Tỳ tướng Thanh Vũ chỉ huy binh lính yểm trợ phía sau hai tướng Hoàng Phú và Tịnh, tuy rằng dốc sức mở ra đường máu, nhưng y là hộ vệ trung thành và thân cận nhất của Tôn Thất Xuân, nên sự an nguy của quận công đối với hắn ta là trên hết. Khi cả hai người Trương Phúc Tá và Tôn Thất Xuân chạy lên núi, y đã cố gắng thoát vây chạy theo bảo hộ, đến lúc quân Tây Sơn đuổi theo hai người kia lên đến lưng chừng sườn núi thì Vũ mới xông ra được, hắn ta tay cầm côn sắt điên cuồng chạy lên núi.
Mặc dù đã tiêu hao rất nhiều thể lực nhưng mắt thấy chủ mình đang nguy khốn thì hắn lập tức hú lên một tiếng dài, vận hết sức bình sinh một đường chạy thẳng lên núi như đi trên đất bằng.
Trên núi, hai người lính Tây Sơn lúc này đã lấy lại chút ít sức lực, vung đao chạy tới định chém chết hai kẻ kia, thế nhưng vừa chạy được mấy bước thì nghe từ phía sau có tiếng gió rít gào, một thanh côn sắt xé gió đập tới hai người. Một người bị đập trúng đầu, vỡ sọ chết tươi, người còn lại chưa kịp nhìn rõ chuyện gì thì đã bị đánh bay xuống vách núi.
Tôn Thất Xuân nhìn lại thấy người kia quần áo rách tả tơi, cả người dính đầy máu, trong tay đang cầm côn sắt thì mừng rỡ đến phát điên:
''Thanh Vũ…là Thanh Vũ…tạ ơn trời đất, hu hư hư…''
Tôn Thất Xuân cảm động đến phát khóc, trong lúc nguy nan, một lần nữa được người hộ vệ thân cận nhất của mình cứu mạng. Nhưng niềm vui nhanh chóng qua đi, vách núi vẫn còn 6,7 tên lính Tây Sơn đang từ từ bò lên. Trong tình thế này thì trước sau gì cũng phải chết, dù Vũ là người có võ nghệ cao cường thì sao, song quyền khó có thể địch lại tứ thủ, cái chết vẫn sẽ đến chỉ là chậm hơn một chút mà thôi.
Thanh Vũ suy nghĩ rất mau lẹ, không nói thêm tiếng nào, nhấc chân vọt tới, ôm lấy Tôn Thất Xuân mà nhảy xuống sườn núi. Hai người nương theo lực quán tính bắt đầu trượt xuống sườn dốc đứng. Tôn Thất Xuân theo bản năng hét lên một tiếng chói tai, ôm chặt lấy cổ Thanh Vũ.
Tiếng gió không ngừng vang vun vút bên tai do hai người đang trượt xuống rất nhanh. Vốn Tôn Thất Xuân ban nãy không sợ chết nhưng ở trong cảnh hung hiểm này hắn ta lại sợ đến hồn phi phách tán, áp sát cả thân hình vào người Thanh Vũ, nhắm nghiền hai mắt.
Thanh Vũ là cao thủ võ lâm nên tốc độ phản ứng của y nhanh hơn người bình thường gấp mấy lần, y ước đoán chỉ cần tốt số không bị va quệt vào đá nhọn, gốc cây thì sẽ còn cơ hội sống sót. Y ôm chặt quận công, căng thẳng nhìn chăm chăm vào sườn núi phía dưới. Ở bên này không có cây gỗ lớn, những bụi cây thấp nhỏ và những đám cỏ dại đã cào rách áo của y da thịt bị trầy sướt vô số chỗ.
Mắt thấy sắp tới chân núi, với độ dốc như thế và tốc độ lao xuống như hiện tại, bọn họ sẽ bị đập thẳng xuống đất như một viên đạn. Thanh Vũ đột ngột ngửa mặt lên trên, ngả người ra phía sau chuyển từ ngồi thành nằm, đồng thời cố sức giữ đầu cách mặt đất một chút để tránh va vào đá và chạc cây.
Vừa mới thay đổi tư thế thì “phịch” một tiếng, thân thể của Thanh Vũ nện mạnh xuống mặt đất, tiếp tục trượt đi. Thắt lưng bị vướn vào một góc cây nhỏ, chỉ nghe ''xoẹt'' một tiếng, thân thể của hai người liền chuyển hướng, xoay ngang rồi lăn long lóc.
