Hôm sau, khi Lân vừa thức dậy đang định rửa mặt thì đã thấy Nhạc đứng chờ phía ngoài. Thấy Lân đã tỉnh Nhạc mới bước vào.
Lân cũng giật cả mình [trại chủ đã chờ mình từ sớm, tại sao lại không cho người gọi mình dậy]
Lân chắp tay:
''Trại chủ''
Nhạc xua tay:
''Đệ đã cho quân canh gác lui ra, huynh không cần phải xưng hô với đệ như vậy đâu''
Tuy rằng Nhạc đã nói qua khi không có ai thì cứ gọi Nhạc là sư đệ như ngày xưa, nhưng Lân nào dám như vậy, dù sao thì bây giờ Nhạc cũng là người đứng đầu quân khởi nghĩa, nếu như để việc này truyền ra ngoài thì không hay.
''Trại chủ có việc gì cần phân phó hay sao, ngài có thể cho người gọi mạc tướng dậy được mà''
Nhạc thở dài:
'' Huynh ngồi đi, từ hôm qua tới giờ đệ vẫn không sao ngủ được, vừa sáng sớm liền qua đây thấy huynh vẫn còn đang say giấc, trên chiến trường huynh cũng đã dụng quá nhiều sức lực cần được nghỉ ngơi nên đệ không gọi huynh dậy''.
''Lần này đệ đã quá khinh suất nên mới gây ra hậu quả như thế này, nhớ lại lời huynh đệ lại cảm thấy ái náy''
Lân tự mình rót một chung trà, rồi rót cho Nhạc một chung. Cầm chung trà uống cạn, đặt ly xuống Lân nói:
''Chuyện đánh trận thắng bại là chuyện thường, nhưng bại không nản, thắng không kiêu thì mới là đạo của kẻ cầm binh. Nay trại chủ chỉ mới thua một trận nhỏ mà đã xuống tinh thần thì làm sao có thể làm chủ được đại cục''
Nhạc trầm ngâm:
''Lời huynh dạy rất phải, bại không nản, thắng không kiêu. Đệ chỉ mới đánh thắng được vài trận mà đã vội kiêu, vì lẽ đó mà dễ dàng bị trúng kế của địch. Nay đệ đến đây là để bàn luận cùng huynh về việc lui hay tiếp tục ở lại thủ thành''
''Trước khi trại chủ đấy đây, ta nghĩ ngài đã có chủ ý cho riêng mình''
Lân không trực tiếp nói ra ý kiến của mình mà chỉ trả lời chung chung, dù sao thì Lân cũng đoán ra được Nhạc tìm đến thì đã cân nhắc đến đề nghị trước đó của Lân trong buổi nghị sự
Nghe Lân trả lời như thế thì Nhạc lại thở dài:
''Huynh vẫn còn đang trách đệ à''
Lân mỉm mười:
''Mạc tướng nào dám, trại chủ cả đêm không ngủ thì ắt hẳn đã suy nghĩ nhiều về quyết định của của mình, sở dĩ ngài tới đây tìm mạc tướng là muốn bàn luận thêm về quyết định ấy''
''Quả nhiên suy nghĩ của đệ không qua được mắt của sư huynh. Đệ đang muốn lui quân về lại Cối Giang để phòng thủ''
Lân nghiêm túc nói:
''Thành Hòa Vang này xây dựng không kiên cố, quân triều đình lần này tiến công có mang theo nhiều trọng pháo, vũ khí công thành nên việc cố thủ chờ quân cho viện không phải là thượng sách. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, thế nên ta tạm thời lui quân về Thế Giang kết hợp cùng quân của Lý Tài ở đó để thủ thì sẽ tốt hơn''
[Phía sau thành là sông lớn, nếu như quân triều đình dùng thủy quân trước sau đánh úp thì nguy]- Lân thầm nghĩ
Nhạc ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
''Nếu như quân ta lui về Thế Giang thì nên đóng quân ở đâu''
Lân lấy ra bản đồ hành quân, sau đó chỉ vào một nơi, đó là Thiên Lộc, Lân giải thích:
''Nơi này có một đồn trú quân, Thiên Lộc nằm ở nơi có hai mặt trước sau đều là sông sâu, địa thế hiểm yếu dễ thủ khó công, đóng quân ở nơi này là thích hợp''.
