Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 137: Tôn Thất Xuân nguy khốn




Từ Văn Tú đang dẫn quân giữ cửa cốc bỗng thấy mấy chục con ngựa đang điên cuồng phi nước đại tới, tiếng vó ngựa vang rền, bèn kinh hoảng ra lệnh cho quân sĩ bắn tên, nổ súng. Một loạt tên đạn bắn ra, nhưng sinh lực của ngựa dẫu sao cũng mạnh hơn con người, nên chỉ có vài con hí thảm ngã xuống, còn đại đa số vẫn mang tên mà chạy, phá tan đội hình ngăn chặn.

Tiếp đến là tiếng nổ rền vang, máu thịt người ngựa văng tung tóe, những con ngựa chưa phát nổ càng thêm hoảng hoạn, chạy càng gấp về trước. Có mấy tên lính Tây Sơn không kịp lui liền bị ngựa giày xéo nát bét như cám, đến mức la cũng không kịp.

Viên đội trưởng tiền quân cả kinh thất sắc, quát ầm lên: ''Trên lưng ngựa có thuốc nổ, mau dạt sang hai bên…mau…''

Nhân cơ hội này, Hoàng Phú và Tịnh chỉ huy đại quân đội mưa tên xông thẳng tới, quyết mở ra con đường máu, Lê Văn Lợi lập tức dẫn hơn năm trăm quân còn lại đón đánh. Đường núi vốn chật hẹp, chỉ cần khoảng ba trăm người đã bịt kín hoàn toàn, hai phe trộn lẫn vào nhau đánh xáp lá cà.

Quân triều đình được thôi thúc bởi ý chí cầu sinh cực lớn, thế nên dù không ai đánh trống trận hay phát lệnh xung phong, nhưng mọi người vẫn không có cách nào dừng chân lại được. Bởi lẽ người trước chỉ hơi dừng lại một chút là lập tức bị người phía sau đẩy phải tiếp tục chạy lên, hết lớp này đến lớp khác, tựa như sóng biển lớp sau đè lớp trước.

Quân Tây Sơn chắn ở giữa đường giống như tảng đá ngầm trong cơn sóng lớn, đao bén hung hãn cắt lên thân thể quân triều đình, làn sóng đang tràn tới kia bắn tung bọt nước, những bọt nước màu đỏ tươi.

Trên sườn núi, các cung thủ, hỏa thương thủ của Tây Sơn đã không còn cách nào áp chế được quân triều đình, bởi vì lúc này người của hai phe đã chen lẫn vào nhau, mắc kẹt ở giữa, đang liều chết đánh xáp lá cà. Bọn họ chỉ còn cách quẳng cung tên xuống, cầm lấy đao thương, từ chỗ nấp hai bên sườn núi xông xuống chém giết giữa đám quân triều đình.

Liền đó, dưới sự chỉ huy của Trương Phúc Tá, những binh sĩ vốn chỉ có thể chen chúc phía sau bị động chịu đòn đã bắt đầu xông ngược lên trên sườn núi, thọc sâu chém giết về phía trước, một chỗ hở được mở ra. Sự liên kết chặt chẽ của vòng vây, giờ đây mất đi sự liên kết.

Trên hai khoảnh đất bằng phẳng của sơn đạo đồng thời diễn ra cuộc chiến xáp lá cà. Mà nơi hai đường mòn chật hẹp thì người chen người, người lấn người, ai ai cũng muốn cuồng chân chạy nhanh về phía trước, nhưng đều bị dòng người cuốn lấy, không sao thoát ly.

Mùi máu tanh lan trong không khí lạnh lẽo, gió lớn thổi tung cát bụi mù mịt. Tiếng kim loại ma sát làm người ta cảm thấy ghê răng, tiếng kim loại đâm vào thịt khiến người ta cảm thấy run rẩy, hai âm thanh ấy cứ thay nhau vang lên. Máu thịt vươn vãi khắp nơi, thây chết đầy đất tạo thành một khung cảnh cô cùng thê lương đến rợn người.

