Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 140: Hóng chuyện




Lân trầm ngâm suy nghĩ [Nếu như xét tình hình tổng thể thì thời điểm này đúng là nên chuẩn bị để lên ngôi. Thiết lập nên triều đình mới, từ đó xây dựng nên bộ máy nhà nước chính thống cho vùng đất chiếm được, thiết lập khoa cử để tuyển chọn nhân tài ra làm quan, từng bước hoàn thiện các cơ chế quản lý ở các phủ huyện, thực hiện các chính sách khôi phục và phát triển kinh tế.

Vả lại Nguyễn Nhạc là người không mang chí lớn, ngay từ buổi đầu khởi nghĩa thì mục tiêu chỉ gói gọn trong việc đánh đuổi triều đình nhà Nguyễn ra khỏi đất miền trung, giúp dân thoát khỏi cảnh xiềng xích của triều đình, nay ý định đã đạt thì việc Nhạc muốn lên làm vua thì cũng là điều dễ hiểu]

''Nếu như trại chủ đã có lòng tin tưởng thì mạc tướng sẽ dốc hết lòng xây dựng lên một thành trì hoành tráng và kiên cố, mạc tướng có một đề nghị nhỏ là xin trại chủ cho Nguyễn Ngọc Phi Yến trở về đây phụ giúp việc xây thành''

Nhạc cười cười trêu chọc: ''Đô đốc muốn mượn việc công để lo việc tư phải không, hà hà …huynh cũng đã lớn tuổi rồi, cũng nên nghĩ đến việc thành gia lập thất, đừng để sau này phải chịu cảnh cha già con vẫn còn thơ, đến khi cha mất con phải bơ vơ một mình''

Lân lắc đầu, nhẹ giọng nói: ''Chuyện thành gia lập thất mạc tướng vẫn chưa nghĩ đến, cứ tùy duyên vậy. Phi Yến là người do mạc tướng đào tạo, chuyên lo về sổ sách quản lý nguyên vật liệu xây dựng, mấy đợt xây dựng lên thành trì đều do một tay nàng ta lo liệu, có nàng phụ giúp thì mạc tướng sẽ đỡ đi rất nhiều việc''

Nhạc có chút kinh ngạc nhìn Lân: ''Ồ, là nữ Gia Cát à, ngày trước ta có nghe qua nhưng chỉ nghĩ nàng ta phụ trách ghi chép mà thôi, không ngờ đến cô nàng lại quản lý hết thảy, haizz… người làm trại chủ như ta thật là sơ ý quá, một người tài như vậy mà ta lại không biết. Xem ra mối lương duyên này phải nhanh chóng thúc đẩy thôi…ha ha''

Lân cười gượng, ngại ngùng nói sang chuyện chính: '' Bây giờ mạc tướng sẽ chuẩn bị một vài thứ để sáng mai tiến hành đi khảo sát hiện trạng của thành Quy Nhơn, từ đó lập ra bản thiết kế để xây dựng, về nhân lực thì sẽ cắt cử đội xây dựng của mạc tướng cùng với quân tạm ở địa phương để thi công chính, các công việc vận chuyển, khuân vác thì cho tù binh làm''

Nhạc gật đầu: ''Cứ theo ý của đô đốc, về ngân sách thì Nguyễn Thung và Bùi Thị Xuân sẽ chi ra, mọi chi phí liên quan đến xây dựng thành trì huynh bàn bạc với hai người họ. Bây giờ ta phải trở về để giải quyết chính sự, việc tu bổ thành trông cậy cả vào huynh''

Khi đoàn người của Nhạc rời đi rồi, Lân lại nằm dài trên ghế, miệng lẩm bẩm than [Lại phải làm việc nữa rồi, sao khổ quá vậy nè…hư hư]

Đang nằm oán trời trách đất thì hai cô nàng Măng, Đen rón rén đi tới

''Đại nhân, cần câu đã mua về, ngài muốn chuẩn bị gì thêm không''

Lân lắc đầu, vẻ mặt buồn hiu: ''Còn câu gì nữa, ta lại bị tra gông vào cổ rồi, hai ngươi đi chuẩn bị giấy bút sẵn cho ta đi, ngày mai ta có việc dùng đến''

Sau đó lân sai lính thân vệ đi báo với đội trưởng đội xây dựng là Thành, kêu hắn ta nhanh chóng cho người đi khảo sát hiện trạng của thành Quy Nhơn, đồng thời vẽ sơ bộ về hình dáng, kích thước của thành.

