Không nhiều người biết Giang Đề từng làm nghề đó, trong giới thi đấu chuyên nghiệp chỉ có King với Trần Hiệt.
Đó là những gì cậu nghĩ.
Cậu đã nghĩ đến cái này, cậu không muốn người khác biết về quá khứ của mình. Một mặt cậu rất sợ mất đi danh tiếng còn mặt khác cậu quan tâm nhiều hơn đến những gì Trần Hiệt và đồng đội nghĩ về cậu.
Giang Đề cũng không chắc lắm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại sẽ chỉ là không tốt và không ổn.
Vừa nghĩ đến khả năng giấc mơ có thể thành hiện thực khiến cậu cáu kỉnh.
Cậu thậm chí không thể biết Trần Hiệt nghĩ gì về mình.
Khinh thường? Căm ghét? Kinh tởm?
Mỗi khả năng đều không hiểu sao khiến Giang Đề nặng nề thở dốc.
Luôn có một điều tốt là cuối cùng anh cũng bằng lòng để Lộ Lộ chơi với cậu.
Về phần Vương Cương, Giang Đề hoàn toàn để cho Trần Hiệt xử lý.
Vốn dĩ cậu muốn can thiệp nhưng chỉ nghe Trần Hiệt bình tĩnh nói: "Không đánh nhau."
Vậy thôi.
Cậu sợ rằng mình không thể kiểm soát được bản thân nên không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ.
Cứ như vậy, Giang Đề lo lắng chờ đợi mấy ngày.
Cuối cùng một ngày trước trận đấu thì mọi thứ đã đến hồi kết.
Và kết quả này làm cậu bất ngờ.
Tần Thư nói: "Studio bị bao vây, ông chủ bị bắt giam, chỉ sợ ngồi bóc lịch mấy năm nữa cũng không thể ra ngoài."
Triệu Bắc Nam lập tức nghi ngờ: "Không phải đây là thị trường xám sao? Cũng bị bắt ấy hả??"
"Nhìn vào đơn hàng hắn ta nhận là biết liền. Số tiền liên quan ít nhất hàng triệu. Trong toàn bộ giới thể thao điện tử, số lượng tuyển thủ chuyên nghiệp bị hắn ta âm mưu và vu khống là không thể đếm xuể. Mấy đứa nhỏ có khả năng phòng thủ tâm lý yếu còn bị hắn ta ép rời khỏi giới. Chúng còn bị trầm cảm."
Time: "Phì phì, vậy thì đáng đời lắm."
Giang Đề hạ mí mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào huấn luyện viên với đồng đội.
Tần Thư chưa kịp nghe xong đã nói tiếp: "Ngoại trừ ông chủ Studio, tất cả những "sát thủ" lợi hại hơn dưới quyền có liên quan đến vụ án cũng bị bắt giữ."
Cô dừng lại: "Trong số đó có một người đàn ông tên Vương Cương."
Giang Đề vùi đầu trốn như chim cút.
Cloud hỏi, "Họ Vương đó làm gì vậy?"
"Lần này chính hắn là người làm cho đội trưởng các cậu không thể leo rank. Tôi nghe nói sau khi hoàn tất vụ này với Trần Hiệt thì hắn ta được trả đủ tiền cho một chiếc Porsche."
"Tuy nhiên, hắn ta đã bị bắt vì tội tống tiền."
Giang Đề bỗng nhiên ngẩng đầu vô thức nhìn về phía Trần Hiệt đang cúi đầu gửi tin nhắn.
Sau một lúc, điện thoại của cậu rung lên.
[Daddy Công Chúa: Tất cả số tiền đã được lấy lại. Kiểm tra tài khoản xem nhận được chưa]
Ngược lại, Giang Đề không lo lắng về số tiền 800.000 nhân dân tệ này.
[JT: Vương Cương tống tiền?]
[Daddy Công Chúa: Ừ, anh làm không đúng hả?]
Giang Đề mím môi do dự một lúc.
[JT: Không]
[JT: Anh nhận lại tiền chưa?]
Trần Hiệt đột nhiên ngừng nói.
[JT: ?]
