Đặng Văn Long thắc mắc hỏi: ''Hiện nay binh lực ở thành Mỹ Thị đủ sức để đối phó với quân triều đình nổi dậy, sao chúng ta không dùng binh nơi đó mà phải kéo quân từ Quy Nhơn ra''
Nhạc lắc đầu: ''Không, không, ta phải tính kế lâu dài, đất đã chiếm được thì phải giữ vững, dù quân Trịnh đã rút về Phú Xuân nhưng vẫn còn cắt cử một số tướng lĩnh ở lại trấn giữ ở các nơi hiểm yếu phía Bắc dinh Quảng Nam, đợi khi diệt xong bọn nổi loạn thì ta liền cho người ra Phú Xuân xin với Chúa cho cai quản toàn bộ đất Quảng Nam. Chúa ở nơi xa sẽ ngại dụng binh, ta lại mang danh quy thuận, nên việc xin với chúa là hoàn toàn hợp lẽ.
Trong các hàng tướng lĩnh đức cao vọng trọng ở lại thì có Phạm Ngô Cầu là uy vọng cao hơn cả, ắt sẽ được Chúa giao cho trấn giữ Thuận Hóa. Người này tính tình cẩn thận nhưng lại nhút nhát, chỉ giỏi việc an dân, khoa cử chứ ko giỏi dùng binh. Ta cứ mềm dẻo từng bước lấn dần, đợi khi thời cơ đến thì tiến công thu luôn đất Thuận Hóa''
Long thầm nghĩ [Trại chủ có tầm nhìn thật xa, am hiểu tỏ tường như vậy thì ắt trong quân Trịnh có tai mắt, đúng như câu biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng mà]
Nhạc lại bàn: ''Trận này chúng ta có thể lấy hàng quân của nhà Nguyễn mà lùa đi tiên phong, cho chúng đánh nhau lưỡng bại câu thương thì mới cho quân của chúng ta thu dọn tàn cuộc, đệ thấy thế nào''
Huệ gật gù: ''Cách này có thể làm, để cho tướng nhà Nguyễn là Nguyễn Khoa Kiên dẫn quân, dụng kế như Hoàng Ngũ Phúc đã dùng với chúng ta, dù thắng hay bại thì ta đều hưởng lợi''
''Truyền cho đô úy Đặng Xuân Phong vào đây'' Huệ cất giọng vang như chuông nói
Phong bước vào, khom người chắp tay: ''Mạc tướng tham kiến trại chủ, tướng quân''
Nhạc gật gù thầm khen [em ta đúng là có mắt nhìn, người này tuy mới gia nhập không lâu, chỉ mới cầm binh đánh một trận mà đã có uy phong của bậc đại tướng, quả đúng là tuổi trẻ tài cao, hào kiệt đương thời]
''Nay ta lệnh cho ngươi mang 5 nghìn quân tiến ra phủ Thăng Bình dẹp tan lũ cựu thần nổi dậy của nhà Nguyễn, việc này rất gấp, trong vòng 3 ngày nữa phải nhanh chóng lên đường đi ngay''
Đặng Xuân Phong kính cẩn đáp: ''Mạc tướng lĩnh mệnh''
Huệ đứng lên đi tới chỗ Phong vỗ vai nói: ''Ta tin đô úy có thể nhanh chóng dẹp tan được đám tàn quân này. Nào! Mang rượu tới đây''
Một người lính hầu cận liền bưng khay rượu đến, Huệ tự tay rón hai chén rượu, đưa một chén cho Phong, rồi cười lớn: ''Cạn chén này ta chúc đô úy kỳ khai đắc thắc''
''Mạc tướng sẽ không phụ lòng kỳ vọng của tướng quân''
Cả hai nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Hôm sau, Nhạc cho triệu Nguyễn Khoa Kiến đến dụ:
''Tướng quân là bậc anh tài, đừng vì hai chữ ngu trung mà toan bỏ cái thiên tài hữu dụng. Sở dĩ ta bắt giữ tướng quân bấy lâu nhưng không giết chính là vì tiếc cái tài của tướng quân, nếu như tướng quân có thể bỏ tối mà theo sáng, thì mọi lỗi lầm khi xưa xem như xóa sạch, hàng binh không những được ân xá mà còn được trọng dụng.
