Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 86: Tôn Ngộ Không và Chí Tôn Bảo



Chương 86: Tôn Ngộ Không và Chí Tôn Bảo

Hai đoàn năng lượng hình người dần trở nên ổn định lại, hoá thành… 2 Thanh Hà? Không! Nói đúng hơn là Thanh Hà mặc váy xanh thêu hoa tím và Tử Hà váy tím thêu hoa xanh.

Còn Ngưu Hương Hương ở đâu không ai biết, chắc là bị trở thành “tế phẩm” hoặc bị thời không lực lượng đồng hoá thành 1 trong 2 người này rồi không chừng. Khó mà nói được.

Tóm lại là tình hình hiện tại đang vô cùng phức tạp.

“Tử Hà?”

“Thanh Hà?”

Hai người nhìn nhau đầy địch ý, sau đó không nói không rằng, rút bội kiếm ra, tiến hành sinh tử quyết đấu.

“Huh? Muội muội ta đâu? Khoan đã! Có tới tận 2 Tử Hà sao? Lần này ta trúng mánh rồi! Khà khà khà!”

“Con Trâu khốn kiếp! Ta đã nghi từ lâu rồi mà! Ta phải g·iết c·hết 2 con tiện nhân này!”

“Bà còn nói nữa! Bà không phải cũng có gian tình với con khỉ c·hết tiệt đó sao? Hôm nay ta phải đập c·hết con khỉ đó!”

“Keng keng keng”

Hỗn Thế Ngưu Vương hoá ra Tam Xoa Kích, định xiên c·hết Chí Tôn Bảo thì bị 3 thanh bảo kiếm chặn lại.

“Chí Tôn Bảo/ Tiểu Bảo Bảo/ Con khỉ thối mau chạy đi!” x3

Cả 3 người phụ nữ nhìn nhau, ánh mắt loé ra tia lửa điện, lao vào hỗn chiến.

Chí Tôn Bảo nhân cơ hội, nhặt Nguyệt Quang Bảo Hạp lên chạy trối c·hết. Hỗn Thế Ngưu Vương định đuổi theo thì bị 3 cô nàng hỗn chiến dây dưa lại.

Chí Tôn Bảo chạy mãi chạy mãi, nhưng trời tối quá hắn không để ý, bị vấp 1 hòn đá, té xuống vách núi, không biết sống c·hết.



“Tiểu tử! Tỉnh dậy đi!”

“Huh? Ta là đâu? Ta đang ở ai?”

“Nói mê sảng gì đó?”

“Huh? Bồ Đề Lão Mẫu?”

“Là Bồ Đề Lão Tổ!”

“Được rồi Lão Mẫu! Biết rồi Lão Mẫu!”



“Coi bộ ngươi còn chưa tỉnh táo lắm! Để Lão Tổ giúp ngươi nha!”

Đường Tăng trong hình hài Bồ Đề Lão Tổ giơ phất trần lên doạ, Chí Tôn Bảo thấy thế vội đưa tay ra cản nói:

“Ta chỉ đùa chút thôi! Nhưng tại sao ngài lại xuất hiện ở đây? Ta tại sao lại xuất hiện ở đây?”

Thì ra, nơi đây chính là Bàn Ti Động.

“Ta thấy ngươi bị té xuống vách núi, tưởng ngươi c·hết rồi nên ta mới tới xem sao. Không ngờ tiểu tử ngươi mê mê man man dẫn ta về đây!”

“Chắc là do ta nhớ Tinh Tinh quá thôi!”

“Có lẽ vậy! Vì trong lúc mê man, ngươi đã gọi tên Tinh Tinh 3000 lần!”

“Vậy sao? Vì nàng ấy là người trong lòng của ta!”

“Còn người tên Xuân Tam Thập Nương thì ngươi cũng gọi tới 2999 lần!”

“Nàng ấy cũng là 1 người rất quan trọng với ta!”

“Riêng cái tên Thanh Hà thì ngươi gọi tới 6001 lần, Tử Hà là 6011 lần!”

“Ta…”

“Cuối cùng hai người đó có ý nghĩa gì với ngươi? Bản thân ngươi tự hiểu là được rồi! Chàng trai trẻ, không cần trả lời ta đâu!”

