Chương 87: Đường Tam Tạng (Độn Khứ) độc chiến quần yêu
Lại nói đoạn sau khi Chí Tôn Bảo t·ẩu t·hoát, Hỗn Thế Ngưu Vương lực chiến tam nữ, phút cuối, hắn tháo chiếc khuyên vàng trên mũi ra, ném về phía trước. Chiếc vòng vàng từ 1 hoá thành 3, biến lớn, chụp vào 3 người, sau đó siết lại, phong cấm pháp lực của họ.
Hỗn Thế Ngưu Vương đắc ý cười vang, kêu bộ hạ ra áp giải cả 3 về, chờ ngày lành tháng tốt, thành hôn với Tử Hà, Thanh Hà 2 vị tiên tử. Hôm nay, vào ngày trăng tròn, chính là ngày tốt mà Hỗn Thế Ngưu Vương chờ đợi.
Độn Khứ Kì Nhất trong hình hài Đường Tam Tạng, bị trói trên 1 cái đài cao, dự là sẽ được làm món chính chiêu đãi bầy yêu đến đây dự tiệc.
Độn Khứ quay qua 1 con Ngưu Yêu canh gác kế bên hỏi:
“Này huynh đệ! Ngươi có biết triết học là cái gì chăng?”
Ngưu Yêu lắc đầu, Độn Khứ nói tiếp:
“Haizz! Đúng là không có học thức! Như vậy thì ngươi làm sao có thể có địa vị cao như Hỗn Thế Ngưu Vương? Chẳng lẽ ngươi định làm 1 con tiểu yêu tốt suốt đời sao? Mẹ ngươi có biết chuyện này không? Vợ con ngươi… cái gì? Ngươi còn chưa có vợ? Lớn tuổi như thế này mà còn chưa có vợ?”
“Thôi được rồi! Bần tăng thấy ngươi cốt cách kinh kỳ, hẳn là có Đại Đế tư chất! Nên ta sẽ truyền thụ cho ngươi triết học đại pháp trước khi ta viên tịch! Nghe cho rõ đấy!”
“Chúng ta hãy bắt đầu với phủ định biện chứng. Về lý thuyết, với tư cách là một phạm trù triết học, phủ định biện chứng được định nghĩa là khái niệm dùng để chỉ sự phủ định làm tiền đề, tạo điều kiện cho sự phát triển. Phủ định biện chứng làm cho sự vật, hiện tượng mới ra đời, thay thế cho sự vật, hiện tượng cũ và là yếu tố liên hệ giữa sự vật, hiện tượng cũ với sự vật, hiện tượng mới. Hay nói cách khác, phủ định biện chứng là tự phủ định, tự phát triển của sự vật, hiện tượng. Nó là ‘mắt xích’ trong ‘dây chuyền’ dẫn đến sự ra đời của sự vật, hiện tượng mới, tiến bộ hơn so với sự vật, hiện tượng cũ…”
Ngưu Yêu nghe tới đây thì miệng sủi bọt mép, ngã lăn ra đất, không biết còn sống hay đ·ã c·hết. Thấy vậy, Độn Khứ lại quay sang 1 con Ngưu Yêu khác:
“Ta nói lý thuyết có lẽ hắn không hiểu lắm! Vậy để ta lấy ví dụ cho ngươi dễ hình dung nha! Ví dụ như: Hạt lúa người ta gọi là Khẳng định nhưng khi hạt lúa mà được gieo hạt, nó nảy mầm lên cây lúa và cây lúa lại tiếp tục vận động phát triển. Đến 1 lúc nào đó, nó trổ bông thì những bông lúa ấy lại là cái Phủ định của Phủ định, thông qua cái Phủ định trung gian là cái Phủ định và so với cái Phủ định lần 1 là cái Khẳng định, thì cái bông lúa lúc này, với cái hạt lúa đó, chính là Phủ định của cái Phủ định…”
“Aaaa!”
Con Ngưu Yêu này ôm đầu, thất khiếu chảy máu, lăn đùng ra b·ất t·ỉnh nhân sự. Độn Khứ thấy vậy, lại quay sang 1 con Ngưu Yêu khác. Con Ngưu Yêu này đã có đề phòng từ trước, khi Độn Khứ vừa quay qua, nó ngay lập tức nhảy vào chảo dầu đang sôi sùng sục (vốn được chuẩn bị để nấu Độn Khứ) c·hết đến không thể c·hết lại.
Trư Bát Giới cùng Sa Tăng ở 1 bên thấy cảnh này cũng trợn mắt, há hốc mồm. Không ngờ công phu “võ mồm” của vị đại lão này còn lợi hại hơn cả sư phụ bọn hắn.
Hỗn Thế Ngưu Vương đâu thèm quan tâm tới mấy việc vặt làm gì, hắn đang rất bận rộn mặc hỉ phục chuẩn bị làm tân lang đây này.
Xong xuôi, Hỗn Thế Ngưu Vương bước lên đài cao quát:
“Người đâu! Dắt 2 vị tiên tử ra!”
Hai con Ngưu Yêu dắt theo 2 vị tân nương mặc váy đỏ, trùm kín mặt bước ra, nếu để ý kĩ thì sẽ thấy, tay của mỗi người, đều đang bị 1 cái vòng vàng trói lại.
“Khà khà khà! Hai vị tiên tử, tối nay các ngươi sẽ là tân nương của ta!”
“Phi! Nghĩ hay lắm, ngươi nhai phải pịa đồng loại hay sao mà hoang tưởng vậy!”
Thanh Hà hất tung khăn trùm đầu, để lộ gương mặt soái tỷ xinh đẹp lạnh như sương nói.