Ngày hôm sau Lân lại cưỡi con lừa thất thỉu đi về phía gò Dinh, là bãi tập voi của Bùi Thị Xuân. Muốn xây dựng thì trước tiên phải bàn chuyện tiền nong trước đã, sẵn tiện xem vị nữ kiệt tài sắc vẹn toàn, can trường tiết liệt này luyện quân ra sao.

Ở thời này, lực lượng tượng binh trong đơn vị Tiền quân mang trọng trách cực lớn và chủ đạo trong việc tiến công. Voi đã được thuần hóa vốn tính hiền lành, thân thiện với con người, nhưng khi xung trận có chiêng trống, cờ xí thì nó trở nên hưng phấn và hung tợn. Tiếng rống của voi là thứ vũ khí uy hiếp tinh thần của đối phương, đặc biệt là kỵ binh, vì ngựa vốn cực kỳ sợ voi. Những người lính trên lưng voi có lợi thế về độ cao, quan sát tốt, tỏ ra lợi hại bằng những mũi giáo dài, cũng như dùng các loại cung, nỏ.

Nghe nói hằng ngày Bùi Thị Xuân cho voi ra huấn luyện đúng giờ giấc thời gian trong ngày để tạo thói quen. Đang lúc một người một lừa lửng thửng đi trên con đường mòn thì bất chợt có sự huyên náo phía trước, Lân thầm nghĩ [ể…có chuyện để hóng hớt rồi he he he]

Vỗ vỗ vào cổ lừa, Lân thì thầm ''Anh bạn, chúng ta qua đó hóng chuyện một phen đi''. Con lừa như biết cái tính nhiều chuyện của chủ nhân nên liền hứng khởi đi nhanh hơn. Từ phía sau, một con ngựa lông toàn sắc trắng, có pha lẫn ánh kim chạy vượt qua như một cơn gió. Khí thế của con ngựa kia làm cho con lừa bị giật mình nhảy dựng lên. Sau khi nhìn kỹ lại thì con lừa bỗng dưng cúi đầu, không chịu đi nữa. Lân vỗ vào đầu nó một cái, cười nói ''Thì ra ngươi cũng biết nhục à, ha ha, người ta là chiến mã, ngươi so sánh cái gì, nhanh đi qua đó đi''

Dù vỗ về an ủi ra sao, con lừa vẫn cứ cúi đầu chẳng chịu đi. Lân đành phải xuống lừa nắm dây cương mà dắt nó đi tới phía trước. Đi tới nơi tụ tập huyên náo thì thấy có 5,6 tên dường như là dân du côn đãng vây quanh một gã thư sinh. Người cưỡi ngựa lúc nãy cũng đã có mặt

Người trên bạch mã là một cô gái xinh đẹp, thân hình tuyệt mỹ, tóc mai đen nhánh, mặt phấn cằm xinh. Cô gái mặc áo hồng khoảng chừng hai hai, hai ba tuổi, eo nhỏ mềm mại, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, hai mắt thật to, mũi cao xinh xắn, tuy miệng không phải anh đào nhỏ nhắn nhưng đôi môi no tròn gợi cảm, thực là rung động lòng người. Nàng nhảy xuống ngựa, động tác vừa nhẹ nhàng vừa cực kỳ đẹp mắt.

Cô gái áo hồng hơi nghiêng đầu một chút, vẻ như suy nghĩ, mắt vẫn không rời mấy kẻ kia. Giữa đôi môi hồng lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng tinh, nàng hơi cụp mắt rồi lại nhẹ nhàng ngước lên, đôi mắt hơi có ý cười, nhẹ giọng hỏi:

''Đám vô lại các ngươi đang giở trò ức hiếp người khác à''

Dáng vẻ quyến rũ của nàng khiến lòng người xao động, tên du côn nọ càng bị vẻ đẹp của nàng làm cho lửa dục khó nhịn nổi. Bọn chúng là người ở khu này, thường ngày tụ tập với nhau để làm những việc vô lại, nếu như có ai từ nơi khác đến buôn bán thì chúng sẽ tìm cách bắt nạt, giở thói côn đồ buộc người ta phải đóng tiền bảo kê, nếu không sẽ bị chúng quấy phá không thôi.

