Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 121: Bắt gian




Nguyên lai, buổi sáng sau khi dùng bữa, Thi đề nghị dạo phố cùng cô nàng kia. Để lấy lòng người đẹp, hắn ta đã bỏ ra không ít tiền để mua cho nàng các loại son phấn, trang sức. Còn cô nàng thì ra ra sức quyến rũ, làm tâm hôn hắn bay bổng lên tận chín tầng mây.

Sau buổi đi dạo, tình chàng ý thiếp càng thêm nồng đậm, nam thì dâm đãng, nữ thì lẳng lơ, không kìm được lửa dục trong lòng đang thiêu đốt nên đã ước hẹn cùng nhau vào buổi chiều sẽ gặp nhau ở quán trọ phía đông nam.

Không đợi đến chiều, Thi công tử đã vội vội vàng vàng đi đến quán trọ đó trước, tắm rửa sạch sẽ chờ giai nhân đến. Khi mặt trời vừa khuất bóng, quả nhiên cô gái đến thật. Vừa bước vào phòng, không biết do vô tình hay cố ý, cô nàng trượt chân muốn ngã.

Thi thấy thế vội vàng nghiêng người, giơ tay ngăn cản, giữ được eo nhỏ của cô nàng. Eo của nàng ta như dương liễu, nhưng cực kỳ mềm mại đẫy đà, cảm xúc dễ chịu, hơn nữa cô nàng vì giật mình nên khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp, hơi thở gấp gáp động lòng người.

Thi không tự chủ bàn tay đã nắm chặt lấy eo nàng, tham lam với cảm giác mất hồn này. Động tác tuy rằng không rõ ràng, nhưng chỗ hắn nắm lấy eo nàng nóng như than hồng, dường như cảm thấy bị hắn kinh bạc, cặp mắt ngập nước liếc nhìn hắn một cái, trong ánh mắt lại không hề có giận ý, giống như mang theo một tia cười mơ hồ, khiến công tử Thi không khỏi nóng mặt.

''Ai da…nàng không sao chứ''

Cô nàng nũng nịu lên tiếng: ''Chân của thiếp có chút đau, chắc là bị trật hay sao rồi''

Nhân đó nàng ta dựa ở trong lòng Thi, không chút ngại ngùng ngẩng đầu, sóng mắt lưu chuyển chỉ nhìn chằm chằm Thi. Dìu nàng ta đến bên ghế ngồi, Thi cầm lấy bình rượu rót ra hai ly mời:
''Chúng ta uống chút rượu trước để tăng thêm phần cảm hứng''

Trong lòng Thi dù đã gấp lắm rồi nhưng nếu lần đầu mà tỏ ra tục tằng quá thì làm mất lòng cô nàng, hắn ta đâu chỉ muốn một lần rồi thôi nên phải cố tỏ ra mình là người tao nhã lịch sự.

Cả hai cùng nâng ly uống cạn, cô nàng nhìn về phía Thi nhoẻn miệng cười, cười không phát ra tiếng, lông mày cong cong, khóe mắt như vầng trăng, bờ môi xinh đẹp nhếch lên, dung nhan trong phút chốc trở nên rực rỡ sống động, quả thực xinh đẹp dịu dàng tới tận xương tủy.

Công tử Thi nhìn mà trong lòng nóng ran, cầm lòng không được bèn ôm choàng lấy nàng. Bộ ngực mềm mại nhởn nhơ vừa lọt vào tay y, đôi mắt lóng lánh như mặt nước hồ lập tức trở nên mờ mịt, cả người mềm nhũn tựa vào lòng y.

Thi "khám phá kỹ lưỡng" người ngọc trong lòng. Hắn thi triển bộ bạo nhủ liên hoàn, sờ nắn không ngừng khiến cho cô nàng hai má ửng hồng, rên lên khe khẽ. Tiếng rên rất nhỏ như muỗi kêu nhưng lại vô cùng kích thích dục vọng.

Đang lúc đê mê thì cô nàng nhẹ đẩy Thi ra, đứng dậy mỉm cười duyên dáng, dịu dàng bước đến bên giường, cởi đôi hài cong. Nàng lên giường, tháo tấm màn trên chiếc giường xuống. Bóng dáng mỹ lệ bên trong vầng sương hiện rõ những đường cong xinh đẹp.

