Đó là một ngày nắng đẹp khác và cuối cùng EOG đã mở ra trận đấu đầu tiên của vòng loại trực tiếp.
Theo lịch trình, họ đánh muộn.
Lâu ngày không chơi game khiến tay họ ngứa ngáy như sắp mọc rêu.
Trong ván đấu này, EOG lại gặp VCB.
Trước khi lên đường Trương Hách Lượng kiêu ngạo nói: "Bọn họ bại trận dưới tay chúng ta rồi mà các cậu còn không thắng được bọn họ thêm lần nữa à? Mấy đứa, quyết chiến nhanh nhanh rồi tan làm sớm nhé. Buổi tối dẫn các cậu đi ăn buffet hải sản."
Nghe thấy buffet hải sản là mấy chàng trai thể thao điện tử tỏ ra phấn khích vô cùng, đồng loạt hét lên rằng hôm nay sẽ quét sạch VCB.
Tần Thư mím môi đỏ mọng không nói gì, vẻ mặt không mấy lạc quan.
Buổi chiều, xe khởi hành thẳng đến địa điểm thi đấu.
VCB không phải đội đến từ thành phố Nam Châu nên trận này EOG được coi đấu trên sân nhà còn VCB trên sân khách.
Việc liên tục giành chiến thắng và có lợi thế sân nhà càng củng cố thêm sự tự tin cũng như tham vọng giữ sạch lưới trước VCB của EOG.
Khi đến nơi thì họ gặp VCB ở cửa phòng chờ, hai đội lại bắt đầu nói chuyện kháy khịa.
Triệu Bắc Nam: "Tôi rất thích chơi game với mấy cậu. Mỗi lần gặp là EOG chúng tôi có thể tan làm sớm về ăn cơm."
Khuôn mặt của tất cả các thành viên VCB đều đen kịt.
Scary nhìn Trần Hiệt rồi nghiến răng nghiến lợi: "Lâu lâu không gặp mà đã bành trướng lãnh thổ rồi ha? Cũng không sợ trở thành đội đại ngôn huyền học số một Liên Minh nhỉ?"
Đại ngôn huyền học số một Liên Minh —— Vui quá hoá buồn, Chó cùng rứt dậu.
Trần Hiệt dùng tay móc quai ba lô của Giang Đề, mỉm cười thản nhiên nói: "Cảm ơn vì đã ngưỡng mộ chúng tôi như vậy. Tôi cũng nghĩ chúng tôi là đội số một Liên Minh đó."
Scary: "......?"
Có một câu con mẹ nó Trần Hiệt cậu có biết ngại chút nào hay không, không biết có nên nói ra không nữa...
***
Hôm nay sẽ có hai trận được tổ chức ở nhà thi đấu. Trận đầu tiên là WWG với Big Fish.
EOG và VCB trong trận thứ hai.
Hai đội đến sớm vì muốn xem trận đấu giữa WWG và Big Fish.
"Ồ weoo, thế đúng là Trụy Thần không đánh." Triệu Bắc Nam nói.
Trong phòng nghỉ, mọi người vừa ăn trái cây vừa xem TV.
Time: "Nhưng hắn vẫn ở khán đài."
Camera lia qua băng ghế huấn luyện của WWG, Thẩm Trụy đang ngồi ở giữa hàng ghế đầu tiên, mặt vô cảm nhìn về phía sân đấu.
—— Lâm Thân Chiết và nhóm của hắn đang ở đó.
Ngay cả qua màn hình thì mọi người cũng có thể cảm nhận được áp lực thấp phát ra từ vị Vua hai vương miện này.
"Thành thật mà nói, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ không chịu bị thay như vậy. Tuy bây giờ ZZ mới 19 tuổi nhưng cậu ta không bằng một phần mười so với Trụy Thần năm 19 tuổi đâu." Time lắc đầu.
Triệu Bắc Nam: "Ài, không phải là Trụy Thần bị thương nên không thể chiến đấu đó à?"
Không ai có thể đứng trên vị trí Thần mãi mãi được, sẽ có một ngày Thần cũng phải xuống núi.
Sự thật này được tất cả những người chơi thể thao điện tử chuyên nghiệp hiểu rõ ngay từ ngày đầu tiên họ bắt tay vào con đường sự nghiệp của mình.
Giang Đề cụp mắt nghe mọi người trò chuyện, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó nên quay đầu nhìn về phía Trần Hiệt bên cạnh.
"Anh có bị thương ở tay không?"
Mũi dao duy nhất là của cậu đâm thẳng vào làm Trần Hiệt hít thở không thông.
"Giang Tiểu Đề, em thực sự không sợ làm rối loạn tâm lý của anh hả?"
Giang Đề: "......"
Các đồng đội nhìn sang, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của đội trưởng.
Vốn Trần Hiệt muốn nói qua loa chủ đề quá khứ nhưng Giang Đề luôn ra bài của mình không theo luật thông thường.
"Anh cũng già như Trụy Thần nên chắc chắn tay của anh cũng không khá hơn bao nhiêu." Giang Đề thản nhiên nói.
