Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 84: Ban ngày Tử Hà, ban đêm Thanh Hà



Chương 84: Ban ngày Tử Hà, ban đêm Thanh Hà

Kể từ dạo đó trở đi, Chí Tôn Bảo – Ngộ Không ban ngày thì hẹn hò với Tử Hà, ban đêm thì đi ngắm trăng với Thanh Hà, không có trăng thì ngắm sao, không có sao thì ngồi như vậy tới sáng.

Khổ nhất là 1 câu chuyện, hắn phải kể đi kể lại đến tận 2 lần, thời gian ngủ cũng chỉ có vài tiếng giao thoa giữa bình minh và hoàng hôn.

Cho đến 1 hôm, hắn chịu không nổi nữa, ngỏ lời:

“Thanh Hà à! Nàng có thể đưa Nguyệt Quang Bảo Hạp cho ta được không?”

“Sao? Chàng vẫn còn nhớ tới cô nương Bạch Tinh Tinh gì đó của chàng à?”

“Ta…ta không có! Nàng vừa xinh đẹp, lại giỏi giang như thế này, ta đã sớm quên cô ta từ lâu rồi! Chẳng qua là ta muốn mượn Bảo Hạp chơi 1 chút thôi!”

“Ta không tin!”

“Nàng không tin thì ta có thể làm sao đây? Để ta moi trái tim ra cho nàng xem nha?”

“Không cần! Để ta tự vào xem!”

“Uây!”

Chí Tôn Bảo chưa kịp phản ứng, Thanh Hà hoá thành 1 đốm sáng bay vào vị trí trái tim của hắn.

“Đây…đây là trái tim hay quả dừa?”

“Mặc dù trông ta hơi kỳ lạ 1 chút! Nhưng ta là trái tim chân thành, ta không biết nói dối đâu!”

Kỳ lạ thay, trái tim này vậy mà lại có thể phát ra tiếng nói, đáp lại nghi vấn của Thanh Hà.

“Được! Ngươi hãy cho ta biết, Chí Tôn Bảo yêu ta hơn hay Bạch Tinh Tinh hơn?”

Không biết kết quả như thế nào, nhưng từ đó tới sáng, Thanh Hà không nói với Chí Tôn Bảo câu nào. Biết là thường ngày nàng cũng mặt lạnh như thế, nhưng ít ra, lúc trước Chí Tôn Bảo làm trò nàng còn cười cười đáp lại, còn bây giờ thì không.

Sáng hôm sau, Chí Tôn Bảo đang ngủ nướng thì bị lay dậy. Cũng chịu thôi, mấy ngày qua ngày đêm không nghỉ, hắn sắp bị 2 tỷ muội này “vắt” khô rồi. Đừng nghĩ bậy, chỉ là hẹn hò đơn thuần thôi.

“Tiểu Bảo Bảo, hôm nay chúng ta đi đâu chơi tiếp đây?”



“Tử Hà à, ta mệt mỏi quá, nàng có thể đưa Nguyệt Quang Bảo Hạp cho ta mượn 1 chút không? Có khi ta sẽ khỏe lại không chừng!”

“Làm sao? Chẳng lẽ chàng vẫn chưa quên được Xuân Tam Thập Nương gì đó? Hừ! Hai người đã còn hôn nhau cơ mà!”

“Không phải, lúc đó chỉ là tình huống nguy cấp! Bây giờ ta chỉ có mỗi mình nàng thôi! Ngoan nha! Đưa Nguyệt Quang Bảo Hạp cho ta đi!”

“Ta không tin! Ta phải hỏi trái tim của chàng mới được!”

“Uây! Sao ai cũng thích chui vào trái tim ta vậy?”

Bởi vậy mới nói, các huynh đệ nên cẩn thận khi nhắc đến 1 cô gái khác trước mặt người yêu nhé, cô ấy sẽ nhớ “hơi” lâu đấy, đừng như Chí Tôn Bảo.

“Oa! Trái tim thật là giống quả dừa nha! Trái tim ơi, trái tim! Hãy cho ta biết, Chí Tôn Bảo thích ta hơn hay Xuân Tam Thập Nương hơn?”

Cũng giống như Thanh Hà, không biết Tử Hà đạt được kết quả gì, cả ngày hôm đó nàng cơm không uống, nước không ăn, vô cùng chán nản, Chí Tôn Bảo có nói gì cũng mặc kệ.

