Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 139: Sửa thành Quy Nhơn




Lý Tài nghe nói vậy thì khẽ biến sắc, trong lòng thầm nghĩ [kẻ này ắt hẳn là người quân nhà Nguyễn, ngày trước ở phủ Thăng Bình mình thả cho Tôn Thất Chí đi, có lẽ hắn ta đã về dưới trướng của Tống Phúc Hiệp, ha ha việc ta trù tính nay đã đến lúc tiến hành, Nguyễn Nhạc ơi là Nguyễn Nhạc chính ngươi phụ ta trước thì đừng trách ta thay lòng đổi dạ. Bậc kiêu hùng như ta há lại cam chịu làm phận tôi tớ giữ cửa cho ngươi]

''Chẳng hay chủ của ngươi muốn mua câu nói gì của ta, nếu đúng người thì chẳng cần đồng nào ta cũng bán, còn như sai người thì ngàn vàng khó mua''

Kẻ kia lấy trong ngực ra một phong thư, kính cẩn dâng lên cho Lý Tài

''Đây là thư của chủ nhân, xin tướng quân xem qua. Tiểu nhân sẽ ở lại quán trọ 5 ngày chờ tin của tướng quân. Bây giờ xin được phép cáo lui''

Lý Tài cầm thư trong tay nhẹ gật đầu: ''Được, ngươi cứ lui ra''

Khi đoàn khách thương kia rời đi, Lý Tài mới mở thư ra xem:

''Thư đến Lý tướng quân

Nghe nói: Người còn có kẻ Bắc người Nam, nhưng đạo thì chẳng thế này thế khác. Nhân nhân quân tử, đâu mà không có. Cái điều đáng quý ở người quân tử là biết thời thông biến, lượng sức xử mình. Bây giờ Tây Sơn như người đem quả trứng chim chống đỡ núi Thái, lấy càng bọ ngựa ngăn cản bánh xe, mà lại tự cho mình sức có thừa, thì thật là ngu quá vậy.

Người giỏi dùng binh là ở chỗ hiểu biết thời thế. Được thời và có thế thì biến mất thành còn, hóa nhỏ thành lớn, mất thời và không thế, thì mạnh hóa ra yếu, yên lại nên nguy, sự thay đổi ấy chỉ ở trong khoảng bàn tay. Nay quân Tây Sơn không hiểu rõ thời thế, lại che đậy bằng lời dối trá, thế chẳng phải là hạng thất phu đớn hèn ư ? Sao đủ để cùng nói việc binh được?

Trước đây Biện Nhạc trong lòng gian dối, ngoài mặt mượn cớ quy thuận, tôn phò Đông Cung thế tử để dối lừa thế nhân, hòng thực hiện dã tâm đen tối, lòng dạ và hành động bất đồng, trong ngoài bất nhất, sao đủ khiến sĩ phu, nghĩa sĩ tin mà không ngờ được. Cổ nhân có câu nói rằng: “Bụng dạ kẻ khác ta lường đoán được”, nghĩa là thế đó.

Nguyễn Nhạc mượn danh Thế Tử để phất cờ tụ nghĩa, nay mọi sự đã phơi bày, thế mà lại còn lừa dối dân ta, dụ điều phi nghĩa. Kìa những kẻ trung thần nghĩa sĩ, dù thời cùng vận khốn, cũng nếm mật nằm gai, không chịu đem lòng kia khác, lẽ nào ngày nay, lại chịu tin theo những lời bất nghĩa của tên gian hùng Biện Nhạc.

Lý tướng quân là bậc anh hùng hào kiệt, Tây Sơn lớn mạnh được như ngày nay cũng là do một tay tướng quân đông chinh tây chiến mà lấy về. Nhưng tên giặc Biện Nhạc là người mang lòng tráo trở, vừa mới có chút căn cơ đã muốn được chim bẻ ná, được cá quên nơm. Truất quyền tướng quân cho làm tên gác cổng.

