Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 127: Nhân đêm tối mà đến




Kỵ sĩ trên ngựa mỉm cười nói:
''Đúng vậy!''

Tên đội trưởng đó liền giơ đao hét lớn:
''Mau! Giết bọn chúng rồi về bẩm báo...'' Lời còn chưa dứt, cổ họng hắn bỗng run lên, khí lực toàn thân trong nháy mắt dường như bị người ta rút đi hết, cả người ngã oặt xuống đất.

Kỵ sĩ trên ngựa lạnh lùng quát lớn:
''Chỉ bằng mấy tên tiểu tốt các ngươi mà muốn xông lên ư? Tất cả đừng có mà lộn xộn, bằng không liên nỏ của ông đây sẽ không dung cho các ngươi đâu! Quay đầu mở to cặp mắt chó của các ngươi ra mà nhìn đi!''

Nhân số của đám lính canh gác này có hạn lại không đông bằng những kỵ sĩ dạ hành này, lúc này thấy đối phương cũng không chút nể nang gì mà đã ngang nhiên động thủ, trong lòng tự nhiên là khiếp sợ, nghe xong liền ngoan ngoãn quay lưng lại nhìn. Chỉ thấy phía xa trên núi, một hàng người di chuyển uốn lượn như một con rồng lửa.

Con rồng đỏ rực ấy đang lao xuống núi với một tốc độ cực nhanh.

Bọn lính gác toàn là người mới gia nhập không lâu, quần áo trên người vẫn còn là áo mặc để …làm nông, nhìn thấy cảnh tượng ấy thì hoảng sợ, không dám chạy, vội vứt hết khí giới đầu hàng.

Đặng Xuân phong người mặt giáp trụ, cưỡi ngựa Ô Du, khí thế bất phàm dẫn đầu tiến tới, hai ngàn tinh binh ngoài đao kiếm cung nỏ và súng hoả mai thì phần lớn mỗi người còn đeo một cái túi căng phồng, cũng không biết là dùng để làm gì.

Đại quân tác phong nghiêm chỉnh, hàng ngũ chỉnh tề, ai cũng cầm đuốc, thần sắc lẫm liệt, sát khí đằng đằng, ngựa thồ đi phía sau cùng còn kéo theo hơn mười khẩu pháo nhỏ. Hai con rồng lửa mang theo sĩ khí ngất trời cuồn cuộn đánh thẳng đến mặt tây nam và đông nam của phủ Thăng Bình.

Mặt đất run chuyển, mấy mươi hỏa cầu, hỏa pháo, hỏa mù bắn ra, ném ra bay qua những tên lính tuần tra đang đứng ngẩn người, đập trúng các rào chắn tạm, phát ra những tiếng nổ long trời. Lúc này đám lính tuần tra đứng trước cổng mới như tỉnh giấc mơ, cùng thét lên một tiếng rồi lập tức chạy tán loạn, vừa gào khóc vừa tìm đường thoát thân trong đám khói cay sặc sụa.

Dưới mệnh lệnh của Đặng Xuân Phong, dàn pháo lại chĩa ngang lần nữa. Đạn bắn lần này tập trung lại một chỗ. Rào chắn lũy tạm sụp đổ ầm ầm, hai cánh quân tràn vào như thác lũ. Quân triều đình bị đánh bất ngờ nên chỉ chống cự yếu ớt rồi hò hét nhau bỏ chạy. Quân tạm vừa mới tuyển mộ là chạy trước tiên, làm cho quân chính quy cũng hoảng loạn theo

Trong khoảnh khắc quân Tây Sơn tràn vào, đám quân thân vệ đã dìu Tôn Thất Quyền vội vã chạy trốn, tập hợp một đám tàn binh chạy về cửa bắc. Vũ khí không bằng người, sĩ khí kém hơn xa, lần đầu đụng độ thực sự với quân Tây Sơn, Quyền mới thấy quân của mình chỉ là một đám ô hợp hoàn toàn không chịu nổi một đòn.

Tôn Thất Quyền vừa dùng khăn che mũi miệng, vừa khom lưng run rẩy hỏi:
''Binh lực của chúng quá mạnh, chúng ta phải làm thế nào đây''

Viên tỳ tướng chạy bên cạnh vội hiến kế:
''Quận công chúng ta tập trung nhân mã đánh từ phía Tây Bắc ra ngoài, con hẻm đó rất hẹp, đi xuyên qua rừng cây, chỉ cần ra khỏi khu rừng là sẽ vào nơi dân cư. Khụ khụ khụ... cho dù quân đội chúng có đông hơn cũng đừng hòng bắt được chúng ta''.

Trước khi tấn công, Phong đã bàn bạc qua với các tướng lĩnh: phải tốc chiến tốc thắng, mục tiêu giết tướng lĩnh địch làm đầu, không cho bọn chúng cơ hội để chạy thoát.

