Người nữ tỳ vào quán hỏi về vị công tử vừa mua xoài, một gia nhân của Thi liền đi báo với chủ. Nhìn thấy Thi đi ra, nữ tỳ kìa liền nói:
''Tiểu thư nhà ta thấy công tử bị mất tiền vì cá cược nên mạn phép mang xoài qua biếu cho công tử, xin công tử nhận cho''
Thi mừng rơn, vội hỏi: ''Tiểu thư của ngươi là…"
Nữ tỳ kia khẽ mỉm cười, đưa tay chỉ về hướng cửa sổ kia. Chỉ xong thì đưa làn trúc cho gia nhân của Thi, sau đó cáo từ rời đi mau. Lúc này bao nhiêu bực tức trong lòng Thi tan sạch, trong lòng như nở hoa.
''Là xoài của người đẹp, ha ha, có lẽ nào nàng ta đã bị vẻ anh tuấn tiêu sái của ta làm cho say mê rồi''
Tên gia nhân theo hầu liền lên tiếng nói: ''Công tử, đây là cơ hội chúng ta không nên bỏ qua''
Công tử hỏi nhỏ: ''Ngươi nói là ý gì''
Người hầu đáp: ''Vị tiểu thư kia mang quà đến cho công tử, vậy thì chúng ta cũng mang quà sang để đáp lễ, chỉ cần công tử mang thứ quý giá ra tặng thì ắt nàng ta sẽ xiêu lòng''
Công tử nghe xong thì hí hửng: ''Ngươi quả nhiên là đầu óc nhanh nhạy, mau mau lấy trầm hương ra gói kỹ vào trong hộp mang qua cho nàng ta''
Tên gia nhân theo lệnh đi làm ngay. Một lúc sau thì trở lại, nói nhỏ với công tử:
''Vị tiểu thư kia là gái đã có chồng, nhưng chồng cô ta đã đi làm ăn xa, mỗi tháng chỉ về có mấy ngày rồi lại đi. Cô ta đang lúc tuổi xuân phơi phới mà phải chịu cảnh đêm đêm riêng giữ phòng không, chăn đơn gối chiếc lạnh lùng một thân. Qua lời của ả nô tỳ kia thì dường như tiểu thư của ả cũng đã động lòng trước công tử''
Lân đứng trên lầu không khỏi cười thầm [Lần này thì dâm công tử ngươi gặp phải nạn rồi].
''Chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi thôi, đường đi còn rất xa''
Cúc gật đầu: ''Vâng, đại ca''
Sáng hôm sau, khi mọi người ăn sáng xong, chuẩn bị lên đường thì Huy bước tới chỗ Lân cười hề hề nói: ''Đại ca, hay là chúng ta ở lại một hôm đi, sẵn tiện khảo sát vùng này muột chuyến, mấy ngày nữa chúng ta phải đi vào nơi của quân Nguyễn quản lý, sẽ rất căng thẳng, nên bây giờ chúng ta dưỡng sức cho tinh thần thoải mái trước''
Lân nhẹ gật đầu: ''Như vậy cũng tốt, đệ sang xin với cha đi''
Huy liền đi sang chỗ lão Hùng: ''Cha, bọn con từ trước tới giờ chưa từng chịu khổ đến vậy, hay là cha cho tụi con ở lại thêm một hôm rồi mai lại lên đường''
''Ngươi đó, như thế nào vẫn giống như một đứa nhỏ mãi không chịu lớn, vừa mới chịu khổ có mấy ngày đã không chịu được. Chúng ta cần nhanh chóng trở về nhà, còn bao nhiêu thứ bộn bề phải lo'' lão Hùng làm ra vẻ nóng giận trách móc Huy
Lúc này Lân nháy mắt với Cúc để cứu cánh cho Huy. Cô nàng rất tinh ý nên liền bước lên nói: ''Thưa cha, tam đệ lần đầu phải đi xa như vậy, khó tránh khỏi việc không chịu nổi cảnh màn trời chiếu đất, chúng ta chỉ nghỉ lại thêm một hôm cũng không ảnh hưởng gì lớn đến công việc ở nhà''
Lão Hùng giả vờ cao mày, nhưng thần sắc đã hòa hoãn xuống: ''Con và đại ca con chiều tên tiểu tử này quá nên giờ nó mới sinh hư, thôi được rồi, muốn ở lại cũng được, nhưng các con phải ra ngoài để thăm dò giá cả các mặt hàng, nếu thấy loại gì có thể thu mua được thì mua, ta xem các con đã học hỏi được gì rồi''
''Vâng, thưa cha''
Quang Huy reo lên vui mừng: ''Hay quá, chúng ta đi chơi thôi, à không, đi thăm dò giá cả thôi''
Chẳng đợi cho lão Hùng nói gì thêm, Huy đã chạy ra khỏi cửa, tay còn kéo theo Lân đi cùng, Cúc thấy vậy thì nhanh chóng rảo bước nhanh đuổi theo.