Nhạc cũng gật gù:
''Tốt lắm, nếu đã như vậy thì chúng ta sẽ rút về Thiên Lộc, ngày mai sẽ xuất phát lên đường''
Lân nói:
''Không được, phải rút dần đi ngay hôm nay, khả năng quân triều đình tối ngày mai sẽ tiến hành công thành''
Nhạc nhìn Lân khó hiểu. Lân giải thích:
''Sở dĩ ngày hôm qua quân triều đình không công thành ngay là do cẩn trọng phòng viện quân của ta, trong ngày hôm nay chúng sẽ cử gián điệp thăm dò tình hình các nơi, khi nắm được thông tin hai cánh quân chi viện còn ở nơi xa thì ắt sẽ đưa quân công chiếm thành trì, càng sớm càng tránh được quân viện trợ tiếp ứng''
''Nhưng nếu bây giờ ta rút đi sẽ gây ra động tĩnh, chúng sẽ xuất quân tấn công''.
Lân cười nói:
''Chúng ta sẽ bí mật dần rút quân, sử dụng không thành kế mà tranh thủ thời gian. Trước cho quân bện người rơm, mang y phục binh sĩ đứng gác trên cửa thành. Quân ta sẽ đóng bè chuyển đi dần theo đường sông ở mặt sau.
Dùng thùng gỗ đựng cát, nối với đầu bên đặt một cái đèn dầu và một thùng gỗ được treo tạo thành cái cân, thùng đựng cát đục một lỗ nhỏ dưới đáy cho chảy dần, khoảng thời gian chảy hết cát là tới giờ ăn cơm. Khi cát chảy hết phía bên đèn dầu sẽ bị đổ xuống, nên dưới ta xếp củi khô tạo thành đám cháy, nhìn từ xa cứ như quân ta đang nổi lửa nấu cơm.
Như vậy, dù ta đã rời đi nhưng trong thành vẫn như bình thường, thành lũy có lính canh gác, tới giờ ăn cơm thì khói bếp bốc lên. Trên thành ta bố trí các ụ chứa gỗ căm xe, loại gỗ này chắc và cháy rất lâu, nếu dùng khối gỗ lớn thì cháy ba ngày chưa tắt. Khi đêm xuống cổng thành vẫn cứ sáng như thường lệ''
Nhạc vỗ tay:
''Hay lắm, đệ sẽ cho gọi các tướng lĩnh tiến hành làm ngay''
Quân Tây Sơn theo kế rút dần đi, tới trưa hôm sau đã hoàn toàn rút quân tiến về Thế Giang.
Về phía quân của Cửu Dật và Huy thì cho người đi thăm dò tình hình quân Tây Sơn và hai cánh quân chi viện. Quân thăm do về báo lại tin, hiện tại Lý Tài và Tập Đình đang ở Thế Giang và Hà Đông. Quân Tây Sơn trong thành đang đóng chặt cửa cố thủ, chờ viện quân đến.
Dật vỗ bàn đứng lên:
''Hay lắm, quân chi viện chưa tới thì thành đã bị phá rồi. Hôm nay chúng ta sẽ chuẩn bị, chấn chỉnh đội hình, đóng bè lớn chở đại bác. Thống binh Huy sẽ chỉ huy thủy quân tấn công từ mặt sau, ta sẽ tấn công từ mặt trước. Tối ngày mai sẽ bất ngờ đánh úp chúng''
Tối ngày hôm sau, vào giờ Sửu, Dật cho quân tiến sát thành Hòa Vang sau đó cho quân nổi trống, đánh chiên ầm ầm. Quân trong thành vẫn cứ im lìm không động tĩnh. Dật vốn là người thận trọng, sợ có trá nên không dám tiến lên công thành mà cho bắn đại bác ầm ầm vào thành. Một lúc sau bụi mù tan đi, Dật cử một toán quân đi thăm dò, cổng thành được mở ra, bên trong hoàn toàn không có người, tất cả binh sĩ đứng canh gác đều là người rơm giả trang.
