Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 118: Thằng cháu ngoan sao dám cản đường




Sau khi trở về, Lân dành một ngày để ghé qua chỗ Điểm để xem tiến trình làm than hoạt tính. Binh lính tất bật làm việc nên đã có một lượng lớn than được phơi, nếu như không có gì sơ suất thì trong vòng nửa tháng là có thể đủ dùng cho lính hỏa khí và thợ chế tạo.

Còn về việc xây dựng lên lò sản xuất thép thì phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa, hiện tại lượng sắt khai thác không nhiều, kèm theo kinh phí cũng không đủ để làm, nên tạm thời cứ sử dụng sắt, gang và đồng như cũ.

Ngày hôm sau thì Lân bắt đầu chuẩn bị hành lý và các loại mặt hàng để cải trang thành đoàn thương nhân. Trên xe Lân chở gồm các loại hàng hóa như vải thô, nón lá, mật ong, cao và một số loại đồ gốm sứ…Toàn những món hàng bình dân để không bị người khác chú ý tới.

Nguyễn Quang Huy cũng tìm đến gặp Lân. Quan sát qua một lượt, Lân thấy đứa nhóc này rất cường tráng, tuy chỉ mới 15,16 tuổi nhưng trong mắt đã có được sự nghiêm nghị của tướng lĩnh. Chắc có lẽ là người trẻ tuổi nên tính cách có phần nổi loạn, thường hay ngạo mạn khi bàn luận chuyện võ công. Lân thì chỉ ậm ừ qua loa, chứ không đề cập quá sâu. Có khi Huy muốn thỉnh giáo võ công thì Lân tìm cớ để thoái thác.

Ngày hôm sau, khi trời mới vừa hừng sáng đã nghe tiếng rộn ràng ngoài sân. Lân lười biếng bò dậy, rửa mặt rồi thay y phục. Bước ra sân thì thấy có hơn mười người, trong đó có 2 người thợ đóng thuyền hôm trước Lân đã gặp, còn có một vị trung niên bụng phệ, chắc là người buôn bán dưới trướng của Nguyễn Thung.

Cô nàng Huỳnh Thị Cúc hôm nay mặc một chiếc áo dài màu lam, mái tóc vấn cao cài trâm gỗ, mặt mày như vẽ, đôi môi anh đào chín mọng, dáng người có chút gầy nhưng cả ba vòng đều rất cân đối. [Dáng người này nếu như ở thời hiện đại thì chắc có thể làm người mẫu được] Lân thầm đánh giá

''Đô đốc đại nhân'' mọi người thấy Lân đi ra thì đều chắp tay hành lễ

''Uh, hôm nay lên đường chúng ta phải cải trang làm khách thương nên phải đóng các vai cho phù hợp. Vị lão bá đây xưng hô thế nào''

Vị trung niên tuổi độ chừng ngoài 50 chắp tay đáp: ''Lão hủ là Nguyễn Quốc Hùng, hiện là người dưới trướng Nhị trại chủ quản lý cửa hàng đồ gốm, nay được lệnh theo đại nhân lên đường vào nam''

Lân gật đầu: ''Tốt lắm, ông sẽ đóng giả làm ông chủ, ta sẽ là con trai trưởng, Cúc muội là nữ thứ, còn Quang Huy sẽ là con trai út. Tất cả những người còn lại là gia nhân trong nhà. Bây giờ chúng ta lên đường thôi''

''Vâng, thưa đô đốc đại nhân''

Đoàn người khởi hành lên đường. Tất cả đều đi ngựa, nhưng khi qua khỏi thành Phú Yên thì bỏ ngựa lại, dùng xe lừa để thồ hàng, còn người thì ngồi trên xe ngựa, chia ra làm ba xe chở người và một xe chở hàng hóa.

Đoạn đường từ Quy Nhơn tới thành Phú Yên mất hết 7 ngày, đường đi khá thuận lợi, không có biến cố gì xảy ra. Từ thành Phú Yên tới trấn Thuận Thành còn phải đi hơn 400 dặm đường nữa, tức là phải mất tầm 10 ngày.

