Thả FMVP Yêu Thích Của Team Ra

Chương 31: Giả Vờ Mâu Thuẫn



Lại là một buổi sáng sớm nữa, căn cứ vẫn còn yên tĩnh.

Trần Hiệt đẩy cửa bước vào phòng huấn luyện với một cốc nước mật ong.

Trong phòng trống không nhưng có một chiếc máy tính màu trắng với màn hình sáng trưng cùng một bản nhạc khơi dậy tinh thần đang phát ra từ chiếc tai nghe ném lung tung trên bàn.

Anh bước tới thì thấy phần mềm phát sóng trực tiếp đang bật.

Vốn tám giờ sáng lượng người xem vẫn thấp, nhưng lại có hàng chục nghìn người ngồi xổm trong phòng phát sóng trực tiếp, còn on top về độ nổi tiếng trên toàn bộ trang web.

Trần Hiệt cong môi, nghĩ rằng đứa nhỏ này bây giờ thực sự rất hừng hực khí thế.

Mặt khác, những người xem trên Internet đang kiên nhẫn chờ đợi Giang Đề trở về.

Khoảnh khắc Trần Hiệt bước vào ống kính, họ bất ngờ thực hiện một hành động điên rồ trên mạng.

Mưa đạn tăng vọt như muốn tràn qua cả màn hình.

[Đù đù đù đù đù, là một sinh vật đáng yêu kìa!!!]

[Quả nhiên chim sớm dễ bắt được sâu, mỹ nhân dậy sớm có chồng để xem]

[Chồng đẹp trai quá, chồng đẹp trai quá~~[wow wow]]

[Lạ vãi, Wither dậy sớm đã đành, sao mà Hiệt Thần cũng dậy sớm như vậy?]

[Chồng nói gì đi chồng [điên cuồng ám chỉ]]

[Vòng loại trực tiếp sắp bắt đầu, liệu EOG có thể lọt vào trận chung kết không?]

Trần Hiệt đang mặc đồ ngủ với vẻ ngoài ngái ngủ, tuy không đẹp kiểu tinh xảo nhưng lại có vẻ đẹp trai và thư giãn.

Phớt lờ sự nhiệt tình của mưa đạn, anh hỏi: "Giang Đề đâu?"

[QAQ Buồn ngủ quá nên đi rửa mặt cho tỉnh]

[Không biết bạn nhỏ này bị sao vậy. Gần đây cậu ấy rất siêng năng phát trực tiếp]

[Con trai tôi luôn chăm chỉ, nhưng gần đây còn chăm chỉ hơn]

[Cũng không phải live miễn phí. Càng phát sóng nhiều thì càng kiếm được nhiều tiền]

Trần Hiệt đặt nước mật ong lên bàn Giang Đề và không nói gì thêm.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại di động đang sạc gần đó đột nhiên rung rung, màn hình sáng lên.

Anh hạ mắt xuống thì thấy một tin nhắn WeChat hiện lên từ trên cùng.

[Vương Cương: Toàn bộ số tiền đã được chuyển vào thẻ của tôi chưa?]

Trần Hiệt nhìn chằm chằm tin nhắn, ánh mắt dần dần lạnh lùng cho đến khi màn hình tối om.

Có tiếng bước chân ở cửa.

Trần Hiệt lập tức xoay người đi về chỗ ngồi của mình như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng anh đột nhiên quay lại và lấy nước mật ong đi.

Giang Đề rửa mặt xong đi ra thì hơi bất ngờ khi nhìn thấy Trần Hiệt ở đó.

Cậu ngồi xuống ghế, đầu tiên nhìn vào mưa đạn sau đó nhìn người bên cạnh đang uống nước bật máy tính.

Như thể không nghe thấy, không nhìn thấy hoặc không biết có sự tồn tại của cậu, anh tự nhủ: "Chậc, ngọt thật."

Giang Đề liếc nhìn ly nước đã cạn của mình, khóe môi hơi cụp xuống, tâm trạng vô cớ chán nản.