Dật tức giận dậm chân:
''Khốn kiếp, là không thành kế''
Đạo quân của Nhạc thuận lợi tiến về Thế Giang, đóng quân tại đồn Thiên Lộc. Sau khi thu xếp ổn thỏa nơi ở cho các binh sĩ, Lân tiến hành cho người lấy gỗ dựng thêm rào chắn bên ngoài đồn, dựng năm đài quan sát cho mặt trước vào sau.
Về phía quân triều đình sau khi chiếm được thành Hòa Vang thì cắt cử cho gián điệp thăm dò nơi đóng quân của quân Tây Sơn. Quân thăm dò về báo tin
"Bẩm quận công, thống binh, thủ lĩnh giặc Tây Sơn đang đóng quân ở đồn Thiên Lộc, gần đó là cánh quân của Lý Tài đang đóng quân ở sông Thế Giang, đạo quân còn lại đang ở gần Kim Sơn''
Dật nghe báo xong thì gật gù phất tay:
''Tốt lắm, ngươi lui ra đi''
''Tiểu nhân cáo lui''
Đợi tên lính đã rời đi xa, Huy mới lên tiếng:
''Theo ta được biết, đồn Thiên Lộc nằm ở vị trí hiểm yếu, trước và sau đều là sông sâu, nước chảy mạnh. Là nơi dễ thủ khó công, chỉ cần thủ vững ở chính lộ thì địch khó lòng vây khốn được''
Dật cười nói:
''Hiểm yếu là cái lợi của giặc, cũng là cái hại của giặc. Lần này ta sẽ bắt ba ba trong rọ. Thiên Lộc cứ giao cho ta, đệ chỉ cần tốc chiến tốc thắng đạo quân ở Thế Giang là được''.
Huy thấy Dật nói chuyện có vẻ mười phần tự tin thì cũng an tâm hơn, trong lòng thầm nghĩ
[ngày trước có nghe qua Dật quận công là người cơ trí, có tài cầm quân, nay được cùng huynh ấy kề vai tác chiến, quả nhiên là danh bất hư truyền]
''Huynh tự tin như vậy ắt là đã có kế đánh được đồn Thiên Lộc. Tiếp theo ta nên làm gì''
Dật mỉm cười đầy thâm ý
''Việc bây giờ cần làm đó là…án binh bất động''
Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với
Lân cũng giật cả mình [trại chủ đã chờ mình từ sớm, tại sao lại không cho người gọi mình dậy]
Lân chắp tay:
''Trại chủ''
Nhạc xua tay:
''Đệ đã cho quân canh gác lui ra, huynh không cần phải xưng hô với đệ như vậy đâu''
Tuy rằng Nhạc đã nói qua khi không có ai thì cứ gọi Nhạc là sư đệ như ngày xưa, nhưng Lân nào dám như vậy, dù sao thì bây giờ Nhạc cũng là người đứng đầu quân khởi nghĩa, nếu như để việc này truyền ra ngoài thì không hay.
''Trại chủ có việc gì cần phân phó hay sao, ngài có thể cho người gọi mạc tướng dậy được mà''
Nhạc thở dài:
'' Huynh ngồi đi, từ hôm qua tới giờ đệ vẫn không sao ngủ được, vừa sáng sớm liền qua đây thấy huynh vẫn còn đang say giấc, trên chiến trường huynh cũng đã dụng quá nhiều sức lực cần được nghỉ ngơi nên đệ không gọi huynh dậy''.