Sau khi rời thành Phú Yên, đoàn người tiến gần về ải Vân Phong thì có một nhóm người từ trong rừng chạy ra chặn lại, đi đầu là một tên đầu trọc, vác cây búa lớn trên vai, thân hình cuồn cuộn cơ bắp mặt mũi dữ tợn, hắn quát:

''Bần tăng ở đây hóa duyên, nếu như mấy vị thí chủ có tâm thiện lương thì xin bố thí tất cả vàng bạc của cải ra đây, nếu không thì bần tăng đành phải hóa kiếp cho các vị về cõi tây phương cực lạc''

Lân trố mắt ra nhìn [thiệt con bà nó, ăn cướp mà nói chuyện như nhà sư đi hóa duyên. Cái này là nhà sư theo kiểu hoa rơi của phật, vạn vật nằm im, bần tăng tập gym, chúng sinh bình đẳng, hành lý có sẵn thì tiện giao ra, thí chủ mà la sẽ về lòng đất]

Quang Huy liền nhảy khỏi xe ngựa lớn tiếng nói: ''Thằng cháu ngoan, xe của ông nội ngươi đi qua mà cũng dám cản đường à, khôn hồn thì cút xéo, không là ông nội tiễn cháu đi gặp diêm vương''

Tên đầu trọc sừng sộ, trợn mắt lên chửi: ''Oắt con chưa dứt sữa mà dám chửi ông đây à, tổ bà cái thằng ranh lếu láo, ông đây cho mày chết''

Nói rồi hắn vung búa chém mạnh tới Quang Huy, hắn sử dụng cái búa rất thuần thục mà chiêu thế lại quái dị, ai nấy nổi dạ hiếu kỳ. Lân đứng nhìn cũng phải ngầm gật gù khen thầm: [Nhìn cứ tưởng hắn sẽ ra chiêu thô thiển, không ngờ cây búa nặng như vậy mà hắn vẫn có thể sử dụng chiêu thức rất nhanh nhạy]

Thế nhưng những chiêu số của tên cướp tung ra đều không bức ép được Huy. Vừa đỡ đòn này, y có thể suy biết ba bốn đòn kế tiếp và biến hóa ra sao rồi, nhờ thế nên Huy không bị rơi xuống thế hạ phong. Hai bên chiết giải thêm mươi chiêu nữa, trong lòng tên cướp cảm thấy bứt rứt nghĩ thầm: [Thằng ranh con này tuy còn nhỏ nhưng sức lực không kém gì ta, chiêu thức lại độc hiểm, mấy lần suýt chút nữa thì ta đã bị móc câu của nó móc trúng]

Tên cướp vừa phân tâm, thì Huy đã nhảy phắt tới chỉ còn cách có hơn một thước. Binh khí của Huy tuy nhỏ bé hơn nhưng lợi hại là ở chỗ đánh xáp lá cà. Dưới ánh nắng mọi người thấy hoa cả mắt, Quang Huy và tên cướp thân hình nhanh như điện chớp, hai tay vung múa tít thò lò, chỉ trong chớp mắt đã qua lại bảy tám chiêu.

Móc câu chém trên móc dưới, búa đập dọc đánh ngang, hai người hung hăng quyết liệt như phát điên. Trong khoảng khắc đã mấy chục chiêu, người ngoài chỉ nghe thấy những tiếng binh khí và chạm loảng xoảng, còn những thế công thủ ra sao thì chỉ có Lân và Cúc là nhìn thấy rõ.

Một tên cướp khác thấy thủ lĩnh đánh mãi không hạ được đối phương, đột nhiên hú lên một tiếng, rồi lăn xả xuống đất, tấn công vào hạ bàn Quang Huy. Huy giơ chân đá vào cằm tên kia, cất tiếng chửi: “Quân chó má này! giở trò đê tiện” Huy vừa mắng vừa lùi tránh qua một bên, tên thủ lĩnh thấy sơ hở xông luôn vào, vung búa đánh tạt ngang, cùng lúc đó tên kia cũng bổ đao vào giữa hai lông mày Huy.

Trong tình thế cấp bách, Huy gầm lên một tiếng, xuất ngay chiêu song câu đả hổ, nghe keng keng hai tiếng đánh bạt được binh khí của hai tên cướp. Y lại xiêu vẹo người, đi nghiêng ngả lùi lại ba bước.

Lân thốt lên: ''Hay lắm! Hay lắm! Tam đệ có cần ta giúp không''

Huy lúc này đã nổi cơn máu nóng hét lên: ''Không cần, đệ phải làm thịt hai tên này thì mới hả dạ''

Tên cướp dùng đao nhảy vọt lên chém tới trước ngực Huy, đôi song câu trong tay Huy đan chéo lại để ngăn cản, tên cướp thấy đối phương đã phong bế môn hộ không còn sơ hở chút nào, bao nhiêu tính toán đều hóa ra vô ích, đại đao bị ngăn cản, nghe keng một tiếng bị bật ra. Huy cũng không nghĩ ngợi gì thêm, lún thấp người xuống, song câu trong tay quét xéo ra sau.

