Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 126: Tiến quân phủ Thăng Bình




Nhạc nghe qua kế sách của Từ Văn Tú thì vẻ mặt có chút hồ nghi, vội nói nhỏ: ''Từ tham tán, việc này có làm được không, rủi như không làm được thì lòng quân thêm hoang mang''

Từ Văn Tú nghiêm túc nói: ''Trại chủ cứ an tâm, tôi tính không sai được''

''Thôi đành vậy, tạm thời cứu nguy trước đã''

Nhạc cho gọi Đặng Xuân Phong tới, bắt đầu giao phó việc cần làm cho Phong. Khi đã nắm rõ mọi việc, Phong liền trở lại trên đài cao, dõng dạc nói:
''Hỡi ba quân tướng sĩ, các ngươi đừng thấy hành động của tên kia mà tưởng hắn ta là trung nghĩa, kỳ thật hắn là một kẻ ngu trung, biết triều đình hủ bại vẫn hết lòng tiếp tay cho bè lũ tham quan đè đầu cưỡi cổ người dân, các ngươi đã từng chịu qua cảnh thuế khóa nặng nề đến không sống nổi, chắc từng nghe qua chuyện quan lại xuất binh trấn áp những ai không đóng đủ thuế má, hắn chính là kẻ đi làm việc đó. Trại chủ là người nhân từ, muốn cho hắn ta một cơ hội lấy công mà chuộc lại lỗi lầm khi xưa, giảm bớt ác nghiệp. Nhưng có lẽ thánh thần không muốn tha cho hắn ta nên mới xui khiến hắn tự mình kết liễu.

Từ tham tán nói với ta, nếu như xuất quân thuận theo ý trời, lập đàn Thái Ất ra quân gọi thần thì trời ắt sẽ kéo gió đến mà chúc mừng, việc tên kia tự tận cũng là thiên ý, lấy máu kẻ thù mà tế cờ, quân ta nhất định sẽ toàn thắng''.

Binh lính bên dưới xì xào bàn tán: ''Việc này sao có thể, trời mấy hôm nay có được miếng gió nào đâu''

Có kẻ lại nói: ''Ta thấy thỉnh thoảng cũng có chút gió hiu hiu, đó là điều tự nhiên, chẳng lẽ lấy chuyện tầm thường như vậy đi dụ hoặc chúng ta''

''Đang trong lễ xuất quân mà tướng chưa ra trận đã tự kết liễu, ta nghe người trước nói là điềm cực xấu''
….
Từ Văn Tú cho bài lên một hương án, tiến hành lập đàn Thái Ất gọi thần, khi bày biện các thứ xong thì tiếp đến là tiến hành dựng quẻ, dùng năm thượng cổ Giáp Tý tích đến năm nay, là năm Ất Mùi. Lấy 360 mà trừ, lại lấy 36 mà khử, không hết tiếp tục lấy 3 rút 4. Thần khởi từ 1 đến 9, lấy giờ lành mà dụng từ Đông Chí, lấy 120 mà trừ, không hết thì lấy 30 mà khử để tìm cửa trực sự ở đâu. Từ Văn Tú suy tính cẩn trọng sau đó nói:

''Quẻ thu được là toán 1, lúc ra quân, quân bộ ở trước, rồi đến xe cưỡi. Đại tướng ở giữa, đi không ầm ĩ. Đô úy, bây giờ thì tới phiên ngài tế trời''

Đặng Xuân Phong gật đầu, hiên ngang đi lên đài, ở phía Tây Bắc lấy thịt trâu khô, rượu hai chén, lụa đen làm chiếu. Xuân Phong mắt hướng về phương Kiền lạy và chúc rằng:

''Cung 1 Thái Ất thần tôn, giúp ba quân tôi, khiến địch không dám đương''

Chúc xong thì lệnh cho kỳ binh phất cao cờ ở phương Tốn.

Nhạc lúc này thấy lễ đã gần xong, giờ lành cũng sắp điểm nhưng lại không có gió nổi lên thì trong lòng bất an [Theo như Từ tham tán nói chỉ cần lập đàn xong thì gió sẽ nổi lên, sao bây giờ trời vẫn im hơi lặng tiếng, hỏng bét rồi]

Từ Văn Tú đứng lui về sau, lưng cũng lạnh toát [Mình quan sát khí tượng mà đoán, định bụng liều một phen, nhưng nếu để qua giờ lành thì coi như công sức đổ sông đổ bể. Tối qua mình quan sát khí trời thì thấy có mây quần, thần lớn nghĩa lớn là âm trùng từ 1 đến 4, thấy Dương cả, chủ âm là số dương từ 2 đến 5, thấy Tùng cao nhóm cả là đối âm từ 3 đến 6, thấy lã thân đức võ là dương trùng từ 7 đến 1, thấy đức dương đạo trời là số âm từ 8 đến 2, thấy chủ đất oai lớn là đối dương từ 9 đến 3. Khí Mạnh Khá thì bội lên, tức là sẽ có gió thổi mạnh. Ông trời ơi, giúp con lần này!!!]