Lăn vòng vòng một hồi mới dừng lại được. Hoàn hồn, Thanh Vũ đưa mắt dáo dác nhìn quanh, thấy mình đã lọt vào trong một khu rừng, chếch về phía sau khoảng hơn hai trượng là tấm vải áo bị vướn vào gốc cây khi nãy, một trượng trước mặt chính là một khối đá to đen xì xì. Trong lòng Thanh Vũ thầm kêu mai mắn [nếu như lúc nãy không có góc cây nhỏ kia thì có lẽ ta đã đập đầu vào tảng đá rồi]
Hai người đang lúc quét mắt nhìn xung quanh thì từ trên sườn núi, lại có người lăn long lóc xuống, đầu hắn ta đập vào tảng đá lớn, miệng hộc máu tươi chết ngay tại chổ, Xuân hoảng hồn nhìn kỹ thì người kia là quân sư Trương Phúc Tá.
Khi nãy hai người Thanh Vũ và Tôn Thất Xuân nhảy xuống trước, y còn có chút do dự, tính toán nơi nhảy sao cho an toàn thì quân Tây Sơn đã lên được đỉnh núi, không còn thời gian để tra xét, ông ta đành phải liều mạng nhảy xuống. Nhưng có lẽ ông ta không may mắn như Xuân và Vũ, đầu va phải đá, vỡ óc chết tươi.
Xuân nhìn xác Tá mà khóc ròng: ''Quân sư, quân sư…ông chết rồi thì ta biết làm thế nào…''
Lúc này trời đã bắt đầu tối, tuy rằng rất thương tâm nhưng Tôn Thất Xuân không dám khóc ra thành tiếng, sợ quân Tây Sơn bên trên nghe được động tĩnh mà ném đá xuống. Thanh Vũ đứng phía sau nhẹ giọng nói:
''Giặc cỏ không dám nhảy xuống núi như chúng ta, nhưng nơi đây cũng rất nguy hiểm! Chúng ta hãy vào rừng trốn trước, tránh sự lùng sục của bọn chúng''
Nhìn cánh rừng bao la heo hút, trong rừng im ắng không vết chim bay, không dấu chân người, Tôn Thất Xuân hơi do dự:
''Sườn núi dốc như vậy, chắc bọn chúng sẽ không dám xuống đâu. Hay là chúng ta mang thi thể của quân sư chôn cất trước. Còn việc trốn vào rừng liệu có nguy hiểm không, lỡ như có thú dữ hay chúng ta đi lạc sẽ bị mắt kẹt lại ở nơi này đó''
Thanh Vũ thoáng chau mày đáp:
''Quận công chúng ta không có thời gian để xem xét được mất, nơi này rất nguy hiểm không nên nán lại, xác quân sư cứ mặc kệ đi, người đã chết rồi, chôn hay không thì cũng vậy thôi. Trốn vào rừng thì còn cơ hội sống, chúng ta phải liều một phen. Vách núi thế này còn không giết được chúng ta thì xá gì lũ thú dữ. Quận công chúng ta nhanh rời đi thôi''
Tôn Thất Xuân đành bấm bụng gật đầu. Cả hai người dìu dắt nhau thất tha thất thiểu đi vào rừng sâu.
Còn về phía cai đội Tần sao một phen ngăn cản quyết liệt quân Tây Sơn, giúp cho cánh quân thân vệ bảo hộ Tôn Thất Xuân đột phá cửa thành thì y cũng đã kiệt sức, song đao trong tay đã cong đi, người bị tên đạn bắn cho đầm đìa máu tươi. Hắn ta cất tiếng cười lớn rồi gục chết trên lưng ngựa.
Binh lính đi theo cai đội Tần quăng hết vũ khí giơ tay đầu hàng. Còn về cánh quân ở đường núi sau một phen hỗn chiến ác liệt thì đường máu cũng được mở ra, có hơn 200 quân cùng với Hoàng Phú chạy thoát đi, cai đội Tịnh chết trong lúc hỗn chiến.