''Lần này đệ đã quá khinh suất nên mới gây ra hậu quả như thế này, nhớ lại lời huynh đệ lại cảm thấy ái náy''
Lân tự mình rót một chung trà, rồi rót cho Nhạc một chung. Cầm chung trà uống cạn, đặt ly xuống Lân nói:
''Chuyện đánh trận thắng bại là chuyện thường, nhưng bại không nản, thắng không kiêu thì mới là đạo của kẻ cầm binh. Nay trại chủ chỉ mới thua một trận nhỏ mà đã xuống tinh thần thì làm sao có thể làm chủ được đại cục''
Nhạc trầm ngâm:
''Lời huynh dạy rất phải, bại không nản, thắng không kiêu. Đệ chỉ mới đánh thắng được vài trận mà đã vội kiêu, vì lẽ đó mà dễ dàng bị trúng kế của địch. Nay đệ đến đây là để bàn luận cùng huynh về việc lui hay tiếp tục ở lại thủ thành''
''Trước khi trại chủ đấy đây, ta nghĩ ngài đã có chủ ý cho riêng mình''
Lân không trực tiếp nói ra ý kiến của mình mà chỉ trả lời chung chung, dù sao thì Lân cũng đoán ra được Nhạc tìm đến thì đã cân nhắc đến đề nghị trước đó của Lân trong buổi nghị sự
Nghe Lân trả lời như thế thì Nhạc lại thở dài:
''Huynh vẫn còn đang trách đệ à''
Lân mỉm mười:
''Mạc tướng nào dám, trại chủ cả đêm không ngủ thì ắt hẳn đã suy nghĩ nhiều về quyết định của của mình, sở dĩ ngài tới đây tìm mạc tướng là muốn bàn luận thêm về quyết định ấy''
''Quả nhiên suy nghĩ của đệ không qua được mắt của sư huynh. Đệ đang muốn lui quân về lại Cối Giang để phòng thủ''
Lân nghiêm túc nói:
''Thành Hòa Vang này xây dựng không kiên cố, quân triều đình lần này tiến công có mang theo nhiều trọng pháo, vũ khí công thành nên việc cố thủ chờ quân cho viện không phải là thượng sách. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, thế nên ta tạm thời lui quân về Thế Giang kết hợp cùng quân của Lý Tài ở đó để thủ thì sẽ tốt hơn''
[Phía sau thành là sông lớn, nếu như quân triều đình dùng thủy quân trước sau đánh úp thì nguy]- Lân thầm nghĩ
Nhạc ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
''Nếu như quân ta lui về Thế Giang thì nên đóng quân ở đâu''
Lân lấy ra bản đồ hành quân, sau đó chỉ vào một nơi, đó là Thiên Lộc, Lân giải thích:
''Nơi này có một đồn trú quân, Thiên Lộc nằm ở nơi có hai mặt trước sau đều là sông sâu, địa thế hiểm yếu dễ thủ khó công, đóng quân ở nơi này là thích hợp''.
Nhạc cũng gật gù:
''Tốt lắm, nếu đã như vậy thì chúng ta sẽ rút về Thiên Lộc, ngày mai sẽ xuất phát lên đường''
Lân nói:
''Không được, phải rút dần đi ngay hôm nay, khả năng quân triều đình tối ngày mai sẽ tiến hành công thành''
Nhạc nhìn Lân khó hiểu. Lân giải thích:
''Sở dĩ ngày hôm qua quân triều đình không công thành ngay là do cẩn trọng phòng viện quân của ta, trong ngày hôm nay chúng sẽ cử gián điệp thăm dò tình hình các nơi, khi nắm được thông tin hai cánh quân chi viện còn ở nơi xa thì ắt sẽ đưa quân công chiếm thành trì, càng sớm càng tránh được quân viện trợ tiếp ứng''
''Nhưng nếu bây giờ ta rút đi sẽ gây ra động tĩnh, chúng sẽ xuất quân tấn công''.
Lân cười nói:
''Chúng ta sẽ bí mật dần rút quân, sử dụng không thành kế mà tranh thủ thời gian. Trước cho quân bện người rơm, mang y phục binh sĩ đứng gác trên cửa thành. Quân ta sẽ đóng bè chuyển đi dần theo đường sông ở mặt sau.
Dùng thùng gỗ đựng cát, nối với đầu bên đặt một cái đèn dầu và một thùng gỗ được treo tạo thành cái cân, thùng đựng cát đục một lỗ nhỏ dưới đáy cho chảy dần, khoảng thời gian chảy hết cát là tới giờ ăn cơm. Khi cát chảy hết phía bên đèn dầu sẽ bị đổ xuống, nên dưới ta xếp củi khô tạo thành đám cháy, nhìn từ xa cứ như quân ta đang nổi lửa nấu cơm.