Từ Văn Tú ngầm ra ám hiệu cho Đặng Xuân Phong câu giờ thêm, đừng vội kết thúc việc bái tế trời. Phong hít một hơi sâu gầm lên một tiếng:

''Bạo khởi cho ta, tiến quân toàn thắng''

''Toàn thắng''

''Toàn thắng''

Binh sĩ bị hào khí của Phong làm cho cảm nhiễm mà hô theo vang dội. Lúc này trời bổng nổi gió ầm ầm lên, thổi cho cờ xí tung bay phần phật, ngựa cũng hý lên từng hồi vang dậy.

Đặng Xuân Phong cười lớn: ''Ha ha ha quả nhiên là thiên ý, trời cũng giúp quân ta''

Binh lính bên dưới reo hò tưng bừng, nhiệt huyết, sĩ khí tăng lên vùn vụt:

''Tướng quân uy vũ, quân ta tất thắng''

Nhạc lúc này cũng đứng dậy vỗ tay vui mừng [Thật làm ta phải một phen lo lắng…phù…giờ thì chẳng những trấn an được lòng quân mà sĩ khí càng thêm được nâng cao''

Từ Văn Tú đứng ra chắp tay chúc mừng Đặng Xuân Phong: ''Phàm ra quân, gió từ mặt sau lại, người hùng tráng, ngựa lồng hý, cờ xí như có thế cất lên vây địch, trống rung, còi thổi, tiếng như sấm dậy, tướng sĩ tương đối để điều hòa, tất được toàn thắng, lập công lớn. Chúc mừng tướng quân xuất chinh gặp được điềm lành''
Phong cũng chắp tay: ''Đa tạ Từ tham tán''

Đến giờ lành, Phong cho người lấy tù và thổi 3 hồi thì quân cầm khí giới, 1 tiếng chiêng thì quân đều bày hàng ngồi. Trống lớn tiên nghiêm đánh 3 tiếng (tiếng thứ nhất thì lắng nghe, tiếng thứ hai thì động tay, tiếng thứ ba thì đứng dậy), 3 tiếng la đồng thì mở cờ (đến tiếng thứ ba quân đều dựng cờ). Trống lớn 2 tiếng đánh cặp nhíp, quân đều cầm khí giới. Trống lớn 3 tiếng thì đi

Đội quân lên đường tiến ra phủ Thăng Bình. Từ thành Quy Nhơn ra phủ Thăng Bình ước chừng hơn 600 dặm đường. Hành quân nếu như không gặp trở ngại gì thì khoảng hơn 10 ngày là tới nơi.

Phủ Thăng Bình cách tỉnh thành 33 dặm lệch về phía đông nam, đông tây cách nhau 80 dặm, nam bắc cách nhau 120 dặm, phía đông đến biển 16 dặm, phía tây đến đạo Trà Nô giáp man động 54 dặm

Phủ Điện Bàn ở cách tỉnh thành 3 dặm về phía nam, đông tây cách nhau 99 dặm, nam bắc cách nhau 78 dặm, phía đông đến biển 25 dặm, phía tây đến Yên Sơn giáp động Man 74 dặm, phía nam đến địa giới huyện Quế Sơn phủ Thăng Bình 13 dặm.

Sau khi tiến tới huyện Lễ Dương thì Đặng Xuân Phong cho quân hạ trại ở một vùng rừng núi, không gây ra động tĩnh, phái ra 3 đội quân do thám tình hình quân địch ở phủ Thăng Bình. Khi quân thám báo trở về, đội quân lên đường ngay trong đêm, vòng qua Quế Sơn, án binh bất động chờ thời cơ tấn công.

Phong cho quân sĩ dựng trại theo phương thức, cứ cách ba bước lập một trạm, năm bước xếp một đội. Mắt thấy binh tướng trang nghiêm nhất nhất tuân theo mệnh lệnh do mình đưa ra, lòng hiếu chiến trong máu Phong bỗng nhiên trỗi dây. Hắn vỗ về thanh thiết côn, khuôn mặt anh tuấn hào hứng đến đỏ bừng [Sẽ rất nhanh ngươi sẽ được ra chiến trường, bình tĩnh, đừng quá phấn khích] Xuân Phong nói nhỏ trong miệng

Về phía quân địch, Quyền và phú thương Tất được cử ở lại trấn giữ phủ Thăng Bình, Xuân cùng với Tá thì trấn giữ phủ Điện Bàn.

Lúc này ở phủ Thăng Bình, Tất và Quyền đang ngồi bàn luận cùng nhau

Tất hào hứng nói:
''Quả nhiên đúng như tính toán của Trương tiên sinh, chúng ta chỉ mất có ba ngày là đuổi sạch bọn giặc cỏ trấn giữ ở nơi này, ha ha… bọn giặc ở Mỹ Thị nghe tin không hoang mang lúng túng mới lạ. Đợi khi chiếm được Mỹ Thị, chúng ta sẽ lập tức thông tri cho chúa ở Gia Định mang quân tấn công chúng ở Quy Nhơn.

