Thế giới này được hình thành cụ thể ra sao thì không biết rõ. Nhưng chắc chắn 1 điều rằng, Chí Tôn Bảo tức Tôn Ngộ Không và Thanh Hà, Tử Hà là những nhân vật cốt lõi của thế giới này.
Minh chứng dễ thấy nhất, đó chính là câu chuyện của họ kết thúc, thì mọi người mới có thể về lại chân giới được. Chính vì đặc biệt, nên sẽ có ngoại lệ. Mà ngoại lệ muốn nhắc tới ở đây, chính là họ có thể dùng Nguyệt Quang Bảo Hạp xuyên qua, xuyên lại mà không mất ký ức.
Ngoài ra, còn 1 nhân vật khác nữa cũng làm được điều này, chính là Độn Khứ. Vì cơ bản hiện tại, thế giới này đang bị hắn xâm lấn, chiếm đoạt quyền hành.
Nên bây giờ, kẻ sử dụng Nguyệt Quang Bảo Hạp nhiều nhất là Kim Cô La Hán, lại tỏ ra rất tò mò, thích thú với món bảo vật này. Bởi 1 lẽ rất đơn giản, những lần sử dụng trước đó, hắn đều quên hết cả rồi.
Kim Cô La Hán đưa tay ra, định cầm Nguyệt Quang Bảo Hạp lên từ trong tay Độn Khứ, thì biến cố lại phát sinh. Thứ hắn nắm được, không phải Nguyệt Quang Bảo Hạp nào cả, mà chính là 1 nhành liễu!
“Mô Phật! Đạo hữu sao còn chấp mê bất ngộ?”
Theo âm thanh phát ra, nhành liễu quật 1 phát, Kim Cô La Hán không đề phòng, b·ị đ·ánh té chổng vó, đập trúng Ngưu Vương.
Một thân ảnh thánh khiết, không nhuốm bụi trần, chân ngọc đạp toà sen, váy trắng tung bay, phiêu phiêu hạ xuống. Người đó không ai khác, chính là Quán Âm Đại Sĩ.
Đường Tăng thấy người tới liền thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:
“Đại Sĩ! Bọn ta đã cố hết sức để câu giờ cho Đại Sĩ rồi! Ngài mà không tới kịp thì ta cũng hết cách!”
Đại Sĩ cũng hơi áy náy nói:
“Là lỗi của ta! Mong đạo hữu chớ trách!”
“Không sao! Không sao! Ta chỉ nói đùa thôi!”
Trư Bát Giới nằm kế bên nhỏ giọng hỏi:
“Sư phụ! Đại Sĩ có phải…”
“Suỵt! Con đừng có nghĩ bậy! Đại Sĩ là thật 100% không phải giống như ‘người âm dương’ Từ Hàng!”
Quay trở lại thời điểm sau khi Chí Tôn Bảo và Đường Tam Tạng (Độn Khứ) ngất xỉu (chương 84). Khi đó, Quán Âm Đại Sĩ thấy sự xuất hiện của Đường Tăng, nàng cũng rất nghi ngờ.
Đường Tăng thấy vậy, liền rút 1 nhành dương liễu trong ngực ra, chính là nhành dương liễu của Quán Âm Đại Sĩ 500 năm sau đưa cho hắn. Nhành liễu tuột khỏi tay Đường Tăng, tung bay phấp phới tới trước mặt Quán Âm Đại Sĩ.
Đại Sĩ không chần chừ, nắm lấy nhành dương liễu, nhắm mắt tham ngộ. Khoảng ít lâu sau, nàng mở mắt ra, ánh mắt nàng nhìn Đường Tăng không khỏi làm hắn kinh ngạc.
Mặc dù cùng là 1 người, nhưng ở mỗi thời điểm khác nhau, chúng ta sẽ có những thay đổi nhất định. Nhưng ánh mắt của Quán Âm Đại Sĩ này, rõ ràng chính là ánh mắt của Quán Âm Đại Sĩ 500 năm sau nha!
