Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 93: Thử tài



Nói rồi Huệ cử các đầu lĩnh huấn luyện binh sĩ ra ứng chiến. Huệ cao giọng nói:
''Các ngươi ai muốn lên trước''

Một đội trưởng khẳng khái bước ra chắp tay bẩm:
''Tiểu nhân xin được so chiêu với tiểu huynh đệ đây''

''Được, để tránh bị thương các ngươi chỉ so quyền pháp, không so binh khí, điểm tới là dừng''

Mọi người đứng vây lại thành một hình tròn, bắt đầu hò reo cổ vũ cho hai người. Viên đội trưởng chắp tay hướng về phía Huy nói:
''Tại hạ là Lê Văn Lợi, xin được lĩnh giáo cao chiêu, ta thấy tiểu huynh đệ tuổi đời còn trẻ, để người khác không nói ta lớn ăn hiếp nhỏ, ta sẽ nhường ngươi ba chiêu''

Huy cười mà rằng: ''Không cần phải vậy, cứ dùng hết sức đi, như vậy mới công bình''

Nói rồi, cả hai lao vào nhau giao chiến. Huy có lối đánh rất linh hoạt, kết hợp cả cương và nhu. Khi tránh đòn thì khéo léo, khi công thì mãnh liệt. Lúc đầu Lợi thấy mình dường như đã chiếm thượng phong, nhưng qua hơn mười chiêu thì bắt đầu thấy khó khăn.

[Tên tiểu tử này khí lực không nhỏ, mỗi lần công thì ép cho ta phải chật vật mà thoái lui, trước nay ta theo tướng quân học yến phi quyền, chỉ lấy thế công là chính, mọi chiêu chụp, móc, vồ đều mang theo sự tinh diệu, ấy vậy mà tên tiểu tử này lại có thể uyển chuyển phá giải, không để mình bắt được] Lợi thầm nghĩ

Lợi còn đang trầm ngâm thì Huy đã sấn tới mấy bước, tay phải vươn ra chộp vào đầu Lợi, trảo thức rất lạ kỳ, từ cổ tay đến ngón tay như móc câu, kình lực vô cùng mãnh liệt.

Lợi khẽ nghiêng người dụng theo thế chim yến chao liệng, nhẹ nhàng tránh thoát. Huy một trảo không trúng, trảo thứ hai tiếp liền, chiêu này xem ra lại càng nhanh nhẹn, cương mãnh hơn lần đầu. Lợi lại né qua bên phải tránh được. Huy vù vù liên tiếp tung trảo thứ ba, thứ tư, thứ năm, chỉ trong chớp mắt Huy đã biến thành một con đại bàng dũng mãnh, uốn lượn múa may, trảo thủ vươn ra tấn công khiến Lợi không còn đường né tránh. Bỗng nghe “soạt” một tiếng, Lợi bay vụt qua một bên, tay áo phải đã bị Huy chộp trúng, cánh tay trần hiện rõ năm đường cào, máu tươi rỉ ra.

Binh lính reo hò cổ vũ cho Lợi im bặt, ai nấy đều hốt hoảng. Không ngờ được thiếu niên trẻ tuổi kia quyền pháp lạ ghê gớm đến vậy. Huệ vỗ tay hét lớn:
''Hay lắm, quyền pháp thật tinh diệu. Văn Lợi, ngươi đã thua rồi, mau đi băng bó vết thương đi''

Quang Huy chắp tay khom người: ''Tiểu đệ đắc tội rồi''

Lợi lướt nhìn qua cánh tay rồi cười nói: '' Ha ha ha chỉ là chút vết thương ngoài da, tài nghệ ta không bằng ngươi, xin cam bái hạ phong''

Một tỳ tướng khác đứng ra chắp tay với Huệ: ''Tiểu nhân cũng muốn so vài chiêu với tiểu huynh đệ đây''

Huệ gật đầu ưng thuận ngay, quay sang nói với Huy: ''Ngươi có cần nghỉ ngơi chốc lát không, sa luân chiến thế này cũng thiệt thòi cho ngươi''

Huy đáp ngay: ''Chỉ mới làm nóng người, chưa thấm vào đâu, tiểu nhân có thể đánh tiếp mười trận nữa''

Huệ nghe vậy thì nghĩ thầm [đúng là tuổi trẻ khí thịnh, để ta xem lời ngươi nói có thật như vậy]

''Tại hạ là Nguyễn Văn Thanh, xin được thọ giáo''

Cả hai nhanh chóng giao chiến với nhau, nếu như Lợi chủ về dương cương thì Thanh lại chủ về âm nhu. Quang Huy đang bừng bừng khí thế nên vừa mới lao vào liền ra chiêu phủ đầu, hai tay đang hình trảo chụp xuống vai của Thanh. Thanh vội ngã người ra sau tránh né, Huy vội biến chiêu, cổ tay trái nhẹ xoay, biến trảo thành chưởng vỗ tới, kình lực vô cùng hùng hậu ép cho Thanh phải luống cuống nhảy lùi về sau mấy bước.

Huy một chiêu thắng thế, lao vút tới tung trảo chộp tiếp, uy thế phi phàm. Lộ trảo pháp này vừa nhanh vừa độc hiểm, Thanh chưa từng thấy bao giờ, nhất thời không biết cách nào để hóa giải, chỉ có nước thoái lui liên tiếp. Hai người mặt đối mặt, một người xông tới, một người nhảy lui, Quang Huy đánh liền chín chiêu đều trượt cả.

Hai người trước sau vẫn cách nhau đến hơn hai thước, tuy Huy liên tục tấn công, Thanh không có cách gì trả đòn, nhưng cứ so về khinh công của hai người thì Thanh cao hơn một bậc.