Tôn Thất Quyền vừa nghe liền có chút lo lắng:

''Trương tiên sinh túc trí đa mưu, nhưng một người thì sao có thể lo trăm việc, kinh nghiệm chiến trường em ta vẫn còn rất non kém, tài ăn nói cũng không giỏi, ta sợ nó vì chút thuận lợi mà sinh ra tự mãn, sắp xếp nơi này ổn một chút ta phải nhanh chóng ra đó trợ giúp em ta''.

[Cái "khúc xương cứng" ở Mỹ Thị cũng khó mà gặm, tuy rằng bước đầu quân ta thuận lợi chiếm được hai phủ lớn, nhân mã bây giờ đã lên đến hơn tám nghìn người, thành Mỹ Thị rút bớt một phần binh lực, nhưng trong thành vẫn còn hơn mười nghìn, toàn là quân thiện chiến. Nếu không thể nhanh chóng đoạt lấy Mỹ Thị, đến lúc Quy Nhơn cử quân tiếp viện ngộ nhỡ có tướng lĩnh mới gia nhập lòng mang dị tâm trực tiếp đầu hàng hoặc có kẻ mượn chiêu bài tham gia ủng hộ triều đình mà đục nước béo cò thì rất có thể sẽ từ binh khởi thành binh loạn

Mấy ngàn binh mã tụ họp ở nơi này đủ khuấy cho phủ Thăng Bình long trời lở đất. Đám binh sĩ mới gia nhập vẫn chưa thể quản chế chặt chẽ, nếu như có kẻ thừa cơ cho quân đi cướp bóc thì ô danh sẽ vang xa, không còn ai dám đến đầu nhập, thương nhân Tất có cái nhìn thiển cận quá, xem chuyện hành binh đánh trận như trò chơi con nít, cầm chổi lông gà mà tưởng là lệnh tiễn]

Thấy Quyền có vẻ trầm tư, Tất cười nịnh nói:

''Cung đã giương không thể rút tên lại, việc chúng ta làm là danh chính ngôn thuận, trời cao sẽ phù hộ cho quân ta biến nguy thành an. Thời chưa đến vận sẽ không tới, thời đến rồi vạn sự sẽ thuận lợi. Quận công đừng quá lo lắng, nên nghỉ ngơi sớm để còn có đủ tinh lực mà lo việc đại sự''

''Tất huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới chúng ta còn phải lo toang rất nhiều việc''

Trăng sáng trên cao rắc xuống thứ ánh sáng bàng bạc như lụa mỏng, mặt đất như được lát bởi một lớp sương mờ.

Phía tây nam phủ Thăng Bình, hơn mươi thớt khoái mã đang phi băng băng đến, vó ngựa như sấm.

Lúc này sắc trời mờ mịt, khó mà thấy rõ cảnh vật, thấy ngựa phi nhanh như vậy, đám lính canh gác ngoài phủ không khỏi giật mình. Mắt thấy ngựa phi càng lúc càng gần, sắp sửa xông vào trong thôn trang, một tên đội trưởng liền lập tức quyết định dứt khoát, lớn tiếng quát:

''Ngăn bọn chúng lại!''

Hai tên lính gác lập tức vung đao chặt đứt hai sợi giây thừng. "Rào rào", một cây đại thụ bị đốn từ trước đổ rầm xuống đường. Tên đội trưởng nọ cầm đao bước lên, quát:

''Ai đó? Đêm khuya phóng ngựa định đi đâu? Nơi đây là doanh trại của quận công, mau cút xéo''

''Ha ha ha ha... một kị sĩ trên ngựa cất giọng cười lớn, đoạn cầm cương quay ngựa tại chỗ mấy vòng, rồi đột nhiên thò tay vào ngực, sau đó chỉ nghe vang lên mấy tiếng "chát chát", liền thấy trong tay gã kị sĩ loé lên mấy đốm lửa, tên đội trưởng đứng đằng trước không khỏi hoảng sợ lùi về mấy bước.

Một ngọn lửa được nhóm lên, theo sau đó, chỉ thấy đóm lửa loé lên, trong ánh lửa đỏ lập loè, tên đội trưởng thấy rõ một "cây gậy ngắn" xù xì trong tay gã kị sĩ đó bỗng kêu "phụt" một tiếng, một vệt lửa phóng thẳng lên bầu trời đêm, rồi phát ra tiếng nổ lớn trên không trung. Cả bầu trời sáng rực lên

Mấy tên lính canh gác đều ngẩng đầu nhìn lên, vệt sáng từ từ biến mất, trong mắt bọn chúng còn sót lại vẻ sáng rực của ngọn lửa ấy, nhất thời nhìn không rõ bầu trời đầy sao. Chợt lại nghe trong màn trời đêm tĩnh mịch nổ vang một tiếng "đùng", một ngọn hoa lửa tuyệt đẹp từ phía đông nam bay vút lên trời. Tiếp theo, trên đỉnh núi phía xa lại loé lên một tia sáng, song bởi cách quá xa cho nên thoạt trông chỉ thấy giống như những ngôi sao lớn nhỏ

Tên đội trưởng thoáng ngẩn ra, rồi liền kêu lên thất thanh:
''Pháo hiệu truyền tin!''


Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.