Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 36: Phá vây




Nghe tiếng hét đến khàn giọng của Huy Đống, Lân lập tức giục ngựa lao lên gần Nhạc
''Trại chủ, chúng muốn dùng hỏa công, chúng ta nhanh chóng phá vây, rút mau''

Nhạc chỉ huy hai đội người thượng cùng kỵ binh quay đầu đánh mạnh vào quân chủ lực đang chặn đường lui

Lân ra hiệu lệnh cho Tú chỉ huy cánh quân bộ binh dùng ván ghép lại chống đỡ tên đạn tiến về phía quân trọng giáp.

Thấy ý đồ đã bị lộ, quân triều đình ném hỏa nổ, hỏa mù ra, làm quân của Nhạc rối loạn, dầu hỏa, nhựa thông phun ra, quân sĩ Tây Sơn bị lửa thiêu quằn quại la hét.
Hai cánh quân của địch biến trận lưỡng nghi phân khai đánh mạnh vào hai cánh tả hữu. Quân của Nhạc lúc này chỉ còn trung quân và vệ quân là thủ vững đội hình.

Lân cùng Tú giục ngựa phá vây. Tú múa côn yểm trợ, cùng nhau xông vào chính quân, theo sau là vệ quân bảo hộ Nhạc.

Lân vận dụng khinh công trác tuyệt của mình phóng khỏi lưng ngựa, lao nhanh đến một kỵ binh của địch, Lân vòng tay ghì cổ ngựa vật ra đất, vận hết sức bình sinh ném luôn con ngựa ấy vào hỏa quân.

Quân địch thấy thế thì kinh hãi thất sắc, không ngờ tên tướng giặc trông ốm yếu như văn nhân kia lại có lực đạo kinh thiên hãi tục đến như vậy. Quân lính theo sau Lân sĩ khí dâng cao, mạnh mẽ xung trận. Lân gào rống lên

''Giết tttt, phá cho taaaa''

Khí thế đạo quân của Lân tăng lên bừng bừng, binh sĩ cũng gào thét

''Giết, giết, aaa…''

''Giết''

Lân đánh xộc vào quân địch, thanh giáo trong tay càn quét quân địch ngã xuống ầm ầm. Tú giục ngựa theo sát, quân địch không tài nào cản nổi, đội hình rối loạn mở ra được đường lui. Nhạc cũng theo sau, kéo quân theo rút chạy, thành công phá vây thoát khốn. Chạy được một đoạn thì gió to nổi lên, cuốn bụi đất bay mù mịt.

Cửu Dật nhìn thấy giặc có mãnh tướng phá vây thì thở dài
''Không ngờ giặc lại có tướng dũng mãnh đến vậy, tên này vừa có dũng vừa có mưu, e là kẻ địch mạnh của chúng ta sau này''

Huy quay sang hỏi:
''Dũng thì ta đã thấy, nhưng sao huynh lại thấy được hắn vừa có mưu trí''

Dật đáp:
''Ngươi nhìn cách hắn ta chỉ huy quân của mình sẽ rõ. Khi ta đang chờ thời cơ đến để dùng phép hỏa công, chính đội quân của tên này đã phát hiện ra''

Huy nghe Dật phân tích thế thì gật đầu tán đồng

Dật đốc quân truy đuổi tới gần sát thành Hòa Vang thì cho quân dừng lại, rút lui quay về doanh trại.

Quân của Nhạc và Lân vào được trong thành thì đóng chặt cửa thành, phân phó cho các tướng lĩnh canh gác, phòng thủ. Những binh sĩ bị thương thì nhanh chóng đưa đi cứu chữa.

Lần này quân của Lân thiệt hại không nhỏ, hơn 300 quân bị thương, tử trận hơn trăm quân. Lân điều động cho các đội trưởng, cơ trưởng lên thành canh gác ở những vị trí yếu hại. Cả người Lân lúc này ướt đẫm máu, gương mặt loan lỗ những vệt máu, ánh mắt sáng quắt làm cho gương mặt Lân càng thêm dữ tợn, Lân đứng sừng sửng trên thành như một sát thần.