Giang Đề tưởng Trần Hiệt vẫn chưa lấy lại được, nhưng vào lúc này cậu nghe Cloud hỏi: "Huấn luyện viên, Vương Cương đã tống bao nhiêu tiền thế?"
"800,000."
Giang Đề nhìn Trần Hiệt: ???
[JT: Một triệu của anh thì sao?]
Trần Hiệt:......
Giang Đề cũng không ngu, nghĩ tới đây sắc mặt đột nhiên tối sầm, nghiến chặt răng.
Cậu trừng mắt nhìn Trần Hiệt: "Anh lừa tôi?"
"..." Trần Hiệt xoa xoa sống mũi cao thẳng, "Bạn nhỏ à, nghe anh giải thích đã."
Giang Đề đột nhiên giơ một ngón tay: "Suỵt, Im đi."
"?"
"Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ duo ngọt ngào với anh Bắc Nam một tuần."
Trần Hiệt: "......"
Triệu Bắc Nam: "!!!!"
Triệu Bắc Nam vui vẻ cười: "Khà khà khà khà. Em là người thắng."
Hôm sau có trận đấu và đội một của EOG cũng không tập luyện gì cho đến tận sáng sớm.
Mọi người ăn tối rồi trở về phòng của mình.
Chỉ có Giang Đề quay lại đi lên sân thượng hóng gió.
Hóng một lúc thì Trần Hiệt lại tìm thấy cậu.
Trần Hiệt thản nhiên ngồi xuống bên cạnh.
"Lo cho trận đấu ngày mai à?"
"Không phải."
Giang Đề ngồi xếp bằng, lông mày hơi nhíu lại, lưỡng lự không muốn nói, trong lòng cứ cảm thấy rất khó chịu.
Trần Hiệt kiên nhẫn chờ đợi cậu.
Sau khi chờ đợi một lúc lâu thì anh lấy điện thoại ra chơi đấu địa chủ.
Giang Đề: "..."
Giang Đề mím môi, cuối cùng nói: "Vương Cương và tôi gặp nhau ở quán nét. Thật ra tôi với hắn ta... Cùng một loại người."
Trần Hiệt lật phải một lá bài xấu điên.
"Mặc dù tôi chưa bao giờ tống tiền nhưng những gì tôi làm cũng không khá hơn là bao."
Trần Hiệt đánh ba đôi chặn.
"Thời điểm đó tôi cũng đã phá khá nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp."
Trần Hiệt tóm được địa chủ.
"Có cả anh."
Trần Hiệt trượt tay và đánh ra lá bài black joker to nhất bài.
"?" Trần Hiệt ngẩng đầu lên, "Đến cả anh trai của mình em cũng phá, lương tâm của em không nhức nhối à?"
Giang Đề lạnh lùng liếc anh một cái rồi nói: "Ai bảo anh nghe lời mẹ giúp tôi làm bài tập chứ? Kết quả điểm ngữ văn của tôi từ 39 lên 19."
"……"
Trần Hiệt biết rằng đó là trải nghiệm tồi tệ nhất trong quá khứ của anh nên anh thành thật im lặng và tiếp tục chơi bài.
Giang Đề suy nghĩ một chút, dường như không còn gì để nói.
Cậu co chân lặng lẽ ngồi nhìn bầu trời đêm phía xa.
Trần Hiệt ném ra một đôi, cuối cùng uể oải nói: "Những lời em nói... Đều là sự thật à?"
"Ừ."
"Anh không tin. Khi đó em quá nhỏ, thậm chí còn chưa đăng ký game. Làm sao em có thể làm được những cái đó?"
Giang Đề cảm thấy Trần Hiệt kỳ lạ nên quay đầu nhìn anh.
"Tôi bắt đầu chơi game từ rất sớm, acc lớn cũng khoảng 5 năm trước."
Nói xong thì Giang Đề mím môi, trong mắt tràn đầy áy náy, cuối cùng lộ ra sự lo lắng của mình.
"Anh, tài khoản của em đã... bị ban. Nếu liên minh điều tra không phải là lộ nguyên hình sao?"
Trần Hiệt cười không thể giải thích được.
