng xóm viện gia thuộc.
Chu Lan Bình cũng tát cho mẹ Trịnh hai bạt tai, còn cố ý đổ một thùng thuốc đáng mà bà ấy cố ý mang từ trong nhà đến vào miệng bà ta, không để lại chút mặt mũi nào cho nhà bọn họ, thông báo cho mọi người biết chuyện mụ đĩ già này hành hạ con dâu như thế nào, để mọi người nhìn cho rõ sắc mặt trọng nam khinh nữ của đám người này.
Nhà họ Trịnh suy xét đến tương lai phát triển của nhà họ Trịnh, không đồng ý cho con trai ly hôn, vốn dĩ còn muốn dẫn con trai đi đến cửa xin lỗi để cứu vãn lại cuộc hôn nhân này.
Nhưng mà mấy người Chu Lan Bình lại kiên quyết yêu cầu ly hôn, đánh Trịnh Siêu Lâm một trận tơi bời xong, lại bạo lực lôi anh ta đến ủy ban nhân dân, đè anh ta ấn dấu tay vào đơn ly hôn, sau đó dẫn theo của hồi môn phong phú rời khỏi nhà họ Trịnh.
Hai mẹ con nhà họ Trịnh đều bị đánh tơi tả, nhất là Trịnh Siêu Lâm, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nằm rạp trên nền tuyết không bò dậy nổi, cuối cùng là hàng xóm đưa anh ta đến bệnh viện.
Cha Trịnh nhận được tin tức vội vàng chạy trở về, nhưng thủ tục ly hôn đã làm xong, hối hận đến mức lại tát cho mẹ Trịnh thêm hai cái tát.