Triều đình thối nát khiến trăm họ phải lầm than, những thứ sưu thuế đáng chết kia bắt trăm họ phải nhà tan cửa nát. Nghĩa quân ta nổi dậy là muốn để người dân được sống cuộc sống yên lành, có cơm ăn, còn có thịt ăn, có quần áo mặc, không phải chịu đói chịu rét. Bản thân ta phải chịu khổ đã nhiều, ắt không bạc đãi nhân dân trăm họ.''
Nguyễn Khoa Kiên cười lớn nói:
''Bậc đại trượng phu ở đời trước hết phải giữ đức trung, đừng tưởng rằng chỉ có ngươi mới xót thương trăm họ! Thiên hạ hiện nay tuy có nhiều tệ nạn, nhưng triều đình không hề thối nát, các quan viên cũng có rất nhiều người thương dân như con.
Ngươi muốn lập triều đình mới, vậy phải đánh bao nhiêu trận, chết bao nhiêu người đây? Đánh cho thiên hạ này trở nên tan nát, phá xong lại lập, nhưng sao bằng ủng hộ chúa, các đại thần thanh liêm chính trực trong triều, canh tân cải cách, trừ bỏ lũ tham quan ô lại để trăm họ được ăn no, được mặc ấm, có đất cày? Hơn nữa, chỉ dựa vào các người mà có thể lật đổ được thiên hạ này sao? Đúng là vọng tưởng
Ngươi vào nam ra bắc, thấy nhiều hiểu rộng, phải biết rằng hoàng thất chính thống Đàng Trong mang họ Nguyễn, trong thiên hạ người tin phục nhiều vô số kể. Các người chỉ là một đám dân đen, tụ tập một lũ đầu trộm đuôi cướp mà khởi binh tạo phản, liệu có bao nhiêu sĩ phu tin phục mà đi theo đây? Còn triều đình nhà Nguyễn chính thống kia thì lại có thể biến thành lương thảo, tiền tài, đao thương và binh sỹ, nếu là sĩ phu có mắt thì ai lại đui mù mà theo các ngươi
Các người chẳng qua là từ sơn tặc biến thành giặc cỏ, theo sóng gió mà nổi lên rồi lại theo sóng gió mà chìm xuống. Một trăm năm sau, người đời có nhắc đến các người cũng chẳng qua chỉ là nhắc đến một đám thổ phỉ gây họa một thời, khiến cho thiên hạ máu chảy thành sông, chẳng giúp ích gì cho nhân dân trăm họ. Nếu các người có con cháu, ắt bọn chúng cũng cảm thấy xấu hổ thay cho các người…Đừng tưởng ta không biết ý đồ của ngươi, muốn lấy ta làm con tốt thí à, ngươi đừng có mơ''
Nói rồi Kiên nhổ toẹt một bãi nước bọt, thái độ vô cùng khinh bỉ nhìn Nhạc.