**

Tối hôm đó, buổi tập bắt đầu sớm và mọi người có thời gian chơi riêng.

"Bé Đề, duo chứ?" Triệu Bắc Nam nói: "Chúng ta có thể luyện tập những cách kết hợp mới."

Giang Đề vô thức liếc nhìn Trần Hiệt, chỉ thấy rằng anh đã vào trận đấu xếp hàng đơn chứ không phải muốn chơi duo ngọt ngào với cậu như thường lệ.

Cậu hạ mí mắt nhợt nhạt xuống trả lời, "Ừ, chơi."

Triệu Bắc Nam hét lên: "Triển thôi, cảm ơn anh Hiệt đã không tranh giành bé Đề với em tối nay, ye ye ~"

Môi Giang Đề mím chặt, lông mày cũng trở nên mất kiên nhẫn và nhăn nhó.

Cậu không nói chuyện với Trần Hiệt cả tối. Đêm khuya, Giang Đề ôm Lộ Lộ vào lòng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Khi cửa mở, Trần Hiệt đứng ở bên ngoài.

Trần Hiệt không dịu dàng như thường ngày, mặt lạnh lùng nói: "Lộ Lộ đâu?"

Giang Đề nhìn vào phòng của mình.

Trần Hiệt lập tức bước vào mà chẳng nói chẳng rằng, bế Lộ Lộ trên giường rồi rời khỏi phòng ngủ.

Bắt mèo?

Sắc mặt Giang Đề đen xì, một chân gác lên khung cửa, ánh mắt vừa tức giận vừa lạnh lùng nhìn anh.

Trần Hiệt cười nhẹ: "Sao vậy, em làm gì thế? Đây là con gái của anh."

Câu nói này khiến Giang Đề như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu. Chân trên khung cửa đột nhiên thả lỏng, sau đó cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Trần Hiệt ôm Lộ Lộ rời đi.

Chàng trai đứng ở cửa, trong mắt hiện lên vẻ bối rối hoảng sợ hiếm thấy, đồng thời trong lòng hiện lên một số bất bình không thể giải thích được.

Sau đó, Trần Hiệt tiếp tục phớt lờ Giang Đề suốt ba ngày.

Ba ngày qua, không khí trong phòng tập trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều, các đồng đội đều nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Cuối cùng, trong giờ trà chiều ngày hôm đó thì mâu thuẫn vô cớ đã nổ ra.

Lúc đó mọi người đang cùng nhau ngồi ăn vặt, chỉ có Giang Đề nằm trên ghế sofa lơ đãng chơi một trò chơi.

Triệu Bắc Nam lén nhìn Giang Đề một cái, sau đó hạ giọng nói: "Anh Hiệt, anh cãi nhau với bé Đề à?"

Time: "Kể nghe xem giữa hai người lại xảy ra chuyện gì để mọi người cùng vui vẻ nào."

Cloud huých khuỷu tay vào Time để nhắc nhở Time không được nói nhảm.

Time lập tức đổi ý: "Ý em là, giữa chồng chồng với nhau, nếu đầu giường cãi nhau thì cuối giường làm hoà, có chuyện gì mà ngủ cùng rồi còn không giải quyết được?"

Tai Giang Đề cử động: "......"

Cậu thay đổi tư thế và trở nên lười biếng hơn trong việc chơi game.

Trần Hiệt im lặng mấy giây rồi đặt món tráng miệng trong tay xuống. Giọng nói không cao cũng không thấp, vừa đủ để mọi người nghe rõ.

"Không có gì cả. Vẫn vậy... À mà bánh dâu này ngọt quá, vứt đi."

Khi nói xong thì anh đứng dậy rời đi.

Vừa bước tới cửa, phía sau vang lên tiếng động lớn của chiếc bàn đổ sập.

Trong chốc lát, căn phòng im ắng vô cùng, đồng đội kinh hãi nhìn Giang Đề.

