Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 124: Quận Việp rút quân, Tôn Thất dấy binh




Lân cũng dõng dạc nói: ''Một lời đã định''

Nói rồi chắp tay cùng đoàn người rời đi. Lão Hùng thấy tình thế như vậy thì cuống lên

''Đại nhân, như vậy sao được, chúng ta đâu có nhiều thời gian ở lại nơi này nếu để chậm trễ kéo thì e là khó lòng bẩm báo với trại chủ…ngài suy nghĩ lại đi''

''Đại ca, liệu có khả thi hay không, chúng ta không thân thuộc nơi đây thì làm sao có thể giúp họ buôn bán được'' Cúc với vẻ mặt có chút lo lắng nhìn Lân nói nhỏ

''Mọi người cứ an tâm đi, ta đã có dự tính sẵn hết rồi. Bây giờ thì ta có việc giao cho mọi người. Lão Hùng cùng với Quang Huy sẽ lo việc giúp con trai phú hào bán ra các tượng điêu khắc, còn Cúc muội sẽ giúp con gái phú hào phát triển việc buôn bán tàu thuyền. Chúng ta sẽ ở lại đây 7 ngày, sau 7 ngày thì rời đi. Được hay không thì do mệnh trời vậy, hy vọng ông ta là người giữ chữ tín''

Sau đó Lân phân phó công việc cho từng người, đồng thời nhờ thêm sự trợ giúp của Kế Pù Tá. Qua bảy ngày, mọi thứ đều không có sự tiến triển gì lớn, Lân một mình đi đến nhà của Ja Tih Koak để nói chuyện, cả hai bàn luận rất lâu, từ sáng sớm cho đến buổi chiều tối.

Ngày hôm sau Lân dẫn đoàn người tiến hành trở về lại Quy Nhơn. Tuy rằng không có lời xác nhận cuối cùng của Ja Tih Koak nhưng Quang Huy mặt mày rất hớn hở
''Kế này của đại ca quả thật rất tinh diệu, tuy có chút vô lại nhưng đệ tin sẽ thành công, ha ha ha, càng đi theo đại ca đệ càng thấy nhiều việc thú vị''

Lão Hùng không lên tiếng chỉ nghĩ thầm [Ta cứ nghĩ mình là bậc lão luyện trong nghề, không ngờ đô đốc cũng có cái tài kinh thương không kém gì ta, hy vọng kế sách sẽ thành công]

Lúc này ở doanh trại quân Trịnh

Sau khi cho người đưa thư về kinh thành Thăng Long để xin chúa Trịnh cho quân được rút về Phú Xuân, Chúa là người rất tin tưởng quận Việp nên đã ân chuẩn việc này.

Tháng 10 năm Ất Mùi (1775) quân Trịnh nhổ trại rút quân về Phú Xuân. Bùi Thế Đạt ở lại cùng các tướng giữ Thuận Hóa, còn Hoàng Ngũ Phúc và Nguyễn Nghiễm đều xin trở về bắc dưỡng bệnh, nhưng bệnh cả hai người cùng nhiều đại thần, tướng sĩ ngày càng nặng. Nguyễn Nghiễm nhận thấy mình khó lòng qua khỏi nên đã xin được về lại quê nhà dưỡng bệnh (Tháng 11 năm 1775, Nguyễn Nghiễm về đến quê nhà ở làng Tiên Điền huyện Nghi Xuân trong tình trạng rất gầy yếu. Không được bao lâu, tới ngày 17, ông qua đời, thọ 68 tuổi)

Ngày trước, khi Nguyễn Nhạc tấn công Trà Sơn, các quan viên và hoàng tộc nhà Nguyễn bỏ chạy tứ tán, trong số đó có Tôn Thất Quyền (Nguyễn Phúc Quyền) và Tôn Thất Xuân (Nguyễn Phúc Xuân) chạy thoát được, cả hai sống ẩn dật ở một vùng núi hẻo lánh thuộc phủ Thăng Bình. Nguyên lai Tôn Thất Quyền là con thứ 14, còn Tôn Thất Xuân là con thứ 17 của Thế Tông (Nguyễn Phúc Khoát), tuy thuộc dòng chính thống nhưng không đủ cơ trí nắm quyền nên sau chỉ được coi như ngạch thứ.

