Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 117: Đi làm thuyết khách




''Chúng ta xuống xem là ai tới, không có người ngăn cản thì ắt là người trong doanh trại'' Dũng nói
Lân gật đầu ưng thuận, cùng với Dũng đi xuống thuyền. Hai người đi vô cùng chậm, phía sau còn có mấy người lính thân vệ của Dũng đi theo, nhưng không ai dám vượt trước hai người.

Đi tới gần thì thấy người con gái kia có dáng người thon cao, dung mạo trong veo như nước, cặp mắt sáng ngời ấy cũng đang chằm chằm nhìn Lân không chớp. Cả người Lân càng mất tự nhiên hơn, như thể đã bị nàng nhìn trúng chỗ uý kị trong lòng.

Cô nàng mặc bộ đồ màu xanh biếc, quần áo của con gái bình dân tràn trề phong thổ nhân tình của vùng đất Quy Nhơn, tô đậm khí chất thanh cao điềm tĩnh của nàng. Dẫu rằng tuyệt nhiên không thể đánh đồng với khí chất muôn vẻ phong tình như nước của bà chủ quán mà Lân mới gặp gần đây, song nó lại mang một nét đẹp thanh tao ngọt ngào khác hẳn, nàng đi chung với ba người nữ mặc đồ binh lính lại càng thêm nổi bật.

''Phan sư huynh, chúng ta lại gặp nhau. Võ sư huynh!'' Cúc chắp tay chào

''Huỳnh cô nương, đã lâu không gặp''

Dũng bực bội: ''Có gì mau nói đi, khách sáo như thế làm ta nổi cả gai ốc, nha đầu, ngươi tới đây tìm ta có việc gì à. Đại huynh ngươi đã trở lại Phú Yên hay chưa, hôm trước uống rượu với hắn chưa thống thoái thì hắn đã kiếm cớ chuồn mất''

Cúc mỉm cười đáp:''Đại huynh đã về lại Phú Yên, chính sự bộn bề nên không bồi tiếp được với sư huynh, tiểu muội thay mặt huynh trưởng tạ tội''

Lân lên tiếng: ''Ngươi có chỗ nào tiếp đãi khách không, chẳng lẽ đứng ở đây mà nói chuyện à, trời thì đang nắng như lửa đốt mà ngươi bắt con gái người ta đứng phơi nắng vơi ngươi à''

Dũng vỗ đầu: ''uh, ta quên mất, nào…vào trong chỗ chòi che kia rồi nói. Gà con mau đi lấy trà rượu mang ra để ta tiếp khách''
''Dạ vâng, đô đốc đại nhân''

''Tiểu muội có mang theo ít trà từ chỗ Đại tổng lý, để muội pha cho hai huynh''

Dũng không cho Lân nói mà nhanh lên tiếng trước: ''Uh, tốt lắm, tay nghề của ngươi rất khá''

Lân ngớ người ra [con bà nó, sao như kiểu thân quen như em út trong nhà vậy cha nội]

Dũng thấy Lân đứng ngây ra thì cười nói: ''Ta và Bùi sư phụ vẫn thường qua lại trao đổi về cách luyện quân nên con bé này cũng thường tới đây, ta cũng thường được uống trà do em nó pha, chuyện thường ngày ấy mà, thôi đi vào trong trước đã, ta còn chưa nghe qua được ý kiến của ngươi''

Khi đã vào trong chòi, Lân mới lên tiếng nói:
''Thuyền ngươi đang đóng vẫn dùng theo lối cũ là lấy da bò và lưới bao bọc thân thuyền để ngăn cản đạn pháo, cung tên, cái này tuy có thể cản trong thời gian ngắn, nhưng chỉ cần địch có hỏa lực mạnh thì thuyền sẽ bị bắn chìm ngay.

Ta nghĩ, nếu như thay thế da bò bằng các tấm đồng để bọc thì sẽ hiệu quả hơn rất nhiều. Đợi thêm một thời gian nữa khi khai thác được đồng nhiều thì tiến hành làm đại trà, còn bây giờ cứ tạm thời lấy đồng từ việc thu mua''

Dũng gật đầu: ''Cái này ta sẽ đề xuất lên trên cùng Huệ tướng quân và trại chủ, nếu khả thi thì sẽ cho tiến hành làm ngay. Trong các loại thuyền ở đây, ngươi thấy có nên làm thêm những loại thuyền nào nữa không, cái ta nói là cách để đánh địch, chứ không phải kiểu dáng khác.