Vỗ vỗ vai Chí Tôn Bảo, Đường Tăng đứng dậy sải bước ra ngoài. Chí Tôn Bảo phờ phạc nhìn theo hướng cửa, lắc lắc đầu, miệng cười méo xệch, lầm bầm:

“Sao có thể được chứ! Chắc chắn là Lão Mẫu lừa ta thôi! Chỉ cần đợi đến trăng tròn là ta có thể dùng Nguyệt Quang Bảo Hạp để trở về rồi!”

Chí Tôn Bảo cứ thế, lặp đi lặp lại, tự “thôi miên” để trấn an nội tâm đang xao động của mình.

Cứ thế, 2 ngày trôi qua chóng vánh. Chí Tôn Bảo dự đoán, có thể tối nay là tới ngày trăng tròn, nhưng lạ thay, hắn chẳng cảm thấy vui vẻ tí nào cả.

Lúc này, lại 1 tin động trời nữa đến:

“Ta nghe nói tối nay là đêm trăng tròn, Hỗn Thế Ngưu Vương sẽ thành thân với Thanh Hà tiên tử và Tử Hà tiên tử!”

Đường Tăng vừa ngồi nhâm nhi trà vừa nói vu vơ. Thấy Chí Tôn Bảo nắm chặt 2 nắm đấm, Đường Tăng lại nói tiếp:

“Mấy ngày qua, ngươi nằm mơ lại gọi tên Thanh Hà 999 lần, Tử Hà 990 lần! Chắc là 2 người này thiếu nợ ngươi nhiều lắm!”

Chí Tôn Bảo đứng phắt dậy, đi thẳng 1 mạch về giường đá.



“Ngươi đi đâu vậy?”

“Đi ngủ!”

“Trời còn sáng mà đi ngủ à?”

“Ta đi ngủ để tối nay thức có sức dùng Nguyệt Quang Bảo Hạp!”

Tối hôm đó.

“Lão Mẫu à! Ta sai rồi! Ta sắp điên rồi! Có phải ta chỉ là 1 kẻ trăng hoa thấy ai cũng thích hay không? Đúng vậy ta là 1 kẻ khốn nạn! Ta chắc chắn là 1 kẻ khốn nạn!”

“Là Lão Tổ không phải Lão Mẫu! Ngươi thấy La Sát công chúa, ngươi có động lòng không?”

“Không!”

“Ngưu Hương Hương?”

“Không!”

“Trư Bát Giới?”

“Không! Không! Không!”

“Ừm! Như vậy chứng tỏ ngươi không phải kẻ bị ‘rạo rực’ gặp ai cũng thích!”

“Nhưng mà…”

“Haizzz! Si nhi ơi si nhi! Sao con còn chưa chịu tỉnh!”

“Bonk! Bonk! Bonk!”

Đường Tăng gõ “nhẹ” 3 cái vào đầu Chí Tôn Bảo, vô số ký ức hiện về, vô vàn thông tin hiện ra: Bạch Cốt Hoa, Bạch Cốt Phu Nhân, Bạch Tinh Tinh, Xuân Tam Thập Nương, Thanh Hà, Tử Hà,…Bạch Tinh Tinh là Thanh Hà, Xuân Tam Thập Nương là Tử Hà,… tất cả các nàng đều là 1, là Bạch Cốt Hoa của hắn!

“Arrr! Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy! Thì ra sâu trong nội tâm của lão Tôn lại có 1 ‘Chí Tôn Bảo’ thú vị như vậy!Thật là nhẹ nhõm! Ha Ha Ha!”

Thấy Ngộ Không đã trở lại, Đường Tăng mỉm cười gật đầu, sau đó quát:

“Bây giờ không chém, còn chờ đến khi nào!”

Nói rồi, Đường Tăng mở Nguyệt Quang Bảo Hạp ra, trong đó bay ra 1 con Ngộ Không’ chính là con Ngộ Không’ bị hút vào hôm trước.

Ngộ Không hai mắt lấp lánh, Hoả Nhãn Kim Tinh phóng ra hào quang lên đến tận trời, toàn thân cũng bắt đầu “khỉ hoá” biến về lại bản thể. Sau đó hắn hô lớn:



“Chém!”