Tin tức dẹp tan bọn cựu thần nổi dậy ở Quảng Nam nhanh chóng truyền về thành Quy Nhơn. Nguyễn Nhạc nhận được thư thì vỗ tay vui mừng:
''Ha ha ha em ta tiến cử không lầm người mà, vị tướng trẻ Xuân Phong quả nhiên có tài cầm binh đánh trận, bọn cựu thần tập hợp binh mã thanh thế vang dội, ấy vậy mà chỉ cần một kích đã bị phá tan, hà hà hà…Người đâu mau truyền cho Huệ tướng quân vào gặp ta''
Một lúc sau thì Huệ đến, vừa bước vào nhìn thấy đại huynh sắc mặt vui mừng thì liền hỏi:
''Đại huynh, có việc gì vui hay sao mà huynh cười tươi vậy''
Nhạc đưa thư cho Huệ đọc, sau đó nói:
''Quân nổi loạn ở Thăng Bình và Điện Bàn đã được đánh dẹp, Xuân Phong quả thật là tướng tài, chỉ vừa mới gia nhập không lâu đã cho ta thấy rõ tài năng vượt trội. Đệ thật là có mắt nhìn người''
Huệ cũng mỉm cười: ''Kỳ thật người phát hiện ra tài năng của Xuân Phong là đại tổng lý Bùi Thị Xuân. Sau khi gia nhập nghĩa quân chúng ta, đệ quan sát thấy người này vừa có đảm vừa có mưu, cốt cách ngay thẳng, là người có thể làm nên việc lớn. Chính vì lẽ đó nên lần này đệ muốn trao cơ hội cho y, để y thể hiện tài hoa của mình. Nay quân nổi dậy đã diệt, việc tiếp quản đại huynh có sắp xếp ra sao''
Nhạc trầm ngâm, trong lòng nghĩ [Nay từ phía nam đèo Hải Vân trở vào cho tới Bình Khang đều thuộc về nghĩa quân Tây Sơn, căn cơ nếu như so với hai nhà Trịnh - Nguyễn cũng không còn cách xa, binh lực cũng chẳng kém hai nhà kia, ta cũng nên chuẩn bị lập ra nhà nước của riêng mình, giúp nhân dân thoát cảnh khốn khổ. Trước tiên mình sẽ cho xây dựng lại thành Quy Nhơn, các tướng thân cận cũng nên rút về]
''Nay ở Mỹ Thị có Võ Đình Tú, Nguyễn Văn Tuyết trấn giữ, quân Trịnh nếu muốn lần nữa lấn xuống cũng không phải dễ, Quảng Nghĩa có Văn Xuân trấn giữ, nhưng Xuân chỉ giỏi đạo an dân, hành quân đánh trận không thể sánh được với Xuân Phong. Ta sẽ cho triệu Nguyễn Văn Xuân về lại thành Quy Nhơn, giao lại phủ Quảng Nghĩa cho Đặng Xuân Phong trấn giữ. Có ba vị tướng tài này giữ gìn mặt bắc thì ta không cần phải lo biến loạn nữa''
Huệ gật gù nói: ''Đại huynh sắp xếp rất ổn thỏa, hai mặt bắc nam tạm thời yên ổn. Bây giờ chúng ta cần phát triển thêm lực lượng, vũ khí và thiết lập bộ máy quản lý ở các phủ huyện, có như vậy thì căn cơ mới vững được''
Ở mặt nam, quân của Lý Tài được giao nhiệm vụ trấn giữ đất Bình Khang để phòng ngừa đội quân của Tống Phúc Hiệp từ Hòn Khói quay trở lại tấn công. Hôm ấy có một đoàn thương nhân đi qua, gã cầm đầu nói với lính trấn giữ thành, xin được yết kiến tướng quân Lý Tài để bàn việc làm ăn.
Bọn lính canh giữ được đút lót một số tiền vàng hậu hĩnh nên liền thông báo ngay cho tướng quân. Lý Tài biết những kẻ này có ý khác, chứ chẳng có bàn chuyện buôn bán gì ở đây, nên cho mời vào xem thử bọn chúng muốn bàn việc gì.
Bước vào trong trướng, người kia liền chắp tay cung kính hành lễ:
''Tiểu nhân làm nghề kinh thương, đang có vụ làm ăn lớn muốn bàn với tướng quân''
Lý Tài cười lớn: ''Vốn ta rất ít, nếu như làm ăn cần vốn lớn thì ta không kham nổi''
Người kia mỉm cười nói: ''Tiểu nhân lại thấy tướng quân vốn rất lớn, chủ của tiểu nhân chỉ cần mua một câu nói của tướng quân, nếu ngài chịu bán thì vàng bạc đủ xài ba đời, công hầu khanh tướng cũng dễ như trở bàn tay''
Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều