Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 130: Công thành (1)



Được Văn Thanh và đám thân binh của hắn lây nhiễm, đám binh sĩ phía sau cũng cố lấy dũng khí theo sau reo hò lao đến.

Đám quân triều đình thấy vậy không khỏi thoái ý, trên chiến trường mà có một bên khiếp ý, một bên sẽ càng đánh càng hăng, nguyên bản quân Tây Sơn còn có chút bó tay bó chân thì càng thêm dũng mãnh, hai bên binh sĩ đánh nhau, nhưng quân Tây Sơn rõ ràng đã chiếm cứ thượng phong...

Đặng Xuân Phong ở trong trận, nghiêm nghị quát to: ''Tât cả không được loạn, các tướng sĩ theo ta, xông lên''

Sau tiếng hét lớn, Phong vung thiết côn đánh vào cánh quân tập hậu. Binh sĩ thấy tướng quân dũng mãnh thì cảm giác hoảng sợ vừa rồi nhanh chóng quên đi, tất cả lấy lại dũng khí điên cuồng. Bọn họ hò hét:

''Giết!''

"Rầm rầm rầm" hỏa súng xuyên qua những khe hở bắn tới. Để tránh trở ngại đại quân. Cùng lúc đó, một lượng lớn đoản thương bị binh lính nương theo thế chạy lấy đà ném đi.

Quân triều đình xông tới như mưa rơi hoa tàn. Trương Phúc Tá nhìn mà đau lòng, đây đều là binh lính tâm phúc của y, nhưng y vạn lần không ngờ quân Tây Sơn dù bị tập kích nhưng rất nhanh lại có thể chấn chỉnh lại đội hình, sĩ khí không có dấu hiệu suy giảm. Y cứ đinh ninh rằng, chỉ cần tập kích bất ngờ, chia cắt được quân Tây Sơn thì chúng sẽ hoảng loạn, một khi đánh giáp lá cà, sĩ tốt của y cũng không phải thứ quân Tây Sơn có thể chống cự, lúc đó hắn sẽ mặc sức mà chém giết.

Binh khí tương giao, tiếng vang như mưa rào, song phương rốt cục sáp lại một chỗ, nhất thời mưa máu bay tán loạn...

Hai ngàn trung quân Tây Sơn tự mình cầm đao, ba người một tổ, ngươi tiến ta lui, luân phiên vật lộn, quân triều đình đã bị đao trong tay bọn họ biến thành vô số thi thể phun máu tung toé.

Vẫn lặng lẽ quan sát, Trương Phúc Tá thấy quân mình ngày càng bất lợi thì hắn lập tức gõ kẻng lệnh bảo thân vệ quân lui về, quân triều đình chết gần ngàn người thì quân Tây sơn đã chết gần đến 400. Cả hai bên đều tổn thất nặng nề

Đặng Xuân Phong không dám mạo hiểm cho quân tiến lên truy đuổi, cũng đánh kẻng thu quân, cho quân lùi về sau ra khỏi khu vực ba ngọn núi này. Sau đó cho hạ trại, sắp xếp thành dinh vuông để đề phòng địch tấn công tới.

Trương Phúc Tá không dám cho quân nghỉ ngơi mà hành quân ngay trong đêm, trở về lại thành Điện Bàn. Khi về lại thành rồi, Tá liền cùng với Xuân bố trí quân phòng ngự thành, sẵn sàng nghênh đón quân Tây Sơn tiến tới.

Về phía quân Tây Sơn, sau khi hạ trại cho binh lính nghỉ ngơi, Phong họp hai người Văn Thanh và Văn Tú lại, cùng nhau bàn luận kế sách.

''Trong hàng ngũ quân triều đình đang đóng ở Điện Bàn có kẻ dụng binh rất lợi hại. Ngày hôm nay nếu như chúng ta không có sự chuẩn bị, có ưu thế về hỏa khí hơn địch thì quân ta đã phải thua tan tác'' Từ Văn Tú nhấm một ngụm trà chậm rãi nói

Nguyễn Văn Thanh trong lòng có chút ái náy khi nghĩ về chuyện vừa rồi, nhẹ giọng nói: ''Mạc tướng thật lỗ mãng, suýt chút nữa thì làm hỏng đại sự, xin tướng quân trách phạt''

Đặng Xuân Phong xua tay: ''Văn Thanh huynh là tướng tiên phong, mắt thấy địch nhân tháo chạy thì việc truy kích là thói thường, có gì là tội, bọn chúng ẩn nhẫn đến mức đó thì cho thấy được tướng cầm quân là kẻ có mưu lược, lần này tấn công thành Điện Bàn chúng ta phải hết sức thận trọng. Theo như tiên sinh thì chúng ta dùng cách gì để công thành không, chúng dám phục kích thì ắt là tình báo của chúng nắm rất rõ về chúng ta, thành trì đã có sự chuẩn bị chu toàn''

Từ Văn Tú vuốt râu, trầm ngâm một lúc rồi nói: ''Kế sách thì lão phu có một cách, nhưng chưa thật chắc chắn, tạm thời ngày mai chúng ta ở lại đây thêm một ngày, cho quân đi thăm dò tình hình các nơi, cùng với phái ra mười tiêu tiến lên dò đường''

Dường như hiểu được thâm ý của tham tán, Xuân Phong gật đầu nói:

''Như vậy cũng tốt, mọi việc cứ theo như sự sắp đặt của tiên sinh''

Nghe hai người nói chuyện mà Văn Thanh ngớ người, chẳng hiểu là cả hai đang có dụng ý gì [Chẳng lẽ bị tập kích một trận mà đã sinh ra lo sợ rồi, tuy rằng bọn quân triều đình có người tài giỏi nhưng chiến lực của binh lính lại rất yếu, có gì đâu mà phải sợ chúng nó].

Hai ngày sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, ngoài thành bỗng một tiếng nổ vang trời, tiếp đến là những tiếng ''ầm, ầm ầm'' nối tiếp nhau.

Một tỳ thiếp của Tôn Thất Xuân cũng đã tỉnh giấc, dụi dụi mắt. Xuân nhảy xuống đất, vừa lao ra ngoài hét lên hoảng sợ:

''Bọn giặc đánh tới rồi''

Khắp nơi nơi đều vang lên tiếng chém giết. Binh sĩ trên tường thành chạy qua chạy lại, đồng thời dùng cung tên bắn trả.

Trương Phúc Tá đã có mặt trên thành từ sớm, thông qua lỗ nhìn mà quan sát tình hình quân địch. Khi giặc đến sát thành dê ngựa thì cho quân cứ im lặng mà đợi, không ra đánh ngay. Liệu giặc đến vừa tầm tên đạn, thì dùng nỏ, cung tên tốt xúm bắn và ném đá xuống cho chết. Lớp tường thành thấp ở phía ngoài dù bị bắn thủng lổ chổ, nhưng không gây ra được sát thương nhiều cho binh lính. Đợi khi quân Tây Sơn xông lên thì nhất tề đâm thương ra.

Giặc đội cỏ vào đánh thành thì lăn đá to xuống, giặc chở xe đến đào thành thì ném củi vào hai bên xe và dùng tên lửa để đốt. Giặc đến dưới thành, thế tất phải ngửa mặt lên, thì Tá cho quân phun lửa, vãi tro. Giặc ba người cầm cần móc mà đánh, thì Tá cho quân dùng cái xẻng bán nguyệt mà cắt dây da, tất 1 người ngã lăn ra, hai người ngã nghiêng ra.

Một người cầm cần móc thì lấy xẻng bán nguyệt mà đẩy chếch đi, đẩy khỏe thì ngã, nhưng phải dùng búa lớn mà đánh nát đầu móc. Còn giặc bắc thang mây 4,5 nguời xâu cá mà leo lên, thì Tá dùng cái xẻng bán nguyệt, 4,5 người dựa cột hết sức mà đẩy, lại dùng thương ba mũi cực lực mà đâm vào mặt giặc, lòng giặc, bụng giặc, cốt đâm trúng một chỗ nào. Giặc bám tay vào cửa ụ thì dùng búa rìu mà chặt đứt mười ngón tay.

Giết được mấy mươi người thì Tá chặt lấy thủ cấp, treo lên thành, quăng xác xuống dưới, dọa cho quân Tây Sơn không đám tới gần.

Trên tường thành, cứ cách khoảng mười bước lại đặt một chiếc xe tời quấn dây xích, chính giữa là một khối gỗ tròn đường kính cả thước, dài khoảng một trượng. Trên khối gỗ cắm chi chít những cây đinh sắt dài chừng năm tấc, hơi giống như một cây lang nha bổng khổng lồ.

Chỉ cần hai binh sĩ nấp sau thành nhấc khối gỗ lên ném xuống dưới thành là sẽ nghe một loạt tiếng hét thảm, sau đó bọn họ lại quay bánh xe ở hai đầu, kéo cây “lang nha bổng” trở về.

Tuy công cụ thủ thành này có hơi cồng kềnh và tốn thời gian, nhưng hai bên còn có mấy tay cung thủ phụ giúp, bù đắp cho các khuyết điểm trên, cho nên lực sát thương của nó cũng không hề nhỏ. Những nơi bị đại bác bắn phá, quân Tây Sơn tràn vào, thì tập trung người ra sức ngăn cản.

Tôn Thất Xuân ba chân bốn cẳng chạy đến tường thành, vừa mới vịn tay lên tường, một mũi tên bén nhọn đã bay vút sượt qua mặt y, cắm “phập” vào xà ngang lầu canh gác, đuôi mũi tên rung bần bật càng khiến cho y toát mồ hôi lạnh.

Hoàn hồn, nấp sau tường thành nhìn nghiêng xuống dưới, Xuân không khỏi cả kinh. Bọn quân Tây Sơn đã dàn trận vây lấy thành, đại bác, súng hỏa mai, cung tên bắn ra như mưa

Khắp nơi dưới chân thành đều là quân Tây Sơn. Lớp tường thấp bên ngoài thành đang bị công phá dữ dội, bọn chúng dùng móc câu và thang dây ném lên tường thành, hung hãn không sợ chết trèo lên, phía sau có rất đông hỏa quân, cung thủ phi ngựa tới lui bắn lên thành yểm trợ. Cung thủ trên thành cũng liên tục bắn trả, song vì địch đông, lại có hỏa khí mạnh nên dù có địa lợi, quân triều đình vẫn bị ép không ngóc đầu lên nổi.

Tôn Thất Xuân khom người theo lính thân vệ vội vã chạy đến cửa phía nam, vừa mới xông lên vọng lâu đã nghe “ầm” một tiếng, mặt đất rung chuyển, khói thuốc súng mịt mù khiến y giật bắn cả người. Nhìn xuống dưới thành y thấy mặt đất lõm một lỗ lớn, hơn chục người ngã lăn quay, còn có một thớt ngựa bị nổ đứt chân đang nằm trong vũng máu không ngừng hí thảm.

Có điều khói thuốc súng thật quá nồng nặc. Tôn Thất Xuân mới vừa chạy tới, đang thở dốc thì bị thuốc súng xông vào phổi, ho sặc sụa. Khói dần tan đi, hiện ra là Trương Phúc Tá đang nấp sau công sự trên vọng lâu. Lão vẫy tay gọi Xuân:

''Quận công, mau qua đây! Cẩn thận đừng để bị trúng tên đạn đấy!''

Tôn Thất Xuân khom người chạy tới gần, chỉ thấy ba khẩu đại pháo trước vọng lâu chĩa xuống bên dưới, mấy tay pháo thủ đang khẩn trương nạp đạn, đổ thuốc. Lúc này ngòi nổ của khẩu đại pháo bên trái được châm cháy xì xì, mấy tay pháo thủ lần lượt bịt tai nhắm mắt lại. Chỉ nghe “oành” một tiếng, chỗ đặt đại pháo khói thuốc súng mịt mù, không nhìn ra nổi một bóng người.

Tôn Thất Xuân bị khói hun đến đỏ cả mắt. Khi màn khói dày đặc ở trước mặt tan đi, y thấy khẩu đại pháo dù đã được lắp giá đỡ bên dưới cũng đã dịch về phía sau hơn một trượng. May mà trên thân pháo còn có neo sắt giữ lại, nếu không thì chẳng biết khẩu đại pháo này đã văng đi đâu mất. Những tay pháo thủ đang đẩy đại pháo trở về chỗ cũ.

Do quân Tây Sơn ở dưới thành chạy tứ tán khắp nơi tránh hướng chính diện, nên mặc dù phát pháo này có thanh thế long trời lở đất cũng chỉ sát hại được một tên và làm bị thương vài tên nữa, có cảm giác như lấy đại bác bắn ruồi.

Tôn Thất Xuân hỏi lớn:
Trương tiên sinh, bọn giặc cỏ hỏa lực mạnh quá, tường thành dê ngựa liệu có ngăn nổi không? Cai đội Tịnh đâu rồi?''


Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.