Một lúc sau, ở phía cửa có thanh âm trong trẻo vang lên. Theo thanh âm, một nữ tử đã xuất hiện ở cửa ra vào. Vị cô nương này dáng người thon dài, khuôn mặt thanh lệ, trên mặt có trang điểm nhẹ. Vai thon thả, cổ thanh tú, giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự tao nhã kèm theo sự quyến rũ đến mê người.
Nàng mặc một bộ áo dài có thêu hoa màu hồng nhạt, eo nhỏ nhắn buộc một dải dây lưng lụa trắng, mái tóc đen sáng bóng được búi cao, trên búi tóc cài một chiếc trâm ngọc trắng noãn, kiện áo bào trắng mềm mại bó sát người, những đường cong trên thân thể như lượn sóng.
Nhìn thấy mỹ nữ vào, Thi công tử mắt sáng rực, vội vàng đi đến chắp tay vái chào:
''Tại hạ là văn Thi, cảm tạ cô nương đã mang xoài đến tặng, trong lòng thực vô cùng cảm kích, nhân đây tại hạ xin mạn phép mời cô nương dùng bữa sáng cùng tại hạ''
Nữ tử áo trắng kia cười khanh khách, vai run run, những đường cong mê người ở vòng eo và nhũ phòng bên dưới áo bào trắng lại càng thêm rõ ràng, nàng vươn một bàn lên che miệng, ôn nhu nói:
''Tiểu nữ thất thố quá, chỉ là nhớ lại chuyện tối qua nên không kìm được mà bật cười, mong công tử thứ lỗi, công tử đã mời thì tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh vậy''
Tên Thi nhìn chằm chằm nàng ta, dường như không nghe được mỹ nhân nói gì, miệng cứ há hốc, đứng ngây ra. Tên gia nhân phải đưa tay khêu khều nhắc công tử:
''Công tử, công tử…chú ý hình tượng''
Thi lúc này mới bừng tỉnh, vội mời cô gái đến bàn của mình, gọi chủ quán đưa lên tất cả các món ngon nhất trong quán. Cả hai nói chuyện rất vui vẻ, cô gái lại sành về thi ca, còn khéo ăn nói, làm cho tên Thi say như điếu đổ.
Về phía nhóm người của Lân, sau khi rời khỏi quán trọ thì đi dạo một vòng quanh chợ. Chợ khá thưa người, nhưng vẫn buôn bán rất nhiều loại mặt hàng, từ các loại thức ăn thường ngày như lúa, gạo, cá, tôm, gà, vịt, thịt rừng, trái cây cho đến các loại trang sức, vải vóc, yến sào, đá san hô…giá cả lại tương đối rẻ
Nơi này cách phủ huyện đóng quân của Lê Văn Hưng và Lý Tài độ chừng hơn 10 dặm đường, công tác quản lý cũng còn rất lỏng lẻo, ở mỗi xã chỉ cắt cử vài người trông coi. Phân chia làm hai nhóm, một nhóm giải quyết vấn đề dân sinh và một nhóm để canh phòng và truyền tin.