Công tử Thi nhìn nàng sau tấm màn đang gỡ nhẹ vạt áo, từ từ trút bỏ áo lót, quỳ lên cởi váy lụa. Mỗi cái vươn tay, ưỡn ngực đều toát lên vẻ đẹp dịu dàng, u nhã. Trong ánh sáng mờ ảo, thân thể mềm mại của nàng khiến người ta phải phát cuồng thấp thoáng hiện ra, cong có cong, tròn có tròn, vun cao có vun cao...

Dưới ánh đèn mờ ảo, làn da mịn màng trơn nhẵn của nàng nổi lên một quầng sáng nhàn nhạt. Hình ảnh mỹ lệ đằng sau tấm màn thực khiến người ta hít thở không thông. Cô nàng với hai tay ra sau đầu, hất mái tóc dài lên, rồi như một ma nữ quyến rũ, nàng nhanh nhẹn ngả người xuống giường, kéo tấm chăn bông phủ lên người, cất tiếng nỉ non:
''Công tử đến đây đi, thiếp sẽ hậu hạ công tử được lên cõi tiên''

Thi bước tới trước giường, vén màn lên. Trên mặt chăn là một tấm thân mềm mại như dòng suối quyến rũ lòng người. Mái tóc dài đen nhánh xoã trên lưng như một đám mây, bên dưới lờ mờ lộ ra làn da trắng ngà như ngọc, cặp đùi ngọc tròn trịa đã bị chăn che lấp đi. Đập vào tầm mắt và không hề bị che đậy chỉ có một bờ mông thơm uốn lượn, tròn lẳn và trắng ngần, tựa như mảnh ruộng màu mỡ phì nhiêu ấy...

Thi nhìn đến hoa mắt, mất cả tự chủ. Không kìm chế được nữa, hắn ta liền nhảy chòm lên giường như một con sói đói, tham lam hôn hít khắp người nàng ta. Tay thì nhanh chóng cởi phăng quần áo của mình ra.

Đang lúc sắp hành sự thì ngoài cửa có tiếng đập cửa rất gấp, tiến bước chân rầm rập, một tiếng quát to vang lên:
''Cẩu nam nữ, mau mở cửa cho ta, tiện nhân dám ở sau lưng ta giỏ trò mèo mã gà đồng''

Cô nàng trên giường vội ngồi dậy, lấy chăn chen kín người, nét mặt tái xanh, bờ vai run run lên vì hoảng sợ, giọng nói như muốn khóc
''Là chồng ta, sao hắn ta lại về lúc này, còn biết ta ở đây''

Cả hai vội vội vàng vàng mặc lại y phục, nhưng chỉ vừa mặc xong quần thì cửa đã bị đạp tung ra, một tráng hán dắt theo 6,7 người xông vào. Cô ả nô tỳ kia cùng tên gia nhân của công tử cũng bị bắt đến.

Tráng hán quát lớn: ''Tiện nhân, dám cắm sừng lên đầu lão tử, để xem hôm nay ta có đánh chết ngươi không. Tên gian phu kia nữa, dám dụ dỗ vợ ta, phen này ta phải bắt ngươi giải lên quan trên''

Dứt lời thì có 3,4 người xông tới đấm đá Thi túi bụi, tiếng chửi rủa vang động cả quán trọ. Cô nàng kia vì chưa kịp mặt áo vào nên chỉ biết ôm chăn ngồi khóc, sắc mặt trắng bệch.

Đám người xông vào đánh một lúc thì chồng cô gái lên tiếng:''Dừng lại đi, để hắn ta chết thì không hay, bây giờ cứ bắt hắn và con ả dâm tiện kia mà giải lên quan trên trị tội''

Thi lúc này vô cùng hoảng loạn, nghe đến phải lên quan thì cảng khiếp đảm. Hắn ta liền bò tới dập đầu trước chồng cô gái, miệng không ngừng van xin:

''Xin ông bỏ qua cho, tôi chỉ trót lỡ dại mà thôi, nếu để chuyện này lan truyền ra thì ta hết đường làm ăn, còn lên quan phủ thì tôi biết nhìn mặt vợ con họ hàng ra sao, ông có yêu cầu gì thì cứ nói, ta đều chấp thuận hết, miễn là tha cho ta lần này…''

Tráng hán trợn mắt lên hầm hầm nói: ''Không được, phải bắt lên quan trị tội, ngươi làm nhơ nhuốc vợ ta, lại làm ô danh nhà ta, sao nói bỏ qua là bỏ qua được''

Thi nghe vậy lại càng hoảng, ra sức van nài: ''Tôi sẽ mang tất cả tiền tài của mình ra bồi thường cho ông, chúng ta chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đi. Tôi có rất nhiều tiền, sẽ làm hài lòng ông''