Bên trong phủ còn gần một nghìn quân lính triều đình đang cố chống cự lại, ngăn cản quân Tây Sơn truy giết Tôn Thất Quyền. Đặng Xuân Phong máu nóng dâng lên cuồn cuộn, múa thiết côn xông lên, ngọn côn lướt tới đâu, binh lính triều đình ngã rạp xuống tới đó, Phong gầm lên một tiếng vang dậy

''Giết hết cho ta, không để bọn tướng lĩnh triều đình chạy thoát''

''Xông lên…''

Khói lan đến nơi đây đã nhạt dần, đám quân thân vệ lèm nhèm nước mắt liền phấn chấn tinh thần. Dưới tường viện Tây Bắc có cửa lớn, ngày thường đều được khoá chặt, chỉ cần chém đứt khoá sắt xông ra khỏi con hẻm nhỏ là sẽ có thể bảo toàn được tính mạng.

Một khoảng đất trống phía trước, vốn là nơi thao luyện của binh lính, song lúc này lại xuất hiện một dãy đuốc cháy chỉnh tề. Đuốc cháy nằm trên tay người. Mấy trăm người ăn mặc kỳ quái đứng nghiêm trước mắt bọn chúng, ánh lửa soi sáng khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị của bọn họ.

Đám lính thân vệ xa chạy đến đã thấy một hàng người cầm đuốc trên tay, kẻ nào kẻ nấy đều có thể hình cồng kềnh, một người mà to bằng ba. Chạy đến ngoài ba mươi trượng mới phát hiện những kẻ đó đầu đội mũ sắt, trên lưng đeo theo một cái túi lớn.

Phía đông nam có tên nhọn, cổng chính có hoả pháo, bọn họ vốn cũng không hy vọng cổng tây bắc sẽ không có phục binh, nhưng chạy ra khỏi đây sẽ là ngõ hẻm rừng cây, là con đường sống có hy vọng nhất để thoát khỏi tay đám sát thần đáng sợ này. Đám lính thân vệ mắt đỏ lè giơ đao sắt trong tay, liều mạng hò hét xông về phía mấy trăm người đó.

Khoảng cách càng lúc càng gần, hơn trăm người cầm đuốc nọ đột nhiên đồng loạt quăng pháo gỗ ra. Hàng trăm pháo gỗ dày đặc, đuôi phun lửa như sao băng, bay tới tấp quân thân thân vệ triều đình.

Một tên cai đội đang cầm đao sắt, trợn tròn mắt nhìn đồng bọn bên cạnh mình buổi sáng còn cùng nhau ức hiếp người, buổi trưa còn cùng nhau lén lút đi chơi gái, buổi tối còn cùng nhau uống rượu, nay mắt, miệng, cổ họng, bụng chỗ nào cũng bê bết máu tươi. Tiếng thét vỡ mật còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, một ống pháo gỗ đã bay tới người hắn phát nổ, theo sau tiếng nổ là máu thịt văng tung tóe.

Đợt pháo gỗ vừa xong, hơn trăm tên ngã xuống mặt đất, trên xác của một số binh lính vẫn còn đang cháy lập loè. Đám quân thân vệ phía sau khiếp sợ đến ngây người. Nỗi sợ hãi tột độ ngược lại sẽ làm cho con người ta mất đi mong muốn trốn chạy. Lúc này Tôn Thất Quyền hét lên:
''Mở đường máu, không là chết hết''

Rốt cuộc đám thân vệ đã suy sụp tinh thần, quá nửa bọn chúng lập tức quay đầu chạy ngược về. Nếu như có người cho dù chỉ hơi cản đường bọn chúng, cản trở bước chân tháo chạy của bọn chúng, những cây đao sẽ điên cuồng chém về phía trước. Bọn chúng không có dũng khí ngoái đầu lại, nhưng trong đầu vẫn hiện lên những hình ảnh hàng trăm người bị nổ cho tan tành, máu thịt bầy nhầy.

Nỗi sợ hãi lan nhanh như ôn dịch, tốc độ chạy trở về của đám lính thân vệ còn nhanh gấp đôi lúc bọn họ xông lên. Những đám lính triều đình khác nghe tin cùng trốn chạy đến phía tây bắc còn chưa kịp thấy gì thì đã bị bộ dạng trông như ma quỷ và những tiếng kêu la quái dị không phát ra thành tiếng của bọn họ hù cho sững người, bèn cũng điên cuồng chạy ngược trở về.

Tôn Thất Quyền ra sức la hét đến khàn cả cổ nhưng không thể nào ngăn được binh lính bỏ chạy. Từ phía quân Tây Sơn hai cánh quân kỵ bỗng dạt ra, một người cưỡi ngựa từ phía sau đi lên, tay cầm đại đao, gương mặt lạnh như tiền, cất giọng nói lớn:
''Ta là Nguyễn Văn Thanh, cựu thần triều đình để đầu lại nơi đây...''

