Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 129: Trúng phục kích




Ngoài cánh phải là đao thuẫn binh, nghe tiếng chiêng vang lên, bọn họ âm thầm nâng lá chắn, "Soạt soạt soạt, vút…vút…" số người bị thương rất ít, tất cả binh lính đều cực kỳ bình tĩnh, không có một ai thất kinh, la to.

Hai cánh tả hữu bình tĩnh làm cho trung quân cũng bình tĩnh theo, tiếng xôn xao nhanh chóng bình ổn, Đặng Xuân Phong vận khí đan điền quát lớn một tiếng, ''Bố trận''… binh lính bắt đầu nhanh chóng bố trí trận phòng ngự, đại bác, pháo nhỏ dựng thẳng lên, cung nỏ thủ, hỏa pháo binh, đao thương thủ đều tự vào chỗ.

Nguyên Văn Thanh thấy trên núi có địch đánh lén thì ra lệnh:

''Bắn tên''

Lệnh vừa ra, vạn điểm tinh quang bay lên trời không, che trời phủ đất lao tới bụi cỏ lau, "Vút…vút...vút…phặp…phặp" tiếng cung bật, tiếng tên lao đi, cỏ khô gặp lửa lập tức cháy, lửa cháy ngút trời, trong bụi lau lao ra vô số người kêu thảm thiết.

Đặng Xuân Phong đứng ở trung quân, trên chiến xa. Lúc đầu có chút khẩn trương, mãi đến lúc này mới thả lỏng một chút.

Trên đường hành quân, Phong có xem xét kỹ bản đồ địa hình, nơi đây là núi Tào, cách huyện Duy Xuyên 25 dặm về phía Tây. Núi chia làm ba chi, chi giữa là núi Tào Sơn, làm sống chính của núi, hình thể cao dốc, thế núi vững chải, làm trấn sơn của một phương. Tiếp liền phía tây nam là các núi Tụ Tự, núi Lộ Phi.

Kỳ thật Phong đã lệnh có cung tiễn thủ buộc vải dầu lên mũi tên, lệnh cho các thuộc cấp lĩnh truyền dụ tam quân:"Đội quân khi đến Hàm Long khả năng gặp địch tập kích, tướng quân nhân đã có kế sách vẹn toàn, lệnh tướng sĩ ba quân theo lệnh làm việc, không được kinh hoảng''.

Đèo Hàm Long là nơi đất hẹp, dễ thủ khó công, nếu như địch nhân muốn tập kích thì khả năng cao sẽ cho quân mai phục ở đỉnh đèo. Thế nhưng mọi sự chuẩn bị đều không dùng đến, đội quân vượt qua khỏi đèo bình an vô sự, không hề thấy bóng dáng của quân địch. Nhưng nhờ có sự chuẩn bị đó nên tới núi Tào bị tập kích, quân của Phong đã có sự chuẩn bị, không rơi vào thế bất ngờ, rối loạn.

Xuân Phong truyền lệnh cung tiễn thủ chuẩn bị tốt hỏa tiễn, chỉ cần phục binh vừa ra. Lập tức dẫn cháy cỏ lau, bên trong có quân địch là tốt nhất, nếu không có, ngọn lửa bốc lên, ánh sáng như soi rọi thì phục binh của địch cũng không thể che giấu, từ đánh lén chuyển thành đối mặt quyết chiến.

Theo vạn điểm lửa rơi xuống, phía trước bùng lên một biển lửa. Vô số binh lính địch nhảy dựng lên, lửa cháy khói nồng. Cỏ lau thiêu đốt nối nhau, lập tức dấy lên đại hỏa mãnh liệt vô cùng, các sĩ binh đứng cách hơn mười trượng còn có thể cảm thấy nhiệt khí nóng bỏng trước mặt.

Văn Thanh vác đao cười ha ha: ''Ta đây sớm nói tướng quân thần cơ diệu toán, các ngươi tin chưa? Hướng biển lửa bắn chết tất cả, một tên cũng không để lại!''
Trên thực tế không cần hắn nói, toàn bộ quân tướng sĩ khí đại chấn, binh lính phần lớn không có đọc qua sách, giờ đa số người bắt đầu sùng bái một cách mù quáng, mê tín quyền uy. Niềm tin vào điềm lành trước khi xuất quân càng được gia tăng thêm

Hiện giờ mắt thấy tướng quân liệu sự như thần, binh lính triều đình chìm trong lửa không dưới hai trăm người, độ tín nhiệm của binh lính giành cho Xuân Phong đạt đến đỉnh cao, mắt thấy binh lính mai phục điên cuồng lao ra biển lửa, lập tức có binh lính nắm lấy đao thương xông tới.

Những kẻ lao ra toàn thân bốc lửa, đao thương sớm không biết ném đi nơi nào, chỉ lo chật vật dập lửa, uy phong hoàn toàn không thấy, làm sao còn có thể trả đòn, chưa chống đỡ mấy chiêu đã bị quân Tây Sơn chém ngã xuống đất.

Xuân Phong nhìn lướt qua bãi cỏ có ánh lửa hừng hực, cỏ lau tro tàn bị sóng nhiệt bốc lên bay múa giữa không trung, giống như ong vàng, phía dưới là lửa hừng hực cháy, thêm một lúc thì không còn thấy bóng người giãy dụa, trong mắt chỉ còn ánh lửa.