"Giang Tiểu Đề, em mất trí nhớ hả?"
Giang Đề: "?"
Trần Hiệt đánh bài lẻ: "Rõ ràng acc lớn của em chỉ mới được đăng ký hai năm trước."
Giang Đề cho rằng Trần Hiệt không tin nên lấy điện thoại ra, mở trợ lý trò chơi và tìm thấy thời gian đăng ký trên trang chủ cá nhân của mình.
"Sao lại hai năm trước... Còn muốn cho xem bằng chứng...."
Câu nói bị kết thúc đột ngột.
Giang Đề chăm chú nhìn màn hình điện thoại, khuôn mặt non nớt ngơ ngác như bị mất trí nhớ thật.
Cậu nhớ rõ thời gian đăng ký của mình là đúng ngày sinh nhật 5 năm trước: 16/7/20X8
Nhưng hiện tại, thời gian đăng ký ghi trên trang chủ của cậu là ngày 16/7/20X1.
Muộn ba năm.
Nếu đúng như vậy, rất có thể lệnh ban sẽ được lưu lại......
Để xác nhận suy nghĩ của mình thì Giang Đề ngay lập tức kiểm tra lịch sử uy tín bí mật của mình, nhưng cậu lại phát hiện kết quả phản hồi của hệ thống là: Uy tín tuyệt vời, không vi phạm hoặc bị ban acc.
Giang Đề im lặng nhìn về phía Trần Hiệt.
Lúc đầu đôi mắt xinh đẹp còn mơ hồ, sau đó dần dần trở nên trong trẻo.
Sau đó, khóe miệng của chàng trai cong lên, cậu trở nên vui vẻ.
Trần Hiệt cười nhẹ: "Bây giờ em có thể yên tâm ngủ ngon chưa?"
"…… Ừm."
Trần Hiệt cất điện thoại, dùng lòng bàn tay xoa đầu chàng trai nhỏ sau đó đứng dậy rời đi.
Giang Đề ngồi đó một lúc, nghĩ tới điều gì đó liền đột nhiên đuổi theo.
"Này, anh còn chưa nói cho tôi biết, sao anh biết chuyện của Vương Cương và tôi?"
"Với cả chuyện gì đã xảy ra với acc của tôi vậy?"
"Tôi cũng từng làm việc cho Studio đó giống Vương Cương. Liệu một ngày nào đó sự việc có bị bại lộ không?"
Trần Hiệt thản nhiên đi về phía trước, Giang Đề cũng thong thả đi theo phía sau.
Hai người cùng bước, năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an.
Cho đến khi người đàn ông trước mặt đột nhiên dừng bước và quay lại.
Giang Đề không phanh kịp nên đâm vào anh.
Vì bậc thang dốc nên Trần Hiệt đã bị Giang Đề va mặt đối mặt vào tường.
Anh hơi nâng cánh tay lên ôm lấy cái eo yếu ớt của chàng trai.
Cằm Giang Đề đập vào bờ vai rộng của anh, cậu có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay trên eo mình.
Lòng bàn tay to và ngón tay rất dài.
Lưng cậu bắt đầu cứng đờ......
Cả hai đều không dám nhúc nhích.
Nhưng tâm trạng Trần Hiệt lại rất thoải mái, cười nhẹ nhàng bên tai chàng trai: "Hôm nay em nói hơi nhiều."
Giang Đề không vui: "Anh chê tôi?"
"Không."
Trần Hiệt hạ mắt, cúi đầu nghiêng người.
Anh và Giang Đề nhìn nhau, chóp mũi gần như chạm tới nơi.
Trong một lúc thôi mà bầu không khí tràn ngập mờ ám.
Trần Hiệt nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng hồng hào tự nhiên của cậu, không hiểu vì sao lại không thể rời mắt.
Cuối cùng khi nhìn dần lên trên thì anh thấy chàng trai trẻ đang nhìn mình chăm chú.
Lạnh lùng thờ ơ không có chút biểu cảm.
Nhưng đôi tai lại đỏ như máu.
Tâm trạng Trần Hiệt thật sự rất tốt nói: "Em không giống Vương Cương."