Giang Đề vẫn đang chơi game trên điện thoại.

Nếu không phải cái chân dài đã đá qua bàn cà phê đang duỗi thẳng trên mặt đất thì mọi người sẽ nghi ngờ cái bàn đã tự hủy.

Không khí lưu chuyển chậm rãi, bầu không khí giảm mạnh đến mức đóng băng.

Sau khi ba người đồng đội phản ứng lại, tất cả đều thận trọng nhìn Trần Hiệt đang đứng ở cửa quay lưng về phía họ.

Cloud phản ứng nhạy nhất, đứng dậy nhanh chóng bước ra ngoài.

Triệu Bắc Nam và Time theo sau.

Cloud bước tới cửa, nắm lấy vai Trần Hiệt nói: "Này, vì sự an toàn của cả đội, xin cậu đừng gây sự với tiểu Tử Thần nữa."

Nói xong liền đẩy Trần Hiệt vào rồi đóng cửa lại.

Triệu Bắc Nam: "Nếu bọn họ không hòa giải thì đừng để anh Hiệt ra."

Time: "Vì sự tồn tại lâu dài của team, đội trưởng hy sinh một mạng nhỏ bé có là gì đâu? Mang thêm cái khóa đến đây!!"

***

Trong phòng huấn luyện chỉ còn lại Trần Hiệt với Giang Đề.

Giang Đề nhanh chóng kết thúc trò chơi rồi ném điện thoại đi, nhướn mí mắt mỏng lên, lạnh lùng và cáu kỉnh nhìn Trần Hiệt.

Trần Hiệt cũng đang nhìn cậu.

Nhìn thấy người đàn ông này bình tĩnh đến điên người, trong lòng Giang Đề dâng lên một cơn tức giận.

Cậu đứng dậy trừng mắt nhìn Trần Hiệt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ nó tôi chọc giận anh à?"

Trần Hiệt nhẹ nhàng nói: "Không có."

"Anh giật mèo của tôi!!"

"......"

Trần Hiệt tiến lại gần đứa nhỏ.

Giang Đề nắm chặt tay, chuẩn bị đánh anh đến khi anh chịu trả lại con mèo.

Ai biết Trần Hiệt lại nói, "Em có biết Vương Cương không?"

Răng thả lỏng nhưng máu trong người trở nên lạnh lẽo, cậu sững sờ: "Ai?"

Trần Hiệt ngồi xuống ghế, vẻ mặt không thay đổi : "Anh bị hắn lừa một triệu."

Anh ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào chàng trai sắc mặt tái nhợt, nhấn mạnh từng chữ: "Bởi vì em."

Môi Giang Đề không còn chút máu, buột miệng nói: "Tại sao?"

"Hắn đến gặp anh xong nói rằng bạn trai nhỏ của anh có một bí mật đen tối. Nếu không cho hắn một triệu thì hắn sẽ vạch trần mọi chuyện và hủy hoại danh tiếng của em."

Đầu Giang Đề bắt đầu ong ong.

"Không thể nào."

Trần Hiệt nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt sâu thẳm, hơi thở mạnh mẽ.

Chỉ mất vài giây để tuyến phòng thủ tâm lý của Giang Đề sụp đổ.

Cậu ngả lưng xuống ghế sofa: "Hắn... Đã kể hết mọi chuyện cho anh rồi à?"

"Tất nhiên. Hắn còn cung cấp một số bằng chứng chắc chắn rằng anh không thể bảo vệ em."

Giang Đề nhắm mắt chửi rủa, sau đó hai tay bắt đầu run rẩy. Khi mở mắt ra cậu không dám nhìn người đàn ông trước mặt.

Cậu mím môi, mí mắt rũ xuống, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: "Lúc đó tôi không có ý định làm "kẻ phá game" và "sát thủ"..."

Trần Hiệt xoa xoa giữa lông mày, thầm nghĩ quả thực là như vậy.