Tử Hà nghe vậy cũng hơi ngượng ngùng nhắc nhở:
“Tỷ tỷ! Đừng mắng thô tục như vậy! Tiểu Bảo Bảo sẽ đến cứu chúng ta mà!”
“Khà khà khà! Để ta xem tối nay các nàng còn mắng nổi không!”
Hỗn Thế Ngưu Vương cười dâm đãng nói. Sau đó, hắn quay mặt qua hướng bàn tiệc của các quan khách dõng dạc:
“Hôm nay, cám ơn chư vị huynh đệ đến chung vui cùng bản Đại Vương! Không nói nhiều lời! Khai tiệc!”
Toàn trường tĩnh mịch, Ngưu Vương thấy lạ, nhìn xuống thì thấy quan khách đã gục xuống bàn hết cả. Đúng lúc đó, 1 con Ngưu Yêu tinh thần hoảng loạn chạy tới.
“Đại Vương cứu mạng! Cứu mạng!”
Hỗn Thế Ngưu Vương tức giận quát:
“Hớt ha hớt hải, không ra cái thể thống gì hết!”
“Đại Vương! Đường Tam Tạng thật kinh khủng! Không biết từ khi nào, hắn đã trốn thoát, đi lân la khắp các bàn tiệc, giảng cái gì triết học, rồi hát cái gì ‘Đóm chúa chi ca’ gì đó! Khiến cho các vị quan khách nghe xong lăn đùng ra b·ất t·ỉnh nhân sự hết cả rồi!”
“Hả! Lý nào lại như vậy! Bây đâu! Mau mau bắt Đường Tam Tạng lại cho ta!”
“Đại Vương! Tiểu yêu, tiểu tốt đều bị trúng chiêu hết cả rồi! Người nhẹ thì tinh thần cuồng loạn, kẻ nặng thì thất khiếu chảy máu mà c·hết hết cả rồi!”
“Cái gì?! Sao ngươi không nói sớm!”
“Ta… ta cũng đang bị ‘t·ruy s·át’! Đại Vương cứu ta! Không kịp rồi, hắn tới rồi! Đại Vương bảo trọng! AAAAAA”
Nói rồi, tên Ngưu Yêu dứt khoát từ trên đài cao nhảy xuống, c·hết bất đắc kì tử.
“Thiên lý ơi!....Ủa? Haizzz! Lại 1 tên nữa ra đi! Rõ ràng là ta hát hay vậy mà!”
Theo âm thanh phát ra, 1 vị tăng nhân từ từ bước chậm tới, chính là Độn Khứ trong vai Đường Tam Tạng. Nếu để ý kĩ, sau lưng hắn, nơi hắn đã đi qua, yêu binh, yêu tốt, ngã thành 2 hàng, không biết sống c·hết, tạo thành 1 “con đường máu” dẫn tới đây.
Hỗn Thế Ngưu Vương thấy cảnh này không biết vì lý do gì cũng rợn cả tóc gáy, lùi lại mấy bước.
Độn Khứ được đà lấn tới:
“Bản chất của ý thức là gì? Nó là sự phản ánh mang tính tích cực, năng động và tính sáng tạo. Bởi vì, nhận thức của con người là một nhu cầu khách quan, nhu cầu về nghiên cứu và sự giải thích tất cả những gì xảy ra trong hiện thực, về sự nắm bắt và vận dụng các qui luật khách quan. Tính năng động và sáng tạo của ý thức là quá trình cải biến các đối tượng vật chất đã được di chuyển vào bộ não con người, thành cái tinh thần, cái khách thể tinh thần”.
“Aaaa”
Hỗn Thế Ngưu Vương ôm đầu kêu la thảm thiết. Không biết phục kích từ ở đâu, Bát Giới cùng Sa Tăng đột nhiên phóng ra, định tập kích bất ngờ.
Tuy nhiên, kinh nghiệm chiến đấu của Ngưu Vương quá phong phú, hắn lộn nhào 1 cái, né được dòn hiểm của Cực Bảo Thấm Kim Ba và Hàng Ma Nguyệt Nha Sạn đánh tới.
Nhân cơ hội này, Độn Khứ tiếp cận Thanh Hà cùng Tử Hà, ra hiệu cho các nàng an tâm, rồi 2 ngón tay điểm 2 cái, 2 cái vòng vàng tụt khỏi tay các nàng, rơi xuống đất. Hỗn Thế Ngưu Vương từ dưới đất đứng lên, thấy cảnh này liền tức tối, triệu hồi ra Tam Xoa Kích lao tới.
Thế công của Hỗn Thế Ngưu Vương đánh tới uy mãnh như trâu điên vừa uống Red Bull, khiến Bát Giới và Sa Tăng suýt trở tay không kịp. Hai huynh đệ dậm chân 1 phát, đã tới trước người Độn Khứ cùng Tử Hà và Thanh Hà, chặn lại Tam Xoa Kích của Ngưu Vương đánh tới.
Hỗn Thế Ngưu Vương đã là Đại La sơ kỳ cảnh giới, 1 đòn toàn lực của hắn, cũng đủ khiến hai huynh đệ chống đỡ gian nan vô cùng.
Thấy cảnh này, Ngưu Vương cười lên như điên nói:
“Khà khà khà! Các ngươi dám phá chuyện tốt của bản Đại Vương! Hôm nay, tất cả các ngươi đều phải c·hết! Còn 2 nàng, không được đi đâu hết! Nếu không ta sẽ g·iết xong rồi h·iếp! Không ai ngăn cản được ta đâu!”
“Vậy sao?”
Giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc, 1 câu hỏi mang ý mỉa mai vang lên. Từ phương trời xa xôi, 3 bóng người cực tốc bay tới. Dẫn đầu là 1 thân ảnh đạp trên ngũ sắc tường vân. Tiếng nhạc nổi lên. Đại Thánh ra sân.