"…… Khác chỗ nào chứ?"
Hai người đang trong tư thế mờ ám nói chuyện trong hành lang chỉ có hai người có thể nghe thấy.
"Thật sự em không hại ai cả. Nếu có điều tra, lịch sử đen tối của em thậm chí còn không đủ tư cách để mời em uống trà."
"……"
"Còn có Giang Tiểu Đề."
Giang Đề cảm thấy đôi mắt hoa đào của Trần Hiệt rất hấp dẫn, điều này khiến cậu khó chịu.
Cần cổ mảnh mai đột nhiên được một bàn tay chạm nhẹ vào, cảm xúc ấm áp mà đầy nâng niu.
Nếu là người khác thì cánh tay này đã bị cắt bỏ từ lâu rồi.
Nhưng Giang Đề lại hài lòng nheo mắt như một con mèo: "Cái gì?"
Câu hỏi đó được Trần Hiệt nói ra một cách bất chợt.
Anh hỏi.
"Trong mấy ngày anh không để ý tới em, em nghĩ chuyện bị bại lộ sẽ khiến em bị chỉ trích hủy hoại khó chấp nhận hơn hay là em bị anh phớt lờ sẽ khó chấp nhận hơn?"
"……"
Điều này có thể so sánh ấy à? Nhưng điều đáng xấu hổ là...
"Anh."
Mồm Giang Đề nhanh hơn não.
Cùng lúc đó là khuôn mặt cậu tối sầm lại.
Cậu có thể quay ngược thời gian khoá mõm mình không?
Trần Hiệt rất hài lòng khi nghe được câu trả lời này, anh cảm thấy ngày mai mình có thể giữ sạch lưới với đối thủ.
Đêm thật dài và căn cứ chìm vào giấc ngủ sâu.
Trương Hách Lượng thường không qua đêm tại căn cứ, nhưng hôm nay hắn bận nên ở lại.
Hắn thức dậy giữa đêm và đang đi xuống tầng dưới để lấy nước thì vô tình va phải hai chàng trai đang ôm nhau trên hành lang.
Vào thời điểm đó, quản lý EOG sắp độc thân được ba kiếp đã hoàn toàn tan nát.
"Hai người có thể kiềm chế chút được không?"
Trần Hiệt với Giang Đề nghe được tiếng thì đồng thời quay đầu nhìn hắn.
Trương Hách Lượng: "......"
Để giữ thể diện... Không phải hai người nên tách ra à! Mấy người không có chút xấu hổ nào khi bị bắt gặp yêu đương vụng trộm hả?
Hoá ra CP nam nam cũng không phải bịp.
Họ nhìn hắn chằm chằm còn đồng thanh hỏi: "Anh vừa nói gì thế?"
"……"
Miệng Trương Hách Lượng giật giật, tức giận cầm ly nước đi xuống.
Trên đường đi, hắn gửi cho Tần Thư một tin nhắn thoại trên điện thoại.
"Ôi cô Thư, sự việc rất nghiêm trọng, tôi lại nhìn thấy cặp nam nam kia làm chuyện này chuyện nọ ở căn cứ."
"Thật quá đáng. EOG của tôi có quy định rõ ràng là: Không được phép có quan hệ nam nữ trong trốn làm việc. Họ cố tình làm thế!!"
Tần Thư trả lời rất thản nhiên: "Họ không vi phạm quy tắc."
"???"
Tần Thư đưa ra phát ngôn còn buốt óc hơn: "Họ không phải mối quan hệ nam nữ."
"Họ là mối quan hệ nam nam."
Trương Hách Lượng: "......!!"
Mẹ nó chứ, hắn là người quản lý đội EOG đường đường chính chính mà lại không thể phản bác được.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
•Thị trường xám hay chợ xám, là thuật ngữ kinh tế chỉ các hoạt động trao đổi hàng hóa một cách hợp pháp nhưng không chính thức, không được ủy quyền và ngoài mong muốn của nhà sản xuất ra các hàng hóa đó hoặc ngoài ý muốn của cơ quan nhà nước điều tiết thị trường.