Giang Đề tiếp tục giải thích.

"Lúc đó tôi chưa tham gia thể thao điện tử chuyên nghiệp, tôi chỉ muốn kiếm tiền, nên là..."

"...... Nhưng tôi không làm lâu."

"Thật đấy. Tôi không lừa anh."

Lời thú nhận của Giang Đề không nhận được đáp trả từ Trần Hiệt.

Cậu mím môi, sự hoảng loạn trong lòng dần chuyển thành cay đắng và xấu hổ, khóe mắt đỏ lên.

Quên đi, tại sao lại phải giải thích nhiều như vậy.

Nhưng chàng trai không chịu nhượng bộ, im lặng hồi lâu rồi hỏi thêm một câu: "Anh không tin tôi à?"

Giang Đề không ôm hi vọng vào Trần Hiệt nữa.

Không ngờ Trần Hiệt lại hỏi cậu: "Em nghĩ tại sao anh lại bằng lòng đưa hắn một triệu?"

Giang Đề đột nhiên ngẩng đầu lên, sững sờ: "Anh thực sự đã đưa à?"

"Chứ sao nữa? Chẳng lẽ để hủy hoại danh tiếng bạn trai nhỏ của anh?"

Giang Đề sửng sốt, tai đỏ bừng.

"...... Im đi, ai là bạn trai nhỏ của anh chứ?"

"Dù sao thì mọi người cũng nghĩ như vậy." Trần Hiệt thản nhiên nói, thò tay vào túi móc ra điếu thuốc: "Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã lỗ một triệu."

Giang Đề nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lạnh lùng đến mức muốn giết người: "Không phải một triệu, là 1,8 triệu."

"Ồ." Trần Hiệt cười nói, "Bạn nhỏ à, người này có quan hệ đặc biệt với em sao? Anh có xứng đáng được biết không?"

Lần đầu tiên Giang Đề lâm vào thế yếu, cậu bứt mái tóc ngốc ngốc của mình, kể lại toàn bộ câu chuyện: "Không có gì đặc biệt, chỉ là..."

Cùng lúc đó, Tần Thư đi giày cao gót về phía phòng huấn luyện, chỉ thấy ngoài cửa có ba thanh niên đang ngồi xổm hóng hớt gì đó.

Họ dính tai vào cửa xì xào.

Time: "Cao, Anh Hiệt thực sự cao tay."

Triệu Bắc Nam: "Cái này gọi là âm hiểm!! Chẳng tiêu một xu nào mà lại lừa hết cả sịp của bé Đề."

Cloud: "Tôi có cảm giác lời nói của cậu sẽ thành hiện thực."

Time: "Mid mồ côi, anh không ổn rồi."

Tần Thư: "???"

Nửa giờ sau, Trần Hiệt với Giang Đề đi ra từ phòng huấn luyện.

Trần Hiệt hỏi, "Em muốn làm gì?"

Giang Đề đút tay vào trong túi, cau mày nói: "Ít nhất tôi phải lấy lại tiền. Tôi không có tiền mua cho Lộ Lộ một chiếc váy hay túi hạt nào cả."

Trần Hiệt: "......"

Trần Hiệt cong môi dưới: "Chỉ thế thôi sao?"

Giang Đề suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, cảm thấy tốt hơn trước rất nhiều.

"...... Phần còn lại là tùy thuộc vào anh."

"Nếu tùy thuộc anh thì có lẽ sẽ không mấy tốt đẹp đó." Trần Hiệt xoa đầu chàng trai hỏi: "Em còn yêu cầu gì khác không?"

Giang Đề nghĩ thầm như thể cậu có thêm một sự lựa chọn nào đó.

"Chỉ có một điều..." Cậu sờ mũi và nhìn xuống sàn nhà, "Anh có thể đừng làm to chuyện này được không? Tôi không muốn người khác biết về quá khứ của mình."

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

12/12/2024

#DevilsNTT
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.