Đi hết chợ nhưng vẫn không có thứ gì phù hợp để mua, Lân lên tiếng nói:
''Hay là chúng ta thử đi xem ruộng đồng nơi này như thế nào, nơi đây chiến trận liên miên không biết người dân có gieo trồng được gì không''
''Như vậy cũng hay, thời buổi này thì lương thực là gốc rễ, nếu như không thể canh tác được thì người dân không có gạo để ăn, dân khổ thì ắt sẽ có nhiều sự biến loạn'' Cúc vừa chầm chậm bước đi vừa nói
''Đồng ruộng thì có gì để xem, thật nhàm chán'' Nói rồi Huy đi tới gần Lân nói nhỏ
''Hôm trước khi đi vào chợ, đệ có để ý thấy phía Tây có một ngôi lầu cao, bên ngoài ghi bản Như Ý viện, hay là chúng ta đến đó xem một chuyến đi, còn Cúc tỷ thì cho trở về lại quán trọ, hắc hắc…''
Lân giơ tay gõ vào đầu Huy một cái, nhẹ giọng nói nhỏ: ''Tên tiểu tử ngươi bị ai dạy hư rồi, mới có bấy nhiêu tuổi mà đã đòi vào thanh lâu''
Nhìn thấy hai người thì thầm nói gì đó, Cúc lên tiếng hỏi: ''Hai đại nam nhân bàn chuyện xấu gì rồi phải không''
''À không, tên tiểu tử này đang dụ dỗ ta đi…tìm võ quán, hắn ta muốn xem nơi này có cao thủ nào không thôi''
''Huynh đừng có bao che cho tên nhóc kia, muội để ý thấy hắn ta khi nói thì nét mặt hưng phấn, lại có chút ngượng đỏ mặt thì biết không phải chuyện tốt lành gì rồi''
Lân có chút kinh ngạc về tài quan sát của Cúc [cô nàng này có ánh mắt quan sát thật tinh tường, chỉ cần liếc nhìn qua là có thể xét đoán người khác đang có chủ ý gì, nếu ai mà lấy cô nàng làm vợ thì hết đường ăn vụng]
Đi một đoạn khá xa thì mới tới được nơi có đồng ruộng, nhìn những cánh đồng bị bỏ hoang, cây cỏ héo ú mà Lân thầm thở dài [đất bỏ hoang nhiều quá, những cánh đồng này đã lâu không có người cày cấy, mương nước cũng không có ai ra nạo vét nên nhiều chỗ bị tắc nghẽn.
Nếu như sử dụng bê tông để xây dựng nên các đường mương dẫn nước hoặc giả là máng nước thì những cánh đồng này sẽ được cung cấp nước đầy đủ, đối với những nơi cao thì thiết kế máng nước dẫn truyền xuống, có như vậy người dân mới không cần phải trông chờ vào trời mưa.
Sau khi công tác quản lý được thiết lập chặt chẽ thì mình sẽ kiến nghị lên việc này, quan dân cùng làm, người có tiền thì bỏ tiền, người không có tiền thì bỏ sức. Công trình xây dựng lên xong có sẽ đảm bảo nhu cầu tưới tiêu đến vài trăm năm]
''Đại ca, người đang suy ngẫm việc gì à'' Cúc lên tiếng hỏi
Lân trầm ngâm đáp: ''Ta đang nghĩ tới việc làm một hệ thống tưới tiêu cho người dân. Diện tích canh tác nơi này bị bỏ hoang nhiều quá, một phần vì chiến loạn, một phần vì không có nước, nếu như có thể cung cấp nước đầy đủ thì người dân có thể canh tác quanh năm, sản lượng lương thực cũng theo đó mà tăng lên, nhưng việc này cần có thời gian, đợi khi chúng ta thiết lập công tác quản lý rạch ròi, thuế khóa được áp dụng thì mới có thể làm được''
Cúc nói với giọng buồn buồn: ''Việc này muốn làm cũng không phải là dễ, tài lực phải đủ mạnh, hệ thống quản lý sổ điền hoàn thiện thì mới có thể triển khai, chúng ta hiện giờ phải đối đầu cả về hai phía bắc nam, việc chiếm địa bàn cũng chỉ tạm bợ, tương lai ra sao cũng không thể nói trước được''
Cả ba người cùng nhau đi dạo quanh một lượt những vùng nông thôn, tới đâu cũng chỉ thấy cảnh ruộng đồng bỏ hoang, thỉnh thoảng mới có được một mảnh ruộng có trồng lúa, nhà cửa người dân thì xiêu vẹo, đúng như câu nói nhà dột cột xiêu
Không muốn thấy thêm tình cảnh nghèo khổ của người dân, Lân bèn quay trở về lại quán trọ.
Tối hôm ấy, khi tất cả mọi người đang chuẩn bị đi ngủ thì có tiếng huyên náo. Dường như là tiếng dọn hành lý.
Lân bước xuống giường đi ra xem có chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy những gia nhân của công tử đang tất bật thu dọn hành lý rời đi.
Tiểu tử Quang Huy đã nhanh chân xuống dưới lầu từ sớm, Huy lân la hỏi một tên gia nhân:
''Chủ của ngươi có chuyện gì gấp hay sao mà dọn đồ rời đi ngay trong đêm vậy''
Tên kia chỉ ậm ờ trả lời: ''Ta cũng không rõ, nhưng có vẻ công tử ta đang lo sợ điều gì đó nên kêu bọn ta nhanh chóng thu dọn rời đi ngay''
Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với