Vừa thoái lui Thanh vừa quan sát trảo thủ của Huy, thầm nghĩ [nếu như ta chỉ thoái lui né tránh như thế này thì coi như thua rồi, tinh hoa của bộ trảo pháp tên tiểu tử này là nhanh mạnh độc hiểm, chỉ cần ta có chút sơ hở liền bị hắn ta nắm được, kinh nghiệm giao chiến của tên này quả thật thể xem nhẹ]

Còn về phía Quang Huy, qua hơn mười mấy chiêu vẫn không đánh trúng được Thanh thì cũng bắt đầu nao núng, Huy nghĩ thầm: [Tên này chỉ cậy vào khinh công cao siêu, bộ pháp nhanh nhẹn, từ đầu đến cuối chỉ né đông tránh tây, nếu quả thực hai bên tiếp chiêu, chắc gì chống đỡ nổi mình được mười hai chiêu, ta phải tìm cách hóa giải khinh công của hắn ta mới được].

Nhân lúc Thanh đang bối rối, bỗng nghe Huy quát:
''Huynh đài, ngươi chỉ chạy trốn chứ đâu phải tỉ võ?''

Văn Thanh đáp: ''Không phải vậy, chỉ là…''

Huy nhân cơ hội Thanh đang nói, chân khí không tụ lại được, Huy tung liền hai chiêu.

Tay trái chộp hờ ra, tay phải đánh thẳng vào huyệt Khuyết Bồn nơi vai trái Thanh. Trảo thủ nhanh nhẹn đã chộp trúng huyệt trên vai Thanh. Thanh chỉ thấy huyệt đạo tê chồn, kình lực biến mất hoàn toàn. Một chiêu đắc thủ, Huy liền biến chiêu thứ hai liền mạch, hai tay cùng tung đòn, chộp trúng hai huyệt Thái Dương của Thanh. Huyệt Thái Dương là nơi trọng yếu, đối với cao thủ nội gia, khi tỉ thí võ công chỉ cần đánh trúng là chết ngay, không cách gì cứu được. Song Huy chỉ dùng đầu ngón tay khẽ phất nhẹ, rồi cuốn vòng trở ra.

Ngồi bên ngoài quan sát, Huệ nhìn thấy được cả, khi tay của Huy phất tới huyệt Thái Dương của Thanh thì Huệ cũng giật mình thốt lên:
''Nguy!''

Sau đó thấy Thanh vẫn bình yên vô sự thì thở phào nhẹ nhõm [thì ra tên tiểu tử này cũng biết nặng nhẹ, nếu như lỡ tay như lần trước thì coi như đội trưởng Thanh xong đời, không chết cũng trọng thương nặng]

Binh lính xung quanh không nhìn ra chỗ tinh diệu trong đó, vẫn đang ra sức hò reo cổ vũ. Nhưng bất chợt thấy Thanh cúi đầu chắp tay:
''Tiểu huynh đệ quả thật cao minh, đa tạ đã thủ hạ lưu tình''

Mọi người nhìn nhau trố mắt kinh ngạc, nhao nhao nói ''là chuyện gì vậy, vẫn chưa phân thắng bại mà''

''Ngươi có nhìn thấy rõ không, nhanh quá ta không kịp nhìn''

Lúc này Huệ mới đứng ra giải thích: ''Đội trưởng Thanh đã thua rồi, tiểu tử Quang Huy đánh trúng huyệt Thái Dương nhưng lại không vận lực, nếu như hắn ta dụng kình một chút thì e là đội trưởng các ngươi lâm nguy''

Các binh lính đồng loạt ồ cả lên ''Thì ra là vậy!''

"Còn ai muốn ra thử tài tên tiểu tử này không?" Huệ lên tiếng hỏi

Lúc này có một người trầm giọng lên tiếng: "Để mạc tướng ra thử"

Mọi người cùng nhìn lại thì thấy đó chính là Võ Văn Dũng. Về đao pháp thì trước nay Dũng là người vô địch, ngay cả Huệ cũng phải bội phục, còn về quyền cước thì tuy không bằng đao pháp nhưng cũng là bậc cao thủ nhất lưu.

Thấy mãnh tướng bước ra thì Huệ cười nói: "Chỉ là một tên nhóc, đừng quá nặng tay"

Dũng chắp tay: "Mạc tướng đã rõ"

"Tiểu tử, ngươi đã đấu hai hiệp, ta không thể chiếm tiện nghi của ngươi được, nhường ngươi ba chiêu, sau ba chiêu ta sẽ động thủ"

Huy lại nghe thấy giọng điệu này thì cả cười: "Ngài cũng không cần phải nhường, đến đi"

Rồi tay trái giơ ra, hữu chưởng áp vào lòng bàn tay trái, dùng chiêu bái thủ thức đánh ra, là chiêu số của vãn bối kính tiền bối. Dũng thấy Huy cúi mình khom lưng, có ý vái chào, liền nói:
"Khỏi cần khách khí!"

Trảo thủ Huy ào ào đánh tới, Dũng chỉ ra sức tránh né, không đánh trả. Đợi qua ba chiêu mới quát lớn:
"Xem chiêu"

Hai tay Dũng vòng lại, thủ tại tâm khẩu chân bước xéo tiến lên, vươn tay đánh ra. Huy không dám chậm trễ, vội vận sức vào hữu chưởng để gạt quyền lực của đối phương. Dũng liền vận kình xuống chân đá ra, cước pháp tinh diệu, phương vị lạ lùng. Nhìn thấy không thể cản được, Huy liền bật người ra sau né tránh.

"Hảo cước pháp!" Huy thốt lên


Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.