''Haizz đến tận giờ mà ngươi vẫn còn u mê với triều đình thì hết cứu được rồi. Ta có lòng muốn chiêu hiền đãi sĩ nhưng với kẻ ngu muội như ngươi thì dù có nói thế nào cũng chỉ như đàn gãy tai trâu. Ngươi có hai ngày để suy nghĩ, nếu như vẫn chấp mê bất ngộ thì quãng đời còn lại chỉ có thể sống trong ngục tối''
Nói rồi Nhạc phất tay cho lính thân vệ lôi Kiên đi ra, trong lòng thầm than [Bọn người ủng hộ triều đình xem ra còn rất đông, lời hắn ta nói không phải hoàn toàn sai, nhưng nếu như máu không chảy, đầu không rơi thì sao có thể cứu dân ra khỏi chốn lầm than. Ngày nào triều đình nhà Nguyễn còn thì dân còn khổ, kiêu binh, nghĩa sĩ còn nổi dậy, nội chiến không thể dứt được]
Hai hôm sau, khi Đặng Xuân Phong bắt đầu đánh ba hồi trống lớn, tập hợp binh mã. Thân hành kiểm điếm số quân, khí giới và hỏa khí, đồ sắt các thứ, thì thấy Nhạc trại chủ đi đến. Sau khi đã kiểm đếm xong, Đặng Xuân Phong đến trước mặt Nhạc chắp tay khom người hành lễ:
''Trại chủ có điều chi dặn dò''
Nhạc nhìn binh lính chỉnh tề, nghiêm lệnh rõ ràng thì rất vừa ý: ''Ta đến đây là để cấp thêm cho đô úy một đội quân tiên phong, binh lính của đội quân này là hàng binh triều đình nhà Nguyễn, sẽ do tướng Nguyễn Khoa Kiên chỉ huy''
Nói rồi Nhạc cho truyền Nguyễn Khoa Kiên đi vào. Hôm trước, Nhạc cho Kiên 2 ngày để suy nghĩ, định bụng hắn ta sẽ quyết không đồng ý, nhưng chẳng ngờ tối qua có lính canh ngục đến báo, Kiên đã thay đổi ý định, muốn dẫn quân lập công đầu, chỉ mong sau khi đánh xong trận này thì Nhạc sẽ tha cho những binh lính đầu hàng được trở lại quê nhà. Nhạc vui vẻ đồng ý ngay với yêu cầu này có Kiên, lệnh cho người thả hắn ta ra, ban cho giáp trụ, chuẩn bị sẵn sàng để lên đường tiến quân ra Quảng Nam.
Nguyễn Khoa Kiên đi vào, theo sau là nhóm binh lính của hắn ta, Kiên chắp tay hành lễ với Nhạc:
''Mạc tướng nguyện ý làm tiên phong, lấy chiến công để báo đền ơn trại chủ. Trước khi xuất quân, mạc tướng có vài điều muốn nói với binh lính của mạc tướng''
Nhạc mỉm cười gật đầu: ''Tốt, có lời gì thì ngươi cứ nói, đừng để chậm trễ giờ lành xuất quân''
Kiên đứng trên đài, cao giọng nói lớn: ''Hỡi các tướng sĩ của ta, ta biết các ngươi ai cũng muốn quay về lại quê nhà, không cam lòng làm tù binh cho bọn giặc, càng không muốn giúp giặc làm điều phản nghịch, Nguyễn Khoa Kiên ta đây một lòng thờ chúa, không thể đưa các ngươi quay về, xin được lấy cái chết tạ tội''
Nhạc cùng các tướng lĩnh khác khi vừa mới nghe được câu đầu thì biến sắc:
''Cản hắn ta lại…''
Nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Kiên cướp lấy đao của một tên lính thân vệ phía sau, lưỡi đao ''xoẹt'' qua cổ, máu chảy ra như suối, hắn ta ngã lăn ra chết ngay. Những binh lính của Kiên gào khóc vang dậy, hàng ngũ quân Tây Sơn cũng bắt đầu có tiếng xào xáo bàn tán. Buổi tập hợp binh mã trở nên hỗn loạn, các tướng lĩnh ai nấy đều cho là điềm gỡ.
Nhạc đùng đùng nổi giận quát: ''Thật là kẻ ngu trung, giải hết binh lính của hắn ta vào ngục''
Tham tán Từ Văn Tú bước ra bẩm: ''Trại chủ bớt giận, chuyện cần bây giờ là chúng ta phải nhanh chóng trấn an lòng quân, đừng để chuyện vừa rồi làm ảnh hưởng đại sự''
Nhạc thấy người đứng ra là tham tán thì dịu giọng: ''Tiên sinh có cách nào không, sắp tới giờ lành xuất quân mà để xảy ra chuyện thế này…thực là…haizzz''
Từ Văn Tú nói nhỏ: ''Việc này đành phải nhờ trời giúp ta một phen vậy. Tôi có một kế nhỏ kính trại chủ nghe qua …''
Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với