Tây Sơn dẫu một thời gian hung hăng nhưng phía bắc có quân Trịnh, phía nam có đại binh Gia Định, trước mặt sau lưng đều có địch khó giữ được lâu, tướng quân không sớm biết thời cơ, sau này không khỏi là bè đảng giặc. Chi bằng tránh chỗ tối, hướng chỗ sáng theo ta vào nam, ước hẹn với chúa công ở Gia Định cùng mưu đồ khôi phục, để công danh ghi sử sách, há chẳng hay ư''.

Bên dưới thư là ấn của Kinh Quận Công Tống Phúc Hiệp.

Đọc xong thư Lý Tài liền đốt đi ngay, tuy rằng trong phủ toàn là người thân tín nhưng cẩn trọng là điều không thừa. Sau đó Lý Tài họp các tướng lĩnh dưới trướng của mình lại để bàn bạc. Tất cả đều nghe theo Lý Tài mang quân sang hàng Tống Phúc Hiệp, đồng thời dâng đất Bình Khang cho triều đình nhà Nguyễn. Tống Phúc Hiệp bẩm báo việc Lý Tài sang hàng lên chúa Nguyễn được chúa ưng thuận ngay, cho theo quyền tiết chế của Phúc Hiệp. Tây Sơn lần nữa để mất Bình Khang.

Một viên đội trưởng khác của Tây Sơn là Nguyễn Văn Nghĩa được Tôn Thất Chí chiêu dụ về với quân Tống Phúc Hiệp. Hắn ta mang theo 50 đồ đảng đến đầu nhập, nhưng các tướng lĩnh của Hiệp nhận ra kẻ này là quân tiền khu của Huệ, đã giết rất nhiều tướng sĩ quân triều đình trong trận Phú Yên, bèn cùng nhau dâng tấu lên Hiệp giết Nghĩa đi, Hiệp nghe theo, mang Nghĩa ra trảm thủ. Sau khi lấy được đất Bình Khang, Tống Phúc Hiệp sai tham tán Trần Văn Thức đến trấn giữ, làm thế dựa nhau để chống Tây Sơn.

Lại nói đến đoàn người của Phan Văn Lân, lúc này cũng đã trở về lại thành Quy Nhơn. Nguyễn Huệ và Võ Văn Dũng hay tin Lân chưa thuyết phục được Ja Tih Koak thì có chút thất vọng, nhưng nghe qua kế sách của Lân thì lại có mấy phần tin tưởng vị phú hào kia sẽ đến tham gia giúp sức.

Sau khi trở lại phủ đệ của mình Lân rút kinh nghiệm lần trước, phải chạy đông chạy tây để bàn luận việc này bàn luận việc kia, hắn ta giả vờ cáo bệnh để không tiếp khách.

Ngày hôm sau, do đã cáo bệnh nên Lân được ngủ nướng, mãi đến tận đầu giờ ngọ y mới từ trong mộng tỉnh dậy. Nắng xuân tươi thắm len qua song cửa trải xuống chăn, ánh sáng êm dịu sáng sủa.

''Uầy, ư ư, ngủ thật sảng khoái''

Lân ngồi dậy vươn vai, đã lâu rồi hắn không được ngủ thoải mái đến vậy. Trong phủ của Lân cũng chỉ có vài người, ngoài những tên lính hộ vệ ra thì có bác gái phụ trách bếp núc, vài thanh niên là gia nhân trong nhà. Tất cả những người trong phủ đều do Nhạc sắp xếp cho Lân.

Trong sân, ngoại trừ một giếng nước, chính giữa còn có một vườn hoa, hai bên là chái nhà, ngay phía trước là ba gian nhà ngói. Xem ra chủ cũ của khu nhà này khi trước cũng là một hộ giàu có.