Bầu không khí u sầu vừa bao trùm giữa các đồng đội trong phút chốc biến mất không dấu vết, thay vào đó là những tiếng cười nén lại.
Phải kìm! Phải gồng!
Mẹ nó chứ, không nhịn nổi.
Ba người đồng thời cúi đầu che mặt, vai rung rung: "Phụt -- há há há há há há!"
Trần Hiệt: "......"
Trần Hiệt cảm thấy không khỏe. Anh không biết nên khóc hay cười.
"Không... Bạn nhỏ à, sao giống chứ, anh với Thẩm Trụy chơi ở hai vị trí khác nhau nên tuổi thọ sự nghiệp của bọn anh cũng khác nhau mà?"
"Ồ."
Cuộc trò chuyện kết thúc bằng tiếng "ồ" của Giang Đề, bạn nhỏ quay lại tiếp tục xem TV.
Trần Hiệt: "......"
Giống như Giang Đề có chút quan tâm nhưng nó chỉ trong vài giây.
Thậm chí anh còn chuẩn bị sẵn một đoạn giải thích dài dài về "tuổi thọ sự nghiệp", nhưng rõ ràng Giang Tiểu Đề không có hứng thú.
Giang Tiểu Đề chỉ quan tâm đến việc anh đã rất già.
Trần Hiệt dùng tay che mắt, quá rầu.
Nhìn thấy cảnh này làm vai của các đồng đội càng run mãnh liệt hơn.
***
WWG đấu với Big Fish và cuối cùng WWG đã giành chiến thắng với tỷ số giữ sạch lưới, một chiến thắng vô cùng đẹp mắt.
Triệu Bắc Nam nhìn dáng vẻ hăng hái của ZZ trên màn hình TV và lẩm bẩm: "Tôi nghĩ ZZ đã tiến bộ rất nhiều, Time, anh nghĩ thế nào?"
Time trả lời, "Tiến bộ là bình thường, nhưng tôi thấy có gì đó rất lạ."
"Là như nào?"
Time mím môi rồi lắc đầu, "Cũng không thể nói rõ được."
Giang Đề nhận thấy rằng khi Time nói điều này thì động tác gọt cam của Trần Hiệt chậm lại đáng kể.
Sau đó, anh đưa quả cam đã gọt vỏ cho Giang Đề, đứng dậy nói: "Anh ra ngoài một lát."
Time sốt ruột: "Trận đấu sắp bắt đầu rồi, đội trưởng, anh đi đâu cơ?"
Tần Thư cười nói: "Còn có thể đi đâu nữa? Đương nhiên là đi tìm Thẩm Trụy."
Giang Đề rũ mắt xuống, sau khi ăn xong quả cam thì lấy khăn giấy ra lau sạch ngón tay thon dài của mình.
Cậu đứng dậy bình tĩnh nói, "Tôi đi vệ sinh."
"Đừng để lạc." Tần Thư nói: "Đi sớm về sớm."
Giang Đề thấy Trần Hiệt ở sau sân đấu.
Lúc này, Trần Hiệt với Thẩm Trụy đang đứng cùng nhau nhìn khung cảnh tươi sáng bên ngoài, giọng nói không cao cũng không thấp.
"Khi nào thì giải nghệ?" Trần Hiệt hỏi.
Sắc mặt Thẩm Trụy tối sầm: "Đầu cậu nặng lắm rồi à? Sợ tôi giải nghệ thì cậu sẽ cô đơn hả?"
"Không có đâu. Tôi có đồng đội. Tôi không hề cô đơn."
"Là đứa nhỏ phá phách đó?"
Mặt Trần Hiệt cũng đen không kém: "Đầu cậu cũng giai đoạn cuối rồi đấy? Em ấy là linh vật của đội chúng tôi."
"À."
Hai chiến thần của Liên Minh cùng lúc lặng lẽ hút thuốc.
Lúc anh đang nhả khói thì Thẩm Trụy thình lình nói: "Không nhìn ra đấy, hoá ra cậu cũng thích nam."
Giang Đề cách đó không xa: "......"
Tại sao cậu lại tới đây chứ?
Hai tên này đều là chó cả, nhốt lại đi!!
Bàn tay đang hút thuốc của Trần Hiệt đột nhiên run lên.
Anh mở miệng định phủ nhận nhưng lại do dự.
Cuối cùng, lời nói phát ra từ miệng trở thành: "Mùa giải này cậu có thi đấu nữa không?"
Thẩm Trụy quay người dựa vào tường: "Không biết, còn phải xem xét tình hình."
Trần Hiệt không khỏi nhìn xuống bàn tay thả lỏng tự nhiên của Thẩm Trụy.
Bàn tay của vị thần từng "tàn sát" Liên Minh hồi đó giờ được quấn trong những lớp băng dày.
Mắt anh tối sầm lại.
Thẩm Trụy chú ý tới ánh mắt của Trần Hiệt cũng trở nên mất kiên nhẫn: "Được rồi, không cần thông cảm cho tôi đâu. Dù sao sớm muộn cũng đến lượt cậu."