Một viên Xá Lợi từ giữa trán Ngộ Không bay ra, nhập vào Ngộ Không’. Hình dạng Ngộ Không’ biến hoá, biến thành hình dạng của Chí Tôn Bảo, mà về cơ bản thì Chí Tôn Bảo chính là Ngộ Không lúc hoá thành hình người chứ gì nữa. Hèn gì, cô nào gặp cũng thích mê.

“Hiện tại thân – Chí Tôn Bảo xin ra mắt bản thể!”

“Khẹc khẹc! Ngươi ta là 1 không cần khách khí!”

Tôn Ngộ Không chính thức bước vào Đại La Kim Tiên sơ kỳ cảnh giới.

Sau đó, hắn quay qua Đường Tăng hỏi:

“Sư phụ?”

“Không phải ta thì còn ai?”

“Khẹc khẹc! Đi thôi sư phụ! Nếu không con dâu của ngài sẽ bị kẻ khác cuỗm mất đó!”

“Từ từ đã! Bên kia ta có nội ứng (Độn Khứ) rồi! Con yên tâm đi! Bây giờ nâng cấp trang bị cái đã! Đây là của con!”

Đường Tăng lấy trong Ngũ Đạo Bì Lô Mũ ra 1 cây gậy trông như Như Ý Kim Cô Bổng nhưng xịn xò hơn nhiều và 1 cái vòng Khẩn Cô.

“Đây là vòng Khẩn Cô, ta đã đánh tráo với cái Khẩn Cô của “họ” dùng để nguỵ trang cảnh giới giống như mấy sư đệ của con! Với lại kích hoạt nó có thể triệu hồi ra nguyên bộ chiến giáp nữa! Ta nói việc này cho Bát Giới cùng Sa Tăng chưa nhỉ?”

Ngộ Không lắc lắc đầu. Đường Tăng cười lúng túng nói:

“Thôi, để nói sau vậy! Còn đây là Cực Phẩm Bản Mệnh Linh Bảo – Như Ý Kim Cang Bổng! Là ta đặc biệt rèn cho con, xem xem có thích không?”

Ngộ Không vui mừng quá đỗi, cuối cùng thì hắn cũng đã có Bản Mệnh Linh Bảo của mình. Lúc trước nhìn 2 sư đệ, hắn cũng ao ước lắm chứ. Còn Như Ý Kim Cô Bổng, nghe hầm hố vậy thôi chứ thực chất chỉ là 1 cái Thượng Phẩm Hậu Thiên Linh Bảo, bởi vì dính 1 chút công đức trấn hải (ổn định biển cả) nên uy năng mới gần tiếp cận Cực Phẩm mà thôi.

Cầm Linh Bảo lên, Ngộ Không múa may vài đường côn pháp, hắn cảm giác sử dụng Linh Bảo này như cánh tay nối dài của mình vậy, thông thuận vô cùng. Nhưng nhìn lại Như Ý Kim Cô Bổng, Ngộ Không cũng có chút tiếc nuối, dù sao thì Linh Bảo này cũng đã cùng hắn chinh chiến không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ rồi. Bỏ đi cũng có chút không đành lòng.

Nhìn ra Ngộ Không lại xoắn xuýt, Đường Tăng cười mắng:

“Con đưa Như Ý Kim Cô Bổng cho Chí Tôn Bảo sử dụng chẳng phải là được rồi sao? Có khác gì nhau đâu?”

“Ừ nhỉ! Thế mà lão Tôn không nghĩ ra! Cám ơn sư phụ!”

“Ơn nghĩa gì! Chẳng qua là con đang có ‘việc gấp’ trong lòng, nên não tạm thời không lo nghĩ được nhiều chứ gì!”

“Khẹc khẹc! Đúng là không có gì giấu được sư phụ! Vậy chúng ta đi được chưa!”

“Rồi rồi! À mà khoan! Con gọi Cân Đẩu Vân ra đây!”

Ngộ Không huýt sáo 1 cái, 1 đám mây không biết từ đâu bay tới. Ngộ Không lại thấy Đường Tăng lấy 1 vật kỳ lạ gì đó ra liền hỏi:

“Cái gì nữa vậy sư phụ?”

“Bình xịt tạo hiệu ứng của Ô Sào chế tạo!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.