Đang lúc nhìn nhìn ngó ngó thì có hai cô gái nhỏ, một người mặc áo xanh, một người mặc áo trắng, tuổi độ chừng 18,19 đang bưng trà đi đến. Gặp Lân cả hai cúi đầu thi lễ:

''Đô đốc đại nhân, hai người chúng con là gia nhân mới do nhị trại chủ sai tới hầu hạ cho đô đốc''

Lân gật đầu: ''Hai muội tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi''

Hai cô nàng tự giới thiệu bản thân. Cô nàng áo xanh lên tiếng trước:

''Con là Nguyễn Thị Đen, năm nay 18 tuổi''

''Con là Trần Thị Măng, năm nay 17 tuổi''

Lân khẽ thở dài: ''haizz…nghe hai em xưng hô mà ta tưởng ta đã già đi mấy chục tuổi lúc nào không hay, à mang trà vào trong phòng khách đi, ta cũng đang muốn uống''
Lân nhấp một ngụm trà, tinh thần tỉnh táo hơn, Lân lên tiếng nói:

''Ta muốn đi câu cá, nhưng lại không có cần câu và lưỡi, hai em giúp ta ra chợ mua về đây đi''

Nói rồi Lân lấy ra hai quan tiền đưa cho cô nàng áo xanh:

''Cái này là ta cho hai em, xem như tiền thưởng đi, nhanh mua rồi về''

Cô nàng áo xanh cầm tiền, nhưng trên mặt có chút do dự:

''Đại nhân, cái này…nhiều quá rồi, con không dám nhận''

Lân cười nói: ''Cứ nhận lấy đi, có cần mua gì cho bản thân thì mua, với ta thì nó chỉ là con số nhỏ, không đáng kể gì đâu. Còn chần chờ gì nữa, mau đi mua dùm ta lưỡi câu, cần câu đi, à bảo một gia nhân trong phủ đào giúp ta một ít giun đất luôn''

Nghe Lân giục thì hai cô nàng không dám chậm trễ, liền rảo nhanh bước chân ra chợ. Khi hai cô nàng đi rồi thì Lân mới bước ra sân, xách theo cái ghế dài. Cái ghế này khá là nặng, phải hai người khiên đi, do làm bằng gỗ cứng nên nó rất nặng. Nhưng Lân có sức mạnh hơn người, việc xách cái ghế lại là chuyện rất ư là dễ dàng. Đặt ghế gần với vườn hoa, Lân lười biếng nằm dài ra phơi nắng, trong miệng lẩm bẩm:

''Con bà nó, thật là thoải mái…he he''

Đang lúc lim dim chuẩn bị ngủ thì có tiếng bước chân tới gần. Lân liền mở mắt ra, ngồi dậy xem là ai tới, định bụng nếu như là gia nhân trong nhà thì hắn ta sẽ gõ cho một cái vào đầu, vì cản trở hắn ta đi vào giấc mộng.

''Nhìn xem, đô đốc nhà ta lại tùy tiện đến vậy sao, ha ha ha''

Giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, nguời đến là Nguyễn Nhạc. Lân thầm kêu khổ trong lòng [tới công chuyện nữa rồi, đại ca ơi là đại ca, có cho ta nghỉ ngơi hay không vậy]

Tuy trong lòng oán thán nhưng Lân vẫn cố nặn ra một nụ cười, đứng dậy chắp tay hành lễ:

''Trại chủ, ngài tìm mạc tướng là có việc gì chăng. À…mời trại chủ vào trong nhà''

Nhạc mỉm cười ngồi ngay xuống ghế dài, rồi lấy tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh nói:

''Cũng không cần vào trong đâu, nào ngồi xuống đây luôn đi, ta có chút việc cần nhờ đến đô đốc''

Lân vừa ngồi xuống thì những tên lính hộ vệ đi theo Nhạc đã mang bàn và bình trà ra đặt trước mặt hai người, Lân cũng phải thầm khen [đúng là nhanh lẹ thiệt]

''Hiện tại ta đang muốn sửa lại thành Quy Nhơn, bắc nam đã tạm yên ổn, cũng đến lúc chuẩn bị để lập nên một triều đình mới, có như vậy thì mới danh chính, ngôn thuận mà thiết lập bộ máy quản lý ở các phủ huyện, thực hiện lời hứa với muôn dân trong thiên hạ''


Thể loại sư đồ cực hay và đang hót. Sư phụ ( main) đóng vai trò làm nền, lão đại sau màn, ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là diệt tông diệt tộc. Các đồ đệ đất diễn nhiều, xoay quanh cốt truyện của các đồ đệ, cốt truyện main chủ yếu về sau.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.