Hỏi ra mới biết, ở thế giới này, bản thể của Đại Sĩ, chính là 1 cây Dương Liễu hoá hình. Chính vì thế, nhành dương liễu Đường Tăng mang từ tương lai về, chính là 1 phần bản thể của Đại Sĩ ở 500 năm sau chứ gì nữa!
Hèn gì lúc trước khi hắn rời đi, Quán Âm Đại Sĩ còn nháy mắt với hắn nói “Gặp lại đạo hữu nhé!”. Làm Đường Tăng tưởng Đại Sĩ “thưởng thức tài thơ văn” của hắn.
Hoá ra Đại Sĩ cũng có hậu chiêu của riêng mình. Tương lai, quá khứ hợp nhất, thực lực tăng vọt, há không phải sẽ tăng phần thắng lên sao?
Bản ý ban đầu của Đường Tăng chỉ đơn giản là muốn lấy sự tín nhiệm của Đại Sĩ, nhờ nàng giúp đỡ phần nào. Nhưng Đại Sĩ lại đi 1 nước cờ hay như thế, hắn liền thay đổi kế hoạch.
Thế là Đường Tăng cùng Đại Sĩ đã hợp mưu với nhau, Đường Tăng sẽ câu kéo thời gian lâu nhất có thể, để Đại Sĩ yên tâm hợp nhất 2 bản thể, rồi đánh 1 đòn bất ngờ.
Sau khi được Đại Sĩ truyền tin đã hoàn thành, thì Đường Tăng phía bên này tức tốc triển khai đại chiêu, vén lên bức màn lớn. Cũng may, Đường trưởng lão tính toán rất sát sao, không thiếu không thừa 1 giây nào cả.
Quay trở lại chiến trường, Hỗn Thế Ngưu Vương nâng Kim Cô La Hán đứng dậy. Ngưu Vương còn thể hiện thái độ rất cung kính, có vẻ như cái khuyên mũi của hắn, không phải tự nhiên mà có.
Kim Cô La Hán đứng dậy, mặt hầm hầm nhìn Quán Âm Đại Sĩ quát:
“Ở chân giới, Từ Hàng Bồ Tát gặp ta còn phải nhượng lễ mấy phần! Chỉ là 1 đứa thổ dân như Quán Âm ngươi, mà lại dám mạo phạm bổn toạ?!”
“Mô Phật!”
Quán Âm Đại Sĩ không nói nhiều lời, nhành dương liễu kéo dài đánh tới. Quá khứ, tương lai hợp nhất, thực lực của nàng cũng tăng vọt lên đến Đại La hậu kỳ rồi, nên cũng không sợ Kim Cô La Hán.
Kim Cô La Hán lại càng không ngán Quán Âm Đại Sĩ, phất tay triệu hồi 10 chiếc vòng vàng, nhưng…
“Oanh!”
Kim Cô La Hán vẫy muốn rụng tay, nhưng không có 1 chiếc vòng nào có động tĩnh. Một lần nữa bị nhành dương liễu quất bay, không biết vô tình hay hữu ý, mà nhành liễu lại quất trúng vào miệng hắn, nổi lên 1 lằn đỏ tươi.
Kim Cô La Hán tức tối, ngóc đầu lên nhìn qua, thì thấy 1 cảnh làm hắn tức muốn nổ phổi. Vốn dĩ, là hắn dùng những chiếc vòng vàng để áp chế nhóm người Đường Tăng.
Nhưng bây giờ, khi hắn triệu hồi về để đối chiến với Quán Âm Đại Sĩ, thì lại bị bọn này “áp chế” ngược lại, liều mạng giữ chặt Kim Cô của hắn, không cho hắn triệu hồi về.
Khủng bố nhất, tàn nhẫn nhất, phải nói tới Độn Khứ và Đường Tăng. Một kẻ thì do bị 1 cái vòng phong bế miệng, nên thuận thế cắn chặt cái vòng đó, răng gãy, máu tươi trào ra cũng nhất quyết không nhả.