Phía sau người lúc nhúc, nhưng các binh sĩ có thể chiến đấu ở phía trước lại không quá trăm người. Ở cả hai bên, người phía trước vừa tử thương thì lập tức có người phía sau hăng hái xông lên thế chỗ. Nơi quân hai bên giao chiến dần dần bị xác người và máu tươi chồng chất lên nhau thành một đường ranh giới.

Trong đám thi thể trên mặt đất liên tục có những binh sĩ ôm nhau vật lộn, những người xông lên tiếp theo căn bản không có thời gian phân biệt địch ta, cũng chẳng hở chút thời gian để giúp đỡ nên cứ thế đạp lên thân thể và máu tươi của họ, và lúc ấy lớp quân địch mới cũng đã hùng hổ lao đến.

Đây là một trận đánh hỗn loạn thực sự, lính không thấy tướng, tướng không thấy lính. Mỗi người đều nắm chặt binh khí trong tay, chăm chăm tìm kiếm một đôi mắt thù địch, để rồi rống lớn xông lên.

Trước sau trái phải đều là đao thương kiếm kích, thỉnh thoảng còn có tên đạn bắn lén bay qua. Lúc này mạng người tuyệt đối bình đẳng, một tướng lĩnh chỉ huy ngàn quân cũng có thể bị một tên lính quèn nhất đâm chết. Võ công kỹ xảo gì cũng không dùng được, căn bản đến chỗ tránh né cũng chẳng có, chỉ là chặt chặt chặt, giết giết giết! Sơn đạo lúc này như nồi nước đang sôi, thứ nước đỏ rực màu máu, mà chỗ thoát duy nhất chính là phía trước.

Quân Tây Sơn đều là những kẻ dũng mãnh giết người không chớp mắt, nhưng sức ép tìm chỗ thoát của dòng thác lũ thật quá lớn, đường máu mở ra chỉ còn là vấn đề thời gian.

Tôn Thất Xuân lúc này đã trở nên ngây ngốc. Trong loạn quân kiểu này, cá nhân dù thần dũng đến đâu cũng chẳng ăn thua gì, huống chi thể lực y chẳng bằng một tên lính quèn, phản ứng bản năng của y chỉ là chỗ nào ít người thì chen tới đó.

Ai cũng đều muốn xông ra khỏi đoạn đường này, đó mới là đường sống. Nhưng Tôn Thất Xuân cũng biết trong đám loạn quân này mình căn bản không có năng lực chạy tới lối ra, cho dù không bị giặc cỏ giết chết thì thân thể gầy yếu của y cũng sẽ bị người ta chen ngã thành một đống thịt vụn thôi.

Trương Phúc Tá kéo Tôn Thất Xuân đang đờ đẫn ra khỏi xe ngựa, thoát khỏi dòng lũ đó chạy lên sườn núi. Phạm vi chém giết ngày càng mở rộng bởi sự phản công của quân triều đình nên hai người chỉ có nước chạy lên cao hơn.

Quân Tây Sơn phát hiện trên sườn núi có hai người đang đứng, lập tức có kẻ vung đao xông tới, hoàn toàn là phản ứng bản năng muốn tiêu diệt mọi sinh mạng đối địch. Nhìn thấy quần áo trang sức không giống mình, phản ứng bản năng của họ chính là chém giết. Hiện giờ người của hai bên đều trở thành những sinh vật khát máu và điên cuồng nhất, đôi tròng mắt đỏ ngầu đã không còn chút lý trí nào, chỉ chăm chăm tìm sinh mạng theo bản năng để mà hủy diệt đi.

Tôn Thất Xuân thầm kêu khổ, y bây giờ chỉ còn lại một loại bản năng, đó là chạy trốn. Dòng người trong sơn đạo giống như một dòng sông đang chảy xiết, chen chúc cuốn lẫn nhau, va đập vào nhau, với khí thế ấy, chỉ cần rơi vào trong là sẽ lập tức bị xé thành mảnh vụn nên y chỉ có thể chạy lên chỗ cao hơn.

