Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 119: Cửa sổ bên kia có mỹ nữ



Bước tới gần Huy, tên kia cười tươi hỏi nhỏ: ''Tiểu huynh đệ, nhà ngươi đang chuyển hàng hóa về à''

Huy giả vờ hồn nhiên đáp: ''Sao ngươi lại biết, ta đang theo cha chở hàng về chuẩn bị để bán vào dịp tết năm nay''

Tên kia cười đắc ý: ''He he ta cũng là người làm ăn, nhìn qua là biết nhập hàng hay xuất hàng ngay. Tại hạ là Văn Thi, không biết tiểu huynh đệ tên họ là chi, để ta tiện xưng hô''

Quang Huy đáp ngay: ''Ta tên Nguyễn Quốc…Nghĩa''

Thi tiếp lời: ''À ra là Nghĩa huynh đệ, để ta sang chào hỏi phụ thân huynh đệ cho phải phép''

Nói rồi hắn ta bước đến chỗ lão Hùng chắp tay vái chào: ''Vãn bối cũng là thương nhân, nay có duyên gặp cho nên vãn bối mạo muội tới làm quen, không biết có làm phiền gì lão nhân gia ngài không''

Lão Hùng tươi cười chắp tay chào: ''Chúng ta cùng là người buôn bán, kết giao là điều nên làm, huynh đệ ngồi xuống trước đã. Chẳng hay tiểu huynh đệ đang buôn bán các mặt hàng gì, ta thì chỉ kinh doanh các mặt hàng bình dân thôi, dự tính kiếm chút ít tiền vào dịp tết, cũng không thể gọi là thương nhân chân chính được''

Thi từ tốn đáp: ''Thưa lão gia, tôi đây chuyên bán về tô hạp hương, giáng hương, trầm hương, kỳ nam, sa nhân. Toàn là những thứ đắc tiền thôi, người đi theo cũng có hơn 20 người, quán trọ này lớn nên mới đủ chỗ cho gia nhân đi theo ngủ lại. Vãn bối thấy hình như trong số người đi theo, dường như có mấy vị là công tử, tiểu thư''

Nói rồi Thi đưa mắt nhìn sang chỗ Cúc. Ánh mắt đảo nhanh mô lượt từ trên xuống dưới, vẻ mặt theo đó cũng lộ ra sự dâm dê không thể giấu đi được.

Lão Hùng rất tinh ý, nhìn ra được ngay ý đồ của tên này, thoáng chau mày, nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ tươi cười:
''Ta có mang theo ba đứa con để chúng học hỏi kinh nghiệm, sau này công việc kinh doanh nhờ cả vào bọn nó, nên cần phải có sự lịch duyệt''

Nói rồi lão Hùng lần lượt giới thiệu: ''Đây là con trai trưởng của ta, còn đây là con gái thứ, còn đứa nhỏ kia là con trai út''

Thi chắp tay chào với cả ba người, nhưng mắt thì vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Cúc, làm cho cô nàng cảm giác khó chịu nhíu mày, chỉ một cái nhíu mày thôi cũng làm cho tâm hồn của hắn điên đảo, miệng như muốn chảy cả nước dãi ra.

Món ăn được dọn lên, tên Thi cũng biết điều không quấy rầy buổi ăn của gia đình nên đã lui trở về bàn của hắn ta. Về lại bàn của mình, chân mày hắn ta nhướng nhướng lên với bọn gia nhân, ra chiều đắc ý.

Một tên trong số đó nói nhỏ: ''Công tử đúng là nhãn lực nhạy bén, vị cô nương kia quả thật nhan sắc động lòng người, nếu như ngài có thể cưới về được thì…he he không thể rời giường nổi…he he he''

Thi nhẹ giọng nói: ''Chỉ là một đám nhà quê, buôn bán những thứ rẻ tiền thôi, nếu ta lấy tiền tài ra dụ hoặc thì không khó để có được người đẹp, ôi cặp mắt kia, cái môi anh đào kia…quả thật là tuyệt mỹ''

Nói rồi cả đám cùng cười. Bỗng một tên khác đi đến chỗ Thi thì thầm vào tai hắn
''Công tử, người qua bên chỗ cửa sổ đi, có thứ tốt cho ngài xem''

Thi đứng dậy đi tới chỗ ghế ngồi cạnh của sổ, tên gia nhân kia chỉ chỉ hướng cửa sổ bên kia
''Công tử, nhìn lên kia''