Tú đứng cạnh Lân cùng nhau quan sát quân truy đuổi lui quân
''Đại ca, vì sao chúng lại lui quân''

''Bởi vì tướng cầm quân là kẻ cẩn trọng, hắn ta sợ có viện quân ứng cứu thì nguy, dù sao thì chúng ta còn có 2 cánh quân chưa xuất trận''

Các tướng lĩnh thấy Lân vẫn chưa về doanh nghỉ ngơi thì nói:
''Đại ca, trận này nếu không có đại ca kịp thời đốc quân phá vây thì e là quan ta tử thương thảm trọng, giờ địch đã rút xin đại ca mau về doanh nghỉ ngơi''

Tú cũng khuyên
''Chúng ta trở về nghỉ ngơi chốc lát thôi, huynh cũng đã quá lao lực rồi''

Không nhắc thì thôi, nhắc đến quả thực Lân có chút mệt mỏi, bụng lúc này cũng có chút đói
''Được, chúng ta quay trở về doanh thôi''

Khi về tới doanh trại của mình thì Lân gặp Phi Yến, cô nàng thấy toàn thân Lân là máu thì mặt trắng bệch, vội vàng chạy tới
''Đại ca bị thương ở đâu, sao cả người toàn máu thế này, huhuhu…''

Lân xoa đầu Phi Yến
''Là máu kẻ địch không phải máu của ta, muội cứ yên tâm, Lân đại ca của muội đâu dễ dàng bị thương đến vậy''

Phi Yến lấy tay lau nước mắt, nàng vỗ nhẹ nhẹ vào ngực mình
''Đại ca làm muội sợ chết khiếp, không bị thương là tốt quá rồi''

''À huynh đi tắm đi, muội có chuẩn bị đồ ăn cho huynh nè''

Lân mỉm cười [Cô nàng Phi Yến nàng cũng dễ xúc động thật, ngày xưa tính tình nàng cứng rắn bao nhiêu thì bây giờ mềm yếu bấy nhiêu, chắc có lẽ trãi qua biến cố lớn nên nàng mới trở nên như vậy]

''Để ta đi tắm rồi cùng muội ăn cơm, ta cũng đang rất đói đây''

Sau khi tắm xong thay đồ, Lân trở ra dùng cơm cùng Phi Yến, chắc có lẽ dùng lực quá nhiều nên Lân ăn như hổ đói.

Phi Yến thì chậm rãi ăn, chốc chốc lại nhìn Lân mỉm cười.

Lân thấy nàng ta cứ nhìn mình thì hỏi:
''Mặt ta có dính cơm hay sao''

Phi Yến xua tay:
''Không không, mặt của huynh không có dính gì hết, chỉ là thấy huynh ăn ngon miệng quá nên muội thấy vui''

''Muội ăn đi, nhìn ta làm gì, đại ca của muội vẫn lành lặn không chút sứt mẻ nào đâu''

Phi Yến chỉ mỉm cười không nói thêm, trong lòng thầm nghĩ [ lúc nãy mình có thấy binh sĩ ở khu điều trị rất đông, mình có loáng thoáng nghe lần này bị quân triều đình mai phục, may mắn là đại ca không bị gì, thật là tạ ơn trời đất]

Ăn cơm xong, Phi Yến dọn dẹp bát đũa, mang cho Lân một bình trà. Hắn ta vẫn có thói quen này, mỗi lần ăn xong lại muốn uống vài ly trà. Đang uống trà thì Tú bước vào, Phi Yến vội lui ra để hai người trò chuyện

Tú nhìn Phi Yến rời đi sau đó lên tiếng:
''Khi nào thì bọn đệ thay đổi cách xưng hô với Phi Yến cô nương đây''

Lân cười nói:
''Ta bây giờ sống trong cảnh binh đao, da ngựa bộc thây, ta không muốn nàng ấy phải thành góa phụ sớm''

Tú xua tay:
''Đại ca đừng nói gỡ, người như đại ca không thể nào xảy ra chuyện gì được''