Như vậy, dù ta đã rời đi nhưng trong thành vẫn như bình thường, thành lũy có lính canh gác, tới giờ ăn cơm thì khói bếp bốc lên. Trên thành ta bố trí các ụ chứa gỗ căm xe, loại gỗ này chắc và cháy rất lâu, nếu dùng khối gỗ lớn thì cháy ba ngày chưa tắt. Khi đêm xuống cổng thành vẫn cứ sáng như thường lệ''
Nhạc vỗ tay:
''Hay lắm, đệ sẽ cho gọi các tướng lĩnh tiến hành làm ngay''
Quân Tây Sơn theo kế rút dần đi, tới trưa hôm sau đã hoàn toàn rút quân tiến về Thế Giang.
Về phía quân của Cửu Dật và Huy thì cho người đi thăm dò tình hình quân Tây Sơn và hai cánh quân chi viện. Quân thăm do về báo lại tin, hiện tại Lý Tài và Tập Đình đang ở Thế Giang và Hà Đông. Quân Tây Sơn trong thành đang đóng chặt cửa cố thủ, chờ viện quân đến.
Dật vỗ bàn đứng lên:
''Hay lắm, quân chi viện chưa tới thì thành đã bị phá rồi. Hôm nay chúng ta sẽ chuẩn bị, chấn chỉnh đội hình, đóng bè lớn chở đại bác. Thống binh Huy sẽ chỉ huy thủy quân tấn công từ mặt sau, ta sẽ tấn công từ mặt trước. Tối ngày mai sẽ bất ngờ đánh úp chúng''
Tối ngày hôm sau, vào giờ Sửu, Dật cho quân tiến sát thành Hòa Vang sau đó cho quân nổi trống, đánh chiên ầm ầm. Quân trong thành vẫn cứ im lìm không động tĩnh. Dật vốn là người thận trọng, sợ có trá nên không dám tiến lên công thành mà cho bắn đại bác ầm ầm vào thành. Một lúc sau bụi mù tan đi, Dật cử một toán quân đi thăm dò, cổng thành được mở ra, bên trong hoàn toàn không có người, tất cả binh sĩ đứng canh gác đều là người rơm giả trang.
Dật tức giận dậm chân:
''Khốn kiếp, là không thành kế''
Đạo quân của Nhạc thuận lợi tiến về Thế Giang, đóng quân tại đồn Thiên Lộc. Sau khi thu xếp ổn thỏa nơi ở cho các binh sĩ, Lân tiến hành cho người lấy gỗ dựng thêm rào chắn bên ngoài đồn, dựng năm đài quan sát cho mặt trước vào sau.
Về phía quân triều đình sau khi chiếm được thành Hòa Vang thì cắt cử cho gián điệp thăm dò nơi đóng quân của quân Tây Sơn. Quân thăm dò về báo tin
"Bẩm quận công, thống binh, thủ lĩnh giặc Tây Sơn đang đóng quân ở đồn Thiên Lộc, gần đó là cánh quân của Lý Tài đang đóng quân ở sông Thế Giang, đạo quân còn lại đang ở gần Kim Sơn''
Dật nghe báo xong thì gật gù phất tay:
''Tốt lắm, ngươi lui ra đi''
''Tiểu nhân cáo lui''
Đợi tên lính đã rời đi xa, Huy mới lên tiếng:
''Theo ta được biết, đồn Thiên Lộc nằm ở vị trí hiểm yếu, trước và sau đều là sông sâu, nước chảy mạnh. Là nơi dễ thủ khó công, chỉ cần thủ vững ở chính lộ thì địch khó lòng vây khốn được''
Dật cười nói:
''Hiểm yếu là cái lợi của giặc, cũng là cái hại của giặc. Lần này ta sẽ bắt ba ba trong rọ. Thiên Lộc cứ giao cho ta, đệ chỉ cần tốc chiến tốc thắng đạo quân ở Thế Giang là được''.
Huy thấy Dật nói chuyện có vẻ mười phần tự tin thì cũng an tâm hơn, trong lòng thầm nghĩ
[ngày trước có nghe qua Dật quận công là người cơ trí, có tài cầm quân, nay được cùng huynh ấy kề vai tác chiến, quả nhiên là danh bất hư truyền]
''Huynh tự tin như vậy ắt là đã có kế đánh được đồn Thiên Lộc. Tiếp theo ta nên làm gì''
Dật mỉm cười đầy thâm ý
''Việc bây giờ cần làm đó là…án binh bất động''
Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với