Huệ tướng quân là người có hùng tâm, cho đóng các loại thuyền chở vũ khí nhiều, nhưng hiện tại bên chỗ tên Long vẫn không kịp sản xuất ra đủ số lượng đại bác. Cái này nó còn liên quan đến vấn đề kinh phí ở chỗ đại tổng lý và Nhị trại chủ''

Lân thầm nghĩ [Cái này đúng là vấn đề lớn, việc quản lý kinh doanh của Bùi Thị Xuân, Nguyễn Thung không thể đáp ứng đủ kinh phí, chính sách thuế thì đang dần tiến hành, nên trong nhất thời khó có thể gom đủ tài lực]

''Về phần đóng thuyền thì ta có đề xuất thêm hai loại thuyền chiến đấu. Thứ nhất là loại thuyền mẹ và thuyền con. Cách thức như sau:
Thuyền mẹ dài 3 trượng 5 thước, phần trước 2 trượng dáng như cái thuyền thúng, phần sau 1 trượng 5 thước, chỉ che ván hai bên, trong lòng đằng sau giấu một cái thuyền nhỏ thông liền ba chỗ, cũng có đậy ván che người, hai bên bốn mái chèo.

Thuyền mẹ phía trước không để mái chèo, trong khoang chỉ chở cỏ củi và đặt thuốc súng, hai bên nách đầu thuyền đều dùng những đinh răng sói, lưng thuyền thì dựng những thanh gang sắc nhọn. Một khi đụng thuyền giặc thì lấy móc và dây cột liền vào thuyền giặc, rồi phát hoả đốt thuyền cho cùng cháy với thuyền giặc. Quân ta ra sau mở thuyền con quay về.

Thuyền thứ hai là loại thuyền liên hoàn, về phương thức làm như sau:

Thuyền trước dài 3 trượng, ngoài trong như một thuyền, nhưng chính chia làm hai thuyền, trong có vòng móc liền nhau. Phần trước thì chở các thứ hoả pháo, thần yên, thần sa.

Mũi thuyền thì đóng mấy cái đinh to đầu quặp, đặt súng xoay về trước. Phần sau thì hai bên đặt mấy mái chèo. Hoặc nhân gió thuận, hoặc từ thượng lưu rảo tới dinh giặc, lấy đinh ở mũi thuyền đâm vào thuyền giặc, phần trước tự mở vòng ra để cho phần sau trở về. Nhân lúc quân giặc sợ hãi, dùng khí giới mà đánh. Đó là một chước kỳ trong thuỷ chiến.

Vòng là hai cái khuyên sắt đóng vào phần trước và phần sau, dùng móc móc lại với nhau. Khi thuyền đụng vào thuyền giặc thì móc buông, để cho phần sau trở về bản trại''.

Dũng cười lớn, vỗ tay khen: ''Diệu, quả nhiên là diệu, hai loại thuyền này nếu đánh tiên phong thì quân địch ắt sẽ tổn hại trầm trọng, trong khi ta vẫn bảo toàn được lực lượng. Ha ha ha tiểu tử ngươi quả nhiên có kế hay''

''Võ sư huynh có việc gì vui hay sao mà cười lớn vậy''

Người lên tiếng là Huỳnh Thị Cúc, trên tay nàng có bưng một cái khay đựng một bình trà và mấy cái chén trà. Nàng bước đi rất nhẹ nhàng, cử chỉ lại rất thanh nhã. Lân thắc mắc trong lòng [Trong 5 nàng thì Cúc là người nhu mì, dễ thương nhất nhưng lại không chịu lập gia đình, có khi nào nàng ta bị les không trời, thầm thương nữ tướng Bùi Thị Xuân nên quyết không lấy chồng, à thôi… nghĩ bậy bạ quá, hiền thục nhu mì thế này sao có thể là les được]

Dũng đáp lời: ''Ta đang bàn với Lân huynh đây về việc đóng tàu, có vài lời hợp ý ta nên vui mừng đó thôi''

Cúc tự tay mình rót trà vào chén cho Lân và Dũng, sao đó đưa tay ra mời:

''Mời hai huynh dùng trà, xem có hợp với khẩu vị không''

Cúc khi mời thì vén tay áo lên, để lộ ra cổ tay trắng ngần, da thịt nõn nà. [Ây da, là người luyện võ, suốt ngày ở thao trường sao nàng ta lại có thể bảo dưỡng da tốt vậy, mình tưởng phải ngâm ngâm đen chứ ta]

Lân đưa tách trà qua mũi để tận hưởng hương vị trà, sau mới hạ dần xuống miệng, môi nhấp ngụm nhỏ thấy chát đắng, chân răng cảm nhận như chặt lại, miệng chép liền mấy cái để thấy vị ngọt dịu nơi đầu lưỡi

''Nhân sinh như 3 chén trà: Đắng tựa cuộc đời, ngọt tựa ái tình nhưng lại nhạt như gió thoảng. Trà ngon, trà ngon, hương vị thơm ngọt, dịu nhẹ, và đầy sâu lắng, đây là lần đầu tiên tiên ta được uống loại trà ngon đến vậy. Hương trà thơm dịu dường như là mùi thơm của hoa sen''

Cúc mỉm cười đáp: ''Sư huynh nói đúng rồi, đây là trà sen, do việc làm ra nó rất tốn công nên chỗ đại tổng lý chỉ có một ít mà thôi''