Vào lúc này trong phủ, vô số âm thanh từ bốn bề đồng loạt quát to:
''Binh lính đầu hàng sẽ không bị giết''

Hơn năm trăm binh sĩ mặt cắt không còn hột máu, như những con cừu non ngoan ngoãn nghe lời, vứt bỏ binh khí đầu hàng

Đặng Xuân Phong ngồi thẳng người trên lưng ngựa, nghe một viên tỳ tướng chạy lại hào hứng bẩm báo chiến quả.

Từ Văn Tú cưỡi ngựa từ mặt đông nam lại, cười lớn:
''Tướng quân! ta lường trước bọn nổi loạn không phải là đối thủ của chúng ta, song không ngờ bọn chúng lại không chịu nổi một đòn như vậy. Mẹ nó, nghe tin bọn chúng tụ tập rất đông, thanh thế vô cùng lớn làm ta cũng có chút hoang mang, giờ thì thấy thật giống mụ đàn bà trói gà không chặt quá đi, đàn ông muốn ra sao thì sẽ ra sao, bọn chúng chỉ có thể hứng chịu''.

Đặng Xuân Phong thoáng kinh ngạc [Ngày thường vẫn thấy Từ tiên sinh là người đức độ, ăn nói lịch sự, nay mới thấy thì ra ông ta đôi lúc cũng nói năng thô tục thế này]
''Binh sĩ vừa chiêu mộ không lâu, số quân chính quy ly tán trước kia theo về không nhiều, phần đông là quân tạm nên mới dễ dàng bị ta đánh bại. Không biết bên chỗ Văn Thanh ra sao rồi''

Từ Văn Tú vuốt râu nói: ''Tướng quân an tâm, tướng lĩnh trấn thủ nơi này chạy không thoát được đâu''

Một lúc sau thì đội quân do Nguyễn Văn Thanh chỉ huy đã quay trở lại, trên tay Thanh là một thủ cấp còn đang nhỏ máu.

''Tướng quân, đây là đầu của cựu thần nhà Nguyễn, Tôn Thất Quyền. Một trong hai kẻ dấy binh làm loạn, tên còn lại là Tôn Thất Xuân hiện đang trấn giữ ở phủ Điện Bàn''

Đặng Xuân Phong gật đầu: ''Thanh đội trưởng làm tốt lắm, ta sẽ báo công trạng này lên trên. Bây giờ chúng ta thu dọn chiến trường thôi, tướng sĩ hạ trại nghỉ ngơi 2 ngày, sau đó tiếp tục lên đường đánh thẳng ra phủ Điện Bàn''

''Tuân lệnh tướng quân''

Tin tức phủ Thăng Bình bị quân Tây Sơn chiếm lại, quận công Tôn Thất Quyền tử trận nhanh chóng truyền đến phủ Điện Bàn. Tôn Thất Xuân vừa nghe xong lập tức đứng không vững, mắt hoa lên, cổ họng ngòn ngọt, thổ ra một búng máu tươi rồi ngất đi.

Trương Phúc Tá cả kinh hét lớn: ''Mau đi mời thầy lang tới, cõng quận công vào phòng mau lên…''

Sau một hồi bắt mạch, thầy lang lên tiếng nói: ''Quận công bị xúc động mạnh khiến cho khí huyết công tâm nên mới ngất đi, tịnh dưỡng độ chừng nửa tháng là có thể bình phục hoàn toàn, tiểu nhân sẽ đi kê đơn thuốc cho ngài''

Tá gật đầu, sai người ban thưởng cho thầy lang, sau đó gọi một nữ tỳ đến chăm sóc cho Xuân, sắp xếp xong thì lui trở về phòng của mình.

Ngày hôm sau, khi trời chỉ vừa tờ mờ sáng thì bên ngoài phòng có người gõ cửa rất gấp. Tá nhanh choàng dậy, để chân trần chạy ra mở cửa
''Quận công, ngài còn chưa khỏe lại sao đã vội xuống giường rồi, nào từ từ thôi, để tiểu nhân đỡ ngài''

Bước vào trong, Xuân vội hỏi: ''Bọn Tây Sơn sắp đánh ra đây, chúng ta liệu có chống nổi không, tiên sinh…chúng ta…phải làm sao. Anh ta…huhu''

Nhắc tới anh mình, Xuân bật khóc nức nở, không sao ngăn lại được. Tá cũng không biết khuyên nhủ ra sao, đợi cho Xuân bớt xúc động thì mới lên tiếng nói:
''Chờ giặc đến không bằng tấn công trước. Qua sông chưa xong thì đánh vào giữa dòng''


Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.