Chiều hôm đó, Chí Tôn Bảo ngủ rất ngon, hắn ngủ 1 mạch tới nửa đêm mà không ai gọi hắn dậy.

“Oáp! Lâu rồi mới được ngủ ngon như vầy!”

“Thanh Hà à! Hôm nay chúng ta lại đến ngọn núi nào để ngắm trăng vậy? Thanh Hà? Hửm? Đi đâu mất tiêu rồi kìa? Thanh Hà!”

Chí Tôn Bảo vừa đi vừa gọi, nhưng không có ai trả lời. Hắn đi mãi đi mãi thì bỗng nhiên nghe phía xa xa có tiếng cãi vã:

“Tôn Ngộ Không’! Ngươi vì muốn kết hôn với em gái Hỗn Thế Ngưu Vương mà đem sư phụ ngươi ra làm sính lễ? Còn trộm Nguyệt Quang Bảo Hạp của Tử Hà tiên tử! Ngươi định dùng nó để trốn tránh ta có đúng không?!”

“Quán Âm Đại Sĩ! Bà đuổi theo ta 3 ngày 3 đêm, ta nể bà là phụ nữ nên không đánh bà! Bà đừng tưởng là ta sợ bà nha!”

Tôn Ngộ Không’ vừa nói, vừa lấy Nguyệt Quang Bảo Hạp ra chọi về phía Quán Âm Đại Sĩ, nhưng không đủ lực nên rơi trúng đầu Đường Tam Tạng – Độn Khứ.

“Ngộ Không’! Không được ăn nói vô lễ với Đại Sĩ như thế! Với lại, ta đã dạy con bao nhiêu lần rồi! Không được ném đồ lung tung như thế, như thế sẽ làm ô nhiễm môi trường, p·há h·oại cảnh quan thiên nhiên, nếu không may trúng phải trẻ nhỏ nữa thì sao?”

Ngộ Không’ nghe vậy ôm đầu, thống khổ nói:



“Ngươi thấy chưa! Thằng cha này cứ nói lảm nhảm hoài điếc hết cả lỗ tai, làm cho lão Tôn đau hết cả đầu! Giống như có hàng ngàn con ruồi cứ oe oe oe trước mặt lão Tôn! Làm ta phiền gần c·hết!”

“Đừng có ba hoa nhiều lời! Hôm nay ta phải thế thiên hành đạo!”

Nói rồi, Quán Âm Đại Sĩ rút nhành dương liễu ra, giao chiến cùng Ngộ Không’. Chí Tôn Bảo nấp ở xa xa, thấy cảnh này, liền mon men lại nhặt Nguyệt Quang Bảo Hạp.

Trong lúc hắn đang hí hửng định kích hoạt Bảo Hạp, xuyên qua thời không thì biến cố phát sinh. Tôn Ngộ Không’ bị Quán Âm Đại Sĩ đánh bay, va trúng Đường Tam Tạng và bằng 1 cách thần kỳ nào đó, cả 2 va vào Chí Tôn Bảo.

Nguyệt Quang Bảo Hạp mở ra, hút Tôn Ngộ Không’ vào mất. Còn Chí Tôn Bảo cùng Đường Tam Tạng thì b·ất t·ỉnh nhân sự.

Quán Âm Đại Sĩ thấy vậy, định tiến tới xem tình hình như thế nào, thì có 1 bóng người xuất hiện chặn nàng lại. Không ai khác, đó chính là Bồ Đề Lão Tổ – Đường Tăng.

“Ngươi là ai?”

“Ta chính là Bồ Đề Lão Tổ!”



Trời sáng, Chí Tôn Bảo cảm thấy mình rất khó thở, mở mắt ra, ngoái đầu lại thì thấy Đường Tam Tạng đang nằm đè trên lưng mình.

“Đại sư à! Tỉnh dậy đi! Ngài sắp đè c·hết ta rồi!”

“Ai da! Là Ngộ Không đó sao? Sao con lại biến thành hình người rồi?”

“Ta không phải…ta là… thì ta đúng là Tôn Ngộ Không thật, nhưng ta không phải Tôn Ngộ Không ngài biết đâu! Ta là từ 500 năm sau trở về đó!”

“Con lại nói mê sảng gì nữa đó?”

