Ngưu Sơn Trang hôm nay náo nhiệt lạ thường, khắp nơi giăng đèn kết hoa, chúng yêu chạy ra, chạy vào tấp nập.
“Khà khà khà! Hôm nay song hỷ lâm môn! Hiền đệ của ta, Tôn Ngộ Không sẽ kết hôn với muội muội của ta, còn ta sẽ nạp thêm thê th·iếp mới!”
Hỗn Thế Ngưu Vương cười khà khà nói.
Ngưu Hương Hương đứng ở 1 bên, nhìn Chí Tôn Bảo - Ngộ Không mà không ngừng lau nước miếng.
Bỗng nhiên, một con cóc tinh bước ra khỏi hàng hỏi:
“Đại Vương nạp thêm th·iếp, phu nhân ở nhà không phản đối sao?”
“Hừ! Nàng ta sao dám cãi lời ta chứ!”
“Đại vương uy vũ! Không biết nhị phu nhân là vị nào?”
“Không giấu gì các ngươi, nàng chính là đại danh đỉnh đỉnh Tử Hà Tiên Tử! Hôm đó, đang đi trên sa mạc thì thấy 1 bóng hình xinh đẹp, làm lòng ta xao xuyến! Thấy nàng nằm b·ất t·ỉnh, ta liền mang về đây! Đúng là nhân duyên trời định!”
Nói rồi, hắn cho người dắt Tử Hà ra. Nhìn kỹ sẽ thấy khuôn mặt nàng ta lạnh tanh, khí sắc nhợt nhạt, giống như 1 kẻ bất cần đời vậy.
Tuy nhiên, khi thấy sự xuất hiện của Chí Tôn Bảo, sắc mặt Tử Hà đã thoáng tốt lên trong tích tắc. Tói khi thấy hắn mặc hỉ phục, đứng cạnh Ngưu Hương Hương, thì sắc mặt của nàng lại càng lạnh hơn bao giờ hết.
Tử Hà nhàn nhạt hỏi:
“Chàng có thể ở đây kết hôn được à? Còn ‘người đó’ của chàng thì sao?
Chí Tôn Bảo bất đắc dĩ gượng cười đáp:
“Chắc là được mà!”
“Hiền đệ? Hai người quen biết sao? Đệ có ý trung nhân rồi sao?”
“Chàng đã có vợ rồi?”
Hỗn Thế Ngưu Vương và Ngưu Hương Hương nghe vậy thì hỏi.
“Không có! Bọn ta chỉ là bạn thôi! Đúng vậy, ta với nàng chỉ là bạn thôi, còn cô nương kia ta đã chia tay rồi!”
“Có gì đâu! Nam nhân tam thê tứ th·iếp là chuyện bình thường! Giống như đại ca của đệ vậy! Khà khà khà!”
Ngưu Vương vỗ vai Chí Tôn Bảo cười khằng khặc nói. Trong khi đó, Ngưu Hương Hương đã nhìn Tử Hà với ánh mắt rất bất thiện, nàng nghi ngờ “người đó” của Chí Tôn Bảo chính là Tử Hà chứ không ai hết.
Quay trở lại với chuyện chính, Hỗn Thế Ngưu Vương không biết từ đâu lấy ra Nguyệt Quang Bảo Hạp, nói với Tử Hà:
“Tử Hà à! Từ lúc gặp nàng đã ta rất có cảm tình với nàng rồi! Hôm qua, ta soát người của Đường Tam Tạng, thì phát hiện hắn giấu cái Nguyệt Quang Bảo Hạp này trong quần! Bây giờ ta dùng bảo vật này, làm sính lễ để cầu hôn nàng có được không?”
Tử Hà chưa trả lời thì một con chó mặt xệ tinh, đứng kế bên cóc tinh phát biểu:
“Đại Vương! Ta phản đối hôn sự này! Tiên tử đã ra quy củ, ai rút được Tử Thanh Bảo Kiếm ra, tiên tử mới lấy làm phu quân! Đại Vương chưa rút được kiếm, bọn ta chưa phục!”
Chí Tôn Bảo lúc này mới giật mình thảng thốt. Thì ra các nàng nói có cảm tình với hắn là có cơ sở, chứ không phải là cái cớ để bắt hắn đi chơi cùng với các nàng, như hắn đã nghĩ.
Chí Tôn Bảo cảm thấy rất có lỗi, hắn hơi bối rối, đến nỗi Tử Thanh Bảo Kiếm giấu trong quần cũng bị rơi ra.
Toàn trường sững sờ, Hỗn Thế Ngưu Vương hỏi:
“Hiền đệ bảo kiếm này…?”
“Là ta nhặt được!”
“Ồ! Vậy để vi huynh rút nó ra, chứng minh với thiên hạ rằng ta mới là chân mệnh tình lang của Tử Hà!”
“Không có quy củ nào cả! Chẳng qua chỉ là ta nói chơi thôi!”
Tử Hà nhanh chân nhặt Tử Thanh Bảo Kiếm lên nói.