Thi đưa mắt nhìn theo hướng tên gia nhân kia chỉ, thì bắt gặp phía bên căn nhà đối diện, trên tầng lầu có một mỹ nữ đang ngồi. Thi lặng ngắm mỹ nữ kia, thấy nàng quả là trang giai nhân tuyệt thế, mặt tươi như hoa, da mịn như phấn. Đôi má hồng hào, làn tóc đen dài buông xõa sau lưng, đôi mày cong vút lên như vành trăng, đôi mắt trong xanh gợn sóng, chiếc mũi xinh nhỏ càng làm tăng vẻ thanh tú của gương mặt, chiếc lưng ong nhỏ nhắn yêu kiều... Thi còn đang say sưa thì tên gia nhân đã thỏ thẻ:

''Công tử thấy thế nào''

Thi như ngốc trệ, trả lời theo quán tính ''kiều diễm động lòng người, dáng người thành thục nảy nở, số đào hoa của ta đến rồi chăng?''

Khác với vẻ đẹp thanh cao của Cúc, cô nàng kia mang vẻ đẹp rất yêu mị, vừa có chút dịu dàng của tiểu thư khuê các, lại có thêm khí chất muôn vẻ phong tình của thiếu nữ thành thục, làm cho người nhìn phải dâng trào dục vọng, chỉ muốn bế lên giường mà…tập thể dục.

Phía bên kia, cô nàng đứng dậy xoay người đi vào trong, tên Thi mắt sáng rực lên, miệng chép chép đầy dâm đãng: ''Thật là dáng người yêu nghiệt, cặp nhũ phòng nhô cao kia ta sẽ dùng chiêu thức ''bạo nhũ liên hoàn'', còn kiều đồn mê người kia ta sẽ dụng thế ''la hán đẩy xe bò'', chậc chậc…dù chết trên giường ta cũng cam''

Bên này, Lân nghe hắn ta nói thì thầm cười [bà nội cha nó, ra đường gặp phải tên dâm công tử, thấy gái là sáng mắt lên, cô nàng phía bên cửa sổ kia dường như cũng là dâm dâm cô nương, thiệt là một đôi…cẩu nam nữ mà]

Sau khi ăn xong thì mọi người chia nhau ra đi đến các gian phòng, mỗi phòng ở vài người, riêng Cúc thì ở một phòng. Trong quán lúc này có ba người đi vào, vừa uống rượu vừa mang xúc xắc ra đổ làm vui. Cả ba có vẻ như là người làm công, tiền không nhiều nên mỗi ván đều chơi rất ít. Công tử họ Thi kia thấy họ chơi vui vẻ thì lân la tới muốn chơi cùng, ba người vui vẻ đồng ý

Chỉ sau mấy ván thì ba người kia đều thua sạch về tay của tên Thi, hắn ta cười lớn nói:
''Quả nhiên vận số của ta hôm nay thật là tốt mà, ra đường thì gặp mỹ nữ, chơi xúc xắc thì toàn thắng, ha ha''

Tên gia nhân cũng nịnh bợ theo: ''Công tử là người có phúc khí nên dù đi đâu cũng sẽ gặp chuyện tốt thôi''

''Nói hay lắm, tiền ta thắng được cho ngươi cả đấy''

Ba người kia thua hết tiền thì tiu nghỉu đứng dậy chuẩn bị đi, một tên trong số đó lấy xúc xắc trao cho Thi nói:
''Công tử người có vận may đáng cho bọn ta hâm mộ, xúc xắc này tặng cho người, bọn ta đã thua sạch tiền có mang theo cũng chỉ thêm buồn''

Nói đoạn cùng nhau rời đi. Nhìn dáng vẻ ảo não của ba tên kia, Thi càng thêm đắc ý, tâm tình vui phơi phới. Hắn ta sở dĩ không đi vào phòng là do hắn đang chờ cho cô nương kia đi ra cửa sổ mà ngắm nhìn. Nơi đây là khu chợ nên buổi tối thỉnh thoảng sẽ có người gánh vài thứ đồ ăn để bán. Cô nàng kia chắc sẽ ra cửa sổ mà nhìn xuống.