Một hôm, lúc đêm tối cả hai đang ngồi bàn luận về việc chiêu mộ binh lính, chờ khi quân Trịnh rút quân đi xa thì tiến hành nổi dậy chiếm lại Quảng Nam thì có lính thân vệ vào báo

''Bẩm hai vị quận công, ngoài kia có người tự xưng là mưu sĩ đến cầu kiến''

Xuân đứng dậy nói ngay: ''Mau, mau mời vào đây''

Lính thân vệ liền đi ngay, rất nhanh người kia đã vào đến. Vừa gặp mặt hai vị quận công, người kia liền hành trọng lễ:
''Tiểu nhân là Trương Phúc Tá, từng là mưu sĩ bên cạnh quan trấn giữ phủ Thăng Bình, được tin hai vị quận công đang ở nơi đây liền vượt đường mà đến''

Xuân bước tới nâng Tá dậy mà khóc: ''Nay triều đình ly tán, bọn giặc phản loạn ở khắp nơi, tiên sinh không sợ gian nguy mà tìm đến, thực khiến ta vô cùng cảm động''

Nói đoạn cầm tay dắt Tá đến bên ghế ngồi, tự tay rót một chén trà đưa cho Tá

''Nơi đây không có rượu ngon tiếp đãi tiên sinh, chỉ có chén trà nhạt này, ta lấy trà thay rượu kính tiên sinh một chén''

Tá cung kính nâng hai tay quá đầu tiếp nhận chén trà, miệng nói:
''Đa tạ quận công đã ban trà''

Tôn Thất Quyền bấy giờ mới lên tiếng: ''Bọn ta đang tính kế chiêu quân nổi dậy, vừa lúc tiên sinh tìm đến, quả thực đây là thiên ý. Chẳng hay tiên sinh có cách nào giúp chúng ta có thể tụ họp được binh lính, lần nữa đông sơn tái khởi''

Thấy Tá trầm ngâm suy nghĩ thì Xuân thầm thở dài [Nay bọn ta thân đơn thế cô, tài lực không có, danh vọng cũng chẳng cao, nếu như muốn chiêu hiền đãi sĩ thực khó như lên trời, tuy rằng tiên sinh là người am hiểu vùng đất nơi đây nhưng muốn giúp e là lực bất tòng tâm]

''Lúc tiểu nhân đến đây đã có nghĩ qua chuyện này, hiện nay quân Trịnh rút quân về lại Phú Xuân, còn quân của bọn giặc thì chủ yếu trấn giữ ở Mỹ Thị, các phủ huyện khác chỉ cắt cử một phần nhỏ binh lực để trông coi, đây chính là thời cơ cho chúng ta tụ họp binh lính, nghĩa sĩ mà nổi dậy''

Xuân lại hỏi: ''Nhưng hiện nay chúng ta không đủ tiền tài, danh vọng thì làm sao có thể tụ nghĩa''

Tá đáp lời: ''Việc đó không khó, những binh lính triều đình chúng ta đang ly tán ở khắp nơi, hai vị quận công là người thuộc hoàng tộc, chỉ cần hai vị dựng cao cờ nghĩa là họ ắt sẽ nhanh chóng tìm đến đây ngay, còn về tiền tài, của cải thì tiểu nhân đã vận động được một số phú thương, địa chủ một lòng hướng về triều đình ta, họ sẵn sàng bỏ tiền bạc, của cải ra giúp sức.