Hỗn Thế Ngưu Vương cũng thở phào, gầm lên:
“Bây giờ còn tên nào phản đối nữa không?”
Lúc này, có 1 tên Ngưu Yêu hớt ha hớt hải chạy vào:
“Đại Vương! Không xong rồi! La Sát công chúa đã tới rồi!”
“Cái gì! Chạy mau! Chạy mau!”
Tất cả mọi người bỏ chạy tán loạn, chỉ có Ngưu Hương Hương vẫn mặt lạnh nhìn theo bóng lưng của Tử Hà nghiến răng, nghiến lợi:
“Không quen biết nhau mà kiếm của ả ta lại nằm trong quần của chàng? Hừ!”
Chí Tôn Bảo không biết gì, bị đám đông đẩy đi, chạy 1 vòng, tới 1 cái đình viện hoang vắng. Chí Tôn Bảo ngó vào thì thấy Tử Hà ngồi 1 mình ở đó, 2 tay ôm 2 đầu gối, mắt thẫn thờ nhìn vào hư vô, liền sải bước vào hỏi:
“Tử Hà! Sao nàng lại ngồi 1 mình ở đây?”
“Xoẹt”
“Chàng không được lại đây! Bước thêm bước nữa, ta sẽ g·iết chàng!”
Tử Hà rút kiếm ra, lưỡi kiếm cách cổ Chí Tôn Bảo chỉ còn 5 phân.
Trong khoảnh khắc đó, Chí Tôn Bảo suy nghĩ rất nhiều, rồi hắn từ từ xoay đầu qua, nghiêng 1 góc 45 độ nói:
“Nàng cứ g·iết ta đi! Hãy g·iết c·hết kẻ tệ bạc này! Bởi vì ta thật đáng c·hết! Đã từng có một người yêu ta rất sâu đậm. Nhưng mà ta không biết trân trọng. Cho tới khi mất đi, ta mới ngộ ra thì đã không kịp rồi! Trên trần gian còn có gì đau khổ hơn như vậy?! Nếu mà ông trời cho ta được làm lại một lần nữa, thì ta sẽ nói với cô gái đó: Ta yêu nàng. Nếu nhất định phải có một kỳ hạn cho mối tình này, ta hy vọng là mười ngàn năm!”
Một luồng gió thổi qua, tay Tử Hà run run, Tử Thanh Bảo Kiếm rơi xuống đất, nước mắt nàng rơi lã chả, nhào tới ôm Chí Tôn Bảo thủ thỉ:
“Chàng để Tử Thanh Bảo Kiếm ở đâu mà hôi vậy?”
“Trong quần!”
Đúng lúc này, Hỗn Thế Ngưu Vương và La Sát công chúa cãi nhau đi ngang qua:
“Ta đã nói rồi! Ta không có tình nhân nào hết!”
“Vậy ngươi giăng đèn kết hoa làm gì?”
“Để hiền đệ ta kết hôn với Hương Hương!”
La Sát công chúa định chất vấn gì đó nữa, thì ngó vào thấy 2 người đang “gian gian díu díu mập mờ” quát hỏi:
“Hai người kia! Làm gì ở đây? Cô nương này là ai?”
Hỗn Thế Ngưu Vương thấy vậy đẩy hết qua cho Chí Tôn Bảo:
“Hiền đệ à! Đệ mau giải thích đi!”
“Đây là… nương tử của ta!”
La Sát công chúa sửng sốt hỏi:
“Hắn đã có nương tử mà còn gã muội muội cho hắn?”
“Bởi vậy! Bây giờ nương tử hắn mới tìm hắn tính sổ đó! Phải không hiền đệ?”
“À? Phải phải!”
La Sát công chúa tỏ vẻ không tin, lôi Chí Tôn Bảo qua 1 bên hỏi:
“Cuối cùng chuyện này là như thế nào?”
“Như tẩu tẩu đã thấy đó thôi!”
“Ngươi gọi ta là tẩu tẩu?”
“Xin lỗi! Phải gọi là Ngưu phu nhân mới đúng chứ…nhỉ?”
“Hừ! Ngày xưa cùng nhau ngồi dưới ánh trăng, còn gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm! Bây giờ có mới nới cũ, ngươi gọi ta là Ngưu phu nhân?”
“Tiểu Điềm Điềm?” (Tiểu Điềm Điềm: ngọt ngào bé bỏng hoặc bé đường :))
Chí Tôn Bảo cố gắng để nhịn cười hỏi lại.
“Chàng tưởng lần này ta đến đây là vì con trâu thối đó sao? Lần này ta đến đây là vì con khỉ c·hết bầm nhà chàng đó!”
“Ta…ta…cô…”
“Ta không biết đâu! Tối nay canh 2 chàng phải tới tìm ta! Chúng ta phải giải quyết dứt điểm chuyện này!”
Nói rồi, La Sát công chúa lôi Hỗn Thế Ngưu Vương đi đâu mất.