Được một lúc thì có một người ôm theo một thúng xoài rao bán
''Xoài Đồng Xuân đây, mười tám đồng một cân, thơm ngon tươi ngọt đây, ai mua xoài điii…''

Tiếng rao văng vẳng trong đêm, quả nhiên cô nàng kia liền ra phía cửa sổ để nhìn xuống. Thi muốn gây chú ý với người đẹp nên chạy vội ra gọi người bán xoài lại
''Này, tên bán xoài, mau lại đây, trong thúng của ngươi có cả thảy bao nhiêu cân''

Người bán xoài tươi cười nói: ''Trong thúng của tiểu nhân có chừng mười một cân thôi, công tử mua hết thì tiểu nhân sẽ giảm giá xuống còn 17 đồng một cân, vậy tổng cộng là …à à… công tử tính dùm ta đi''

Nhìn thấy tên bán xoài có vẻ ngốc Thi cười thầm, miệng thì hỏi: ''Ngươi đi bán sao lại không tính được tiền. Mười một cân thì sẽ là 3 tiền lẻ bảy đồng''
Người bán xoài cười ngô nghê nói: ''Xoài này do một người họ hàng của ta gửi vào, nhưng nhiều quá nhà ta không ăn hết, vợ ta mới kêu ta mang ra chợ bán. Nếu như bán không được thì mang về, hề hề mới đi tới đây thì vừa may gặp được công tử ''

Công tử Thi muốn cô nàng kia chú ý tới mình nên bèn tìm cách cá cược với người bán xoài, để cho nàng ta thấy hắn ta là người có vận may hơn người:
''Này tên bán xoài, tiền thì ta không thiếu, nhưng ta thích sự hồi hộp, vui vẻ, cho nên ta muốn cùng ngươi đánh cược. Xoài của ngươi bao nhiêu quả thì được một cân''

Người bán xoài đáp ngay: ''Xoài của tiểu nhân là 3 quả được một cân. Công tử muốn đánh cược như thế nào''

Thi tiếp lời: ''Nếu như 3 quả một cân thì mỗi quả sẽ là 6 đồng. Ta và ngươi chơi đổ xúc xắc, ai lớn hơn thì người đó thắng, nếu ta thắng thì ngươi đưa cho ta một quả xoài, còn nếu ta thua thì ta sẽ đưa ngươi 10 đồng, ngươi được lợi nhiều rồi, sao nào…có muốn thử không''

Người bán xoài gãy gãy đầu, lẩm nhẩm: ''6 đồng một quả, thắng thì được 10 đồng, vậy là ta lời to rồi, đươc được, tiểu nhân chơi với công tử, nhưng nói trước là chỉ chơi 30 lần thôi, tiểu nhân còn phải về nhà sớm''

Thi gật dầu ưng thuận, gia nhân khiên ra một cái bàn để cho hai người chơi. Mấy ván liền công tử đều bị thua, hắn ta nóng nảy nên đặt cược lớn hơn, từ 10 đồng lên 20 rồi 30 đồng. Nhưng 30 ván trôi qua hắn ta không có một ván nào thắng được, dường như vận may đã mất sạch hết, tiền thua hơn một quan tiền. Vừa thua tiền lại vừa mất mặt trước giai nhân nên hắn ta càng thêm bực tức.

Lúc này người bán xoài đã cười không ngậm được mồm
''Công tử, ta đắc tội rồi, nhưng 30 ván đã đủ, vợ ta dạy là nói lời phải giữ lời, ta không chơi nữa''

Nói xong thì nhanh chóng ôm thúng xoài rời đi. Thi thấy mình bị mất mặt quá, nếu còn đứng ngoài này thì càng thêm xấu hổ nên vội chạy vào trong quán trọ. Gia nhân cũng lục đục theo vào.

Lúc này trên lầu, Lân và Cúc đang đứng quan sát. Cúc lên tiếng nói:
''Đáng đời tên háo sắc, giờ thì muốn ăn xoài cũng không có mà ăn, anh chàng bán xoài kia cũng thật may mắn''

Lân nhẹ mỉm cười: ''Cũng không hẳn là may mắn đâu, đợi thêm chốc lát nữa hắn ta sẽ có xoài để ăn''

Cúc với vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn Lân hỏi: ''Đại ca nói vậy là ý gì, người bán xoài đã rời đi rồi mà''

Lân sờ cằm, làm ra dáng của một vị cao nhân, nhỏ giọng nói: ''Nếu như ta đoán không lầm thì sẽ có người mang xoài đến cho hắn ta''

Cả hai đứng trên lầu vừa quan sát vừa nói chuyện phím. Bất chợt có một nữ tỳ đi vào trong quán trọ, trên tay cầm theo một cái làn trúc, bên trong đựng mấy quả xoài chín vàng ươm.

Cúc vừa nhìn thấy thì cả kinh thất sắc: ''Đại ca…quả nhiên là có người mang xoài đến, làm sao huynh có thể đoán được chuyện này''

Lân mỉm cười vẻ mặt đầy thâm ý: ''Cá sắp cắn câu rồi''


Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.