Đường Tăng thì do bị tác dụng phụ của Rocket 1 giờ, nên đang trong giai đoạn thoát lực, ấy thế mà hắn vẫn không chịu buông 2 cái vòng ra. Cho dù bị 2 chiếc vòng nghe theo triệu hồi của Kim Cô La Hán, kéo lê sền sệt trên mặt đất cũng không buông.
Cũng may, Đường Tăng chỉ bị lôi theo nửa đường, thì Song Hà đã kịp thời chạy tới chi viện, giúp Đường Tăng giữ lại 2 chiếc vòng.
Khoan đã! Làm sao Song Hà thoát thân được? Kim Cô La Hán ngoái đầu lại.
Chỉ thấy, Hỗn Thế Ngưu Vương đã bị Ngộ Không đoạt mất La Sát Phiến, rồi phân thân ra làm 2, 1 con cầm gậy rượt theo đập, 1 con canh me quạt Hỗn Thế Ngưu Vương té chổng vó.
Kim Cô La Hán còn nghe rất rõ:
“Phu nhân! À không… Chủ nhân cứu ta!”
“Đồ vô tích sự!”
Kim Cô La Hán tức giận quát.
Sau đó, hắn quay sang đối diện Quán Âm Đại Sĩ nói:
“Hừ! Đàn bà ngu muội! Ngươi tưởng rằng như vậy là có thể đánh thắng ta sao? Đừng có mơ!”
“Mô Phật! Nếu đạo hữu không phục! Ta xin phụng bồi!”
Quan Âm Đại Sĩ mặt đẹp lạnh xuống.
Nói theo 1 khía cạnh nào đó, nhóm người Đường Tăng cũng được xem là đang giúp nàng, cùng thế giới này.
Nàng và Đường Tăng cũng coi như có giao tình, vậy mà bị đối phương đánh thảm như thế (mặc dù Đường trưởng lão tự nguyện).
Còn tên được gọi là La Hán ở chân giới này, hết lần này tới lần khác nhục mạ nàng, 5 lần 7 lượt muốn đẩy thế giới của nàng đi về hướng hủy diệt, dám hỏi ai mà không khó chịu?
Không để cố gắng của nhóm người Đường Tăng uổng phí, mỗi chiêu Quán Âm Đại Sĩ đánh ra đều là chiêu chiêu chí mạng, ép Kim Cô La Hán chật vật chịu không nổi.
Chưa tới nửa nén hương, mình mẩy hắn đã chi chít lằn roi đỏ chót, còn thảm hơn mấy vị đi trục vong gặp thầy lang băm đánh nữa.
Cũng phải thôi, Kim Cô La Hán bị mất pháp bảo như mất đi 50% sức mạnh, chỉ có thể miễn cưỡng dùng thần thông, thuật pháp luống cuống chống trả.
Trong khi đó, Quán Âm Đại Sĩ có được sức mạnh, kinh nghiệm, pháp lực của 500 năm sau truyền lại. Chưa kể, 2 nhành dương liễu hợp nhất, uy lực bội tăng, chứ không đơn giản 1 + 1 = 2 như vậy.
Lâm vào thế khó, pháp lực cũng dần chạm đáy, Kim Cô La Hán cắn răng, ra 1 đòn quyết định. Cả người Kim Cô La Hán phát sáng, rồi bất chợt, hắn biến thành 1 cái vòng kim cô khổng lồ, chụp vào Quán Âm Đại Sĩ.
Đại Sĩ mặc dù đã có đề phòng, nhưng đây có lẽ là bản mệnh thần thông của Kim Cô La Hán. Chính vì thế, lực hút từ chiếc vòng tạo ra vô cùng mạnh mẽ, khiến nàng khó bề thoát thân ra được.
Kim cô xiết chặt Quán Âm Đại Sĩ lại, khiến nàng đau đớn nhíu mày, Tịnh Tâm Dương Liễu Bình cũng tuột tay rơi xuống đất.
Từ trên kim cô mọc ra 1 cái đầu người, phát ra tiếng cười vang:
“Ha ha ha! Thổ dân ngu muội! Ngươi đã biết sự lợi hại của bản La Hán chưa?”