Phía trên một gò cao lúc này có một vị trung niên lặng lẽ quan sát tình thế, viên tỳ tướng bên cạnh hỏi:

''Quân sư, bọn chúng có chuẩn bị, quân tiên phong của ta bị diệt rồi, ta có nên xuất quân đánh ra không''

Vị trung niên lắc đầu:''Vẫn chưa tới lúc, kiên nhẫn thêm chút nữa, đáng chết…''

Đặng Xuân Phong chậm rãi xoay người lại, nhìn chăm chú vào đoạn đường phía trước. Bên phía quân triều đình, một viên cai đội cũ tên là Tịnh mắt nhìn các huynh đệ của mình bị thiêu chết thì không nhịn được nữa, tự ý xuất lãnh 300 quân dưới tay cầm đao thương, giơ khiên xung phong liều chết lao xuống, quân Tây Sơn đã sẵn sàng đón địch, tất cả quan binh đứng trang nghiêm tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Lần này quay trở lại đầu nhập vào quân của quận công Tôn Thất Xuân, Tịnh dắt theo hơn 500 người, trong đó tiên phong là hơn 200, khi mưu sĩ Trương Phúc Tá muốn đem quân đi phục kích thì Tịnh hăng hái dẫn quân đi đầu, định bụng sẽ phục kích đánh cho quân Tây Sơn tan tác, thế nhưng nửa đường phục kích lại bị phản kích, trong lúc kinh ngạc, cảnh tượng huynh đệ hãm thân trong biển lửa đã khơi dậy sát khí của hắn.

''Làm càn, thật là làm càn, chưa có lệnh của ta mà đã tự ý tiến ra'' Trương Phúc Tá nghiến răng nói, sắc mặt càng trở nên khó coi

Quân Tây Sơn khai hỏa, súng nổ bang bang, tên bay vun vút, trường đao năm thước đánh ngã đám quân triều đình tới gần, nhưng bọn này hung hãn không sợ chết vẫn không ngừng nghỉ, hung hãn lao về phía trước.

Quân Tây Sơn lặng yên biến đổi trận hình, mới vừa rồi khi súng và cung nỏ phóng ra, binh sĩ cầm lá chắn đã đứng lên, bọn họ không có giơ cao tấm chắn cao cỡ nửa người mà nắm chặt chuôi đao cán dài.

Binh lính cầm đao mỗi người cách nhau gần năm thước, bọn họ giao nhau đứng thành ba hàng, xếp thành đội ngũ thật dài. Trấn tĩnh tự nhiên nhìn địch lao tới, từng thanh đao rút ra khỏi vỏ, phát ra âm thanh ma sát như sấm, nhưng thanh âm đó đều bị tiếng hô của lính triều đình che kín rồi.

Đội ngũ này đã từng tham gia trận Phú Yên, được huấn luyện kỹ càng, kỷ luật nghiêm minh nên sức chiến đấu rất cao, không vì khí thể của địch mà nao núng. Tịnh dẫn bọn binh lính của mình xông tới, chợt bọn họ phát hiện, những người lính Tây Sơn này này có gì đó khác với quân lính mà hắn từng giao chiến.

Nhưng, muộn rồi!

Binh lính triều đình vẫn đang theo quán tính xông tới trước, quân Tây Sơn cầm đao bước lên một bước đón chào, đồng loạt rống to một tiếng "Giết!", nói xong, đao hạ.

Quân Tây Sơn khi tiến lên, thường đội hình trước là cung binh, khinh kị binh, trung quân là chủ tướng và trọng bộ binh, phía sau cùng là đồ quân nhu, lương thảo. Con đường này tuy là quan đạo nhưng cũng không rộng, quân Tây Sơn muốn đi nhanh qua nơi này để hạ trại tất nhiên sẽ phải bày ra trận hình để có thể di chuyển với tốc độ nhanh nhất. Đó cũng là lý do vì sao Trương Phúc Tá bỏ qua đèo Hàm Long để phục kích ở đây.

Sứ mệnh của hắn chính là tập kích quân của Đặng Xuân Phong, làm loạn trận địa, tiêu hao sinh lực. Một nhiệm vụ quan trọng khác chính là cướp đoạt đại pháo và súng đạn quân Tây Sơn.

Hai bên xông vào giáp lá cà, nhưng chiến lực của Tây Sơn quá mạnh, quân Tịnh bị đánh bại nhanh chóng, thấy tình thế không ổn Tịnh hạ lệnh cho quân mình rút lui, tháo chạy

Nguyễn Văn Thanh hưng phấn bừng bừng, xuất một đội kỵ binh đuổi theo ráo riết. Đặng Xuân Phong lẩm bẩm ''Có điều gì đó không đúng''

Linh cơ vừa động, Phong hét lớn:''Không hay, trúng kế rồi, Văn Thanh lui lại''

Đang lúc đuổi theo đám quân triều đình đang tháo chạy tán loạn thì từ trên núi cao, đá lớn lăn xuống ầm ầm, mặt trước và mặt sau đều có, chia cắt quân Tây Sơn ra làm ba. Văn Thanh sắc mặt chấn kinh, vội vàng ghìm cương ngựa lại.

Lợi dụng lúc quân Tây Sơn còn đang rối loạn, từ trên cao Trương Phúc Tá hét lớn:

''Xe pháo''

Một ngọn cờ lớn được phất lên, lập tức có hơn 10 xe gỗ từ trên dốc núi lao xuống. Dây dẫn lửa dưới xe đã cháy hết, oanh một tiếng vang thật lớn, xe bị thùng thuốc súng nổ chia năm xẻ bảy, đánh văng mấy mươi người quân kỵ Tây Sơn ngã nhào xuống đất. Quân triều đình từ trên dốc núi ào ào đổ xuống tấn công.

Văn Thanh mắt đỏ ngầu tức giận dẫn thân binh xông tới tàn sát.

Ya a a a...! Thanh nâng đao vung mạnh. Đại đao nặng bốn mươi cân không chút trì trệ chém qua cổ một tên lính triều đình mang theo một chùm mưa máu.


Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.