Dưới sự truy đuổi ráo riết của mấy tên lính Tây Sơn đang kêu những tiếng ồ ồ như dã thú, hai người cố hết sức chạy lên đỉnh núi. Lúc đầu là Trương Phúc Tá kéo Tôn Thất Xuân đang sợ hãi kinh hoàng chạy, khi còn cách đỉnh núi hơn năm trượng thì Tá đã mệt phờ, bắt đầu được Xuân kéo chạy lên trên.

Tôn Thất Xuân cảm thấy tim đập thình thịch, hai tai lùng bùng, cơ bắp trên đùi run rẩy, cảm giác đau đớn đến nghẹt thở ấy khiến y gần như muốn buông bỏ việc chạy trốn.

Thế nhưng Trương Phúc Tá rõ ràng không nghĩ thế, dù thở phì phò như trâu, nhưng ông ta mang theo ý chí cầu sinh mạnh mẽ, bắt đầu dùng hết sức kéo Tôn Thất Xuân chạy trốn.

Hai người cuối cùng cũng lên tới đỉnh núi, Tôn Thất Xuân vừa nhìn thấy tình hình trước mắt thì không khỏi thầm giật mình sợ hãi, tia hy vọng chạy thoát cuối cùng đã tan tành. Đỉnh núi chật hẹp, sườn núi lại quá dốc, căn bản không có đường nào để chạy. Tuyệt vọng y gỡ tay Trương Phúc Tá ra, quay đầu nhìn mấy tên lính Tây Sơn đuổi riết không tha, rồi bỗng nhanh tay thò xuống thắt lưng rút ra một thanh đoản đao nạm ngọc mà y luôn mang theo bên mình, đặt lên cổ.

Trương Phúc Tá thở phì phò chỉ tay vào Xuân, y thở gấp đến mức không thể nói nổi thành lời. Xuân lần nữa liếc sang thấy mấy tên lính Tây Sơn đang cười hung tợn đã gần bò tới đỉnh núi, miệng không nén nổi tiếng cười bi thương. Quay đầu nhìn Trương Phúc Tá một cái, rồi nhắm hai mắt lại, tay nắm chặt chuôi đoản đao, dùng lực cứa cổ mình.

Thấy hành động của quận công, Tá dù đang rất mệt mỏi vẫn cố hết sức lao lên dùng kiếm gạt phăng đi thanh đoản đao kia, cũng may là vẫn còn kịp, lưỡi đao chỉ mới cứa nhẹ vào da thịt, không nguy hiểm đến tính mạng.

Tôn Thất Xuân bị lưỡi đao cứa một vết xước trên cổ nhưng đoản đao đã bay khỏi tay. Y ngẩn ngơ đứng đó, kinh ngạc nhìn quân sư. Biết quận công không muốn mình bị chết dưới tay của bọn giặc nên mới tự tận, nhưng lúc này Tá đã vô cùng mệt mỏi, cũng không có thời gian để giải thích nữa rồi. Y thất tha thất thểu nhào tới trước dốc, phía trước tuy không có đường, nhưng muốn chạy trốn thì đó dường như là con đường duy nhất.

Trương Phúc Tá đưa mắt xem xét vách núi gần như thẳng đứng khiến người ta chóng mặt. Vừa gấp rút tính toán cơ hội sống, y vừa vẫy tay gọi Xuân, cất giọng khàn khàn:

''Tới…đây…''

Trong nhóm quân Tây Sơn đuổi theo đã có hai người đã leo lên sườn núi. Bọn họ mới vừa chém giết một hồi lâu trong sơn cốc, thể lực đã hao tổn rất nhiều, bây giờ đuổi một hơi lên núi nên hai tên lính đều thở dốc như trâu. Thấy địa hình, bọn họ biết hai người phía trước không có đường chạy nữa nên cũng cảm thấy yên tâm. Cả hai chống đao xuống đất thở hồng hộc, giờ cũng cần phải khôi phục sức lực để vung đao chém người.


Thể loại sư đồ cực hay và đang hót. Sư phụ ( main) đóng vai trò làm nền, lão đại sau màn, ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là diệt tông diệt tộc. Các đồ đệ đất diễn nhiều, xoay quanh cốt truyện của các đồ đệ, cốt truyện main chủ yếu về sau.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.