Trần Hiệt không vội bóp cổ hắn sau khi nghe xong, vẫn do dự hỏi: "Người đi rừng mới của đội cậu đang bắt chước cậu à?"
"Tôi không biết, có thể."
Thẩm Trụy cúi đầu với vẻ mặt không vui, cổ họng khàn khàn, cảm xúc không thể khống chế.
Đúng lúc này thì một người đàn ông trưởng thành và đẹp trai bước tới từ khán đài.
Lâm Thân Chiết nhìn thoáng qua Trần Hiệt sau đó đi thẳng đến chỗ Thẩm Trụy, giơ tay vuốt ve khuôn mặt hắn.
"Đi thôi, về nhà nào."
Thẩm Trụy quay đầu đi, đôi mắt đỏ hoe, không muốn nhìn thấy hắn.
"Đợi em hút xong điếu này đã."
Lâm Thân Chiết lại nhìn Trần Hiệt.
Trần Hiệt nói: "Thầy Lâm, cho tôi mượn vợ của anh thêm hai phút nữa."
Lâm Thân Chiết im lặng nói với Thẩm Trụy: "Anh sẽ đợi em ở đằng kia."
Sau khi Lâm Thân Chiết rời đi thì Trần Hiệt với Thẩm Trụy lại trò chuyện một lúc.
Hết thời gian, Thẩm Trụy dùng chân giẫm tàn thuốc, xoay người rời đi.
Khi bóng lưng hắn sắp biến mất, Trần Hiệt không nhịn được gọi lại.
"Thẩm Trụy."
"Gì nữa?"
"Giải vô địch, cậu đến chứ?"
Bóng người rõ ràng đã dừng lại nhưng không trả lời.
Hai tay Trần Hiệt đút túi quần, tùy ý nói: "Nhất định phải đến."
"Đến xem tôi giành quán quân."
"Tất nhiên tới xem trực tiếp sẽ hấp dẫn hơn rồi."
Thẩm Trụy đột nhiên quay người, vẻ mặt ủ rũ nhìn anh: "Cậu cứ mơ xuân hạ thu sang đông nhớ em đi, tôi sẽ đánh! Với cả quán quân họ Thẩm, cậu hiểu chưa?"
Nói xong hắn phẫn nộ rời đi.
Trần Hiệt đứng đó thở dài: "Ai gù, cũng biết cách bốc phét quá nhỉ?"
Sau khi thở dài, anh quay người chuẩn bị trở lại phòng nghỉ.
Đang đi thì bước chân chợt dừng lại.
Như cảm nhận được điều gì đó, Trần Hiệt quay đầu nhìn về một phía thì thấy Giang Đề đang hút thuốc.
?
Trần Hiệt bước tới và giật lấy điếu thuốc của Giang Đề.
"Đây có phải là thứ có hại mà một đứa nhỏ nên hút không?"
Giang Đề lạnh lùng liếc nhìn anh: "Đúng là đầu anh có vấn đề thật. Ai là đứa nhỏ chứ?"
Một lòng bàn tay bất ngờ đáp xuống đầu cậu.
Trần Hiệt luôn dễ dàng thực hiện hành động này.
Giang Đề: "......"
Chưa bao giờ cậu muốn cao tới 1m8 như bây giờ.
Mẹ nó chứ, bực bội.
***
Nửa giờ sau, cuối cùng EOG cũng bước lên sân đấu.
Toàn đội đều rất phấn khích, dù sao đây cũng là trận playoff đầu tiên của họ.
Time: "Hôm nay chị Thư mặc váy đỏ. Quá là tâm linh, muốn mở đầu tốt đẹp đấy nhỉ?"
Triệu Bắc Nam: "Ồ ồ, một khởi đầu tốt đẹp ~ Chức vô địch năm nay chắc chắn của EOG!"
Trần Hiệt nhấp một ngụm nước rồi quay lại nhìn Giang Đề. Anh nghĩ rằng bạn nhỏ thấy âm thanh trong tai nghe quá lớn nên đang tháo tai nghe ra khỏi đầu và đeo nó trên cổ.
Anh cũng kéo tai nghe của mình xuống.
"Giang Tiểu Đề."
Giang Đề đang chuyên tâm điều chỉnh thiết bị, trả lời cho có lệ: "Hửm?"
Sau đó, giọng nói của Trần Hiệt đột nhiên vang lên bên tai cậu.
"Anh chưa già, anh vẫn còn trẻ."
Giang Đề đột nhiên nghe thấy một tiếng hét như sóng thần từ phía dưới, đồng thời nghe thấy tiếng cười của bình luận viên.
Các bình luận viên cho biết.
"Eo ôi, dù có tai nghe nhưng vẫn muốn kề tai thì thầm. Hiệt Thần cũng biết cách lan truyền thức ăn cho chó đấy."
"Đừng nói quá. Tôi tin họ đang nói về việc khi nào thì lấy được giấy đăng ký."