Tên thủ lĩnh đang xông tới đánh phía sau lưng đối phương, không ngờ mũi câu bất thình lình quét ra vừa nhằm đúng chỗ. Cũng vì mũi câu móc vô lý như thế, tên cướp lại đang xông tới thành ra đưa người vào mũi câu như tự sát, lúc biết là nguy thì không tránh kịp nữa. “Phập” một cái, mũi câu đã móc trúng vào ngang bụng. Tên thủ lĩnh không gượng được, lảo đảo phục ngay xuống đất.

Tên cướp cầm đao nhìn thấy thủ lĩnh bị hạ thì hoảng sợ lui về sau. Huy cười lớn hét lên:
''Thằng cháu đê tiện kia, nhanh lại đây cho ông nội cắt cổ''

Đám cướp ở phía sau lúc này cũng đã khiếp hồn bạt vía, không ai dám tiến lên, vì trong cả bọ thì tên thủ lĩnh là võ nghệ cao cường nhất, bây giờ thủ lĩnh đã chết, bọn chúng có xông lên thì chỉ có nạp mạng. Bên chỗ đoàn khách thương dường như còn có cao thủ chưa trận. Tên cầm đao xoay người hét lớn: ''Chạy thôi''

Cả đám hỗn loạn tháo chạy tan tác, có tên còn bị vấp té, bị đồng bọn giẫm lên người mà chạy. Quang Huy định đuổi theo thì có tiếng nói lớn:
''Tam đệ, đừng đuổi''

Huy đứng lại dậm chân tức giận: ''Sao đại ca lại cản đệ, đệ muốn giết sạch chúng nó''

Lân trầm giọng đáp: ''Nơi này là địa bàn của chúng, cẩn thận có trá, an toàn là trên hết''

Lân bước tới gần tên thủ lĩnh kia, hắn ta đang nằm thoi thóp dưới đất, nơi bụng đã lòi cả ruột ra ngoài, đau đớn quằn quại. Lân nhẹ giọng nói: ''Để ta giúp ngươi không phải chịu dày vò nữa''

Một chưởng vỗ xuống huyệt bách hội, tên cướp chết ngay tại chỗ. Huy nhìn thấy mà trợn mắt [Lân đô đốc nội lực thật ghê gớm, một chưởng vỗ nhẹ mà đầu tên kia lõm xuống trông thấy, chắc là xương sọ nát cả ra rồi, ngài ấy không nhận lời thách đấu của ta là do sợ lỡ tay làm ta bị thương, lần trước giao đấu với Võ đô đốc ta còn tưởng ngoài ngài ấy ra thì chẳng còn ai có nội lực mạnh mẽ được như vậy, nay mới thấy Lân đô đốc càng kinh khủng hơn]

Lân xách lấy cái xác tên cướp chạy băng băng qua chỗ vách núi, sau đó dùng mấy tảng đá lớn chất chồng lên cái xác. Một lần nữa Huy lại rơi vào trạng thái suy sụp, trước nay y tự thấy mình có thần lực trời sinh, bình sinh vẫn thường hay tự phụ, nay mới thấy được thần lực chân chính, một tay có thể nhấc bổng cả một tảng đá nặng mấy trăm cân.

Huy không nhịn được mà thốt lên: ''Là thần nhân…''

Đi thêm một đoạn nữa thì trời bắt đầu tối, Lân và mọi người tiến hành dựng trại để ngủ qua đêm.

Ngày hôm sau thì đến được một khu chợ, Huy lên tiếng nói:
''Đại ca, hôm nay chúng ta có thể ngủ trong quán trọ rồi. Đệ phải ăn một bữa thật no, mấy ngày này toàn ăn mấy thứ lương khô, ngán không chịu nổi''

Lân cười nói: ''Ta cho đệ ăn thoải mái, cha bọn ta là người có tiền mà ha ha ha''

Khi vào quán trọ thì thấy cũng có một đoàn khách thương khác, cũng đến thuê. Dẫn đầu đoàn người kia là một thanh niên tuổi chừng 30 trở lại, mặt mũi cũng dễ nhìn, nhưng ánh mắt thì láo liên, khi nhìn thấy Cúc thì hắn ta sáng mắt lên, lân la tới làm quen với đoàn người của Lân.


Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.