Chí Tôn Bảo chạy lại chỗ Tử Hà nói nhỏ:
“Nàng hãy lựa thời cơ c·ướp lấy Nguyệt Quang Bảo Hạp. Tối nay, chúng ta sẽ dùng uy năng của Bảo Hạp cao bay xa chạy!”
“Ưm!”
Tối hôm đó.
Chí Tôn Bảo đang lo lắng sốt vó, thì bóng dáng của Tử Hà xuất hiện…hoặc không phải:
“Tử…Thanh Hà? Là nàng sao?”
“Không phải ta thì là ai? Làm sao? Chàng mong là ai? Ta nghe nói chàng định lấy muội muội Hỗn Thế Ngưu Vương?”
“Nàng nghe ta giải…”
“Đứng lại đó! Chàng bước tới 1 bước nữa ta sẽ không nương tay đâu!”
Phải nói là đôi tỷ muội này thật là đáo để, lần này cũng không nhiều, không ít, lưỡi kiếm của Tử Thanh Bảo Kiếm cũng cách yết hầu của Chí Tôn Bảo đúng 5 phân.
Chí Tôn Bảo lại phải thở dài, nghiêng đầu 45 độ.
“Haizz! Nàng cứ cho ta 1 kiếm giải thoát ta đi! Dù sao ta cũng đúng là 1 kẻ tệ bạc! Đã từng có một mối tình chân thành phô bày trước mặt ta. Nhưng ta lại không biết trân trọng tình cảm đó. Đợi đến khi mất đi rồi thì hối hận cũng đã muộn. Sự đau khổ này, trên thế gian còn gì so sánh được?! Nếu ta được cho thêm cơ hội để sửa chữa sai lầm này, thì ta nguyện nói với thiếu nữ ấy: Ta yêu nàng. Nếu mối tình này bắt buộc phải có kỳ hạn, thì ta hy vọng là một vạn năm!”
Thanh Hà không có nhiều biểu hiện như Tử Hà, nhưng cũng thu kiếm lại, quay lưng qua 1 bên, “lén lút” lấy ống tay áo lau nước mắt.
“Thanh Hà? Nàng đang khóc à?”
“Không có! Ta…ta…chỉ là bụi bay vào mắt ta thôi!”
Thanh Hà quật cường nói, nhưng 2 mắt đỏ hoe đã phản bội nàng.
Chí Tôn Bảo thuận thế ôm nàng vào lòng thủ thỉ:
“Nha đầu ngốc! Đưa Nguyệt Quang Bảo Hạp cho ta, ta và nàng sẽ chạy trốn khỏi nơi thị phi này!”
“Nhưng…nhưng ta không có mang Nguyệt Quang Bảo Hạp theo!”
“Vậy nàng biết nó ở đâu không?”
Thanh Hà chưa kịp trả lời thì có 1 âm thanh cắt ngang:
“Không cần tìm nữa đâu! Nguyệt Quang Bảo Hạp đang ở trong tay ta rồi!”
“Ngưu Hương Hương? Sao lại là cô?”
“Nếu không phải là ta thì làm sao biết chàng muốn thành thân với ta, mà còn gian díu với con tiện nhân này?”
Có lẽ ông trời vẫn chưa thấy đủ rối, lúc này lại xuất hiện thêm 2 người nữa.
“Con khỉ thối! Ta kêu chàng ra đây 1 mình thôi, lôi kéo thêm 2 người này nữa làm gì?”
“Con mụ kia! Quả nhiên là bà có gian tình với con khỉ này! Bà dám cắm sừng ta!”
La Sát công chúa xuất hiện trước, Hỗn Thế Ngưu Vương lén lút theo sau để bắt gian.
Chí Tôn Bảo thấy tình thế dần trở nên mất kiểm soát, định đoạt lấy Nguyệt Quang Bảo Hạp từ tay Ngưu Hương Hương thì bị nàng đánh bật ra. Thanh Hà lúc này cũng lao tới chộp vào Nguyệt Quang Bảo Hạp.
Đang giằng co thì Ngưu Hương Hương nói:
“Làm sao? Chàng muốn lấy vật này để cùng ả ta cao bay xa chạy à? Chàng thích nàng ta tới vậy sao? Được! Ta sẽ đổi lấy cái túi da đó cho chàng! Di Hồn Đại Pháp!”
Đúng lúc đó, Thanh Hà và Hương Hương cũng vô tình kéo Nguyệt Quang Bảo Hạp ra, thần quang chiếu xạ vào cả 2, lại thêm thần thông Di Hồn Đại Pháp của Ngưu Hương Hương ảnh hưởng, 1 hiện tượng lạ xảy ra.
Chỉ thấy, thời không quanh khu vực đó bắt đầu vặn vẹo, bóng dáng của 2 cô nàng cũng hoá thành 2 luồng vật chất bất định, được bao phủ bởi ánh sáng, không ngừng thay đổi.
Uy năng của Bảo Hạp qua đi, nó tự động khép lại thì cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến mọi người ở đây kinh ngạc.