Tráng hán trầm giọng nói: ''Các ngươi ra ngoài cả đi, để ta nói chuyện với tên gian phu này''

Là người làm ăn nên tên Thi rất nhạy bén, thấy chồng cô gái kêu người khác ra ngoài thì biết ngay tên này đã có chút động tâm với tiền tài. Thời buổi loạn lạc này thì mấy ai thoát khỏi cám dỗ của tiền, vàng. Đợi cho tất cả đi ra ngoài hết, tráng hán mới hỏi

''Nếu bồi thường thì không có ngàn quan tiền không xong được''

Tên Thi nghe đến ngàn quan tiền thì chấn kinh, vội khóc lóc van xin: ''Tôi là thương nhân nhưng số tiền lớn như vậy tôi biết đào đâu ra, hiện tại chỉ có hơn 200 quan tiền, số hàng hóa kia cũng đáng giá hơn 200 quan, tôi sẽ đưa cho ông hết, như vậy có được không''

Tên tráng hán gặng hỏi tới lui, biết tên này chỉ có bấy nhiêu đó tiền thì đành tỏ ra nhượng bộ

''Thôi được rồi, 200 quan cũng được, còn hàng hóa của ngươi thì ta không cần, ta không phải là thổ phỉ mà đi ăn cướp hàng hóa của ngươi. Số tiền 200 quan coi như tiền ta lấy vợ khác, còn con ả này thì ta cho nó về nhà cha mẹ đẻ nó''

Thi thấy mình được thoát tội thì mừng rơn, liền lấy chìa khóa trong túi ra đưa cho tên gia nhân chạy về lấy tiền mang đến. Tên gia nhân cũng bị đánh nhưng còn đi lại được, bèn nhanh chóng chạy về lấy tiền. Sau khi tiền được mang đến đưa cho chồng cô gái thì Thi được tha cho về. Hắn ta vừa về tới quán trọ liền sai người dọn hành lý khởi hành lên đường ngay, sợ tên kia sẽ đổi ý thì nguy to.

Lân đứng trên lầu miệng khẽ nhếch lên ý cười [Cho ngươi bỏ cái thói dâm dật, cứ tưởng là mỡ dâng miệng mèo, giờ mới hay là bả chó, ha ha ha đáng đời ngươi lắm]. Phía sau Lân có người lên tiếng hỏi:
''Suy đoán của đại ca quả nhiên không sai, lần này tên háo sắc kia ăn phải trái đắng, chắc sẽ không còn dám giở thói trăng hoa nữa''

Người đến là Cúc, cô nàng dường như cũng đã hiểu rõ được sự tình nên mới không chút ngạc nhiên khi thấy đoàn người của Thi công tử dọn đồ rời đi. Trong lòng Lân cũng có chút kinh ngạc [Cô nàng kỳ thật là người thông minh, ta chỉ có chút gợi ý mà nàng ta liền có thể đoán ra được ngay, chẳng trách nàng ta có thể học được tiếng chăm pa, có thêm nữ Gia Cát này trợ lực thì chuyện thuyết phúc lão già kia ắt sẽ thuận lợi]

''Không ngờ muội lại tinh ý đến vậy, xem như một bài học cho hắn ta, về sau gắng mà tu tâm dưỡng tính. Hôm trước hắn ta còn đánh chủ ý lên người muội, nếu như không có cô gái kia thì đoàn chúng ta đã bị hắn quấy rầy rồi''

Sau một lúc hỏi han khắp lượt nhưng không thu được tin tức gì thì Huy trở lại lên lầu, nhìn thấy Lân và Cúc đang đứng cùng nhau thì liền tiến tới hỏi:
''Đại ca, tỷ, hai người có biết là xảy ra chuyện gì không, sao hắn ta không đợi sáng mai rồi rời đi mà lại dọn đồ ngay trong đêm tối''

Lân cười nói: ''Chỉ là ăn phải quả lừa lớn quá mà không biết, giờ đang hoảng loạn nên mới bỏ chạy cho kịp đó mà, ha ha''

Huy ngẩn ra, không hiểu là Lân đang nói gì: ''Tỷ có biết là chuyện gì không, đại ca nói làm đệ tò mò quá''

Cúc giả vờ làm ra dáng điệu của một vị cao nhân, đáp lời: ''Thiên cơ bất khả lộ, muốn biết thực hư, chờ ngày sau sẽ rõ''


Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.