Ngoài các tài chủ của nước ta, còn có một người là thương nhân nhà Thanh, ngày trước từng có mối quan hệ rất tốt với tiểu nhân, chỉ cần tiểu nhân ra sức thuyết phục thì khả năng ông ta sẽ đến trợ giúp cho hai vị quận công. Nếu như người này chịu giúp thì chuyện tiền bạc sẽ không thành vấn đề nữa''

Nghe những lời Tá nói, cả hai người đều hết sức vui mừng, Xuân thốt lên:
''Ông trời giúp ta mà, có được tiên sinh ra sức thì chuyện lấy lại dinh Quảng Nam của chúng ta có cơ hội rồi''

Quyền lấy ra bản đồ trãi lên bàn, nhìn Tá hỏi: ''Sau khi chiêu mộ xong, bước tiếp theo ta nên làm gì''

Tá chăm chú nhìn vào bản đồ một lúc rồi mới lên tiếng: ''Hiện nay chúng ta đang ở đất thuộc phủ Thăng Bình, sau khi chiêu binh mãi mã xong thì lập tức chiếm lấy phủ Thăng Bình để làm bàn đạp, kêu gọi anh hùng nghĩa sĩ gia nhập, đồng thời vận động thêm tài lực từ các phú hào, địa chủ, thương nhân

Phủ Thăng Bình theo như tìm hiểu của tiểu nhân thì binh lực trấn giữ nơi này chỉ độ vài trăm người, việc chiếm lấy là không khó. Mục tiêu tiếp đến là phủ Điện Bàn, nơi đó dân cư đông đúc, có thành trì để thủ, tài nguyên lại phong phú. Chiếm được Điện Bàn để phát triển căn cơ cho vững, khi quân đã đông đảo, lương thực dồi dào thì chúng ta sẽ tấn công lên Mỹ Thị, tiêu diệt quân chủ lực của bọn giặc, như vậy, dinh Quảng Nam sẽ về lại tay triều đình chúng ta''

Cải hai người Xuân và Quyền nhìn nhau rồi vòng tay vái lạy Tá:
''Tiên sinh tính toán thật chu toàn, xin nhận của chúng tôi một lạy''

Tá hoảng hồn vội đỡ lấy hai người: ''Hai vị quận công làm vậy tiểu nhân quả thật không gánh nổi lễ trọng này, tiểu nhân một lòng hướng về triều đình, đây là việc tiểu nhân nên làm''

Sau hôm ấy, Xuân và Quyền dựng cờ chiêu binh. Những binh lính ly tán trước đó nghe được tin thì cùng nhau kéo về rất đông. Tá thành công thuyết phục được khách buôn người Hoa tên là Tất trợ giúp tiền tài, của cải cho quân triều đình. Tất đem của riêng giúp cho hàng ức vạn, số binh lính tăng lên nhanh chóng, ước chừng hơn 6 nghìn người, thanh thế vô cùng to lớn.

Xuân và Quyền xuất binh chiếm được ngay phủ Thăng Bình. Từ phủ Thăng Bình tiến lên chiếm luôn phủ Điện Bàn trong vòng chưa đầy một tháng. Tướng giữ Mỹ Thị là Nguyễn Văn Tuyết và Võ Đình Tú gửi thư gấp về thành Quy Nhơn cho Nguyễn Nhạc để báo cáo tình hình, đồng thời xin chỉ thị của Nhạc.

Nhạc nhận được thư thì liền cho họp các tướng lĩnh lại để bàn việc tiến đánh quân nổi dậy. Ngô Văn Sở lên tiếng nói:
''Mạc tướng tình nguyện dẫn quân tiêu diệt bọn này, không thể để chúng có thời gian phát triển thêm''

Huệ cười cười nói: ''Không cần phải vậy, giết gà thì cần gì dao mổ trâu. Trong hàng tướng lĩnh có một người rất thích hợp để làm việc này''

Nhạc hỏi: ''Đệ muốn tiến cử vị tướng quân nào''

Huệ đáp: ''Bẩm đại huynh, đệ muốn tiến cử tướng Đặng Xuân Phong lãnh binh tiểu trừ quân nổi dậy. Trong trận chiến vừa qua, đệ nhìn ra được Phong là người dũng mãnh, thiện chiến, có tài mưu lược, nếu như tiến quân thì trong vòng không quá mươi ngày có thể dẹp tan quân triều đình nổi dậy''


Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.