“Nói chung là ngài không cần biết đâu! Đúng rồi! Nguyệt Quang Bảo Hạp đâu?”

“Nguyệt Quang Bảo Hạp gì? Ta không biết!”

“Vậy thì ngài tránh qua 1 bên đi! Để ta đi tìm người!”

“Con tìm ai? Để ta giúp cho!”

“Là 2 cô gái tên là Tử Hà và Thanh Hà! Cũng không phải, là 1 cô gái, ban ngày là Tử Hà, ban đêm là Thanh Hà! Cô ấy có Nguyệt Quang Bảo Hạp đó!”



“Nói chung là con thích 1 cô gái tinh thần phân liệt sao? Rất có cá tính! Thôi được rồi, ta cũng không phản đối! Đi nào, ta sẽ đi tìm cùng con!”

Nói rồi, mặc kệ sự từ chối của Chí Tôn Bảo, Đường Tam Tạng cứ nhất quyết đi cùng hắn. Nửa đường còn gặp Trư Bát Giới và Sa Tăng nhập đội nữa.

“Sư phụ! Sư huynh! Hai người đi đâu mà để bọn ta tìm mãi mới gặp!”

“Cái gì? Sư huynh có ý trung nhân rồi? Đi! Chúng ta đi tìm tẩu tẩu thôi!”

Thế là “đoàn thỉnh kinh” chính thức tập hợp, nhưng lần này là đi tìm người. Tìm mãi không gặp, tối đó, 4 người nghỉ chân tạm ở 1 cái lán hoang vắng, chắc là nơi nghỉ chân tạm thời của các thương nhân.

Đường Tam Tạng không biết lôi từ đâu ra 1 cái chăn lớn nói:

“Các con làm gì thì làm đi! Ta đi ngủ trước đây!”

Sau đó trùm chăn ngủ ngáy khò khò. Cách đó không xa, Chí Tôn Bảo cùng Bát Giới và Sa Tăng hì hục nướng khoai lang ăn lót dạ.

Bỗng lúc này, dị biến phát sinh. Một con yêu quái hình thù như con dơi khổng lồ xuất hiện.

“Là Hắc Sơn Lão Yêu! Mau trốn thôi!”

Nói rồi, Bát Giới dẫn đầu chui tọt vào chăn, Chí Tôn Bảo cùng Sa Tăng thấy vậy cũng chui vào theo.

Hắc Sơn Lão Yêu thấy phía trước có ánh lửa liền cười lên quái dị, tiến tới định hút dương khí của đám người.

Thấy họ trùm mền kín mít hết, Hắc Sơn Lão Yêu cũng hơi bối rối, nhưng 1 lúc sau, hắn thấy có 1 chỗ nhô lên liền cười khằng khặc. Không chần chừ gì nữa, Hắc Sơn Lão Yêu tốc chăn lên, úp mặt vào hút.

“Bủm”

Kết quả là ăn ngay 1 quả rắm của Bát Giới, choáng váng hết đầu óc, ngã lăn quay ra đất. Thì ra, lúc nãy Bát Giới vội quá nên chui tọt vào, không để ý đầu, đuôi, sấp, ngửa gì hết. Thế là Hắc Sơn Lão Yêu hiểu lầm, úp mặt vào mông của hắn mà hút…

Hắc Sơn Lão Yêu trúng chiêu, cả đám tốc chăn mền ra, chạy trối c·hết. Hắc Sơn Lão Yêu tỉnh lại xoa xoa đầu, nôn oẹ 1 hồi rồi mới đuổi theo.

Đuổi tới 1 đoạn, cả bọn Chí Tôn Bảo chạy không nổi nữa, tưởng chừng sắp bị Hắc Sơn Lão Yêu bắt được thì có 1 bóng người xuất hiện đánh bay Hắc Sơn Lão Yêu đi. Đúng thật là may mắn… hoặc là không, vì kẻ đến là Hỗn Thế Ngưu Vương.

“Khà khà khà! Hiền đệ đã bắt được Đường Tăng rồi sao? Tốt lắm! Tốt lắm! Mau cùng ta về làm tiệc liên hoan nào!”

Nói rồi, hắn nắm lấy bả vai Chí Tôn Bảo, cuốn theo Đường Tam Tạng, Bát Giới và Sa Tăng dẫm lên yêu phong bay đi mất.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.