Dũng thở dài: ''Ngươi thật có phúc khí, vừa đến đây lại được uống trà quý, còn ta thì trước nay chỉ toàn uống các loại trà từ hoa cỏ, haizz…Nhưng mà cũng phải nói là tiểu muội này cũng rất biết cách pha, dù là trà loại nào cũng pha rất hợp ý ta''

Lân đặt chén trà xuống, châm rãi nói: ''Pha trà cũng là một nghệ thuật đó tên võ phu à, ha ha. Nghệ thuật pha trà của nước ta có 5 tiêu chí cần chú trọng để buổi thưởng trà được trọn vẹn, đó là “Nhất thủy, nhì trà, tam bôi, tứ bình, ngũ quần anh”. Nước dùng pha trà thường phải là thứ nước mưa được hứng giữ trời, hay từ các suối nguồn tự nhiên, cầu kì hơn nữa là thứ sương đọng trên lá sen vào buổi sớm mai khi ánh mặt trời còn chưa xuất hiện.

Cách đun nước cũng phải đảm bảo giữ được độ thanh tịnh và không làm ảnh hưởng đến hương vị của trà. Đối với những người có đam mê uống trà, một loại trà ngon phải đáp ứng được 5 chuẩn mực: sắc, thanh, khi, vị, thần, tuy nhiên bộ đồ pha trà chính là yếu tố tiên quyết để giữ nhiệt độ chuẩn giúp cho các cánh trà được thấm đều và đạt hương vị tinh tế. Cái bình trà tồi tàn của ngươi pha được ngon thế này đã là giỏi lắm rồi.

Để thưởng thức được trọn vị ngon của trà thì ngươi cần chọn thời gian bản thân muốn tĩnh tâm, lòng thanh thản, không có nhiều điều xô bồ vây quanh''

Dũng nhíu mày: ''Ta vẫn thường nghe về nghệ thuật trà đạo, nhưng không mấy quan tâm lắm. À mà nha đầu ngươi tới đây là có việc gì, bên phía Bùi sư phụ cần ta giúp gì hay sao''

Cúc đáp: ''Chuyện này do tướng quân phân phó, liên quan tới việc đi thuyết phục đại phú hào đóng tàu kia. Tướng quân cử muội đi theo Phan sư huynh lên đường đi thuyết phục''

Lân thầm nghĩ [Ồ! từ lúc ta về tới thì Huệ đã tính toán qua việc này, lúc dự buổi nghị sự, Thuận có nhắc tới em gái mình, tiếp đến là Dũng bàn với mình về việc đi thuyết phục, cả hai việc này đều có liên quan nhau. Vậy ắt hẳn sẽ có một thân tín của Huệ đi theo nữa]

Lân lên tiếng hỏi: ''Muội đi theo để làm gì, đường xá xa xôi, muội là thân con gái, sao tướng quân lại bắt muội theo bọn ta đi xa như vậy''

Cúc bình thản đáp: ''Đường xa thì muội không ngại, huynh trưởng muội có nói về việc Võ sư huynh cần đi vào trong trấn Thuận Thành để thuyết phục một vị nào đó về gia nhập đội đóng tàu, cần có người thông hiểu tiếng chăm đi theo để thuận tiện giao tiếp. Vừa may là muội có am hiểu một chút tiếng chăm có thể giao tiếp được''

Dũng cười nói: ''Nếu như không nói thì ta cũng không biết là ngươi lại có thể nói được tiếng chăm pa, ha ha hay lắm, đường xa có nữ nhân đi theo để trò chuyện cũng đỡ phải nhàm chán, cả hai người đều chưa thành gia lập thất, vừa khéo…ha ha ha''

''Võ sư huynh…huynh đang nói cái gì vậy. Lần này có thêm một người nữa đi cùng, đó là Nguyễn Quang Huy, một tỳ tướng trẻ của tướng quân''

Lân quay sang Dũng hỏi: ''Ngươi có đi cùng không''

Dũng lắc đầu: ''Ngươi thấy ta có thể đi được không, bây giờ xưởng đóng tàu đang gấp rút làm việc, ta nào có thể rời đi được''

''Uhm, vậy thì hai hôm nữa ta lên đường, ta còn phải xem xét vài việc. Lần này vào trong trấn Thuận Thành khá là nguy hiểm, quân triều đình nhà Nguyễn hiện đang quản lý địa bàn nơi đó, nếu bị bại lộ danh tính thì toi mạng''

Dũng gật đầu, nghiêm túc nói: ''Đúng như lời ngươi nói, chuyến đi này có chút mạo hiểm, đoàn người nên cải trang làm khách thương để đi, chỉ cần tới Thạch Thành là có thể giảm bớt được nguy hiểm, ở Thạch Thành có nghĩa quân của bà chúa Thị Hỏa vẫn còn đang hoạt động''

Lân mỉm cười quay sang nhìn Cúc: ''Lần này đi, muội phải cẩn thận, nếu lỡ gặp chuyện gì bất trắc thì cứ chạy trước. Muội về chuẩn bị hành lý đi, hai hôm nữa chúng ta sẽ lên đường''

''Vâng, Phan sư huynh''


Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.