Tên đứng đầu đám vô lại nhìn cô gái áo hồng từ trên xuống dưới, rồi cười dâm dê nói:

''Tiểu cô nương từ đâu đến, sao dám xen vào chuyện của bọn ta. Đàn bà con gái không ở nhà lo hầu hạ chăn gối cho trượng phu, muốn ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa à, hay là công phu trên giường của chồng tiểu nương tử không thỏa mãn được cho nàng, có cần bổn đại gia cứu giúp cho không''

Những tên du côn này hoàn toàn không chú ý đến việc tuy thiếu nữ lộ vẻ tươi cười nhưng trong đôi mắt lại thoáng toát ra một chút sát khí, nhất thời cất tiếng reo hò vui đùa ầm ĩ, nửa thật nửa giả nói:

''Đại ca bọn ta có công phu trên giường rất cao siêu, Tiểu nương tử hãy tới chỗ chúng ta để đại ca cứu giúp cho. Đảm bảo sung sướng không thể nào tả được''
Thiếu nữ áo hồng đột nhiên quắc mắt, gương mặt xinh đẹp rắn đanh lại, lạnh lùng nói:

''Hỗn láo, đám tặc nhân các ngươi không xem dương pháp ra gì à, nơi đây gần sát với phủ Quy Nhơn các ngươi lại dám lộng hành, tụ tập bè đảng ức hiếp dân lành, còn mở miệng nói lời bẩn thỉu''

Nàng ta phất tay áo, xoay người lại bảo:

''Ngọc nhi, đưa thư sinh kia đi! Còn kẻ nào làm bừa sẽ báo quan sở tại truy xét!''

Tiểu nha hoàn kia sớm đã chờ đến bực bội, vừa nghe phu nhân dặn dò bèn lập tức bước nhanh lên trước, hùng hổ quát:

''Mấy tên du côn vô lại không biết điều này, cút ngay cho bà cô! Chớ có ở chỗ này làm ô uế đôi mắt của ta''.

Tên du côn không giận mà cười dâm, tay nhằm trước ngực nàng chộp tới:

''Cô bé này, nàng còn thú vị hơn chủ nhân của nàng nữa... Ôi chao! Ôi! Ôi! Buông tay...''

Thiếu nữ kia vung tay chụp một cái đã bắt được cổ tay gã liền thuận thế hất mạnh khiến gã lảo đảo ngã văng ra xa. Mấy tên du côn bên cạnh vừa thấy vậy liền ngay lập tức chen nhau xông lên. Cả bọn đồng loạt vung tay, cũng không biết bọn chúng dùng cái gì mà vừa vung tay một cái thì một chùm khói vàng đã tràn ra.

Thiếu nữ kia không ngờ mấy tên du côn nho nhỏ lại mang bên người vật như vậy nên ngay lập tức bị che mắt. Nàng liền thét một tiếng, chân giẫm mạnh, thân thể mềm mại tựa như quả bóng da nhảy bật về bậc thềm phía sau, phản ứng vô cùng nhanh nhẹn.

Thiếu nữ áo hồng đã đi lên bậc thềm nhưng thấy nha hoàn đang luống cuốn thì cổ tay trắng như ngọc liền đưa ra giúp nha hoàn ổn định thân thể rồi phóng người nhảy lên. Thân hình nàng không ngờ lại tựa như chim yến nhẹ nhàng nhảy lên hơn một trượng, xoạt một tiếng đã hạ xuống trước mặt đám du côn.

Sau một tiếng thét đầy sát ý, nàng giống như mãnh hổ hạ sơn đứng tại chỗ vung chân ra chiêu. Mấy tên du côn vừa mới đến gần đã bị nàng tung cước đá bắn ngược trở về.

Lúc này tuy đôi mày thanh tú kia cau lại nhưng làn da nàng trắng như tuyết, chiếc cổ nõn nà trông vẫn vô cùng quyến rũ xinh đẹp. Nàng quét mắt qua một lượt, cả đám du côn bị nàng đánh cho nằm la liệt dưới đất, không sao gượng dậy nổi.


Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.