''Hôm nay trên chiến trường đệ thật phục thần lực của đại ca. Long đại ca luôn tự hào về thần lực cánh tay của mình, chắc là do huynh ấy chưa thấy đại ca hiển lộ, nếu thấy qua thì chắc cái danh thiết tý Đặng cũng phải bỏ đi''

Ngồi trò chuyện một lúc thì Huy Đống bước vào. Thấy Lân, Huy Đống chắp tay vái chào
"Đại ca''

''Đệ ngồi đi, hôm nay nếu không nhờ đệ kịp thời phát hiện địch dùng hỏa công thì e là quân ta tổn thất càng thêm thảm trọng''

Lân thầm nghĩ [hôm nay nếu như không có đệ ấy chắc có lẽ quân ta phải bỏ cả thành mà chạy, không biết vì sao đệ ấy có thể đoán ra được quân triều đình dùng hỏa công]

Nghĩ vậy Lân liền hỏi:
''Hôm nay làm sao đệ có thể đoán ra ý đồ của quân triều đình''

Huy Đống đáp:
''Đó một phần cũng nhờ đại ca''

Tú và Lân nhìn nhau khó hiểu. Lân nhớ rõ là mình đâu có nói gì hay làm gì đâu

Không đợi đại ca lên tiếng Huy Đống nói tiếp:
''Hôm trước khi xuất trận, đệ có tìm huynh và cùng nhau ngắm sao trời, huynh còn nhớ''

Lân gật đầu
''Đúng vậy, nhưng việc ấy thì có liên quan gì''

Huy Đống giải thích:
''Đêm ấy mặt trăng đi ở phần sao Cơ (13 độ trời), sao Chẩn (15 độ), sao Trương (17 độ), sao Dực (19 độ), xem các vì sao thấy sáng nhấp nháy không định thì ắt hẳn sẽ có gió lớn kéo đến cả ngày. Đệ thấy quân triều đình bao vây nhưng chỉ thủ vững không ham chiến thì nghĩ ngay đến việc có trá.

Về phép hỏa công thì lấy gió làm thế. Gió mạnh thì lửa hừng, lửa mạnh thì gió sinh, gió lửa cùng xoay nhau thì quân bị vây ắt sẽ tan tác.

Liên kết hai việc lại, đệ nghĩ ngay đến việc quân triều đình đang chờ gió lớn để dụng phép hỏa công. May mắn chúng ta thoát vây trước khi gió lớn đến''.

Lân và Tú cùng nhau à lên một tiếng:
''Thì ra là vậy''

''Lúc trưa khi quân triều đình kéo đến khí thế bừng bừng, kỵ binh chạy tung bụi mù. Đang lúc truy đuổi ta phát hiện dưới đất có nhiều vết lằn, ta nghĩ ngay đến việc địch dùng cành cây buộc sau đuôi ngựa mà chạy, làm cho bụi mù tung tóe như có đại quân kéo đến. Phát hiện việc này ta dự cảm chẳng lành, ấy là kế dụ địch của quân triều đình. Nhưng Nhạc trại chủ đang khí thế bừng bừng, đốc ngựa chạy nhanh, ta muốn ngăn cũng không theo kịp''

Huy Đống nói:
''Lần này triều đình cử đạo quân chủ lực xuất chiến, tướng chỉ huy là kẻ có tài thao lược, vũ khí, đạn pháo đều hơn hẳn chúng ta, muốn thắng được e là không dễ dàng như trước''

Thấy Tú và Huy Đống có vẻ xuống tinh thần, Lân an ủi:
''Thắng bại là chuyện thường của binh gia, lần này tuy bại nhưng quân ta tổn thất không nhiều và cũng giúp trại chủ tỉnh táo lại, không lún quá sâu, thua trận nhỏ mà cảnh tỉnh được thì không hẳn là chuyện xấu''

Tú bây giờ mới lên tiếng:
''Tiếp theo chúng ta nên làm gì''

Lân mỉm cười
''Có lẽ trại chủ sẽ cân nhắc lại việc ta đề nghị trước đó''.


Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.